Chồng Bá Đạo Tình Yêu Sâu Sắc (Ông Xã Đại Nhân Thật Khó Chiều)
Chương 76: Hô hấp như muốn ngừng lại
/302
|
Anh lên tiếng.
Thanh Thu cảm thấy hô hấp của cô như muốn ngừng lại.
“À, là một nhân viên phục vụ trong bar.”
Quả nhiên là anh đang nói dối Phương Thu.
Trái tim của cô đau nói.
Sắc mặt cũng trở nên trắng bệch.
Bàn chân của cô giống như mọc rễ ở nơi đó rồi vậy, cô nhìn theo bóng dáng gọi điện thoại của anh, cô nhìn đôi môi liên tục khép mở của anh, nhưng mà thế giới của cô, bắt đầu lung lay, cô không nghe thấy bất cứ điều gì nữa, cô chỉ cảm thấy choáng váng và bối rối.
Thế giới của cô bắt đầu tan vỡ ngay trước mắt cô, anh đang nói dối.
Dường như anh cũng không sợ cô biết được.
Phương Thu, một người con gái xinh đẹp biết nhường nào, cô mãi mãi cũng không thể bằng được một nửa của Phương Thu.
Cơ thể cô lung lay như muốn ngã, những giây phút vui vẻ lúc nãy giống như một thanh kiếm đâm vào trái tim cô, vô cùng đau đớn.
Người đàn ông kia như cảm nhận được sự run rẩy của cô, cánh tay cường tráng của anh đỡ lấy cô, sau đó để cô tựa vào lồng ngực của anh.
Cô nghe thấy nhịp đập trái tim anh, mạnh mẽ mà trầm ổn.
Anh là một người đàn ông, một người đàn ông có thể làm cho người phụ nữ cảm thấy an toàn.
Nhưng cũng là một người đàn ông khiến cho trái tim của người phụ nữ cảm thấy bối rối.
“Đừng khóc, anh sẽ lập tức đến khách sạn để đón em, em đợi một chút, đừng đi đâu cả, ngoan.”
“Minh Tùng, em...”
“Ngoan, anh tắt máy trước rồi đến đón em ngay.”
“Minh Tùng...” Phương Thu lại gọi anh, sau đó mới từ tốn nói: “Được, em chờ anh.”
Cuối cùng thì cũng cúp máy rồi, nhưng mà Thanh Thu cũng biết Lê Minh Tùng bây giờ sẽ đi đến gặp Phương Thu, anh muốn đến đón cô ta rời khỏi khách sạn.
Ha ha ha, trái lại anh còn rất ngay thẳng, không giấu cô chuyện gì cả, cái gì cũng nói cho cô biết.
Có thể cô rất yếu đuối, nhưng cô nhất định phải tự đứng dậy, cô không thể tiếp tục dựa dẫm vào đàn ông nữa.
Anh đã nói từ lâu là anh sẽ không yêu cô, là vì cô ngốc nên mới yêu anh.
Cô chính là đồ ngốc.
Cô chính là đồ ngốc.
Là người ngốc nhất.
Tại sao cô lại yêu anh chứ?
Nhưng mà tình yêu có lý do sao?
Tình yêu không cần lý do, có lẽ, chỉ mới nhìn một lần, chỉ thoáng qua là đã yêu rồi.
Nhưng việc cô thích đối phương cũng không có nghĩa là đối phương sẽ thích cô.
Mà cô chính là một trong số những người đau khổ nhất.
Người phụ nữ ngốc nghếch.
Cô cố gắng dựa tay vào tường để giúp cho bản thân đứng vững, sau đó mỉm cười: “Minh Tùng, anh đi đi, em có thể tự đi về được.” Phương Thu cần có người chăm sóc hơn cô, Phương Thu quá yếu đuối, còn cô thì đã quen với việc kiên cường, thế giới của cô bắt buộc cô nhất định phải kiên cường, cô còn có Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh cần phải chăm sóc.
“Thanh Thu, xin lỗi.” Anh có hơi áy náy, dù sao thì hai người bọn họ mới làm xong chuyện đó.
