Nam Cung Ngạo vui đến vỗ bắp đùi, gương mặt già nua rạng rỡ: Được! Tốt! Nhất định bác sẽ dẫn Tiểu Ảnh đến cho cháu nhìn một chút, đứa bé kia, bác nhìn là thích ngay. . . . . .
La Tình Uyển nhàn nhạt cười, không có một chút nào là không thích hợp.
Giọng nói của Nam Cung Ngạo đột ngột dừng lại, trợn to hai mắt cuống quít nói: Uyển nha đầu, bác cũng không phải nói sau này không thích đứa nhỏ cháu sinh, nhưng cháu biết đó, Tiểu Ảnh là cháu đích tôn đầu tiên của bác, dù sao cũng là ruột thịt, sao có thể nặng bên này nhẹ bên kia!
La Tình Uyển gật đầu, càng ngày càng hiểu biết dịu dàng động lòng người: Dĩ nhiên cháu điều biết này, bác trai còn lo lắng gì nữa không?
Nam Cung Ngạo tiếp tục hướng về phía cô ta thao thao bất tuyệt kể về đứa nhỏ đáng yêu xinh đẹp đó, La Tình Uyển ung dung thản nhiên, chỉ khe khẽ tựa vào chỗ ngồi nghĩ tới hình dáng cậu bé kia, không phải chỉ là một đứa bé thôi sao, không có đứa bé kia, Dụ Thiên Tuyết lại càng không có bất cứ lý do gì chen chân vào nhà Nam Cung nữa.
Ánh nắng buổi sáng càng lúc càng trở nên chói mắt, La Tình Uyển chợt có chút mê mang, dường như cô ta đang sợ cái gì đó, rồi lại đang cực lực nghĩ phải bảo vệ điều gì đó, ngẫm nghĩ mấy ngày sau là tiệc sinh nhật, ánh mắt trong suốt lộ vẻ hứng thú, thật hy vọng mình cầm trong tay không phải là sữa tươi, mà là rượu.
*****
Trung tâm Huệ Minh.
Dụ Thiên Tuyết đã ngồi ở trên ghế một hồi, đau lưng, buồn ngủ liên miên.
Ngón tay xanh xao nhẹ nhàng xoa xoa mấy chỗ bủn rủn trên người, mí mắt cô đánh nhau, buông bút xuống, chỉ có thể nhẹ nhàng tựa vào lưng ghế da nghỉ ngơi, nhắm mắt lại đều là bầu không khí mát lạnh trong phòng khi tỉnh dậy vào lúc sáng sớm hôm nay.
Bên cạnh trống không, cảnh tượng hoang vu giống như là thôn trang sau một trận bị cướp đoạt.
Đưa Tiểu Ảnh đi học, Tiểu Ảnh lại nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, cẩn thận tìm phía sau cô xem có bóng dáng người khác hay không, Dụ Thiên Tuyết không nhịn được hỏi cậu bé đang tìm cái gì, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Ảnh xanh mét không nói lời nào, chỉ cõng ba lô nhỏ xoay người, nắm chặt quả đấm cắn răng bắn ra mấy chữ: Chú hư hỏng, chú chết chắc rồi!
Điện thoại trên bàn vang lên nhắc nhở, Dụ Thiên Tuyết mở hàng mi như cánh bướm ra, liếc mắt nhìn.
Xin chào! Cô duỗi dài cánh tay qua mở ra hands-free (chế độ rảnh tay).
Xin hỏi là Dụ tiểu thư phải không? Bên trong là một giọng nam nhu hòa nhưng lạnh như băng.
Dụ Thiên Tuyết hơi ngẩn ra: Dạ, anh là?
Là thế này Dụ tiểu thư, tôi là thư ký chủ tịch Lịch Viễn, nơi này có một phần thiệp mời dự tiệc sinh nhật của Nam Cung tiên sinh muốn đưa qua cho cô, hiện tại muốn xác nhận địa chỉ cùng điện thoại của cô. . . . . .
Dụ Thiên Tuyết mơ mơ màng màng nghe, nhưng khi nghe được hai chữ Nam Cung, bỗng chốc giật mình một cái.
Tôi không cần. Cô cau mày, giọng rất nhỏ, đưa tay qua muốn nhấn tắt điện thoại.
