Phạm Thành thấy Văn Mân và Tiếu Đồng lại có phản ứng như vậy, con tưởng mình đã nói sai cái gì, ho khan một tiếng, muốn che dấu vẻ lúng túng của mình.
Văn Mân bởi vì tiếng ho khan của Phạm Thành mới hồi hồn, chớp chớp mắt, ra vẻ trấn định hỏi một câu: “ Bởi vì Lâm Phương như không thể sinh con, cho nên gã họ Trần kia mới đi ngoại tình?”
“Đúng, sự việc chính là như vậy, thật vừa vặn, cách nhà hắn mấy hộ lại có một người phụ nữ chồng đã qua đời, góa phụ cô đơn, hai người lại đều rất yêu hoa, thường xuyên qua lại mà không bị người nhận ra quan hệ, không lâu trước, người phụ nữ kia phát hiện mình mang thai, tính thời gian hẳn là con của gã họ Trần, hắn cực kỳ cao hứng, lập tức đem hoa sơn trà bảo bối trước cửa chiết một cành đem tặng ả, còn nói, nếu đứa con được sinh ra, hắn sẽ cưới ả, còn đem tất cả hoa quý trong nhà đều tặng hết cho ả.
“Thật ra Lâm Phong Như sớm đã biết quan hệ của hai người bọn họ, nhưng vì lo lắng mình không thể sinh con, cho nên cũng nhẫn nhịn, chỉ cần gã họ Trần không ly hôn, cô cái gì cũng chấp nhận, chỉ là không ngờ tới, hắn lại vì chuyện đứa con mà nói chuyện lý hôn với cô, Lâm Phương Như sợ rằng, một khi đã ly hôn, cô cái gì cũng không còn nữa, cho nên sống chết không đồng ý, còn uy hiếp hắn, nói rằng nếu hắn nhất định muốn lý hôn, cô sẽ đi đến cục cảnh sát tố cáo hắn lừa gạt mua bán người.”
“Lập tức, hắn bị hù sợ, nhưng nghĩ lại lại cảm thấy không cam lòng, cho nên thừa dịp buổi tối ngày hôm đó hàng xóm xung quanh đều đi vắng, hắn lừa Lâm Phương Như đem lên mái nhà rồi đẩy xuống, sau đó cả đêm đem xác chết di chuyển đến công trường đó đốt xác rồi chôn xuống. Gã họ Trần này tương đối quái gở, bình thường thích đủ loại hoa, chỉ lo sưu tầm hoa, cho nên căn bản là không nghe nói công trường này sắp tới phải thi công, nếu không hắn cũng không dại đến mức đem xác chết mang đến đó để chôn rồi.”
Phạm Thành đem toàn bộ sự thật điều tra được đều nói xong rồi, chỉ còn lại đúng một việc khiến ông rất tò mò, đó là Văn Mân và Tiếu Đồng làm sao chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi biết được gã người què họ Trần có vấn đề, nhưng lại bảo bọn họ đem cả người phụ nữ kia cùng mang về cục điều tra?
“Văn tiểu thư, không biết cô có tiện hay không đem quá trình cô cùng giáo sư Tiếu suy đoán gã họ Trần là hung thủ nói cho tôi biết một chút, thật không gạt cô, mục đích hôm nay tôi tới đây chủ yếu chính là muốn biết chuyện này, ha ha.”
Lúc nói lời này, Phạm Thành cảm thấy một chút lúng túng, dù nói thế nào thì ông cũng là một lão cảnh sát có kinh nghiệm phá án phong phú rồi, bây giờ lại xin lãnh giáo một cô gái nhỏ chưa từng điều tra qua vụ án nào, cảm giác, cảm thấy có chút xấu hổ.
Văn Mân cũng không muốn Phạm Thành khó xử, chỉ đơn giản đem mọi chuyện họ nhìn thấy vào buổi sáng và cả những phỏng đoán tất cả đều nói hết một lần.