Si mê như thế đó, nhưng ai có thể biết được là sau khi quấn quýt si mê kết thúc thì tất cả mọi thứ đều thay đổi.
Người mà anh suy nghĩ đến là Phương Thu chứ không phải là cô.
Cô duỗi tay đẩy anh ra, nụ cười tuy xán lạn nhưng cũng rất miễn cưỡng: “Em đã biết từ lâu rồi, cho nên, anh đi đi, em thật sự không có chuyện gì cả.” Cô không phải là vợ của anh, càng không phải là người nào đó của anh, nam nữ vui vẻ, không phải là lúc nãy cô cũng diễn rất nhập vai sao?
Không ai ép buộc ai cả, nếu đó là quả đắng mà cô đã chọn, thì cho dù nó có đắng như thế nào cô cũng phải chấp nhận.
Trọng Thanh Thu, đầu tiên cô là một người mẹ, sau đó mới là một người phụ nữ.
“Anh đi trước, em cũng về sớm đi, sau này đừng đến Phong Gian nữa.” Anh vừa mặc quần áo vừa nói.
Anh đối tốt với cô càng giống như là đang chịu trách nhiệm, cô biết, những người phụ nữ mà anh bao nuôi đều được ăn ngon mặc đẹp, không phải lo đến việc ăn mặc, anh vẫn luôn rất rộng lượng với phụ nữ, trên cơ bản anh đều có thể thỏa mãn những yêu cầu vật chất của họ, nhưng trái tim của anh chưa bao giờ tùy tiện giao cho một người phụ nữ nào cả.
Bởi vì trong trái tim anh chỉ có một mình Phương Thu thôi.
Là cô sai rồi, cô gặp anh sai thời điểm, nếu như cô gặp anh trước khi anh gặp Phương Thu thì cô sẽ không sai.
Cô không đáp lại, bởi vì cô còn phải đến Phong Gian, cô không muốn bước vào thế giới của anh.
Bởi vì như vậy sẽ làm cho cô tổn thương nhiều hơn, sẽ khiến cho bầu không khí mà cô hô hấp hàng ngày đều có mùi hương của Phương Thu.
Không muốn, cô không muốn thế giới của mình có hình bóng của phái nữ nào khác ngoài Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh.
Nói cô cố chấp cũng tốt, hay là kiên trì cũng được, dù sao thì cô sẽ không gả cho anh.
Còn Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh thì sẽ do hai đứa bé tự quyết định.
Ha ha ha, cô đã suy nghĩ nghiều rồi, cho đến bây giờ Lê Minh Tùng cũng chưa từng nói sẽ sắp xếp như thế nào cho Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh mà.
Anh đang cài khuy áo sơ mi, cô liếc nhìn anh rồi thản nhiên nói: “Em đi về trước đây.”
“Thanh Thu, ngày mai anh sẽ đi gặp Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh.”
“Ừ.” Cô vừa đi vừa nói, anh như vậy thì có thể xem như là đã cho cô một câu trả lời tốt nhất rồi, anh muốn nhận Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh, như vậy cũng tốt.
Cuối cùng thì hai đứa bé cũng có ba, vậy thì có thể xóa đi cái biệt danh ‘con hoang’ làm cho hai đứa khó chịu kia, cô đã làm hết những việc nên làm, còn hậu quả thì không phải là do cô quyết định.
Cô không có cách biết trước được tương lai, cho nên chỉ có thể chăm chỉ làm tốt mọi thứ ở hiện tại.
Cánh cửa mở ra, “Rầm”, một người phụ nữ ngã xuống, “Á...”
Tiếng kêu sợ hãi này làm cho Thanh Thu lùi lại theo bản năng, lúc này cô mới nhận ra người phụ nữ kia là Lộ Lộ, nhưng cô cũng không quan tâm đến cô ta, bởi vì Lộ Lộ là một người phụ nữ chỉ biết đố kỵ, thật ra cái mà Lê Minh Tùng muốn chỉ là phụ nữ thôi chứ không phải là người yêu, nếu như Lộ Lộ có bản lĩnh thì cũng có thể thành công.
