Tuy trái tim mâu thuẫn nhưng cơ thể cô lại nóng bỏng, ở một nơi giống như trong giấc mơ, hai người họ cùng làm lại tất cả những gì mà anh quên là họ đã làm trong đêm hôm ấy.
Tuy bọn họ còn có cảm giác say, nhưng cả hai lại cũnh tỉnh táo như vậy.
Anh biết là cô.
Cô cũng biết đó là anh.
Khi thấy đôi môi của anh sắp lại gần thì ngón tay trắng nõn của cô đã đặt trên môi anh: “Gọi Thanh Thu.” Cô không thích việc anh cứ gọi cô là ‘Thu’, tuy trước đây anh đã nói rõ cái tên ‘Thu’ là để gọi cô, nhưng mà cô vẫn cảm thấy không được tự nhiên, tuy gọi Thanh Thu không đủ thân thiết hay lãng mạn, nhưng ít nhất có thể làm cho cô cảm thấy yên tâm.
Thanh Thu mới là cô, còn Thu, có thể là Phương Thu, và cô không muốn cái cảm giác đó.
“Đồ ngốc.” Đôi mắt của anh híp lại.
Ngón tay của cô còn đặt ở trên môi anh, cô đang chống cự lại tất cả mọi thứ của anh: “Gọi là Thanh Thu.”
Khi anh nhìn thấy sự cố chấp trong đôi mắt sáng lấp lánh của cô thì khóe môi anh lại càng cong hơn, anh cầm bàn tay cô chỉ vào mũi của cô rồi nói: “Thanh Thu, em ngốc lắm.”
Cô đúng là rất ngốc, cô sinh con cho anh nhưng lại không nói với anh một lời, đồ ngốc, ngốc cực kỳ.
“Anh... anh không trách em sao?” Cô khịt mũi, có chút nghẹt ngào, trái tim của cô vẫn luôn khẩn trương, và còn mang theo cả sự bối rối.
Anh lại cúi đầu xuống hôn lên môi cô, anh phải trách cô như thế nào đây? Trách cô một mình chịu khổ nuôi con khôn lớn sao? Trách sự lo lắng của cô sao? Hay trách sự cố chấp của cô?
Hình như là tất cả những điều này đều vô lý.
Là vì anh làm cho cô sợ trước mà.
Anh không nói lời nào.
Chỉ mạnh mẽ hôn cô, lôi kéo chiếc lưỡi của cô vào trong miệng của mình, sau đó tiếp tục quấn quýt, kỳ diệu như vậy, làm cho anh đưa cô cùng nhau chìm đắm ở trong đó, không muốn tự kiềm chế.
Cơ thể của Thanh Thu vẫn cứng đờ, còn trái tim thì vẫn mơ mơ hồ hồ, giống như những điều này không phải là sự thật vậy.
Sáu năm trước, anh từng nói muốn cô, nhưng cô không cho.
Nhưng anh không nghĩ đến cô đã là người phụ nữ của anh từ lâu rồi.
Nụ hôn càng lúc càng thêm cuồng nhiệt, anh chỉ hận không thể nuốt cô vào trong bụng để phạt cô vì năm đó cô đã không nói cho anh biết.
Người phụ nữ ngốc nghếch này đã sinh cho anh hai đứa con gái.
Phương Thu, lúc này anh đã quên mất Phương Thu rồi.
Chỉ là cô vẫn không chịu nói ra nên anh cũng vẫn luôn không thừa nhận.
Giờ phút này, không có ai nói ra cả.
Chỉ là anh đang dùng hành động của mình để nói cho cô biết, cô chỉ có thể là của anh thôi.
Cô nhắm mắt, hai tay ôm lấy cổ của anh, hô hấp của cô ngập tràn hơi thở của anh, cô vẫn luôn yêu anh, còn việc anh gọi cô là Thanh Thu chứ không phải là Thu thì cô thật sự không đếm xỉa đến.
