Nhớ tình huống hai người chiến đấu kịch liệt tối hôm qua, Dụ Thiên Tuyết đỏ mặt, nhưng thấy tủi thân và tức giận nhiều hơn.
Cách em xa một chút em không muốn gặp lại anh, không muốn! Tay cô chống trên lồng ngực của anh, tràn ngập oán giận nói.
Nam Cung Kình Hiên liều mạng hôn lên khóe miệng của cô, cô tránh, nụ hôn của anh liền rơi vào trên sườn mặt cô, cảm thấy hành động khước từ nho nhỏ này rất có tình thú, sau khi nhàn nhạt cười xong mới phát hiện mắt cô hồng hồng, lúc này nụ cười mới tản đi, đột nhiên bắt lấy bàn tay nhỏ bé nhu lạnh của cô, giọng khàn khàn hỏi: Sao vậy? Không phải tối qua còn vui vẻ sao, khóc cái gì?
Dụ Thiên Tuyết không muốn giấu giếm, nâng vành mắt hồng hồng lên nói: Em còn muốn hỏi anh là chuyện gì xảy ra, sinh nhật của ba anh thì có quan hệ gì tới mẹ con em? Tại sao Tiểu Ảnh phải đi tham gia? Ông ấy có quyền gì mà cưỡng bách một đứa bé, dựa vào cái gì mà uy hiếp em! Em chính là không muốn cho bảo bảo nhận thức thì thế nào, ông ấy chính là một lão già ích kỷ tự đại độc tài chuyên chế, dựa vào cái gì mà Tiểu Ảnh phải nhận thức ông ấy!
Nam Cung Kình Hiên chăm chú nhìn vẻ mặt uất ức mà tức giận của cô, hình như đã thoáng hiểu ra điều gì đó.
Hàng mày tuấn dật chậm rãi nhíu lại: Ông ấy lại nói cái gì với em?
Dụ Thiên Tuyết nghiêng đầu qua một bên, lạnh giọng nói: Ông ấy không có nói gì, chẳng qua sai người nói cho em biết là hi vọng em và Tiểu Ảnh cùng nhau tham gia bữa tiệc của ông ấy, rốt cuộc ông ấy muốn làm cái gì? Em đã nói là em sẽ không nhận tiền của ông ấy để đổi con trai, đến cùng là ông ấy còn muốn như thế nào? !
Nhìn mắt cô đã loáng loáng có nước mắt, Nam Cung Kình Hiên chỉ cảm giác được trái tim mình bị siết chặt.
Đừng khóc. . . . . . Đừng khóc đừng khóc. . . . . . Ngón tay thon dài vuốt ve khuôn mặt của cô, bàn tay cũng bưng lấy mặt cô êm ái dụ dỗ: Thiên Tuyết, không nên kích động, chuyện này anh sẽ lên tiếng hỏi rõ, anh bảo đảm không để Tiểu Ảnh và em chịu uất ức được không? Đừng khóc. . . . . .
Em không có khóc. Dụ Thiên Tuyết quay mặt qua một bên, quật cường nói: Em chỉ ghét phương thức giải quyết ông ấy, dựa vào cái gì mà uy hiếp em? !
Biểu tình của Nam Cung Kình Hiên cũng trở nên nghiêm trang, anh biết Nam Cung Ngạo hi vọng Tiểu Ảnh đến tiệc sinh nhật, nhưng mà tại sao lại muốn Thiên Tuyết cũng cùng theo tới? Hôm đó có nhiều thân thích và khách khứa như vậy, rốt cuộc ông già này muốn làm cái gì?
Nhưng anh nghĩ đi nghĩ lại kế hoạch của mình, tựa hồ tất cả cũng trở nên không còn quan trọng.
Không sao. . . . . . Hôm đó em đi cũng tốt, đúng lúc có thể tận mắt nhìn anh giải trừ hôn ước. Nam Cung Kình Hiên ôm chặt cô, khe khẽ hôn nhẹ lên mi tâm của cô: Chuyện anh cam kết với em thì nhất định phải thực hiện, bằng không thì sự tình sẽ phát triển càng ngày càng hỏng bét, anh không thể chịu được việc em hiểu lầm anh nữa, càng không có biện pháp chịu đựng một người phụ nữ lòng dạ ác độc tâm kế đa đoan ở bên cạnh anh, anh không thể rời bỏ em. . . . . . Thiên Tuyết. . . . . .
Nụ hôn của anh nóng rực mà mê ly, khiến Dụ Thiên Tuyết tạm thời bị mê hoặc lạc lối.
Mở to đôi mắt say đắm mông lung, đột nhiên cô hỏi: Anh nói ai lòng dạ ác độc tâm kế đa đoan?
Nam Cung Kình Hiên mím đôi môi mỏng khêu gợi, suy tư chốc lát mới lên tiếng: La Tình Uyển, ngay từ đầu không phải em luôn cảm thấy cô ta là người tốt sao? Có biết ngày đó là ai bỏ thuốc ở trong rượu của em hay không?