“Trọng Thanh Thu, cô...” Lô Lộ nhìn cách ăn mặc, cộng thêm mái tóc có phần rối loạn của cô thì cũng đoán được mọi chuyện.
“Nếu có chuyện gì thì hãy hỏi anh Lê đây, tôi đi trước.” Cô vứt lại mọi thứ cho Lê Minh Tùng, bây giờ cô không muốn phải giải thích cho bất cứ ai cả.
Trái tim của cô đã bị tổn thương, hoàn toàn tổn thương, nên bây giờ cô chỉ muốn tìm một nơi nào đó để có thể liếm láp miệng vết thương của mình, vì nó quá đau rồi.
“Cậu Lê...”
Thanh Thu rời đi, cô buông cánh cửa ra, cũng chặn hết những âm thanh ở bên trong, bây giờ cho dù Lê Minh Tùng có lên giường với Lộ Lộ thì cô cũng không thấy kỳ lạ.
Một người đàn ông chỉ có tình dục thì ngươi phụ nữ nào cũng có thể thỏa mãn anh ta.
Cô bước đi nhẹ nhàng nhưng lại rất nhanh, mặc dù cô còn cảm thấy lâng lâng nhưng cô biết mình vẫn rất tỉnh táo.
“Thu, cậu Lê đâu?” Chị Hường ân cần tiến đến hỏi thăm.
Cô cười: “Ở đằng sau, cũng sắp phải đi rồi, nhà anh ấy có chút việc.” Cô hời hợt nói về những điều này, những cô biết những người ở đây không có ai là không biết Lê Minh Tùng cả, trong nhà của Lê Minh Tùng chỉ có một mình anh thôi.
“Ồ... à, cậu ấy đi ra rồi, Thanh Thu, quần áo của em bị làm sao vậy? Sao em lại mặc áo của cậu Lê...”
Thanh Thu trực tiếp cắt lời của chị Hường, tuy có phần giấu đầu lòi đuôi, thế nhưng cô không muốn giải thích với bất cứ ai: “Chị Hường, em muốn xin nghỉ, tối nay nhà của em có việc, em muốn về sớm một chút.” Cơ thể của cô vẫn đang không ngừng run rẩy, nhưng không biết là vì bị Lê Minh Tùng làm cho mệt mỏi hay là vì lý do nào khác.
Chị Hường liếc mắt nhìn cô: “Được rồi, đi đi, tối mai nhớ đi làm đúng giờ là được.”
“Cảm ơn chị, vậy em đi trước đây.” Thanh Thu nói xong liền đi nhanh về phía quầy rượu mà không đợi chị Hường đáp lại: “Anh Cường, cho em hai bình rượu đi, đúng vậy, chính là loại đó.” Cô muốn uống rượu, bởi vì Phong Gian có Lộ Lộ, mà cô ta sẽ không để cho cô yên ổn uống rượu nên cô sẽ nhà uống, về nhà uống rượu với bức tường trống không.
Bởi vì cùng nhau làm việc ở Phong Gian nên anh Cường lập tức đưa hai chai rượu cho Thanh Thu mà không nói một lời, cô lấy rượu xong là đi luôn, cô còn đang mặc áo khoác của Lê Minh Tùng, cô không muốn thay quần áo của mình và cũng không cần.
Khi cô xoay người lại thì thấy Lê Minh Tùng đang vội vã rời khỏi Phong Gian, cô nhìn theo bóng lưng của anh, cường tráng mà lạnh lùng.
Chỉ khi gặp Phương Thu thì người đàn ông đó mới trở nên dịu dàng.
Cô mỉm cười, nhưng ngay cả cô cũng không biết nụ cười của cô tang thương biết nhường nào.
“Trọng Thanh Thu, sao cô có thể câu được cậu Lê?” Cô mang theo chai rượu rời khỏi Phong Gian nhưng lại bị Lộ Lộ đuổi theo.
