Chờ một mùa Sen nở

Chương 2: Sập bẫy.

/5


Chương 2: Sập bẫy.


“Tớ biết.”

Lữ Lam không cảm thấy quá bất ngờ khi nghe thấy Hạ Hàn Miên hỏi như vậy. Cô vẫn luôn ngoảnh mặt nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe nên Hạ Hàn Miên không thấy được biểu cảm của cô, nhưng qua giọng nói có thể nhận ra Lữ Lam rất bình tĩnh, giọng nói ấy rất nhẹ, gần như không sử dụng cảm xúc.

Sao có thể không biết được chứ? Chi nhánh Thái An của Tô thị là công ty thực tập của Lữ Lam. Khi nhận được thư giới thiệu từ tay giáo sư hướng dẫn, Lữ Lam đã lên mạng tìm hiểu về công ty này, biết được Tô Giang chính là Tổng Giám đốc của tập đoàn Thái An cũng không phải là chuyện khó khăn gì.

Nhưng lúc đó cô cũng không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy hơi bất ngờ một chút, sau vài phút hồi tưởng gần như đã trở thành thói quen, Lữ Lam lấy lại sự bình tĩnh và cân bằng cần có, tiếp tục tìm hiểu về lịch sử phát triển cũng như hoạt động gần đây của công ty này.

Theo như Lữ Lam biết, Tô thị là tập đoàn đa quốc gia chuyên sản xuất và phân phối những mặt hàng điện tử như thiết bị văn phòng, thiết bị tự động, cấu hình LCD hay vi mạch máy tính v.v… Tô thị có trụ sở chính tại thành phố S, các công ty nhánh cũng có mặt tại nhiều nước trên thế giới, điển hình là Thái An.

Đây cũng là nơi làm việc của Hạ Hàn Miên, cô ấy từng kể với Lữ Lam rằng đang làm thư kí cho Tổng Giám đốc của tập đoàn này, chỉ nói như vậy chứ không nói tên của vị CEO thần bí kia. Lữ Lam nghĩ đến cũng cảm thấy hơi buồn cười.

Trước đó Lữ Lam vẫn luôn thắc mắc tại sao một tập đoàn có tiềm năng lớn đến vậy lại đặt trụ sở chính ở thành phố S, sau khi biết rằng Tô Giang chính là Tổng Giám đốc ở tập đoàn này, cô cũng không còn nghi vấn gì nữa, cảm thấy có gì mà không thể chứ, quan trọng nhất là tâm tình của anh.

Lữ Lam cảm thấy công ty này là một bước đệm lớn cho sự nghiệp của mình, hơn nữa đây cũng là tập đoàn có tiếng trong nước, được thực tập ở đây là một sự lựa chọn không tồi. Ngoài ra, Thái An cũng là công ty mà giáo sư hướng dẫn đã giới thiệu, chắc thầy cũng muốn cô có thể học tập và tích lũy nhiều kinh nghiệm hơn khi thực tập ở một công ty lớn thế này, cô không thể từ chối sự giúp đỡ của thầy.

Ông nội của Lữ Lam là luật sư, Lữ Lam đã có sở thích từ nhỏ, sau khi du học vẫn chọn chuyên ngành luật. Cô được giáo sư hướng dẫn giới thiệu vào bộ phận pháp chế của Thái An, sau 3 tháng thực tập mệt nhọc và lạ lẫm, Lữ Lam được nhận vào làm nhân viên hợp đồng của công ty, hẹn rằng sau khi tốt nghiệp có thể đến Thái An làm việc.

Lúc đó Lữ Lam rất vui, vui đến mức chảy cả nước mắt, lần đầu tiên cảm thấy bản thân không hề vô dụng.

Thế nhưng ai mà ngờ được, lại sau 3 tháng làm nhân viên hợp đồng, Lữ Lam nhận được một tin vui lớn hơn bất ngờ hơn, cô được nhận làm nhân viên chính thức. Lúc đó Lữ Lam cũng không hề nghi ngờ gì, bởi hơn ai hết, cô hiểu được rằng, bản thân mình đã cố gắng hết sức trong 3 tháng làm nhân viên hợp đồng này.

