Phạm Thành lúc đến rất đói bụng, cho nên vẫn ăn một chén nhỏ cơm, chỉ là không có đồ ăn ăn cùng, chén cơm thật cũng không có mùi vị gì, hơn nữa bên cạnh còn có Tiếu Đồng giống như đang ngồi xem chuyện cười.
“Đội trưởng Phạm, hôm nay thật sự ngại quá, lần sau có cơ hội tôi sẽ chiêu đãi ông.” Văn Mân tiễn Phạm Thành đi vào thang máy với vẻ mặt xin lỗi nói.
Vừa nghe đến lần sau, Phạm Thành đột nhiên run lên, ông một lần hai lần tới đây ăn cơm đều không có kết quả tốt, làm sao còn dám nghĩ đến lần tiếp theo đây, nhưng nhì thấy ánh mắt thật có lỗi của Văn Mân, ông cũng ngại đem lời này nói ra trực tiếp, chỉ có thể ha ha giả bộ ngớ ngẩn coi như xong chuyện.
Sau khi tiễn Phạm Thành rời đi, Văn Mân vừa bước vào cửa chính đã định giáo dục cái người đàn ông tính tình trẻ con ấy một phen, nhưng lúc bước vào lại thấy Tiếu Đồng đang ngồi trên số pha, cầm di động trên tay đang nói chuyện điện thoại, miệng không ngừng nói “Vâng, vâng, dạ.”
Giọng điệu tôn kính hiếm gặp này của Tiếu Đồng thành công thu hút sự chú ý của Văn Mân, cô đi đến ngồi xuống bên cạnh anh, ghé sát người, muốn nghe mọt chút xem người trong điện thoại là ai.
Nhưng vừa mới ngồi xuống không bao lâu, Tiếu Đồng đã kết thúc cuộc điện thoại.
“Tiếu Đồng, anh cùng ai nói chuyện điện thoại vậy?”
Sau khi cúp điện thoại xong, Tiếu Đồng xoay người, rất tự nhiên ôm Văn Mân vào trong lòng mình.
“Anh gọi điện cho ba mẹ anh, bọn họ hỏi chúng ta khi nào thì kết hôn?”
Vừa nghe thấy lời này, Văn Mân lập tức từ trong lòng Tiếu Đồng lui ra, sau lưng cứng đờ, “Vậy anh nói thế nào? Anh sao không bàn bạc với em một chút liền cứ như vậy mà cúp điện thoại đây?”
Văn Mân không phải không nguyện ý gả cho Tiếu Đồng, ngược lại, là cô rất muốn được gả cho anh, hơn nữ trước đó hai người cũng đã gần nhưu đạt tới nhận thức chung về chuyện kết hôn rồi, chỉ là bất ngờ nghe nói như vậy, theo bản năng liền có chút khẩn trương mà thôi.
Tiếu Đồng nghiêng đầu liếc qua văn Mân, dùng giọng điệu đặc biệt tự nhiên nói: “Anh nói càng nhanh càng tốt, miễn là bọn họ muốn nghỉ phép đều có thể phối hợp thời gian, cho nên ba mẹ anh muốn chúng ta mau chóng bàn bạc chi tiết việc kết hon, ngày mai họ sẽ báo lại cho anh biết thời gian cụ thể bọn họ có thể về nước.”
“…” Tuy những lời Tiếu Đồng vừa nói, Văn Mân nghe đến một chữ cũng không sai, nhưng cô bỗng nhiên có cảm giác mình giống như đang ở trong mơ, cô cuối cùng cũng gả đi rồi? Lại một lần nữa gả cho Tiếu Đông? Đời này, hôn nhân của họ sẽ hạnh phúc sao? Hay là cuối cùng vẫn đi đến kết thúc như trước đây?
“Em lo lắng?” Tiếu Đồng nheo nheo mắt, đánh giá cẩn thận vẻ mặt của Văn Mân, trong ánh mắt lộ ra một tia khó hiểu, anh có thể cảm giác được cô đang bất an, nhưng anh lại không rõ, rốt cuộc cô bất an điều gì?
Văn Mân nghe vậy âm thầm hít một hơi, sau đó xích lại gần, đem mặt mình dán vào lồng ngực anh.
“Tiếu Đồng, anh nói chúng ta sẽ hạnh phúc sao? Hôn nhân của chúng ta sẽ lâu bền sao?”
“Em cảm thấy chúng ta sẽ không hạnh phúc? Sẽ sớm ly hôn sao?”
“Không, không phải vậy, em chỉ là lo lắng một chút, dù sao chúng ta từ khi xác định quan hệ đến lúc kết hôn thời gian còn quá ngắn, em sợ sau khi kết hôn sẽ có nhiều bất hòa.” Nghe ra được sự nguy hiểm trong giọng nói của Tiếu Đồng, cho nên Văn Mân lập tức giải thích rõ lời nói của mình.
Im lặng một lúc sau, Tiếu Đồng đưa tay nâng cằm của Văn Mân, nhìn thẳng vào mắt cô.
“Nhóc, mỗi người đều có suy nghĩ của riêng mình, trên đời này vính viễn không bao giờ có hai người có ý nghĩ hoàn toàn giống nhau, cũng vĩnh viễn không có hai người có tính cách giống nhau, cho nên con người chỉ cần ở chugn một chỗ, có tranh cãi là điều không thể tránh khỏi, chỉ cần em nhớ kỹ một điều, chúng ta có thể mãi mãi hạnh phúc.”
Lúc sau, Văn Mân thấy mặt Tiếu Đồng cách mình ngày càng gần, càng ngày càng gần, cho đến khi cánh môi chạm nhẹ vào nhau, cô mới nghe được một câu.