Thanh Thu cũng không thèm để ý, cô trực tiếp đi vòng qua Lộ Lộ, cô không muốn trả lời những vấn đề ngu ngốc như vậy.
“Này, vì sao cô không nói lời nào?” Lộ Lộ nóng nảy, cô ta chỉ hận không thể giết chết Thanh Thu.
“Tránh ra.” Lô Lộ tuy xinh đẹp nhưng cô ta lại làm cho người khác chán ghét, nếu cô là Lê Minh Tùng thì cô cũng không để ý đến Lộ Lộ, nhưng mà hôm đó cô nhìn thấy Lê Minh Tùng đang hôn Lộ Lộ: “Không phải là anh ta đã lên giường với cô rồi sao?”
“Trọng Thanh Thu, cô nói lung tung gì đó.” Lô Lộ lập tức không kịp phản ứng lại, hôm đó Thanh Thu chỉ thấy cô ta và Lê Minh Tùng hôn nhau nhưng cô lại không thấy được những chuyện xảy ra ở sau đó.
“Tránh ra.” Cô không muốn đứng nói nhảm với Lộ Lộ, bây giờ cô chỉ muốn rời khỏi đây thôi.
“Không được, hôm nay cô nhất định phải cho bà đây một câu trả lời hợp lý.”
Cô ta lại gây sự vô lý, hành động này của Lộ Lộ chính là đang quấy rối, Lộ Lộ lúc này giống như một phiên bản khác của Cận Như Tuyết vậy, làm cho Thanh Thu cảm thấy chán ghét: “Tôi nói lại một lần nữa, tránh ra.”
Lộ Lộ nhíu mày, cô ta ôm lấy cánh tay, đứng chặn ở trước mặt Thanh Thu, không chịu rời đi.
Ánh mắt đó, dáng vẻ đó làm cho Thanh Thu không thể nhịn được nữa, cô cầm một chai rượu lên rồi dùng sức đánh lên đầu của Lộ Lộ: “Tránh ra.”
“Bộp”, một âm thanh giòn giã vang lên, sau đó thì Lộ Lô bắt đầu lung lay sắp ngã: “Cô...” Ngón tay của cô ta chỉ về phía Thanh Thu, cô đã nghe chuyện Thanh Thu đánh cậu Lâm, nhưng mà cô không tin, bây giờ khi Lộ Lộ tin thì đã quá muộn rồi.
Máu, chảy ra từ trán của Lộ Lộ, phía sau, có một người phụ nữ đi ra từ trong Phong Gian, cô ta kêu lên đầy sợ hãi: “Có ai không, Thu đánh người, xảy ra án mạng rồi.”
Giọng nói kia có phần hốt hoảng, Thanh Thu không hề hoang mang, cô trực tiếp bước qua Lộ Lộ đang nằm ở dưới đất, sau đó gọi điện thoại cho Lê Minh Tùng, cô không quan tâm bây giờ anh có phải đang đến chỗ của Phương Thu hay không, cô chỉ biết Lộ Lộ là người phụ nữ mà anh trêu trọc, nên cô mới không muốn giải quyết hộ anh: “Lê Minh Tùng, Lộ Lộ bởi vì anh mà quấy rầy em, em lấy chai rượu đập lên đầu cô ta, giờ cô ta đang nằm ở trước cửa Phong Gian, anh cho Tiểu Ngô đến giải quyết đi.” Cô nói xong lập tức cúp máy mà không đợi Lê Minh Tùng đáp lại, cô cũng rất may mắn, vừa mới đi ra thì lập tức có một chiếc taxi chạy đến, Thanh Thu lên xe, chiếc xe nhanh chóng đi về phía ngôi nhà nhỏ của cô, cô nhìn qua cửa kính xe thấy trước cửa Phong Gian vô cùng hỗn loạn, nhưng cô không quan tâm, bởi vì trong lòng cô còn loạn hơn.
Cô đẩy cửa ra, trong nhà rất yên tĩnh, cô đi vào trong phòng của hai đứa bé, cả hai đứa đều đang ngủ rất ngon, đợi Lê Minh Tùng đến, đích thân anh nói cho hai đứa biết anh là ba của hai đứa, thì không biết hai đứa sẽ phản ứng như thế nào.
