Cùng lúc đó thì ba người kia đã tới cửa hàng.
Về khoản trang trí thì Tắc Linh cũng không đi theo sự cổ kính như History. Bởi vì lần trước lúc Ninh Tịch đi khảo sát thì phát hiện, nếu hoàn toàn làm theo phong cách phục cổ thì nhìn sẽ rất âm trầm và nặng nề.
Cho nên cửa hàng của Tắc Linh được thiết kế với các màu sắc pastel tươi sáng. Vừa kết hợp tinh hoa văn hóa Trung quốc lại xen lẫn phong cách tối giản hiện đại, nhìn vô cùng nhẹ nhàng thanh nhã.
Trừ điểm này ra thì cửa hàng còn rất đầu tư vào khu nghỉ ngơi, vì những người đàn ông đi mua đồ cùng bạn gái mà thiết kế. Ở một góc khác lại cố ý mở một khu nhỏ làm chỗ chơi cho các bé con. Vừa nhìn đã thấy kiểu thiết kế này rất chú trọng đến cảm giác và nhu cầu của khách hàng.
Sau khi bước vào, Nhan Như Ý hơi liếc qua chỗ mấy đứa bé đang chơi xếp gỗ ở khu vui chơi thì ánh mắt hài hòa không ít, cũng có ấn tượng khá tốt với cửa hàng này.
Có thể nghĩ tới mức này thì chủ nhân chắc hẳn là một người rất tỉ mỉ ôn nhu. Những cửa hàng khác sẽ không lãng phí không gian vào mấy thứ này.
"Lục tiểu thư đã tới rồi!" Thấy khách bước vào, nhân viên cửa hàng lập tức nghênh đón, hơn nữa còn đưa lên loại trà hảo hạng.
Lần trước Lục Hân Nghiên tới đã điên cuồng mua không ít sản phẩm của cửa hàng, hơn nữa trên người cô ta còn đang mặc thiết kế cao cấp của Tắc Linh cho nên các nhân viên rất có ấn tượng về cô ta.
Thấy Lục Hân Nghiên đi cùng hai người có khí chất bất phàm nữa, một người tầm hai mươi ba mươi tuổi, còn một người hơi đứng tuổi. Người hơi đứng tuổi kia chắc chắn có thân phận rất tôn quý nên nhân viên cũng không dám thờ ơ, thái độ cũng vô cùng cẩn thận.
"Quản lý có đây không?" Lục Hân Nghiên đảo mắt nhìn một hồi.
"Quản lý đang đi lấy hàng trong kho ạ! Chúng tôi có thể giúp gì Lục tiểu thư không?" Nhân viên nhiệt tình tiếp đón.
"Mấy mẫu này có trong cửa hàng không?" Lục Hân Nghiên lấy di động rồi mở ra vài tấm hình cho nhân viên xem.
Người nhân viên nhìn thoáng qua một cái rồi vội vàng nói: "Có ạ! Mấy mẫu này đều là mẫu bán chạy nhất nên những chi nhánh khác đều hết hàng, chỉ còn cửa hàng chính là còn ạ! Nhưng mà có hai mẫu trong đó là hàng vừa mới về hôm nay nên chưa kịp treo lên, vốn còn định để đến mai nhưng nếu Lục tiểu thư cần thì tôi sẽ xuống kho hàng lấy."
"Được, đi nhanh đi nhanh!" Việc cửa hàng vẫn còn hàng khiến Lục Hân Nghiên rất vui vẻ.
"Dạ, mời ba vị uống trà nghỉ ngơi một lát." Nhân viên nói rồi lập tức đi xuống kho lấy hàng.
Sau khi nhân viên rời đi không lâu, Ninh Tịch cũng đẩy cửa bước vào.
Quản lý với nhân viên đều chạy tới kho hàng, một nhân viên khác đang bận rộn tư vấn cho mấy người khách khác nên không ai phát hiện Ninh Tịch tới.
Nhưng Lục Hân Nghiên vốn đang cùng Nhan Như Ý xem đồ lại liếc thấy Ninh Tịch bước vào.
Lục Hân Nghiên thấy Ninh Tịch không những cùng lên một tầng mà còn cùng vào một cửa hàng với bọn họ thì cô ta không nhịn nổi nữa: "Cô ta bị làm sao thế! Âm hồn bất tán à! Thế mà còn cùng đến một cửa hàng nữa! Muốn la liếm cũng không cần như thế đi! Cô ta không biết bản thân khiến người ta chán ghét bao nhiêu sao?"
Giọng Lục Hân Nghiên không nhỏ, Ninh Tịch cũng nghe thấy.
Quan Tử Dao kéo Lục Hân Nghiên một cái: "Hân Nghiên! Cô ấy cũng chỉ tới xem quần áo thôi..."
"Xem cái gì mà xem chứ, rõ ràng lúc trong thang máy cô ta nghe được chúng ta nói chuyện cho nên mới cố ý bám đuôi! Nghĩ người ta là đồ ngu sao?" Lục Hân Nghiên giận dữ kéo Nhan Như Ý: "Bác, bác ngàn vạn lần đừng để ý đến loại người như vậy!"
Nhan Như Ý cũng nhíu chặt mày, mặc dù bà không nói gì nhưng trong lòng cũng khó tránh khỏi cảm thấy khó chịu khi đối phương lại dùng cách này để lân la đến gần mình.