Suốt 3 tháng dài, Lữ Lam không có lấy một ngày nghỉ ngơi thư giãn, cô luôn đặt mình vào tư thế sẵn sàng nhận việc. Lữ Lam ngày ngày theo chân các nhân viên trong bộ phận thực hiện hết các cuộc tư vấn này đến cuộc tư vấn khác, nào là tư vấn giải quyết các chính sách về lao động, tiền lương, bảo hiểm,... Rồi còn  phổ biến, hướng dẫn chế độ, chính sách doanh nghiệp, văn bản pháp luật,…

Nói chung, Lữ Lam cảm thấy, đây là thành quả mà mình đáng được nhận.

Nhưng khi nhận được thông báo thuyên chuyển về trụ sở, Lữ Lam không giữ bình tĩnh được nữa. Cô không còn nghi ngờ nữa, mà là khẳng định. Không thể nào có chuyện trùng hợp và may mắn đến thế, Lữ Lam không ngốc tới mức cho rằng tài năng của bản thân có thể chinh phục ban lãnh đạo một cách nhanh chóng và thuyết phục như vậy. Trong chuyện này có lẽ có sự cân nhắc, Lữ Lam còn nghĩ rằng, cho dù cô không cần phải cố gắng gì cả cũng có thể từng bước từng bước thăng tiến lên những chức vụ cao hơn, về phần người giấu mặt là ai, Lữ Lam đã có đáp án, Tô Giang.

Lữ Lam vô cùng tức giận, cô thấy mình như một con ngốc bị Tô Giang dắt mũi làm theo từng bước từng bước trong kế hoạch của anh, từ việc đi thực tập cho đến khi phải bất đắc dĩ về nước. Bao nhiêu năm trôi qua, dường như Lữ Lam cũng không thể thắng được anh, cô luôn luôn nằm trong lòng bàn tay anh, bị anh kiểm soát, dẫu cho cô có đi đâu, cũng bị anh quản chế và khuất phục.

Thật ra Tô Giang không biết, cho dù anh không từng bước dụ cô vào tròng, Lữ Lam sớm muộn cũng sẽ quay về thành phố này, bởi cô không còn là cô gái trẻ bốc đồng và dễ xúc động như năm nào nữa, chuyện buồn năm đó với cô mà nói đã sớm trôi theo dòng thời gian rồi. Nhưng với tính cách của Tô Giang, dù có biết, anh cũng sẽ làm vậy, bởi vì anh không thể chịu nổi nữa, 6 năm là quá đủ rồi.

Hạ Hàn Miên cũng cảm thấy trong chuyện này có nhiều uẩn khúc, thử hỏi, làm sao có thể có chuyện trùng hợp đến như vậy?! Có vẻ như bạn Tổng Giám đốc Không Chịu Nổi Nữa phải tự cầu phúc đi thôi.

Lữ Lam không muốn tiếp tục đề tài này nữa, cô đọc bìa album rồi ấn sang một bài hát khác trên máy phát nhạc, nhìn qua có vẻ vẫn bình thường, “Sao cậu đến muộn thế, không phải đã hứa là sẽ đến đúng giờ à? Tớ đã chờ cậu gần 1 tiếng đồng hồ đấy”.

Hạ Hàn Miên cũng phối hợp không hỏi tiếp, cười trừ, “Xin lỗi nha, tự nhiên lại có chuyện đột xuất xảy ra ở công ty, không thể xin nghỉ ngay được. Bỏ qua cho tớ. Mà cậu có báo với Tiểu Dương Dương là cậu về nước không? Nếu cậu không cần nghỉ ngơi thì 3 chúng ta có thể đi đón gió tẩy trần một bữa”.

Tiểu Dương Dương trong miệng của Hạ Hàn Miên chính là Dữ Dương, bạn thân của cả hai. Thật ra Dữ Dương là một đồng tính nam. Nhưng vì đặc thù nghề nghiệp nên trừ gia đình và hai cô ra, còn lại không ai biết về giới tính thật sự của anh. Thậm chí vì Lữ Lam và Dữ Dương quá thân thiết, có một thời gian các bạn học còn đồn rằng hai người là một đôi.