Thanh Thu cảm thấy hô hấp của cô như muốn ngừng lại.
“À, là một nhân viên phục vụ trong bar.”
Quả nhiên là anh đang nói dối Phương Thu.
Trái tim của cô đau nói.
Sắc mặt cũng trở nên trắng bệch.
Bàn chân của cô giống như mọc rễ ở nơi đó rồi vậy, cô nhìn theo bóng dáng gọi điện thoại của anh, cô nhìn đôi môi liên tục khép mở của anh, nhưng mà thế giới của cô, bắt đầu lung lay, cô không nghe thấy bất cứ điều gì nữa, cô chỉ cảm thấy choáng váng và bối rối.
Thế giới của cô bắt đầu tan vỡ ngay trước mắt cô, anh đang nói dối.
Dường như anh cũng không sợ cô biết được.
Phương Thu, một người con gái xinh đẹp biết nhường nào, cô mãi mãi cũng không thể bằng được một nửa của Phương Thu.
Cơ thể cô lung lay như muốn ngã, những giây phút vui vẻ lúc nãy giống như một thanh kiếm đâm vào trái tim cô, vô cùng đau đớn.
Người đàn ông kia như cảm nhận được sự run rẩy của cô, cánh tay cường tráng của anh đỡ lấy cô, sau đó để cô tựa vào lồng ngực của anh.
Cô nghe thấy nhịp đập trái tim anh, mạnh mẽ mà trầm ổn.
Anh là một người đàn ông, một người đàn ông có thể làm cho người phụ nữ cảm thấy an toàn.
Nhưng cũng là một người đàn ông khiến cho trái tim của người phụ nữ cảm thấy bối rối.
“Đừng khóc, anh sẽ lập tức đến khách sạn để đón em, em đợi một chút, đừng đi đâu cả, ngoan.”
“Minh Tùng, em...”
“Ngoan, anh tắt máy trước rồi đến đón em ngay.”
“Minh Tùng...” Phương Thu lại gọi anh, sau đó mới từ tốn nói: “Được, em chờ anh.”
Cuối cùng thì cũng cúp máy rồi, nhưng mà Thanh Thu cũng biết Lê Minh Tùng bây giờ sẽ đi đến gặp Phương Thu, anh muốn đến đón cô ta rời khỏi khách sạn.
Ha ha ha, trái lại anh còn rất ngay thẳng, không giấu cô chuyện gì cả, cái gì cũng nói cho cô biết.
Có thể cô rất yếu đuối, nhưng cô nhất định phải tự đứng dậy, cô không thể tiếp tục dựa dẫm vào đàn ông nữa.
Anh đã nói từ lâu là anh sẽ không yêu cô, là vì cô ngốc nên mới yêu anh.
Cô chính là đồ ngốc.
Cô chính là đồ ngốc.
Là người ngốc nhất.
Tại sao cô lại yêu anh chứ?
Nhưng mà tình yêu có lý do sao?
Tình yêu không cần lý do, có lẽ, chỉ mới nhìn một lần, chỉ thoáng qua là đã yêu rồi.
Nhưng việc cô thích đối phương cũng không có nghĩa là đối phương sẽ thích cô.
Mà cô chính là một trong số những người đau khổ nhất.
Người phụ nữ ngốc nghếch.
Cô cố gắng dựa tay vào tường để giúp cho bản thân đứng vững, sau đó mỉm cười: “Minh Tùng, anh đi đi, em có thể tự đi về được.” Phương Thu cần có người chăm sóc hơn cô, Phương Thu quá yếu đuối, còn cô thì đã quen với việc kiên cường, thế giới của cô bắt buộc cô nhất định phải kiên cường, cô còn có Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh cần phải chăm sóc.
“Thanh Thu, xin lỗi.” Anh có hơi áy náy, dù sao thì hai người bọn họ mới làm xong chuyện đó.
Si mê như thế đó, nhưng ai có thể biết được là sau khi quấn quýt si mê kết thúc thì tất cả mọi thứ đều thay đổi.