“Nhóc, anh yêu em, thực lòng rất yêu em.”
“Đội trưởng Phạm, hôm nay thật sự ngại quá, lần sau có cơ hội tôi sẽ chiêu đãi ông.” Văn Mân tiễn Phạm Thành đi vào thang máy với vẻ mặt xin lỗi nói.
Vừa nghe đến lần sau, Phạm Thành đột nhiên run lên, ông một lần hai lần tới đây ăn cơm đều không có kết quả tốt, làm sao còn dám nghĩ đến lần tiếp theo đây, nhưng nhì thấy ánh mắt thật có lỗi của Văn Mân, ông cũng ngại đem lời này nói ra trực tiếp, chỉ có thể ha ha giả bộ ngớ ngẩn coi như xong chuyện.
Sau khi tiễn Phạm Thành rời đi, Văn Mân vừa bước vào cửa chính đã định giáo dục cái người đàn ông tính tình trẻ con ấy một phen, nhưng lúc bước vào lại thấy Tiếu Đồng đang ngồi trên số pha, cầm di động trên tay đang nói chuyện điện thoại, miệng không ngừng nói “Vâng, vâng, dạ.”
Giọng điệu tôn kính hiếm gặp này của Tiếu Đồng thành công thu hút sự chú ý của Văn Mân, cô đi đến ngồi xuống bên cạnh anh, ghé sát người, muốn nghe mọt chút xem người trong điện thoại là ai.
Nhưng vừa mới ngồi xuống không bao lâu, Tiếu Đồng đã kết thúc cuộc điện thoại.
“Tiếu Đồng, anh cùng ai nói chuyện điện thoại vậy?”
Sau khi cúp điện thoại xong, Tiếu Đồng xoay người, rất tự nhiên ôm Văn Mân vào trong lòng mình.
“Anh gọi điện cho ba mẹ anh, bọn họ hỏi chúng ta khi nào thì kết hôn?”
Vừa nghe thấy lời này, Văn Mân lập tức từ trong lòng Tiếu Đồng lui ra, sau lưng cứng đờ, “Vậy anh nói thế nào? Anh sao không bàn bạc với em một chút liền cứ như vậy mà cúp điện thoại đây?”
Văn Mân không phải không nguyện ý gả cho Tiếu Đồng, ngược lại, là cô rất muốn được gả cho anh, hơn nữ trước đó hai người cũng đã gần nhưu đạt tới nhận thức chung về chuyện kết hôn rồi, chỉ là bất ngờ nghe nói như vậy, theo bản năng liền có chút khẩn trương mà thôi.
Tiếu Đồng nghiêng đầu liếc qua văn Mân, dùng giọng điệu đặc biệt tự nhiên nói: “Anh nói càng nhanh càng tốt, miễn là bọn họ muốn nghỉ phép đều có thể phối hợp thời gian, cho nên ba mẹ anh muốn chúng ta mau chóng bàn bạc chi tiết việc kết hon, ngày mai họ sẽ báo lại cho anh biết thời gian cụ thể bọn họ có thể về nước.”
“…” Tuy những lời Tiếu Đồng vừa nói, Văn Mân nghe đến một chữ cũng không sai, nhưng cô bỗng nhiên có cảm giác mình giống như đang ở trong mơ, cô cuối cùng cũng gả đi rồi? Lại một lần nữa gả cho Tiếu Đông? Đời này, hôn nhân của họ sẽ hạnh phúc sao? Hay là cuối cùng vẫn đi đến kết thúc như trước đây?
“Em lo lắng?” Tiếu Đồng nheo nheo mắt, đánh giá cẩn thận vẻ mặt của Văn Mân, trong ánh mắt lộ ra một tia khó hiểu, anh có thể cảm giác được cô đang bất an, nhưng anh lại không rõ, rốt cuộc cô bất an điều gì?
Văn Mân nghe vậy âm thầm hít một hơi, sau đó xích lại gần, đem mặt mình dán vào lồng ngực anh.
“Tiếu Đồng, anh nói chúng ta sẽ hạnh phúc sao? Hôn nhân của chúng ta sẽ lâu bền sao?”
“Em cảm thấy chúng ta sẽ không hạnh phúc? Sẽ sớm ly hôn sao?”
“Không, không phải vậy, em chỉ là lo lắng một chút, dù sao chúng ta từ khi xác định quan hệ đến lúc kết hôn thời gian còn quá ngắn, em sợ sau khi kết hôn sẽ có nhiều bất hòa.” Nghe ra được sự nguy hiểm trong giọng nói của Tiếu Đồng, cho nên Văn Mân lập tức giải thích rõ lời nói của mình.
Im lặng một lúc sau, Tiếu Đồng đưa tay nâng cằm của Văn Mân, nhìn thẳng vào mắt cô.
“Nhóc, mỗi người đều có suy nghĩ của riêng mình, trên đời này vính viễn không bao giờ có hai người có ý nghĩ hoàn toàn giống nhau, cũng vĩnh viễn không có hai người có tính cách giống nhau, cho nên con người chỉ cần ở chugn một chỗ, có tranh cãi là điều không thể tránh khỏi, chỉ cần em nhớ kỹ một điều, chúng ta có thể mãi mãi hạnh phúc.”
Lúc sau, Văn Mân thấy mặt Tiếu Đồng cách mình ngày càng gần, càng ngày càng gần, cho đến khi cánh môi chạm nhẹ vào nhau, cô mới nghe được một câu.
“Nhóc, anh yêu em, thực lòng rất yêu em.”
/201
|