Lão lục nham hiểm đứng lên, đi đến bên cạnh cô bạn gái Trương Viễn mới theo đuổi được ngày hôm qua, giật nhẹ tay áo cô ta, đẩy đẩy gọng kính to, chậm rãi nói “Lão đại nhà chúng tôi tính tình nóng nảy, cô đừng nghe cô ấy nói lung tung. Thật ra Trương Viễn như vậy cũng tốt, nếu hắn không khoác loác sẽ vụt mất cái danh hot boy của khoa thì cô quen với hắn liền mệt đó! Suy cho cùng hắn ta ngoại trừ cái danh hot boy ra cũng không có ưu điểm gì, cơ bản là không xứng với cô gái xinh đẹp như cô!”
“Các người có ý gì?”
Trương Viễn chợt đen mặt, mấy người bên cạnh hắn cũng vỗ bàn, hơn một nửa người trong căn tin đều bị trận cãi vã của họ thu hút.
Kỷ An Trần vội vã kéo lão đại nóng tính lại túm lão lục về “Đừng gây sự với họ, ngộ nhỡ có đánh nhau thật…”
Nam sinh đánh nhau thì không nói còn chuyện nữ sinh đánh nhau…cô thấy chuyện này không làm khó được bọn họ…→_→
Thấy lão đại vẫn muốn vỗ bàn, Kỷ An Trần vội giữ chặt cô “Dừng, dừng, dừng, các cậu đều muốn lấy học bổng, nếu đánh nhau thật bị kiểm điểm sẽ phiền phức lắm!”
Học bổng là sinh mệnh của lão đại, vừa nghe vậy cô liền bình tĩnh lại, vỗ bàn “Nói gì, không phải cậu cũng muốn lấy học bổng sao?”
Nhưng không cùng đẳng cấp với các cậu mà…Kỷ An Trần nuốt lời này vào bụng.
Kí túc xá là kí túc xá chung, sáu người các cô học sáu khoa khác nhau, trừ cô ra tất cả đều là những sinh viên xuất sắc…siêu xuất sắc.
Học bổng của đại học A có một loại dành cho tân sinh viên, xét dựa vào thành tích trung học, thành tích thi đại học và một vài hoạt động phong trào, biểu hiện thi đua. Sáu người trừ cô ra đều lấy được phần thưởng cao nhất, tiền thưởng là…bốn vạn đồng.
Sau mỗi kỳ thi học kì, mấy người các cô cũng không chỉ dừng lại ở danh hiệu nhất khoa mà còn lấy luôn học bổng quốc gia.
Ở cùng phòng, chỉ số IQ chênh lệch như vậy thật khiến người ta âu sầu. Cũng may Kỷ An Trần bị các cô hợp lại tẩy não, ngày càng ra sức học hành…thành tích bây giờ có thể nói là trông lên thì chẳng bằng ai nhưng trông xuống thì chẳng ai bằng mình.
Bị các cô nhìn chằm chằm, Kỷ An Trần thức thời, hăng hái nói “Lấy, đương nhiên lấy. Học kì này tiếp tục chờ học bổng hạng ba.”
Thành tích của Kỷ An Trần tốt hơn Trương Viễn nhưng hắn là sinh viên tích cực trong khoa nên được cộng thêm không ít điểm. Tuy nhiên mỗi lần hết học kì tổng kết lại…điểm của hắn luôn thấp hơn Kỷ An Trần một chút không lấy được học bổng.
Phỏng chừng đám bạn của hắn bám riết lấy cô không tha là vì nguyên nhân này.
Mặc dù danh sách xếp hạng học bổng không có gì đáng kiêu ngạo nhưng mà tên Trương Viễn xếp sau tên cô đó nha! Cảm giác kia…giống như mỗi học kì đều cướp tiền trên tay Trương Viễn.
Thật thích!
Kỷ An Trần càng nghĩ càng cảm thấy như báo được thù lớn, cô cũng vỗ bàn “Muốn uống gì, mình mời hết!”
Mấy cô bạn cùng phòng lập tức không khách sáo.
Nhìn không khí náo nhiệt bàn các cô và vẻ mặt “cười hô hô” của Kỷ An Trần…sắc mặt của bọn Trương Viễn đều khó coi, hừ lạnh một tiếng bỏ đi… Trước khi đi còn cố ý đụng vào bàn suýt chút nữa làm đổ cái chén của lão tứ.