Người mà anh suy nghĩ đến là Phương Thu chứ không phải là cô.
Cô duỗi tay đẩy anh ra, nụ cười tuy xán lạn nhưng cũng rất miễn cưỡng: “Em đã biết từ lâu rồi, cho nên, anh đi đi, em thật sự không có chuyện gì cả.” Cô không phải là vợ của anh, càng không phải là người nào đó của anh, nam nữ vui vẻ, không phải là lúc nãy cô cũng diễn rất nhập vai sao?
Không ai ép buộc ai cả, nếu đó là quả đắng mà cô đã chọn, thì cho dù nó có đắng như thế nào cô cũng phải chấp nhận.
Trọng Thanh Thu, đầu tiên cô là một người mẹ, sau đó mới là một người phụ nữ.
“Anh đi trước, em cũng về sớm đi, sau này đừng đến Phong Gian nữa.” Anh vừa mặc quần áo vừa nói.
Anh đối tốt với cô càng giống như là đang chịu trách nhiệm, cô biết, những người phụ nữ mà anh bao nuôi đều được ăn ngon mặc đẹp, không phải lo đến việc ăn mặc, anh vẫn luôn rất rộng lượng với phụ nữ, trên cơ bản anh đều có thể thỏa mãn những yêu cầu vật chất của họ, nhưng trái tim của anh chưa bao giờ tùy tiện giao cho một người phụ nữ nào cả.
Bởi vì trong trái tim anh chỉ có một mình Phương Thu thôi.
Là cô sai rồi, cô gặp anh sai thời điểm, nếu như cô gặp anh trước khi anh gặp Phương Thu thì cô sẽ không sai.
Cô không đáp lại, bởi vì cô còn phải đến Phong Gian, cô không muốn bước vào thế giới của anh.
Bởi vì như vậy sẽ làm cho cô tổn thương nhiều hơn, sẽ khiến cho bầu không khí mà cô hô hấp hàng ngày đều có mùi hương của Phương Thu.
Không muốn, cô không muốn thế giới của mình có hình bóng của phái nữ nào khác ngoài Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh.
Nói cô cố chấp cũng tốt, hay là kiên trì cũng được, dù sao thì cô sẽ không gả cho anh.
Còn Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh thì sẽ do hai đứa bé tự quyết định.
Ha ha ha, cô đã suy nghĩ nghiều rồi, cho đến bây giờ Lê Minh Tùng cũng chưa từng nói sẽ sắp xếp như thế nào cho Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh mà.
Anh đang cài khuy áo sơ mi, cô liếc nhìn anh rồi thản nhiên nói: “Em đi về trước đây.”
“Thanh Thu, ngày mai anh sẽ đi gặp Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh.”
“Ừ.” Cô vừa đi vừa nói, anh như vậy thì có thể xem như là đã cho cô một câu trả lời tốt nhất rồi, anh muốn nhận Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh, như vậy cũng tốt.
Cuối cùng thì hai đứa bé cũng có ba, vậy thì có thể xóa đi cái biệt danh ‘con hoang’ làm cho hai đứa khó chịu kia, cô đã làm hết những việc nên làm, còn hậu quả thì không phải là do cô quyết định.
Cô không có cách biết trước được tương lai, cho nên chỉ có thể chăm chỉ làm tốt mọi thứ ở hiện tại.
Cánh cửa mở ra, “Rầm”, một người phụ nữ ngã xuống, “Á...”
Tiếng kêu sợ hãi này làm cho Thanh Thu lùi lại theo bản năng, lúc này cô mới nhận ra người phụ nữ kia là Lộ Lộ, nhưng cô cũng không quan tâm đến cô ta, bởi vì Lộ Lộ là một người phụ nữ chỉ biết đố kỵ, thật ra cái mà Lê Minh Tùng muốn chỉ là phụ nữ thôi chứ không phải là người yêu, nếu như Lộ Lộ có bản lĩnh thì cũng có thể thành công.