Đau thì đau thôi.
Bởi vì khẩn trương nên cả người cô đều cứng đờ.
Lê Minh Tùng uống một ly rượu trắng nồng độ cao rồi ngậm ở trong miệng, sau đó dần dần cúi xuống, khi mà cô còn đang trợn tròn mắt, mãi mới phản ứng được là anh muốn làm gì thì đôi môi của anh đã nhẹ nhàng chạm vào môi cô, rượu chạy dọc theo khóe miệng của anh đi vào trong khoang miệng của cô, sau đó anh bóp nhẹ mũi của cô, không cho cô cơ hội để nghỉ xả hơi, “Ực”, cả ngụm rượu đó đều chảy xuống bụng của cô.
Làm cô bị sặc, mà rượu này cũng quá cay rồi.
Nhưng trong phòng VIP này vốn là không có đồ nhắm, đàn ông uống rượu giống như là uống nước ngọt vậy, cô uống một ngụm mà vẫn không hiểu tại sao những người đàn ông và phụ nữ kia lại có thể uống rượu mà không cần đồ nhắm, bởi vì uống như vậy thật sự là không ngon, tuyệt đối là không ngon, đây chính là một kiểu bỏ tiền ra để chuốc khổ vào người.
Rượu ở đây cũng không phải là rẻ.
Nhưng mà cô vốn không có nhiều thời gian để suy nghĩ, bởi vì ngụm rượu nặng kia nhanh chóng làm cô say, khi cô nhìn về phía người đàn ông đang ở trên người mình kia thì hình bóng của anh cũng trở nên mơ hồ: “Minh Tùng...” Hai cánh tay của cô quàng lên trên cổ của anh, cô cũng không biết là mình đang làm gì, nhưng mà cảm xúc của cô đã bị cuốn theo bầu không khí mà anh tạo ra.
Cô thật sự đã thả lỏng rồi, sau khi uống một ngụm rượu nặng như vậy thì việc cô muốn giữ được sự tỉnh táo là điều không thể.
Hàng lông mi cong vút của cô không ngừng chớp chớp, bây giờ cô đã không biết trời trăng gì rồi, cô chỉ chăm chú nhìn vào ánh mắt anh, thật là đẹp, đẹp đến mức làm cho bàn tay của cô di chuyển từ cổ lên đến khuôn mặt của anh: “Minh Tùng...”
Anh muốn buông tay, muốn trả Phương Thu lại cho Phong Thiếu Dương.
Anh nhắm mắt lại, để cho mọi chuyển bắt đầu trong yên lặng và kết thúc trong lặng yên.
Để cho cô không nhịn được mà điên cuồng run rẩy với anh, sau đó cùng nhau dừng lại, cùng nhau liên tục thở hổn hển.
Tất cả mọi thứ, đều điên cuồng như vậy.
Ngọn đèn vẫn cứ yếu ớt như vậy, tất cả mọi thứ đều giống như không phải là sự thật, lúc nãy là một giấc mơ sao?
Thanh Thu cắn môi, cô không tin tưởng mà nhìn sang xung quanh, sau đó lại nhìn người đàn ông này, anh vẫn còn đang ở trên người của cô, giống như cái đêm của mấy năm về trước.
Cảm giác uể oải ập đến, cô cảm thấy rất buồn ngủ, rất muốn ngủ một giấc.
Bây giờ cô thật sự muốn đi ngủ.
Nhưng đây là Phong Gian, sao có thể ngủ ở Phong Gian đây.
Không được ngủ, nhất định không được ngủ.
“Minh Tùng...”
Khi mà cô muốn nói anh đứng dậy để cô có thể ngồi dậy thì điện thoại di động ở trong chiếc quần dài bị anh ném trên mặt đất bất ngờ vang lên.
