Từ bé cô đã không thích kẻ lắm tiền, hơn nữa còn rất không thích, dường như từ lâu lắm rồi…
Sau khi đậu đại học, cô dọn dẹp đồ đạc trong nhà thì lục lọi ra một quyển nhật ký hồi còn nhỏ của mình. Trên trang bìa của quyển nhật ký còn có một dòng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo “Kẻ lắm tiền đều là đồ trứng thối.”
Chữ “tiền” viết sai, chữ “trứng” không biết viết mà vẽ cái trứng thay vào…Cô cũng không nhớ lúc đó ai đã chọc ghẹo khiến cô buồn bực mà đặc biệt viết dòng này lên quyển nhật ký.
Bạn cùng phòng gọi điện nhắn cô đến lầu hai căn tin tập hợp với mọi người. Tình nhân đi cùng nhau thì không tính tiền, phòng các cô có sáu người đều không có bạn trai…nên bắt cặp hai người cùng nhau thành ba đôi tình nhân. Như vậy vừa thuận tiện vừa tiết kiệm…
Trước đây, dưới ánh mắt quái dị của nhân viên phục vụ, các cô hùng bồn tuyên bố trước năm hai phải thay đổi tình trạng đóng vai tình nhân với bạn cùng phòng này.
Kết quả thoắt một cái đã lên năm hai, các cô vẫn ế…
Thật sự là không có cảm giác rung động với ai hết! Cũng không thể vì chống ế mà tìm đại một người.
Bạn trai…thật ra chính cô cũng không biết mình thích mẫu người nào.
Chẳng qua nhắc đến bạn trai, cô lại nghĩ tới Sở Mộ Phong vài phút trước còn quấn quýt gọi cô là vợ. Nhớ lại cảnh kia vẫn còn hơi sợ hãi, Kỷ An Trần lắc lắc đầu, dù thế nào đi nữa nhất định không tìm thêm một Sở Mộ Phong ngoại hình bắt mắt dễ thu hút hoa đào thoạt nhìn lại còn lắm tiền. Địa vị hai người cách biệt, đến lúc anh ta muốn làm bậy cô muốn phản đối cũng phải kiêng nể.
Trong phút chốc, Kỷ An Trần đã liệt kê ra một chuỗi dài khuyết điểm.
Tìm bạn trai nên tìm một người có điều điện không cách xa mình quá…bằng vai phải lứa vẫn là phải đạo.
Trong đầu suy suy ngẫm ngẫm mấy thứ này, cô đã tới căn tin tìm được phòng của các bạn trên lầu hai.
“An An, sao sắc mặt cậu kém vậy?” Lão tứ Lư Yến Yến dịu dàng nhất phòng cẩn thận sờ trán cô.
Thời tiết nóng nực lại còn giữa trưa nắng chói chang, người khác đều bị nắng chiếu đỏ mặt chỉ có Kỷ An Trần bày ra khuôn mặt trắng bệch, hoảng sợ bước vào, sắc mặt còn khó coi hơn khi xem phim ma xong.
Đúng rồi, hơn nữa không phải cô đi ăn cơm với bạn trai sao?
Nhìn sắc mặt không tốt của cô, cho rằng cô cãi nhau với bạn trai, các cô nhìn nhau vài lần, không ở trong chăn thì sao biết chăn có rận.
Một giọng nói quái dị vang lên cạnh bọn họ “Có thể không kém được sao? Hôm qua người trong lòng tỏ tình với kẻ khác trước mặt mọi người, bây giờ ôm bạn gái tình tứ biết bao nhiêu, nhìn mà trong lòng sao không chua như axit pantothenic cho được?”
“Đúng vậy, cái người mà cô mướn làm bạn trai xem ra hôm qua đã tốn không ít tiền thuê quần áo, xe cộ rồi nhỉ? Thật là lỗ vốn quá mà!”
“Biết làm sao được! Sức hấp dẫn của Trương Viễn quá lớn, thích hắn thì sống chết theo đuổi, theo đuổi thất bại lại điên cuồng oán hận.”
Không cần nói cũng biết, lại oan gia ngõ hẹp gặp phải đám người Trương Viễn.
Một trong số đó còn ra vẻ như vừa thấy Kỷ An Trần “Aizz, Kỷ An Trần, sao cô lại đến căn tin? Hôm qua ở dưới lầu kí túc xá, người cô mướn…à không, bạn trai cô không phải nói là trưa nay đưa cô đi ăn cơm sao?”
Lão đại Lam Nhứ nổi điên, vỗ bàn đứng lên “Mấy nam sinh điên khùng lèm bà lèm bèm còn lắm chuyện hơn mấy bà thiếm! Các người không biết xấu hổ à?! Cứ lấy cái chuyện vô căn cứ hơn một năm trước để nói, Trương Viễn hấp dẫn như vậy mà đã hơn một năm không tìm được người theo đuổi khác để khoe khoang sao?”