“Trọng Thanh Thu, cô...” Lô Lộ nhìn cách ăn mặc, cộng thêm mái tóc có phần rối loạn của cô thì cũng đoán được mọi chuyện.
“Nếu có chuyện gì thì hãy hỏi anh Lê đây, tôi đi trước.” Cô vứt lại mọi thứ cho Lê Minh Tùng, bây giờ cô không muốn phải giải thích cho bất cứ ai cả.
Trái tim của cô đã bị tổn thương, hoàn toàn tổn thương, nên bây giờ cô chỉ muốn tìm một nơi nào đó để có thể liếm láp miệng vết thương của mình, vì nó quá đau rồi.
“Cậu Lê...”
Thanh Thu rời đi, cô buông cánh cửa ra, cũng chặn hết những âm thanh ở bên trong, bây giờ cho dù Lê Minh Tùng có lên giường với Lộ Lộ thì cô cũng không thấy kỳ lạ.
Một người đàn ông chỉ có tình dục thì ngươi phụ nữ nào cũng có thể thỏa mãn anh ta.
Cô bước đi nhẹ nhàng nhưng lại rất nhanh, mặc dù cô còn cảm thấy lâng lâng nhưng cô biết mình vẫn rất tỉnh táo.
“Thu, cậu Lê đâu?” Chị Hường ân cần tiến đến hỏi thăm.
Cô cười: “Ở đằng sau, cũng sắp phải đi rồi, nhà anh ấy có chút việc.” Cô hời hợt nói về những điều này, những cô biết những người ở đây không có ai là không biết Lê Minh Tùng cả, trong nhà của Lê Minh Tùng chỉ có một mình anh thôi.
“Ồ... à, cậu ấy đi ra rồi, Thanh Thu, quần áo của em bị làm sao vậy? Sao em lại mặc áo của cậu Lê...”
Thanh Thu trực tiếp cắt lời của chị Hường, tuy có phần giấu đầu lòi đuôi, thế nhưng cô không muốn giải thích với bất cứ ai: “Chị Hường, em muốn xin nghỉ, tối nay nhà của em có việc, em muốn về sớm một chút.” Cơ thể của cô vẫn đang không ngừng run rẩy, nhưng không biết là vì bị Lê Minh Tùng làm cho mệt mỏi hay là vì lý do nào khác.
Chị Hường liếc mắt nhìn cô: “Được rồi, đi đi, tối mai nhớ đi làm đúng giờ là được.”
“Cảm ơn chị, vậy em đi trước đây.” Thanh Thu nói xong liền đi nhanh về phía quầy rượu mà không đợi chị Hường đáp lại: “Anh Cường, cho em hai bình rượu đi, đúng vậy, chính là loại đó.” Cô muốn uống rượu, bởi vì Phong Gian có Lộ Lộ, mà cô ta sẽ không để cho cô yên ổn uống rượu nên cô sẽ nhà uống, về nhà uống rượu với bức tường trống không.
Bởi vì cùng nhau làm việc ở Phong Gian nên anh Cường lập tức đưa hai chai rượu cho Thanh Thu mà không nói một lời, cô lấy rượu xong là đi luôn, cô còn đang mặc áo khoác của Lê Minh Tùng, cô không muốn thay quần áo của mình và cũng không cần.
Khi cô xoay người lại thì thấy Lê Minh Tùng đang vội vã rời khỏi Phong Gian, cô nhìn theo bóng lưng của anh, cường tráng mà lạnh lùng.
Chỉ khi gặp Phương Thu thì người đàn ông đó mới trở nên dịu dàng.
Cô mỉm cười, nhưng ngay cả cô cũng không biết nụ cười của cô tang thương biết nhường nào.
“Trọng Thanh Thu, sao cô có thể câu được cậu Lê?” Cô mang theo chai rượu rời khỏi Phong Gian nhưng lại bị Lộ Lộ đuổi theo.
Thanh Thu cũng không thèm để ý, cô trực tiếp đi vòng qua Lộ Lộ, cô không muốn trả lời những vấn đề ngu ngốc như vậy.
