Chọc Phải Người Đàn Ông Nóng Nảy

Chương 15

/31


Nơi riêng tư của Chân Chân thực sạch sẽ, còn thoang thoảng thơm ngát mùi hoa bách hợp tinh khiết. Hẳn là lúc anh ra ngoài, cô đã tắm rửa qua?

Wagner liếm hôn đoá hoa của cô, đem đầu lưỡi chui vào miệng hoa, liên tục đảo qua đảo lại quấy nhiễu cô.

Trước đây, anh chưa từng đối đãi với phụ nữ thế này. Trong quan niệm của anh, chỗ ấy của phụ nữ chỉ là nơi đàn ông dùng để tìm kiếm khoái cảm, không đáng được đãi ngộ tử tế, và anh cũng chẳng cảm thấy người con gái nào đủ để anh đối xử tử tế hết. Nhưng cô gái nhỏ này lại làm anh không tự chủ được phá lệ, ngược lại còn thập phần sung sướng nhấm nháp tư vị của cô.

Thân thể non nớt của Chân Chân làm sao chịu được loại kích thích này? Rất nhanh, ngay lúc anh định triển khai cuộc càn quét tiếp theo, cô dường như cảm giác trong cơ thể mình một dòng chất lỏng nóng hổi nào đó chậm rãi trào ra.

Vừa nóng lại vừa thẹn, cô nhìn thân mình hạ thấp của anh, năn nỉ rên lên: “Đừng… Đừng liếm chỗ đó nữa… Khó chịu lắm…”

Wagner khó hiểu. “Làm sao lại khó chịu?” Đáng lý phải là thoải mái chứ?

“Rất ngứa… Cảm giác là lạ…” Cô ấp úng giải thích không rõ ràng.

“Ngứa? Là lạ?” Wagner ngậm một bên cánh hoa của cô, hút, một bên ngón tay chọc vào hoa kính, ở nơi mẫn cảm ấy khẽ khàng cử động.

“A… Ừ…” Dưới sự trêu chọc của Wagner, cả người Chân Chân rúng động run rẩy, âm thanh rên rỉ dồn dập, miệng thốt ra toàn là ừ ừ a a ỡm ờ, chẳng rõ đang muốn nói gì.

Nghe vậy, Wagner càng thích thú ra sức cử động ngón tay thêm kịch liệt! Hạ thân Chân Chân nháy mắt phun trào dòng nước ấm nóng, anh như một người lữ hành đói khát lang thang trên sa mạc, đột nhiên gặp được nguồn nước, liền tham lam nuốt sạch chất lỏng thơm lành kia.

Tiểu huyệt của Chân Chân run rẩy co rút từng đợt, cô phát hiện hạ thân của mình dường như đang có điện giật, dòng điện lưu chuyển từ chỗ anh liếm hôn tràn ra tứ phương tám hướng, chạy dọc theo mọi đốt xương trong cơ thể, tê dại khiến thần hồn điên đảo, khó có thể làm chủ được mình nữa.

Đầu lưỡi Wagner cuồn cuộn khuấy đảo nên sóng xuân dầm dề, không nỡ rời đi nơi hoa viên bí ẩn của cô. Chỗ riêng tư của cô gái nhỏ này thật sự quá ngon miệng! Phải chăng của những người phụ nữ khác cũng ngọt như vậy?

Wagner liếm càng sâu, Chân Chân ngâm nga càng thêm trầm bổng.

Tiếng bước chân dồn dập liên tiếp đột ngột truyền vào vành tai nhạy cảm của Wagner, anh ngẩng đầu, nhặt tấm chăn rơi dưới đất đắp kín lên người Chân Chân.

Âm thanh lan từ cầu thang dẫn tới trước cửa rồi mới biến mất, bấy giờ Wagner cũng đã đứng thẳng người dậy. Anh chỉnh sửa quần áo của mình cho phẳng phiu, ung dung mở cửa nhìn người tới.

Chính là tên nhân viên trước lúc quay về tầng hầm Wagner túm lại ở đại sảnh lầu một của Huyền Nhật. Trên tay đối phương mang theo quần áo và nội y nữ, kính cẩn lễ phép đưa cho Wagner, nói: “Thưa ngài, quần áo ngài cần đây. Vì không biết ngài cần size bao nhiêu nên tôi mang đến rất nhiều bộ để ngài có thể tự chọn lựa.”

Wagner tuỳ ý chỉ về phía bàn trà. “Để tạm ở đó đi!”

Đối phương răm rắp làm theo, đương lúc chen người vào phòng thì rút một hộp thuốc mỡ từ trong túi áo ra. “Thưa ngài, thuốc mỡ trị thương này hiệu quả không tồi, có thể giảm đau tiêu sưng, hơn nữa còn giúp tái tạo da.” Cả quần áo lẫn hộp thuốc mỡ đều được đặt hết lên bàn trà. “Ngài dùng xong, đảm bảo không lưu một chút sẹo nào.”

“Là do ông chủ các cậu bảo mang đến?”

“Ông chủ còn chưa đi làm, cũng không biết chuyện ngài bị thương, là do tôi thấy ngài bị thương nên tự mang đến.” Đối phương hoàn tất công việc liền quay trở ra ngoài cầu thang, lên lầu.

Wagner lựa tới lựa lui giữa đống quần áo, chọn một bộ đưa cho Chân Chân mặc, còn hộp thuốc mỡ kia thì thuận tay ném luôn vào thùng rác. Chân Chân thấy thế vội vàng nhảy khỏi giường, chạy đến bên thùng rác nhặt lại hộp thuốc mỡ. “Vì sao anh ném nó vậy?”

“Không phải do Mark đưa đến, xuất xứ bất minh, ai biết trong thuốc có thành phần gì? Nhỡ đâu không phải thuốc mà độc, bôi lên một cái chẳng phải tiêu à?”

“Từ trước đến nay anh đều cảnh giác ghê gớm như vậy ư? Xem ai ai cũng là kẻ xấu, ai ai cũng muốn gây bất lợi cho anh?”

“Chỉ đứa ngốc nào đó mới xem tất cả mọi người là bạn tốt.”

Chân Chân hạ giọng rủa thầm: “Người ta tốt bụng đưa thuốc cho anh, anh lại lấy dạ tiểu nhân mà đo lòng quân tử.” Thật quá đáng!

“Đời chẳng có gì miễn phí hết.”

Chân Chân cầm quần áo anh đưa cho, vọt vào phòng tắm thay ngay.

Lát sau, cô đi ra một cách rất không tự nhiên, ngay cả bước chân cũng lắt nhắt. Quần áo ở night club, làm sao có thể xem là ‘quần áo’ được? Rõ ràng là trang phục diễn của đám vũ nữ hở hang, lộ hết hàng, chẳng khác gì mặc bikini! Chân Chân thấy xấu hổ cực kỳ, mặc vào rồi mà cảm giác vẫn y hệt như lúc mình chưa mặc gì vậy.


/31

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status