Một người chăm chú nói, một người tập trung nghe, cả hai người đều không phát hiện, ngay lúc bọn họ còn đang nói chuyện, cơm và thức ăn trên bàn hơn phân nửa đã vào bụng Tiếu Đồng, nửa còn lại đều vào cái đĩa trống trước mặt Văn Mân.
Chờ Phạm Thành cởi bỏ hết nghi hoặc, cầm đũa lên muốn gắp vài miếng rau, trên bàn cơm chẳng còn đồ ăn, ông ngẩng đầu nhìn hướng Tiếu Đồng, chỉ thấy khóe miệng anh bất giác thoáng hiện nét cười đắc ý, ngón tay vẫn đặt ở trên bàn gõ tới gõ lui.
Văn Mân nhìn thấy cảnh này, bất đắc dĩ trừng mắt liếc Tiếu Đồng một cái, lần nữa cúi đầu nhìn thức ăn trong đĩa trước mặt mình, đưa tay muốn đem đĩa thức ăn này đưa đến trước mặt Phạm Thành, dù nói thế nào, người tới là khách không phải sao, hơn nữa theo như tình hình này, sau này Tiếu Đồng và Phạm Thành còn có thể hợp tác lâu dài, bây giờ khiến cho Phạm Thành lúng túng như vậy không phải là chuyện tốt.
Nhưng tay cô vừa mới động, Tiếu Đồng liền chìa đũa gắp một miếng thịt bên trong cái đĩa, đưa vào trong miệng mình liếm qua một vòng, xong lại đặt trở về bên trong cái đĩa, cuối cùng nhân lúc Phạm Thành và Văn Mân còn trợn mắt há hốc mồm lại trộn trộn một ít đồ ăn trong cái đĩa.
Làm xong một loạt động tác này, Tiếu Đồng thỏa mãn buông đũa trên tay, tà tà liếc qua Phạm Thành sau đó mới nhìn Văn Mân nói:
“Nhóc, em đừng chê nước miếng của anh nha ~~~”
Văn Mân bởi vì tiếng ho khan của Phạm Thành mới hồi hồn, chớp chớp mắt, ra vẻ trấn định hỏi một câu: “ Bởi vì Lâm Phương như không thể sinh con, cho nên gã họ Trần kia mới đi ngoại tình?”
“Đúng, sự việc chính là như vậy, thật vừa vặn, cách nhà hắn mấy hộ lại có một người phụ nữ chồng đã qua đời, góa phụ cô đơn, hai người lại đều rất yêu hoa, thường xuyên qua lại mà không bị người nhận ra quan hệ, không lâu trước, người phụ nữ kia phát hiện mình mang thai, tính thời gian hẳn là con của gã họ Trần, hắn cực kỳ cao hứng, lập tức đem hoa sơn trà bảo bối trước cửa chiết một cành đem tặng ả, còn nói, nếu đứa con được sinh ra, hắn sẽ cưới ả, còn đem tất cả hoa quý trong nhà đều tặng hết cho ả.
“Thật ra Lâm Phong Như sớm đã biết quan hệ của hai người bọn họ, nhưng vì lo lắng mình không thể sinh con, cho nên cũng nhẫn nhịn, chỉ cần gã họ Trần không ly hôn, cô cái gì cũng chấp nhận, chỉ là không ngờ tới, hắn lại vì chuyện đứa con mà nói chuyện lý hôn với cô, Lâm Phương Như sợ rằng, một khi đã ly hôn, cô cái gì cũng không còn nữa, cho nên sống chết không đồng ý, còn uy hiếp hắn, nói rằng nếu hắn nhất định muốn lý hôn, cô sẽ đi đến cục cảnh sát tố cáo hắn lừa gạt mua bán người.”