Âm thanh ấy khi ở trong bầu không khí tràn ngập tiếng thở dốc này thì vô cùng chói tai, chói tai đến mức cô chỉ muốn bịt kín hai tai lại để không phải nghe thấy nữa.
Thật sự là không muốn nghe nữa.
Lê Minh Tùng nhíu mày, anh không cần cô nói đã tự động đứng dậy khỏi người cô, khiến cho cô có thể nhìn thấy toàn bộ lồng ngực vạm vỡ của anh, cô nghĩ, nếu như anh đi báo danh tham dự tuyển chọn vận động viên thể hình thì nhất định sẽ được chọn trúng.
Dáng vóc của anh rất đẹp, cơ bắp của anh làm cho phụ nữ nghĩ đến một từ ngữ, đó chính là cường tráng.
Nhưng mà khi anh mặc quần áo vào thì lại rất vừa vặn, không có một chút mập mạp hay là sẹo lồi nào cả.
Anh không quan tâm đến chiếc điện thoại đang không ngừng kêu kia mà lại bế cô ngồi lên trên đùi của anh, giọng nói của anh bởi vì mất tiếng mà có phần khàn khàn: “Có mệt không?”
Thật ra là cô cũng hơi mệt, nhưng mà đang ở Phong Gian nên chỉ lắc đầu: “Em muốn mặc quần áo.” Cô nói những lời này là vì bây giờ cô đã không còn quần áo để mặc, chiếc váy xòe mà cô mặc khi nãy đã bị anh xé rách rồi.
Anh nhìn về phía cơ thể trắng hồng của cô, rồi cười nói: “Lát nữa thì mặc của anh.”
“Vậy còn anh?”
“Anh mặc áo sơ mi, còn em thì mặc áo khoác của anh, sau đó anh sẽ ôm em rời khỏi đây, đảm bảo là không để cho người khác nhìn thấy em.”
“Anh xấu...” Nắm đấm của cô liên tục đánh vào lồng ngực của anh, tất cả mọi chuyện lúc này đều giống như là giấc mơ vậy, anh biết hết chuyện xảy ra trong đêm hôm đó, không những không tức giận mà lại chiều chuộng cô, loại cảm giác này thật sự rất tốt, cô yêu thích dáng vẻ của anh khi cưng chiều cô, nếu như cô sớm biết anh sẽ cưng chiều cô thì cô cần gì phải lãng phí nhiều thời gian như vậy chứ?
“Có điện thoại... có điện thoại...” Điện thoại di động của anh vẫn đang kêu lên, không hề có dấu hiệu muốn dừng lại, xem ra nếu như Lê Minh Tùng không nghe máy thì người gọi điện thoại không tính sẽ dừng lại.
Nắm đấm của Thanh Thu buông xuống, cảm giác hạnh phúc mới có được lập tức biến mất, cô nhìn về phía chiếc điện thoại di động, nhịp tim của cô cũng đập nhanh hơn, giống như đó không phải là một chiếc điện thoại di động mà là một quả lựu đạn sắp nổ, và đến khi nó phát nổ thì cô nhất định sẽ thịt nát xương tan: “Minh Tùng, anh nghe điện thoại đi.” Cô tiện tay lấy quần áo của anh phủ lên người của mình để che đi những bộ phận xấu hổ, quần áo của anh rất lớn, vừa vặn che hết những bộ phận cần phải che.
Lê Minh Tùng không nhịn được mà cầm điện thoại lên, khi anh liếc nhìn dãy số hiện lên trên màn hình thì lập tức khẩn trương đến mức đứng bật dậy, sau đó đi về phía góc phòng, nhỏ giọng nói: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Giọng nói dịu dàng kia của anh làm cho Thanh Thu cảm thấy lo lắng, cô biết đó là ai, cho dù cô có ngốc như thế nào thì cũng có thể lập tức đoán ra.
Là Phương Thu, chỉ có Phương Thu mới có thể làm cho Lê Minh Tùng khẩn trương như vậy.