“Này, vì sao cô không nói lời nào?” Lộ Lộ nóng nảy, cô ta chỉ hận không thể giết chết Thanh Thu.
“Tránh ra.” Lô Lộ tuy xinh đẹp nhưng cô ta lại làm cho người khác chán ghét, nếu cô là Lê Minh Tùng thì cô cũng không để ý đến Lộ Lộ, nhưng mà hôm đó cô nhìn thấy Lê Minh Tùng đang hôn Lộ Lộ: “Không phải là anh ta đã lên giường với cô rồi sao?”
“Trọng Thanh Thu, cô nói lung tung gì đó.” Lô Lộ lập tức không kịp phản ứng lại, hôm đó Thanh Thu chỉ thấy cô ta và Lê Minh Tùng hôn nhau nhưng cô lại không thấy được những chuyện xảy ra ở sau đó.
“Tránh ra.” Cô không muốn đứng nói nhảm với Lộ Lộ, bây giờ cô chỉ muốn rời khỏi đây thôi.
“Không được, hôm nay cô nhất định phải cho bà đây một câu trả lời hợp lý.”
Cô ta lại gây sự vô lý, hành động này của Lộ Lộ chính là đang quấy rối, Lộ Lộ lúc này giống như một phiên bản khác của Cận Như Tuyết vậy, làm cho Thanh Thu cảm thấy chán ghét: “Tôi nói lại một lần nữa, tránh ra.”
Lộ Lộ nhíu mày, cô ta ôm lấy cánh tay, đứng chặn ở trước mặt Thanh Thu, không chịu rời đi.
Ánh mắt đó, dáng vẻ đó làm cho Thanh Thu không thể nhịn được nữa, cô cầm một chai rượu lên rồi dùng sức đánh lên đầu của Lộ Lộ: “Tránh ra.”
“Bộp”, một âm thanh giòn giã vang lên, sau đó thì Lộ Lô bắt đầu lung lay sắp ngã: “Cô...” Ngón tay của cô ta chỉ về phía Thanh Thu, cô đã nghe chuyện Thanh Thu đánh cậu Lâm, nhưng mà cô không tin, bây giờ khi Lộ Lộ tin thì đã quá muộn rồi.
Máu, chảy ra từ trán của Lộ Lộ, phía sau, có một người phụ nữ đi ra từ trong Phong Gian, cô ta kêu lên đầy sợ hãi: “Có ai không, Thu đánh người, xảy ra án mạng rồi.”
Giọng nói kia có phần hốt hoảng, Thanh Thu không hề hoang mang, cô trực tiếp bước qua Lộ Lộ đang nằm ở dưới đất, sau đó gọi điện thoại cho Lê Minh Tùng, cô không quan tâm bây giờ anh có phải đang đến chỗ của Phương Thu hay không, cô chỉ biết Lộ Lộ là người phụ nữ mà anh trêu trọc, nên cô mới không muốn giải quyết hộ anh: “Lê Minh Tùng, Lộ Lộ bởi vì anh mà quấy rầy em, em lấy chai rượu đập lên đầu cô ta, giờ cô ta đang nằm ở trước cửa Phong Gian, anh cho Tiểu Ngô đến giải quyết đi.” Cô nói xong lập tức cúp máy mà không đợi Lê Minh Tùng đáp lại, cô cũng rất may mắn, vừa mới đi ra thì lập tức có một chiếc taxi chạy đến, Thanh Thu lên xe, chiếc xe nhanh chóng đi về phía ngôi nhà nhỏ của cô, cô nhìn qua cửa kính xe thấy trước cửa Phong Gian vô cùng hỗn loạn, nhưng cô không quan tâm, bởi vì trong lòng cô còn loạn hơn.
Cô đẩy cửa ra, trong nhà rất yên tĩnh, cô đi vào trong phòng của hai đứa bé, cả hai đứa đều đang ngủ rất ngon, đợi Lê Minh Tùng đến, đích thân anh nói cho hai đứa biết anh là ba của hai đứa, thì không biết hai đứa sẽ phản ứng như thế nào.
/302
|