Lão đại Lam Nhứ hoàn toàn hết chỗ nói, vô cùng u sầu thay cho mấy em gái khoa Trung văn “Khoa cậu vốn ít nam sinh lại còn có mấy tên dở người như này…tìm bạn trai thật là khó khăn.”
“Các người có ý gì?”
Trương Viễn chợt đen mặt, mấy người bên cạnh hắn cũng vỗ bàn, hơn một nửa người trong căn tin đều bị trận cãi vã của họ thu hút.
Kỷ An Trần vội vã kéo lão đại nóng tính lại túm lão lục về “Đừng gây sự với họ, ngộ nhỡ có đánh nhau thật…”
Nam sinh đánh nhau thì không nói còn chuyện nữ sinh đánh nhau…cô thấy chuyện này không làm khó được bọn họ…→_→
Thấy lão đại vẫn muốn vỗ bàn, Kỷ An Trần vội giữ chặt cô “Dừng, dừng, dừng, các cậu đều muốn lấy học bổng, nếu đánh nhau thật bị kiểm điểm sẽ phiền phức lắm!”
Học bổng là sinh mệnh của lão đại, vừa nghe vậy cô liền bình tĩnh lại, vỗ bàn “Nói gì, không phải cậu cũng muốn lấy học bổng sao?”
Nhưng không cùng đẳng cấp với các cậu mà…Kỷ An Trần nuốt lời này vào bụng.
Kí túc xá là kí túc xá chung, sáu người các cô học sáu khoa khác nhau, trừ cô ra tất cả đều là những sinh viên xuất sắc…siêu xuất sắc.
Học bổng của đại học A có một loại dành cho tân sinh viên, xét dựa vào thành tích trung học, thành tích thi đại học và một vài hoạt động phong trào, biểu hiện thi đua. Sáu người trừ cô ra đều lấy được phần thưởng cao nhất, tiền thưởng là…bốn vạn đồng.
Sau mỗi kỳ thi học kì, mấy người các cô cũng không chỉ dừng lại ở danh hiệu nhất khoa mà còn lấy luôn học bổng quốc gia.
Ở cùng phòng, chỉ số IQ chênh lệch như vậy thật khiến người ta âu sầu. Cũng may Kỷ An Trần bị các cô hợp lại tẩy não, ngày càng ra sức học hành…thành tích bây giờ có thể nói là trông lên thì chẳng bằng ai nhưng trông xuống thì chẳng ai bằng mình.
Bị các cô nhìn chằm chằm, Kỷ An Trần thức thời, hăng hái nói “Lấy, đương nhiên lấy. Học kì này tiếp tục chờ học bổng hạng ba.”
Thành tích của Kỷ An Trần tốt hơn Trương Viễn nhưng hắn là sinh viên tích cực trong khoa nên được cộng thêm không ít điểm. Tuy nhiên mỗi lần hết học kì tổng kết lại…điểm của hắn luôn thấp hơn Kỷ An Trần một chút không lấy được học bổng.
Phỏng chừng đám bạn của hắn bám riết lấy cô không tha là vì nguyên nhân này.
Mặc dù danh sách xếp hạng học bổng không có gì đáng kiêu ngạo nhưng mà tên Trương Viễn xếp sau tên cô đó nha! Cảm giác kia…giống như mỗi học kì đều cướp tiền trên tay Trương Viễn.
Thật thích!
Kỷ An Trần càng nghĩ càng cảm thấy như báo được thù lớn, cô cũng vỗ bàn “Muốn uống gì, mình mời hết!”
Mấy cô bạn cùng phòng lập tức không khách sáo.
Nhìn không khí náo nhiệt bàn các cô và vẻ mặt “cười hô hô” của Kỷ An Trần…sắc mặt của bọn Trương Viễn đều khó coi, hừ lạnh một tiếng bỏ đi… Trước khi đi còn cố ý đụng vào bàn suýt chút nữa làm đổ cái chén của lão tứ.
Lão đại Lam Nhứ hoàn toàn hết chỗ nói, vô cùng u sầu thay cho mấy em gái khoa Trung văn “Khoa cậu vốn ít nam sinh lại còn có mấy tên dở người như này…tìm bạn trai thật là khó khăn.”
/136
|