Cô mãi mãi không thể sánh bằng người phụ nữ mảnh mai như một đóa hoa kia, cô không xinh đẹp bằng cô ta, hơn nữa có những thần thái không thể bắt chước được, huống hồ cô cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc bắt chước Phương Thu, Phương Thu là Phương Thu, còn cô là cô.
Cô lặng lẽ đứng dậy, rồi nhặt chiếc váy xòe nhàu nhĩ ở dưới đất lên, còn có thể mặc được, cũng có thể che khuất phần dưới của cô, còn phía trên thì không thể che giấu được cái gì nữa, xem ra, nếu như cô muốn đi ra khỏi căn phòng này thì cô chỉ có thể mặc áo khoác của Lê Minh Tùng thôi.
Lê Minh Tùng vẫn đang nói chuyện điện thoại: “Đừng khóc, cứ từ từ nói, anh đang nghe, đừng khóc...”
Phương Thu đang khóc.
Lâm Đại Ngọc chính là thích khóc.
Nhưng mà cô, chưa bao giờ ghét Đại Ngọc.
Đến phụ nữ còn không ghét Đại Ngọc, huống chi là đàn ông.
Lê Minh Tùng thích Phương Thu là chuyện bình thường.
Cô cài từng nút từng nút trên áo anh.
Cô muốn dùng thời gian ngắn nhất để làm xong mọi việc, sau đó nhanh chóng rời khỏi căn phòng này, rời xa Lê Minh Tùng, người đang lo lắng cho Phương Thu kia.
Bây giờ cô giống như bị ai đó dội cả chậu nước lạnh lên đầu, đã hoàn toàn tỉnh táo lại.
Cô không nên, không nên suy nghĩ viển vông là anh sẽ đối xử tốt với cô.
Mặc kệ anh lên giường với người phụ nữ nào, thì người mà anh nghĩ đến vẫn luôn là Phương Thu.
Anh thích lên giường với cô chẳng qua là vì cô có nét giống với Phương Thu, cô là người thay thế của Phương Thu, cho dù anh có gọi cô là Thanh Thu thì cũng không thể xóa đi sự thật này.
Nhìn lại cô lúc nãy xem, đúng là quá ngây thơ rồi.
Ngây thơ đến mức chính cô cũng khinh bỉ bản thân mình.
Cánh tay của cô run run, cuối cùng cũng cài được cái nút áo cuối cùng, lúc này cô thậm chí còn không kịp mang giày, mà chỉ đi chân đất về phía cửa phòng, cô không muốn nghe anh nói những lời an ủi Phương Thu nhưng lại làm trái tim cô tan nát kia nữa.
Cô rón rén bước đi, tiếng bước chân cô nhẹ đến mức giống như một chiếc lông vũ đang lơ lửng trong không khí, vô cùng hiu quạnh.
Nhưng khi bóng của cô ngả trên mặt đất thì anh cũng nhận ra, anh vừa nghe điện thoại vừa không coi ai ra gì mà đi về phía cô, sau đó lập tức kéo tay cô lại: “Đừng đi.”
“Cái gì...” Điện thoại lập tức truyền ra giọng nói nhỏ nhẹ của Phương Thu, tuy không rõ ràng nhưng Thanh thu vẫn nghe thấy, cơ thể cô khẽ run rẩy, bỗng nhiên cô cảm thấy sợ hãi câu trả lời của Lê Minh Tùng, anh nhất định sẽ nói là anh đang nói chuyện với người lạ.
Sẽ là như vậy sao?
Cô khẩn trương mà đứng ở đó, không nhúc nhích nhìn về phía bóng của mình ở trên mặt đất, còn có cái bóng của người đàn ông đứng cạnh cô, anh không mặc gì cả, nhưng người cảm thấy khẩn trương lạ không phải là anh mà là cô.