Tất nhiên Lữ Lam đã báo cho Dữ Dương chuyện mình về nước, thậm chí chính Dữ Dương mới là người thích náo nhiệt đòi mở tiệc khao Lữ Lam, cái này rõ là không thể từ chối, Lữ Lam cũng sảng khoái đồng ý.

Lữ Lam nghĩ đến Dữ Dương lại cảm thấy vui vẻ hơn không ít, giọng nói cũng nhuốm chút vui tươi, “Tớ đã gọi điện thoại cho anh ấy rồi. Nhưng bây giờ anh ấy còn đang ở phim trường, chúng ta đến đó chờ anh ấy cũng được”.

“Ừm, mà khi nào cậu bắt đầu đi làm vậy?”.

“Đầu tuần sau tớ mới đến công ty trình diện”.

Hôm nay là thứ tư, Lữ Lam tính toán sau khi về nước sẽ cho mình một vài ngày nghỉ để có thể ổn định mọi thứ, làm quen với múi giờ và sắp xếp công việc chuẩn bị đến một chỗ làm mới, à, mà cũng không hẳn là mới.

Hơn nữa, Lữ Lam còn phải về thành phố H một chuyến để thăm ông bà nội. Cô đi
du học 6 năm không về lấy một lần, gặp ông bà nội cũng chỉ qua màn hình tinh thể lỏng, hỏi thăm sức khỏe cũng chỉ có thể gọi điện thoại cho ông bà. Lữ Lam cảm thấy mình thật sự không xứng với phận làm cháu.

“Vậy mấy ngày nay cậu có kế hoạch gì chưa? À mà nhà của cậu có cần dọn dẹp gì không vậy, 6 năm không ở, không đến mức bụi bám thành lớp đấy chứ?”. Hạ Hàn Miên thấy thời gian còn rộng rãi, muốn tận dụng những ngày này đưa Lữ Lam đi một số nơi trong thành phố.

“Tớ định về thành phố H thăm ông bà, dù sao cũng lâu rồi tớ chưa gặp ông bà. Sao thế, có kế hoạch gì cho tớ à?”.

“À, ừ, mà thôi cũng không cần thiết lắm”.

Lữ Lam nghe vậy cũng lơ đãng, vừa ngân nga theo điệu nhạc vừa ngắm nhìn quang cảnh xung quanh. Xe vừa đi đến nội thành đã gặp phải tắc đường, ngó chừng không phải một hai phút là xong. Lữ Lam cũng không bực bội, đây là chuyện rất bình thường ở thành phố lớn, thấy nhàm chán, cô quan sát bốn phía xung quanh, nhà cao tầng mọc lên khắp nơi, cả dãy phố đều là những cửa hàng kinh doanh, khách sạn, nhà hàng, khu mua sắm,… nếu không thì là khu quy hoạch, Lữ Lam chợt cảm thán, cuộc sống thay đổi thật nhanh.

Chợt, một bóng hình cao lớn thân thuộc lọt vào mắt Lữ Lam, cô ngồi thẳng dậy, muốn xác minh xem đó có phải là anh không.

Đối với Lữ Lam mà nói, hình dáng của Tô Giang gần như đã khắc sâu vào trong trí nhớ, trong trái tim của cô. Cô từng nói với anh rằng, cho dù anh có đứng lẫn vào trong đám đông tấp nập, cô chỉ cần liếc mắt là đã có thể xác định ngay anh đang ở đâu. Đó không chỉ vì anh cao lớn nổi bật, mà còn bởi vì đôi mắt cô đã vô cùng quen thuộc với hình dáng của anh, dù nhìn thoáng qua anh ở góc độ nào cũng có thể chắc chắn đó là anh.

Nhưng Lữ Lam cũng rất lý trí. Đã 6 năm trôi qua, có lẽ anh đã thay đổi ít nhiều, có lẽ cô đã không còn có thể liếc mắt là đã nhận ra anh nữa. Lữ Lam kiềm chế đôi mắt đang muốn đảo từng vòng kiếm tìm bóng lưng anh, cô cụp mi, co mình trên ghế, không nhìn ra ngoài cửa sổ nữa.

Cảnh này vừa hay lọt vào mắt Hạ Hàn Miên.

/5

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status