Sau khi đậu đại học, cô dọn dẹp đồ đạc trong nhà thì lục lọi ra một quyển nhật ký hồi còn nhỏ của mình. Trên trang bìa của quyển nhật ký còn có một dòng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo “Kẻ lắm tiền đều là đồ trứng thối.”
Chữ “tiền” viết sai, chữ “trứng” không biết viết mà vẽ cái trứng thay vào…Cô cũng không nhớ lúc đó ai đã chọc ghẹo khiến cô buồn bực mà đặc biệt viết dòng này lên quyển nhật ký.
Bạn cùng phòng gọi điện nhắn cô đến lầu hai căn tin tập hợp với mọi người. Tình nhân đi cùng nhau thì không tính tiền, phòng các cô có sáu người đều không có bạn trai…nên bắt cặp hai người cùng nhau thành ba đôi tình nhân. Như vậy vừa thuận tiện vừa tiết kiệm…
Trước đây, dưới ánh mắt quái dị của nhân viên phục vụ, các cô hùng bồn tuyên bố trước năm hai phải thay đổi tình trạng đóng vai tình nhân với bạn cùng phòng này.
Kết quả thoắt một cái đã lên năm hai, các cô vẫn ế…
Thật sự là không có cảm giác rung động với ai hết! Cũng không thể vì chống ế mà tìm đại một người.
Bạn trai…thật ra chính cô cũng không biết mình thích mẫu người nào.
Chẳng qua nhắc đến bạn trai, cô lại nghĩ tới Sở Mộ Phong vài phút trước còn quấn quýt gọi cô là vợ. Nhớ lại cảnh kia vẫn còn hơi sợ hãi, Kỷ An Trần lắc lắc đầu, dù thế nào đi nữa nhất định không tìm thêm một Sở Mộ Phong ngoại hình bắt mắt dễ thu hút hoa đào thoạt nhìn lại còn lắm tiền. Địa vị hai người cách biệt, đến lúc anh ta muốn làm bậy cô muốn phản đối cũng phải kiêng nể.
Trong phút chốc, Kỷ An Trần đã liệt kê ra một chuỗi dài khuyết điểm.
Tìm bạn trai nên tìm một người có điều điện không cách xa mình quá…bằng vai phải lứa vẫn là phải đạo.
Trong đầu suy suy ngẫm ngẫm mấy thứ này, cô đã tới căn tin tìm được phòng của các bạn trên lầu hai.
“An An, sao sắc mặt cậu kém vậy?” Lão tứ Lư Yến Yến dịu dàng nhất phòng cẩn thận sờ trán cô.
Thời tiết nóng nực lại còn giữa trưa nắng chói chang, người khác đều bị nắng chiếu đỏ mặt chỉ có Kỷ An Trần bày ra khuôn mặt trắng bệch, hoảng sợ bước vào, sắc mặt còn khó coi hơn khi xem phim ma xong.
Đúng rồi, hơn nữa không phải cô đi ăn cơm với bạn trai sao?
Nhìn sắc mặt không tốt của cô, cho rằng cô cãi nhau với bạn trai, các cô nhìn nhau vài lần, không ở trong chăn thì sao biết chăn có rận.
Một giọng nói quái dị vang lên cạnh bọn họ “Có thể không kém được sao? Hôm qua người trong lòng tỏ tình với kẻ khác trước mặt mọi người, bây giờ ôm bạn gái tình tứ biết bao nhiêu, nhìn mà trong lòng sao không chua như axit pantothenic cho được?”
“Đúng vậy, cái người mà cô mướn làm bạn trai xem ra hôm qua đã tốn không ít tiền thuê quần áo, xe cộ rồi nhỉ? Thật là lỗ vốn quá mà!”
“Biết làm sao được! Sức hấp dẫn của Trương Viễn quá lớn, thích hắn thì sống chết theo đuổi, theo đuổi thất bại lại điên cuồng oán hận.”
Không cần nói cũng biết, lại oan gia ngõ hẹp gặp phải đám người Trương Viễn.
Một trong số đó còn ra vẻ như vừa thấy Kỷ An Trần “Aizz, Kỷ An Trần, sao cô lại đến căn tin? Hôm qua ở dưới lầu kí túc xá, người cô mướn…à không, bạn trai cô không phải nói là trưa nay đưa cô đi ăn cơm sao?”
Lão đại Lam Nhứ nổi điên, vỗ bàn đứng lên “Mấy nam sinh điên khùng lèm bà lèm bèm còn lắm chuyện hơn mấy bà thiếm! Các người không biết xấu hổ à?! Cứ lấy cái chuyện vô căn cứ hơn một năm trước để nói, Trương Viễn hấp dẫn như vậy mà đã hơn một năm không tìm được người theo đuổi khác để khoe khoang sao?”
/136
|