Mọi chuyện giống như là đảo ngược lại vậy, cô mới là người không có mản vải che thân, còn anh thì quần áo chỉnh tề.
Tuy bọn họ còn có cảm giác say, nhưng cả hai lại cũnh tỉnh táo như vậy.
Anh biết là cô.
Cô cũng biết đó là anh.
Khi thấy đôi môi của anh sắp lại gần thì ngón tay trắng nõn của cô đã đặt trên môi anh: “Gọi Thanh Thu.” Cô không thích việc anh cứ gọi cô là ‘Thu’, tuy trước đây anh đã nói rõ cái tên ‘Thu’ là để gọi cô, nhưng mà cô vẫn cảm thấy không được tự nhiên, tuy gọi Thanh Thu không đủ thân thiết hay lãng mạn, nhưng ít nhất có thể làm cho cô cảm thấy yên tâm.
Thanh Thu mới là cô, còn Thu, có thể là Phương Thu, và cô không muốn cái cảm giác đó.
“Đồ ngốc.” Đôi mắt của anh híp lại.
Ngón tay của cô còn đặt ở trên môi anh, cô đang chống cự lại tất cả mọi thứ của anh: “Gọi là Thanh Thu.”
Khi anh nhìn thấy sự cố chấp trong đôi mắt sáng lấp lánh của cô thì khóe môi anh lại càng cong hơn, anh cầm bàn tay cô chỉ vào mũi của cô rồi nói: “Thanh Thu, em ngốc lắm.”
Cô đúng là rất ngốc, cô sinh con cho anh nhưng lại không nói với anh một lời, đồ ngốc, ngốc cực kỳ.
“Anh... anh không trách em sao?” Cô khịt mũi, có chút nghẹt ngào, trái tim của cô vẫn luôn khẩn trương, và còn mang theo cả sự bối rối.
Anh lại cúi đầu xuống hôn lên môi cô, anh phải trách cô như thế nào đây? Trách cô một mình chịu khổ nuôi con khôn lớn sao? Trách sự lo lắng của cô sao? Hay trách sự cố chấp của cô?
Hình như là tất cả những điều này đều vô lý.
Là vì anh làm cho cô sợ trước mà.
Anh không nói lời nào.
Chỉ mạnh mẽ hôn cô, lôi kéo chiếc lưỡi của cô vào trong miệng của mình, sau đó tiếp tục quấn quýt, kỳ diệu như vậy, làm cho anh đưa cô cùng nhau chìm đắm ở trong đó, không muốn tự kiềm chế.
Cơ thể của Thanh Thu vẫn cứng đờ, còn trái tim thì vẫn mơ mơ hồ hồ, giống như những điều này không phải là sự thật vậy.
Sáu năm trước, anh từng nói muốn cô, nhưng cô không cho.
Nhưng anh không nghĩ đến cô đã là người phụ nữ của anh từ lâu rồi.
Nụ hôn càng lúc càng thêm cuồng nhiệt, anh chỉ hận không thể nuốt cô vào trong bụng để phạt cô vì năm đó cô đã không nói cho anh biết.
Người phụ nữ ngốc nghếch này đã sinh cho anh hai đứa con gái.
Phương Thu, lúc này anh đã quên mất Phương Thu rồi.
Chỉ là cô vẫn không chịu nói ra nên anh cũng vẫn luôn không thừa nhận.
Giờ phút này, không có ai nói ra cả.
Chỉ là anh đang dùng hành động của mình để nói cho cô biết, cô chỉ có thể là của anh thôi.
Cô nhắm mắt, hai tay ôm lấy cổ của anh, hô hấp của cô ngập tràn hơi thở của anh, cô vẫn luôn yêu anh, còn việc anh gọi cô là Thanh Thu chứ không phải là Thu thì cô thật sự không đếm xỉa đến.
Đau thì đau thôi.
Bởi vì khẩn trương nên cả người cô đều cứng đờ.