“Lập tức, hắn bị hù sợ, nhưng nghĩ lại lại cảm thấy không cam lòng, cho nên thừa dịp buổi tối ngày hôm đó hàng xóm xung quanh đều đi vắng, hắn lừa Lâm Phương Như đem lên mái nhà rồi đẩy xuống, sau đó cả đêm đem xác chết di chuyển đến công trường đó đốt xác rồi chôn xuống. Gã họ Trần này tương đối quái gở, bình thường thích đủ loại hoa, chỉ lo sưu tầm hoa, cho nên căn bản là không nghe nói công trường này sắp tới phải thi công, nếu không hắn cũng không dại đến mức đem xác chết mang đến đó để chôn rồi.”
Phạm Thành đem toàn bộ sự thật điều tra được đều nói xong rồi, chỉ còn lại đúng một việc khiến ông rất tò mò, đó là Văn Mân và Tiếu Đồng làm sao chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi biết được gã người què họ Trần có vấn đề, nhưng lại bảo bọn họ đem cả người phụ nữ kia cùng mang về cục điều tra?
“Văn tiểu thư, không biết cô có tiện hay không đem quá trình cô cùng giáo sư Tiếu suy đoán gã họ Trần là hung thủ nói cho tôi biết một chút, thật không gạt cô, mục đích hôm nay tôi tới đây chủ yếu chính là muốn biết chuyện này, ha ha.”
Lúc nói lời này, Phạm Thành cảm thấy một chút lúng túng, dù nói thế nào thì ông cũng là một lão cảnh sát có kinh nghiệm phá án phong phú rồi, bây giờ lại xin lãnh giáo một cô gái nhỏ chưa từng điều tra qua vụ án nào, cảm giác, cảm thấy có chút xấu hổ.
Văn Mân cũng không muốn Phạm Thành khó xử, chỉ đơn giản đem mọi chuyện họ nhìn thấy vào buổi sáng và cả những phỏng đoán tất cả đều nói hết một lần.
Một người chăm chú nói, một người tập trung nghe, cả hai người đều không phát hiện, ngay lúc bọn họ còn đang nói chuyện, cơm và thức ăn trên bàn hơn phân nửa đã vào bụng Tiếu Đồng, nửa còn lại đều vào cái đĩa trống trước mặt Văn Mân.
Chờ Phạm Thành cởi bỏ hết nghi hoặc, cầm đũa lên muốn gắp vài miếng rau, trên bàn cơm chẳng còn đồ ăn, ông ngẩng đầu nhìn hướng Tiếu Đồng, chỉ thấy khóe miệng anh bất giác thoáng hiện nét cười đắc ý, ngón tay vẫn đặt ở trên bàn gõ tới gõ lui.
Văn Mân nhìn thấy cảnh này, bất đắc dĩ trừng mắt liếc Tiếu Đồng một cái, lần nữa cúi đầu nhìn thức ăn trong đĩa trước mặt mình, đưa tay muốn đem đĩa thức ăn này đưa đến trước mặt Phạm Thành, dù nói thế nào, người tới là khách không phải sao, hơn nữa theo như tình hình này, sau này Tiếu Đồng và Phạm Thành còn có thể hợp tác lâu dài, bây giờ khiến cho Phạm Thành lúng túng như vậy không phải là chuyện tốt.
Nhưng tay cô vừa mới động, Tiếu Đồng liền chìa đũa gắp một miếng thịt bên trong cái đĩa, đưa vào trong miệng mình liếm qua một vòng, xong lại đặt trở về bên trong cái đĩa, cuối cùng nhân lúc Phạm Thành và Văn Mân còn trợn mắt há hốc mồm lại trộn trộn một ít đồ ăn trong cái đĩa.
Làm xong một loạt động tác này, Tiếu Đồng thỏa mãn buông đũa trên tay, tà tà liếc qua Phạm Thành sau đó mới nhìn Văn Mân nói:
“Nhóc, em đừng chê nước miếng của anh nha ~~~”
/201
|