Ninh Tịch nhìn khuôn mặt tức giận của Lục Hân Nghiên thì chỉ nhàn nhạt mở miệng: "Cửa hàng này là do Lục tiểu thư mở sao?"
Lục Hân Nghiêng sửng sốt, sau khi bình tĩnh lại thì cả giận nói: "Cô! Không phải thì sao! Cô dám nói cô không phải vì muốn tiếp cận bác gái cho nên mới vào cùng một cửa hàng với chúng tôi không?"
Ninh Tịch còn định nói, nhưng cuối cùng cũng chỉ lắc đầu cười một tiếng rồi không nói gì nữa, cô đi thẳng về phía khu nghỉ ngơi rồi ngồi xuống nhắm mắt dưỡng thần chờ quản lý tới.
Tối qua hâm hâm nên uống rượu tới hơn nửa đêm, hôm nay thì phải quay phim cả buổi sáng, vừa quay xong lại phải chạy qua Studio rồi lại đến đây. Ninh Tịch đã sớm mệt đến không chịu nổi rồi thì cần gì phải phí sức với ai đó.
"Mọi người nhìn cô ta đi! Có dám nói không phải đâu! Lại không mua quần áo thì ngồi nghệt ra ở đó làm gì, rõ ràng chỉ muốn tạo cảm giác tồn tại mà thôi!"
Quan Tử Dao lắc đầu: "Em đó, có thấy ai muốn tạo cảm giác tồn tại mà làm thế không? Chẳng qua là cô ấy đang đợi ai đó thôi!"
"Chưa từng thấy thì bây giờ thấy chẳng phải được rồi sao..." Lục Hân Nghiên lầu bầu.
Nhan Như Ý hiển nhiên không muốn dây dưa cho nên vỗ Lục Hân Nghiên một cái nói: "Xem quần áo đi!"
Thấy vẻ mặt không vui của Nhan Như Ý, Lục Hân Nghiên mới thôi không nói nữa.
Nhưng mà, vừa nghĩ tới lời của Ninh Tịch thì Lục Hân Nghiên lại nổi giận. Không phải do cô ta mở thì sao, cô ta vốn nộp hồ sơ đăng ký làm đại lý của Tắc Linh, ai mà ngờ đối phương lại trả lời là điều kiện của cô ta không phù hợp với yêu cầu của bọn họ! Đúng là không tưởng tượng nổi!
Chỉ bằng vào cái thân phận em họ của Lục Đình Kiêu này thôi chưa từng có ai dám không nể mặt cô ta. Một nhãn hiệu mới nổi mà dám làm cô ta mất mặt. Nhưng mà, ai bảo Lục Hân Nghiên lại thật sự rất thích nhãn hiệu này cơ chứ. Hơn nữa lần này cô đã tính kĩ rồi, tuyệt đối sẽ không để lỗ vốn nữa cho nên vẫn chưa chết lòng...
"Đúng rồi bác ơi, bác qua đây xem này! Cái này cực kỳ hợp với bác này, lần trước con xem thử đã phát hiện ra, may mà còn chưa bán hết! Mẫu này tuy rất đẹp nhưng lại rất kén người mặc, con cảm thấy chỉ có bác mới hợp với nó thôi!"
Nhìn chiếc váy thêu hoa hải đường hoa mỹ mà lại không quá mức rực rỡ, trên mặt Nhan Như Ý thoáng qua một tia hài lòng: "Đúng là không tệ!"
"Đúng không! Đúng không! Bác à, con chọn cho bác đấy! Không cần thử cũng biết bác mặc vào chắc chắn là rất đẹp!" Lục Hân Nghiên trực tiếp đưa chiếc váy ra quầy.
"Con bé này, lại có chuyện muốn cầu xin bác chứ gì?" Nhan Như Ý bật cười vuốt ve chiếc váy, quả thật bà rất thích nó.
Lục Hân Nghiên lắc lắc cánh tay của Nhan Như Ý, thử thăm dò nói: "Bác quá thông minh, thật ra thì... quả thật cháu gái có chuyện muốn nhờ bác giúp một tay!"
"Bác còn bảo sao hôm này con vừa nhìn thấy bác đã chạy tới nịnh rồi, có chuyện gì?" Nhan Như Ý trêu chọc.