Lê Minh Tùng uống một ly rượu trắng nồng độ cao rồi ngậm ở trong miệng, sau đó dần dần cúi xuống, khi mà cô còn đang trợn tròn mắt, mãi mới phản ứng được là anh muốn làm gì thì đôi môi của anh đã nhẹ nhàng chạm vào môi cô, rượu chạy dọc theo khóe miệng của anh đi vào trong khoang miệng của cô, sau đó anh bóp nhẹ mũi của cô, không cho cô cơ hội để nghỉ xả hơi, “Ực”, cả ngụm rượu đó đều chảy xuống bụng của cô.
Làm cô bị sặc, mà rượu này cũng quá cay rồi.
Nhưng trong phòng VIP này vốn là không có đồ nhắm, đàn ông uống rượu giống như là uống nước ngọt vậy, cô uống một ngụm mà vẫn không hiểu tại sao những người đàn ông và phụ nữ kia lại có thể uống rượu mà không cần đồ nhắm, bởi vì uống như vậy thật sự là không ngon, tuyệt đối là không ngon, đây chính là một kiểu bỏ tiền ra để chuốc khổ vào người.
Rượu ở đây cũng không phải là rẻ.
Nhưng mà cô vốn không có nhiều thời gian để suy nghĩ, bởi vì ngụm rượu nặng kia nhanh chóng làm cô say, khi cô nhìn về phía người đàn ông đang ở trên người mình kia thì hình bóng của anh cũng trở nên mơ hồ: “Minh Tùng...” Hai cánh tay của cô quàng lên trên cổ của anh, cô cũng không biết là mình đang làm gì, nhưng mà cảm xúc của cô đã bị cuốn theo bầu không khí mà anh tạo ra.
Cô thật sự đã thả lỏng rồi, sau khi uống một ngụm rượu nặng như vậy thì việc cô muốn giữ được sự tỉnh táo là điều không thể.
Hàng lông mi cong vút của cô không ngừng chớp chớp, bây giờ cô đã không biết trời trăng gì rồi, cô chỉ chăm chú nhìn vào ánh mắt anh, thật là đẹp, đẹp đến mức làm cho bàn tay của cô di chuyển từ cổ lên đến khuôn mặt của anh: “Minh Tùng...”
Anh muốn buông tay, muốn trả Phương Thu lại cho Phong Thiếu Dương.
Anh nhắm mắt lại, để cho mọi chuyển bắt đầu trong yên lặng và kết thúc trong lặng yên.
Để cho cô không nhịn được mà điên cuồng run rẩy với anh, sau đó cùng nhau dừng lại, cùng nhau liên tục thở hổn hển.
Tất cả mọi thứ, đều điên cuồng như vậy.
Ngọn đèn vẫn cứ yếu ớt như vậy, tất cả mọi thứ đều giống như không phải là sự thật, lúc nãy là một giấc mơ sao?
Thanh Thu cắn môi, cô không tin tưởng mà nhìn sang xung quanh, sau đó lại nhìn người đàn ông này, anh vẫn còn đang ở trên người của cô, giống như cái đêm của mấy năm về trước.
Cảm giác uể oải ập đến, cô cảm thấy rất buồn ngủ, rất muốn ngủ một giấc.
Bây giờ cô thật sự muốn đi ngủ.
Nhưng đây là Phong Gian, sao có thể ngủ ở Phong Gian đây.
Không được ngủ, nhất định không được ngủ.
“Minh Tùng...”
Khi mà cô muốn nói anh đứng dậy để cô có thể ngồi dậy thì điện thoại di động ở trong chiếc quần dài bị anh ném trên mặt đất bất ngờ vang lên.
Âm thanh ấy khi ở trong bầu không khí tràn ngập tiếng thở dốc này thì vô cùng chói tai, chói tai đến mức cô chỉ muốn bịt kín hai tai lại để không phải nghe thấy nữa.