Bỗng nhiên Dụ Thiên Tuyết trợn to hai mắt, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Ở trong ấn tượng của cô, La Tình Uyển có tri thức hiểu lễ nghĩa, cô đã từng vì sự tồn tại của La Tình Uyển mà thấy rằng mình lựa chọn ở chung một chỗ cùng
Cách em xa một chút em không muốn gặp lại anh, không muốn! Tay cô chống trên lồng ngực của anh, tràn ngập oán giận nói.
Nam Cung Kình Hiên liều mạng hôn lên khóe miệng của cô, cô tránh, nụ hôn của anh liền rơi vào trên sườn mặt cô, cảm thấy hành động khước từ nho nhỏ này rất có tình thú, sau khi nhàn nhạt cười xong mới phát hiện mắt cô hồng hồng, lúc này nụ cười mới tản đi, đột nhiên bắt lấy bàn tay nhỏ bé nhu lạnh của cô, giọng khàn khàn hỏi: Sao vậy? Không phải tối qua còn vui vẻ sao, khóc cái gì?
Dụ Thiên Tuyết không muốn giấu giếm, nâng vành mắt hồng hồng lên nói: Em còn muốn hỏi anh là chuyện gì xảy ra, sinh nhật của ba anh thì có quan hệ gì tới mẹ con em? Tại sao Tiểu Ảnh phải đi tham gia? Ông ấy có quyền gì mà cưỡng bách một đứa bé, dựa vào cái gì mà uy hiếp em! Em chính là không muốn cho bảo bảo nhận thức thì thế nào, ông ấy chính là một lão già ích kỷ tự đại độc tài chuyên chế, dựa vào cái gì mà Tiểu Ảnh phải nhận thức ông ấy!
Nam Cung Kình Hiên chăm chú nhìn vẻ mặt uất ức mà tức giận của cô, hình như đã thoáng hiểu ra điều gì đó.
Hàng mày tuấn dật chậm rãi nhíu lại: Ông ấy lại nói cái gì với em?
Dụ Thiên Tuyết nghiêng đầu qua một bên, lạnh giọng nói: Ông ấy không có nói gì, chẳng qua sai người nói cho em biết là hi vọng em và Tiểu Ảnh cùng nhau tham gia bữa tiệc của ông ấy, rốt cuộc ông ấy muốn làm cái gì? Em đã nói là em sẽ không nhận tiền của ông ấy để đổi con trai, đến cùng là ông ấy còn muốn như thế nào? !
Nhìn mắt cô đã loáng loáng có nước mắt, Nam Cung Kình Hiên chỉ cảm giác được trái tim mình bị siết chặt.
Đừng khóc. . . . . . Đừng khóc đừng khóc. . . . . . Ngón tay thon dài vuốt ve khuôn mặt của cô, bàn tay cũng bưng lấy mặt cô êm ái dụ dỗ: Thiên Tuyết, không nên kích động, chuyện này anh sẽ lên tiếng hỏi rõ, anh bảo đảm không để Tiểu Ảnh và em chịu uất ức được không? Đừng khóc. . . . . .
Em không có khóc. Dụ Thiên Tuyết quay mặt qua một bên, quật cường nói: Em chỉ ghét phương thức giải quyết ông ấy, dựa vào cái gì mà uy hiếp em? !
Biểu tình của Nam Cung Kình Hiên cũng trở nên nghiêm trang, anh biết Nam Cung Ngạo hi vọng Tiểu Ảnh đến tiệc sinh nhật, nhưng mà tại sao lại muốn Thiên Tuyết cũng cùng theo tới? Hôm đó có nhiều thân thích và khách khứa như vậy, rốt cuộc ông già này muốn làm cái gì?
Nhưng anh nghĩ đi nghĩ lại kế hoạch của mình, tựa hồ tất cả cũng trở nên không còn quan trọng.
Không sao. . . . . . Hôm đó em đi cũng tốt, đúng lúc có thể tận mắt nhìn anh giải trừ hôn ước. Nam Cung Kình Hiên ôm chặt cô, khe khẽ hôn nhẹ lên mi tâm của cô: Chuyện anh cam kết với em thì nhất định phải thực hiện, bằng không thì sự tình sẽ phát triển càng ngày càng hỏng bét, anh không thể chịu được việc em hiểu lầm anh nữa, càng không có biện pháp chịu đựng một người phụ nữ lòng dạ ác độc tâm kế đa đoan ở bên cạnh anh, anh không thể rời bỏ em. . . . . . Thiên Tuyết. . . . . .
Nụ hôn của anh nóng rực mà mê ly, khiến Dụ Thiên Tuyết tạm thời bị mê hoặc lạc lối.
Mở to đôi mắt say đắm mông lung, đột nhiên cô hỏi: Anh nói ai lòng dạ ác độc tâm kế đa đoan?
Nam Cung Kình Hiên mím đôi môi mỏng khêu gợi, suy tư chốc lát mới lên tiếng: La Tình Uyển, ngay từ đầu không phải em luôn cảm thấy cô ta là người tốt sao? Có biết ngày đó là ai bỏ thuốc ở trong rượu của em hay không?
Bỗng nhiên Dụ Thiên Tuyết trợn to hai mắt, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Ở trong ấn tượng của cô, La Tình Uyển có tri thức hiểu lễ nghĩa, cô đã từng vì sự tồn tại của La Tình Uyển mà thấy rằng mình lựa chọn ở chung một chỗ cùng
/359
|