"Chính là... thật ra con muốn mở một cửa hàng làm đại lý cho Tắc Linh nhưng mà bên kia lại từ chối, họ còn bảo cái gì mà điều kiện của con không thích hợp nữa! Con có tiền có lực, rốt cuộc không hợp chỗ nào?"
"Sao lại muốn làm đại lý bán quần áo..." Nhan Như Ý vừa nghe liền thấy nhức đầu: "Hân Nghiên, con cứ nghe cha con ngoan ngoãn làm Đại tiểu thư của con đi, hay là để Đình Kiêu sắp xếp cho con một vị trí an ổn trong công ty của nó được không?"
"Con không muốn mà, con thích kinh doanh cơ! Bác à, bác giúp con đi nói với anh họ đi, chỉ cần anh họ nói một câu thì chắc chắn chuyện gì cũng xong hết!" Lục Hân Nghiên lại bắt đầu mè nheo nũng nịu.
Nhan Như Ý nghe vậy thì không biết làm sao: "Hân Nghiên, không phải bác không muốn giúp con, mà là bác có nói cũng chẳng giúp được gì, không bằng tự con tìm nó thử xem?"
Mấy họ hàng thân thích có rất nhiều người như vậy, ai có chút chuyện gì là lại tìm Lục Đình Kiêu. Nếu thế chẳng phải con trai bà mệt chết rồi sao, thế cho nên mấy kiểu thỉnh cầu thế này có thể từ chối được cái nào bà đều từ chối sạch, như thế đỡ phải phiền tới con trai, kể cả Lục Hân Nghiên cũng vậy.
Lục Hân Nghiên vừa nghe thì lập tức cúi đầu, bộ dạng như vẫn còn sợ hãi: "Con nào dám đi tìm anh ấy, anh ấy bị ả đàn bà kia mê hoặc đến thay đổi toàn bộ rồi! Lần trước con vô tình đắc tội cô ta, không chừng cô ta đã nói xấu gì đó với anh họ không chừng, có khi anh ấy còn đang hận không thể xử lý con ấy chứ... Chị Tử Dao, hay là chị giúp em nói một câu với anh họ đi?"
Lục Hân Nghiêng sửng sốt, sau khi bình tĩnh lại thì cả giận nói: "Cô! Không phải thì sao! Cô dám nói cô không phải vì muốn tiếp cận bác gái cho nên mới vào cùng một cửa hàng với chúng tôi không?"
Ninh Tịch còn định nói, nhưng cuối cùng cũng chỉ lắc đầu cười một tiếng rồi không nói gì nữa, cô đi thẳng về phía khu nghỉ ngơi rồi ngồi xuống nhắm mắt dưỡng thần chờ quản lý tới.
Tối qua hâm hâm nên uống rượu tới hơn nửa đêm, hôm nay thì phải quay phim cả buổi sáng, vừa quay xong lại phải chạy qua Studio rồi lại đến đây. Ninh Tịch đã sớm mệt đến không chịu nổi rồi thì cần gì phải phí sức với ai đó.
"Mọi người nhìn cô ta đi! Có dám nói không phải đâu! Lại không mua quần áo thì ngồi nghệt ra ở đó làm gì, rõ ràng chỉ muốn tạo cảm giác tồn tại mà thôi!"
Quan Tử Dao lắc đầu: "Em đó, có thấy ai muốn tạo cảm giác tồn tại mà làm thế không? Chẳng qua là cô ấy đang đợi ai đó thôi!"
"Chưa từng thấy thì bây giờ thấy chẳng phải được rồi sao..." Lục Hân Nghiên lầu bầu.
Nhan Như Ý hiển nhiên không muốn dây dưa cho nên vỗ Lục Hân Nghiên một cái nói: "Xem quần áo đi!"
Thấy vẻ mặt không vui của Nhan Như Ý, Lục Hân Nghiên mới thôi không nói nữa.
Nhưng mà, vừa nghĩ tới lời của Ninh Tịch thì Lục Hân Nghiên lại nổi giận. Không phải do cô ta mở thì sao, cô ta vốn nộp hồ sơ đăng ký làm đại lý của Tắc Linh, ai mà ngờ đối phương lại trả lời là điều kiện của cô ta không phù hợp với yêu cầu của bọn họ! Đúng là không tưởng tượng nổi!