Thật sự là không muốn nghe nữa.
Lê Minh Tùng nhíu mày, anh không cần cô nói đã tự động đứng dậy khỏi người cô, khiến cho cô có thể nhìn thấy toàn bộ lồng ngực vạm vỡ của anh, cô nghĩ, nếu như anh đi báo danh tham dự tuyển chọn vận động viên thể hình thì nhất định sẽ được chọn trúng.
Dáng vóc của anh rất đẹp, cơ bắp của anh làm cho phụ nữ nghĩ đến một từ ngữ, đó chính là cường tráng.
Nhưng mà khi anh mặc quần áo vào thì lại rất vừa vặn, không có một chút mập mạp hay là sẹo lồi nào cả.
Anh không quan tâm đến chiếc điện thoại đang không ngừng kêu kia mà lại bế cô ngồi lên trên đùi của anh, giọng nói của anh bởi vì mất tiếng mà có phần khàn khàn: “Có mệt không?”
Thật ra là cô cũng hơi mệt, nhưng mà đang ở Phong Gian nên chỉ lắc đầu: “Em muốn mặc quần áo.” Cô nói những lời này là vì bây giờ cô đã không còn quần áo để mặc, chiếc váy xòe mà cô mặc khi nãy đã bị anh xé rách rồi.
Anh nhìn về phía cơ thể trắng hồng của cô, rồi cười nói: “Lát nữa thì mặc của anh.”
“Vậy còn anh?”
“Anh mặc áo sơ mi, còn em thì mặc áo khoác của anh, sau đó anh sẽ ôm em rời khỏi đây, đảm bảo là không để cho người khác nhìn thấy em.”
“Anh xấu...” Nắm đấm của cô liên tục đánh vào lồng ngực của anh, tất cả mọi chuyện lúc này đều giống như là giấc mơ vậy, anh biết hết chuyện xảy ra trong đêm hôm đó, không những không tức giận mà lại chiều chuộng cô, loại cảm giác này thật sự rất tốt, cô yêu thích dáng vẻ của anh khi cưng chiều cô, nếu như cô sớm biết anh sẽ cưng chiều cô thì cô cần gì phải lãng phí nhiều thời gian như vậy chứ?
“Có điện thoại... có điện thoại...” Điện thoại di động của anh vẫn đang kêu lên, không hề có dấu hiệu muốn dừng lại, xem ra nếu như Lê Minh Tùng không nghe máy thì người gọi điện thoại không tính sẽ dừng lại.
Nắm đấm của Thanh Thu buông xuống, cảm giác hạnh phúc mới có được lập tức biến mất, cô nhìn về phía chiếc điện thoại di động, nhịp tim của cô cũng đập nhanh hơn, giống như đó không phải là một chiếc điện thoại di động mà là một quả lựu đạn sắp nổ, và đến khi nó phát nổ thì cô nhất định sẽ thịt nát xương tan: “Minh Tùng, anh nghe điện thoại đi.” Cô tiện tay lấy quần áo của anh phủ lên người của mình để che đi những bộ phận xấu hổ, quần áo của anh rất lớn, vừa vặn che hết những bộ phận cần phải che.
Lê Minh Tùng không nhịn được mà cầm điện thoại lên, khi anh liếc nhìn dãy số hiện lên trên màn hình thì lập tức khẩn trương đến mức đứng bật dậy, sau đó đi về phía góc phòng, nhỏ giọng nói: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Giọng nói dịu dàng kia của anh làm cho Thanh Thu cảm thấy lo lắng, cô biết đó là ai, cho dù cô có ngốc như thế nào thì cũng có thể lập tức đoán ra.
Là Phương Thu, chỉ có Phương Thu mới có thể làm cho Lê Minh Tùng khẩn trương như vậy.