Dụ tiểu thư, đây là thiệp mời La tiểu thư phát cho cô, xin hỏi cô muốn cự tuyệt sao? Nếu như cự tuyệt, tôi sẽ trực tiếp trả về cho
La Tình Uyển nhàn nhạt cười, không có một chút nào là không thích hợp.
Giọng nói của Nam Cung Ngạo đột ngột dừng lại, trợn to hai mắt cuống quít nói: Uyển nha đầu, bác cũng không phải nói sau này không thích đứa nhỏ cháu sinh, nhưng cháu biết đó, Tiểu Ảnh là cháu đích tôn đầu tiên của bác, dù sao cũng là ruột thịt, sao có thể nặng bên này nhẹ bên kia!
La Tình Uyển gật đầu, càng ngày càng hiểu biết dịu dàng động lòng người: Dĩ nhiên cháu điều biết này, bác trai còn lo lắng gì nữa không?
Nam Cung Ngạo tiếp tục hướng về phía cô ta thao thao bất tuyệt kể về đứa nhỏ đáng yêu xinh đẹp đó, La Tình Uyển ung dung thản nhiên, chỉ khe khẽ tựa vào chỗ ngồi nghĩ tới hình dáng cậu bé kia, không phải chỉ là một đứa bé thôi sao, không có đứa bé kia, Dụ Thiên Tuyết lại càng không có bất cứ lý do gì chen chân vào nhà Nam Cung nữa.
Ánh nắng buổi sáng càng lúc càng trở nên chói mắt, La Tình Uyển chợt có chút mê mang, dường như cô ta đang sợ cái gì đó, rồi lại đang cực lực nghĩ phải bảo vệ điều gì đó, ngẫm nghĩ mấy ngày sau là tiệc sinh nhật, ánh mắt trong suốt lộ vẻ hứng thú, thật hy vọng mình cầm trong tay không phải là sữa tươi, mà là rượu.
*****
Trung tâm Huệ Minh.
Dụ Thiên Tuyết đã ngồi ở trên ghế một hồi, đau lưng, buồn ngủ liên miên.
Ngón tay xanh xao nhẹ nhàng xoa xoa mấy chỗ bủn rủn trên người, mí mắt cô đánh nhau, buông bút xuống, chỉ có thể nhẹ nhàng tựa vào lưng ghế da nghỉ ngơi, nhắm mắt lại đều là bầu không khí mát lạnh trong phòng khi tỉnh dậy vào lúc sáng sớm hôm nay.
Bên cạnh trống không, cảnh tượng hoang vu giống như là thôn trang sau một trận bị cướp đoạt.
Đưa Tiểu Ảnh đi học, Tiểu Ảnh lại nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, cẩn thận tìm phía sau cô xem có bóng dáng người khác hay không, Dụ Thiên Tuyết không nhịn được hỏi cậu bé đang tìm cái gì, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Ảnh xanh mét không nói lời nào, chỉ cõng ba lô nhỏ xoay người, nắm chặt quả đấm cắn răng bắn ra mấy chữ: Chú hư hỏng, chú chết chắc rồi!
Điện thoại trên bàn vang lên nhắc nhở, Dụ Thiên Tuyết mở hàng mi như cánh bướm ra, liếc mắt nhìn.
Xin chào! Cô duỗi dài cánh tay qua mở ra hands-free (chế độ rảnh tay).
Xin hỏi là Dụ tiểu thư phải không? Bên trong là một giọng nam nhu hòa nhưng lạnh như băng.
Dụ Thiên Tuyết hơi ngẩn ra: Dạ, anh là?
Là thế này Dụ tiểu thư, tôi là thư ký chủ tịch Lịch Viễn, nơi này có một phần thiệp mời dự tiệc sinh nhật của Nam Cung tiên sinh muốn đưa qua cho cô, hiện tại muốn xác nhận địa chỉ cùng điện thoại của cô. . . . . .
Dụ Thiên Tuyết mơ mơ màng màng nghe, nhưng khi nghe được hai chữ Nam Cung, bỗng chốc giật mình một cái.
Tôi không cần. Cô cau mày, giọng rất nhỏ, đưa tay qua muốn nhấn tắt điện thoại.
Dụ tiểu thư, đây là thiệp mời La tiểu thư phát cho cô, xin hỏi cô muốn cự tuyệt sao? Nếu như cự tuyệt, tôi sẽ trực tiếp trả về cho
/359
|