Chỉ bằng vào cái thân phận em họ của Lục Đình Kiêu này thôi chưa từng có ai dám không nể mặt cô ta. Một nhãn hiệu mới nổi mà dám làm cô ta mất mặt. Nhưng mà, ai bảo Lục Hân Nghiên lại thật sự rất thích nhãn hiệu này cơ chứ. Hơn nữa lần này cô đã tính kĩ rồi, tuyệt đối sẽ không để lỗ vốn nữa cho nên vẫn chưa chết lòng...
"Đúng rồi bác ơi, bác qua đây xem này! Cái này cực kỳ hợp với bác này, lần trước con xem thử đã phát hiện ra, may mà còn chưa bán hết! Mẫu này tuy rất đẹp nhưng lại rất kén người mặc, con cảm thấy chỉ có bác mới hợp với nó thôi!"
Nhìn chiếc váy thêu hoa hải đường hoa mỹ mà lại không quá mức rực rỡ, trên mặt Nhan Như Ý thoáng qua một tia hài lòng: "Đúng là không tệ!"
"Đúng không! Đúng không! Bác à, con chọn cho bác đấy! Không cần thử cũng biết bác mặc vào chắc chắn là rất đẹp!" Lục Hân Nghiên trực tiếp đưa chiếc váy ra quầy.
"Con bé này, lại có chuyện muốn cầu xin bác chứ gì?" Nhan Như Ý bật cười vuốt ve chiếc váy, quả thật bà rất thích nó.
Lục Hân Nghiên lắc lắc cánh tay của Nhan Như Ý, thử thăm dò nói: "Bác quá thông minh, thật ra thì... quả thật cháu gái có chuyện muốn nhờ bác giúp một tay!"
"Bác còn bảo sao hôm này con vừa nhìn thấy bác đã chạy tới nịnh rồi, có chuyện gì?" Nhan Như Ý trêu chọc.
"Chính là... thật ra con muốn mở một cửa hàng làm đại lý cho Tắc Linh nhưng mà bên kia lại từ chối, họ còn bảo cái gì mà điều kiện của con không thích hợp nữa! Con có tiền có lực, rốt cuộc không hợp chỗ nào?"
"Sao lại muốn làm đại lý bán quần áo..." Nhan Như Ý vừa nghe liền thấy nhức đầu: "Hân Nghiên, con cứ nghe cha con ngoan ngoãn làm Đại tiểu thư của con đi, hay là để Đình Kiêu sắp xếp cho con một vị trí an ổn trong công ty của nó được không?"
"Con không muốn mà, con thích kinh doanh cơ! Bác à, bác giúp con đi nói với anh họ đi, chỉ cần anh họ nói một câu thì chắc chắn chuyện gì cũng xong hết!" Lục Hân Nghiên lại bắt đầu mè nheo nũng nịu.
Nhan Như Ý nghe vậy thì không biết làm sao: "Hân Nghiên, không phải bác không muốn giúp con, mà là bác có nói cũng chẳng giúp được gì, không bằng tự con tìm nó thử xem?"
Mấy họ hàng thân thích có rất nhiều người như vậy, ai có chút chuyện gì là lại tìm Lục Đình Kiêu. Nếu thế chẳng phải con trai bà mệt chết rồi sao, thế cho nên mấy kiểu thỉnh cầu thế này có thể từ chối được cái nào bà đều từ chối sạch, như thế đỡ phải phiền tới con trai, kể cả Lục Hân Nghiên cũng vậy.
Lục Hân Nghiên vừa nghe thì lập tức cúi đầu, bộ dạng như vẫn còn sợ hãi: "Con nào dám đi tìm anh ấy, anh ấy bị ả đàn bà kia mê hoặc đến thay đổi toàn bộ rồi! Lần trước con vô tình đắc tội cô ta, không chừng cô ta đã nói xấu gì đó với anh họ không chừng, có khi anh ấy còn đang hận không thể xử lý con ấy chứ... Chị Tử Dao, hay là chị giúp em nói một câu với anh họ đi?"
/2168
|