Cô mãi mãi không thể sánh bằng người phụ nữ mảnh mai như một đóa hoa kia, cô không xinh đẹp bằng cô ta, hơn nữa có những thần thái không thể bắt chước được, huống hồ cô cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc bắt chước Phương Thu, Phương Thu là Phương Thu, còn cô là cô.
Cô lặng lẽ đứng dậy, rồi nhặt chiếc váy xòe nhàu nhĩ ở dưới đất lên, còn có thể mặc được, cũng có thể che khuất phần dưới của cô, còn phía trên thì không thể che giấu được cái gì nữa, xem ra, nếu như cô muốn đi ra khỏi căn phòng này thì cô chỉ có thể mặc áo khoác của Lê Minh Tùng thôi.
Lê Minh Tùng vẫn đang nói chuyện điện thoại: “Đừng khóc, cứ từ từ nói, anh đang nghe, đừng khóc...”
Phương Thu đang khóc.
Lâm Đại Ngọc chính là thích khóc.
Nhưng mà cô, chưa bao giờ ghét Đại Ngọc.
Đến phụ nữ còn không ghét Đại Ngọc, huống chi là đàn ông.
Lê Minh Tùng thích Phương Thu là chuyện bình thường.
Cô cài từng nút từng nút trên áo anh.
Cô muốn dùng thời gian ngắn nhất để làm xong mọi việc, sau đó nhanh chóng rời khỏi căn phòng này, rời xa Lê Minh Tùng, người đang lo lắng cho Phương Thu kia.
Bây giờ cô giống như bị ai đó dội cả chậu nước lạnh lên đầu, đã hoàn toàn tỉnh táo lại.
Cô không nên, không nên suy nghĩ viển vông là anh sẽ đối xử tốt với cô.
Mặc kệ anh lên giường với người phụ nữ nào, thì người mà anh nghĩ đến vẫn luôn là Phương Thu.
Anh thích lên giường với cô chẳng qua là vì cô có nét giống với Phương Thu, cô là người thay thế của Phương Thu, cho dù anh có gọi cô là Thanh Thu thì cũng không thể xóa đi sự thật này.
Nhìn lại cô lúc nãy xem, đúng là quá ngây thơ rồi.
Ngây thơ đến mức chính cô cũng khinh bỉ bản thân mình.
Cánh tay của cô run run, cuối cùng cũng cài được cái nút áo cuối cùng, lúc này cô thậm chí còn không kịp mang giày, mà chỉ đi chân đất về phía cửa phòng, cô không muốn nghe anh nói những lời an ủi Phương Thu nhưng lại làm trái tim cô tan nát kia nữa.
Cô rón rén bước đi, tiếng bước chân cô nhẹ đến mức giống như một chiếc lông vũ đang lơ lửng trong không khí, vô cùng hiu quạnh.
Nhưng khi bóng của cô ngả trên mặt đất thì anh cũng nhận ra, anh vừa nghe điện thoại vừa không coi ai ra gì mà đi về phía cô, sau đó lập tức kéo tay cô lại: “Đừng đi.”
“Cái gì...” Điện thoại lập tức truyền ra giọng nói nhỏ nhẹ của Phương Thu, tuy không rõ ràng nhưng Thanh thu vẫn nghe thấy, cơ thể cô khẽ run rẩy, bỗng nhiên cô cảm thấy sợ hãi câu trả lời của Lê Minh Tùng, anh nhất định sẽ nói là anh đang nói chuyện với người lạ.
Sẽ là như vậy sao?
Cô khẩn trương mà đứng ở đó, không nhúc nhích nhìn về phía bóng của mình ở trên mặt đất, còn có cái bóng của người đàn ông đứng cạnh cô, anh không mặc gì cả, nhưng người cảm thấy khẩn trương lạ không phải là anh mà là cô.
Mọi chuyện giống như là đảo ngược lại vậy, cô mới là người không có mản vải che thân, còn anh thì quần áo chỉnh tề.
/302
|