Về khoản trang trí thì Tắc Linh cũng không đi theo sự cổ kính như History. Bởi vì lần trước lúc Ninh Tịch đi khảo sát thì phát hiện, nếu hoàn toàn làm theo phong cách phục cổ thì nhìn sẽ rất âm trầm và nặng nề.
Cho nên cửa hàng của Tắc Linh được thiết kế với các màu sắc pastel tươi sáng. Vừa kết hợp tinh hoa văn hóa Trung quốc lại xen lẫn phong cách tối giản hiện đại, nhìn vô cùng nhẹ nhàng thanh nhã.
Trừ điểm này ra thì cửa hàng còn rất đầu tư vào khu nghỉ ngơi, vì những người đàn ông đi mua đồ cùng bạn gái mà thiết kế. Ở một góc khác lại cố ý mở một khu nhỏ làm chỗ chơi cho các bé con. Vừa nhìn đã thấy kiểu thiết kế này rất chú trọng đến cảm giác và nhu cầu của khách hàng.
Sau khi bước vào, Nhan Như Ý hơi liếc qua chỗ mấy đứa bé đang chơi xếp gỗ ở khu vui chơi thì ánh mắt hài hòa không ít, cũng có ấn tượng khá tốt với cửa hàng này.
Có thể nghĩ tới mức này thì chủ nhân chắc hẳn là một người rất tỉ mỉ ôn nhu. Những cửa hàng khác sẽ không lãng phí không gian vào mấy thứ này.
"Lục tiểu thư đã tới rồi!" Thấy khách bước vào, nhân viên cửa hàng lập tức nghênh đón, hơn nữa còn đưa lên loại trà hảo hạng.
Lần trước Lục Hân Nghiên tới đã điên cuồng mua không ít sản phẩm của cửa hàng, hơn nữa trên người cô ta còn đang mặc thiết kế cao cấp của Tắc Linh cho nên các nhân viên rất có ấn tượng về cô ta.
Thấy Lục Hân Nghiên đi cùng hai người có khí chất bất phàm nữa, một người tầm hai mươi ba mươi tuổi, còn một người hơi đứng tuổi. Người hơi đứng tuổi kia chắc chắn có thân phận rất tôn quý nên nhân viên cũng không dám thờ ơ, thái độ cũng vô cùng cẩn thận.
"Quản lý có đây không?" Lục Hân Nghiên đảo mắt nhìn một hồi.
"Quản lý đang đi lấy hàng trong kho ạ! Chúng tôi có thể giúp gì Lục tiểu thư không?" Nhân viên nhiệt tình tiếp đón.
"Mấy mẫu này có trong cửa hàng không?" Lục Hân Nghiên lấy di động rồi mở ra vài tấm hình cho nhân viên xem.
Người nhân viên nhìn thoáng qua một cái rồi vội vàng nói: "Có ạ! Mấy mẫu này đều là mẫu bán chạy nhất nên những chi nhánh khác đều hết hàng, chỉ còn cửa hàng chính là còn ạ! Nhưng mà có hai mẫu trong đó là hàng vừa mới về hôm nay nên chưa kịp treo lên, vốn còn định để đến mai nhưng nếu Lục tiểu thư cần thì tôi sẽ xuống kho hàng lấy."
"Được, đi nhanh đi nhanh!" Việc cửa hàng vẫn còn hàng khiến Lục Hân Nghiên rất vui vẻ.
"Dạ, mời ba vị uống trà nghỉ ngơi một lát." Nhân viên nói rồi lập tức đi xuống kho lấy hàng.
Sau khi nhân viên rời đi không lâu, Ninh Tịch cũng đẩy cửa bước vào.
Quản lý với nhân viên đều chạy tới kho hàng, một nhân viên khác đang bận rộn tư vấn cho mấy người khách khác nên không ai phát hiện Ninh Tịch tới.
Nhưng Lục Hân Nghiên vốn đang cùng Nhan Như Ý xem đồ lại liếc thấy Ninh Tịch bước vào.
Lục Hân Nghiên thấy Ninh Tịch không những cùng lên một tầng mà còn cùng vào một cửa hàng với bọn họ thì cô ta không nhịn nổi nữa: "Cô ta bị làm sao thế! Âm hồn bất tán à! Thế mà còn cùng đến một cửa hàng nữa! Muốn la liếm cũng không cần như thế đi! Cô ta không biết bản thân khiến người ta chán ghét bao nhiêu sao?"
Giọng Lục Hân Nghiên không nhỏ, Ninh Tịch cũng nghe thấy.
Quan Tử Dao kéo Lục Hân Nghiên một cái: "Hân Nghiên! Cô ấy cũng chỉ tới xem quần áo thôi..."
"Xem cái gì mà xem chứ, rõ ràng lúc trong thang máy cô ta nghe được chúng ta nói chuyện cho nên mới cố ý bám đuôi! Nghĩ người ta là đồ ngu sao?" Lục Hân Nghiên giận dữ kéo Nhan Như Ý: "Bác, bác ngàn vạn lần đừng để ý đến loại người như vậy!"
Nhan Như Ý cũng nhíu chặt mày, mặc dù bà không nói gì nhưng trong lòng cũng khó tránh khỏi cảm thấy khó chịu khi đối phương lại dùng cách này để lân la đến gần mình.
/2168
|