Kỷ An Trần từ từ thu tầm mắt về ngăn mình nhìn tiếp. Nhưng dù không nhìn thân dưới nữa cũng không có cách nào bình tĩnh…
Áo sơ mi của anh cởi ba cúc, có lẽ lúc nãy động tác ôm cô quá mạnh, cổ áo dường như bị bung rộng hơn, phô càng nhiều cơ ngực rắn chắc.
Dưới ánh trăng, lồng ngực bóng loáng gợi cảm kia thật khiến người ta chảy máu mũi.
Thoạt nhìn anh giống như chí quái trong truyền thuyết, yêu tinh chuyên câu hồn đoạt phách người nơi thâm sơn cùng cốc.
Nhưng cô mới biết được, nếu anh muốn bất cứ ai trên Trái Đất này biến mất thì nhất định không dùng cách hồ ly tinh ăn thịt người mà là…mà là…
Nghĩ đến bí mật mình vừa phát hiện, Kỷ An Trần thật muốn khóc.
Thấy cô đi ra, Sở Mộ Phong rất tự nhiên nắm tay cô đi về phía phòng giặt.
Kỷ An Trần do dự một lúc cũng ảo não theo sau anh.
Nhưng dọc đường đi cô cũng không ngoan ngoãn, đi vài bước lại len lén liếc nhìn thắt lưng Sở Mộ Phong một cái.
Bị cô liên tiếp nhìn vài lần, Sở Mộ Phong cảm thấy hô hấp của mình nặng nề thêm một chút.
Cô bé này tưởng thần không biết quỷ hay cô đang nhìn gì, thật ra mỗi động tác cử chỉ của cô đều nằm trong lòng bàn tay anh.
Tuy biết cô không phải đang nhìn vị trí nào đó nhưng cứ chốc chốc lại liếc về chỗ gần đó vẫn khiến máu huyết anh sôi trào.
Sở Mộ Phong tỉnh bơ đem thứ gì đó che lại, hoàn toàn ngăn cản tầm mắt của cô.
“…” Thôi xong, có phải bị phát hiện rồi không? Kỷ An Trần thu tầm mắt ngoan ngoãn đi về phía trước.Có tật giật mình, khuôn mặt cố hết sức bày ra vẻ nghiêm túc khiến Sở Mộ Phong bật cười.
Kỷ An Trần không biết anh cười cái gì, lẳng lặng đi theo anh một mạch, nhịn hồi lâu rốt cuộc vẫn nhịn không được, cắn cắn môi, lạc quan ôm một tia hy vọng hỏi anh”Lúc nãy, thứ anh cầm trong tay là…súng nước phải không?”
Đôi mắt hoa đào lấp lánh nét cười, ăn ngay nói thật “Là súng thật.”
“…”
Kỷ An Trần đứng hình tại chỗ, vô cùng hy vọng mình có tuyệt kỹ nhảy cửa sổ mà không bị té chắc chắn bây giờ sẽ lập tức nhảy ngay.
“Vậy anh là cảnh sát sao?” Cô bỗng nghĩ đến một suy đoán lạc quan.
“Không phải, nghề của anh không phải nghề luật pháp cho phép mang súng.” Vẫn là lời nói không chút giấu diếm.
“…”Kỷ An Trần bày ra biểu cảm ngây thơ, lương thiện, thành khẩn nhất “Tôi sẽ không nói ra chuyện vừa nhìn thấy…” Vì vậy có thể thả cô đi không?
Chẳng lẽ đêm nay cô phải giao mạng nhỏ của mình cho người này?
Sở Mộ Phong thấy khuôn mặt có chút trắng bệt của cô, không nỡ lòng trêu nữa, nhéo nhéo mũi cô “Bé ngốc, lúc nãy anh tưởng em gặp nguy hiểm mới lấy súng ra, anh định cứu em chứ không phải muốn làm hại em.”
“Đây là trường học…” hơn nữa không phải là doanh trại huấn luyện sát thủ trong phim Mỹ. Chỉ là một trường đại học bình thường thôi mà!
Cho dù thính lực của anh tốt, ở trong phòng giặt nghe thấy cô bị lão đại chiếu đèn pin hô hoáng, tưởng cô xảy ra chuyện gì cũng không cần phải lấy súng ra chứ!
Sở Mộ Phong nhìn cô một cái, vỗ vỗ đầu cô trấn an, cuối cùng vẫn là ăn ngay nói thật “Em bị người nhà anh theo dõi.”
Nghe thấy tiếng thét, anh tưởng có người nào trong nhà chán sống dám động vào vợ anh, lập tức rút súng lao ra.
Áo sơ mi của anh cởi ba cúc, có lẽ lúc nãy động tác ôm cô quá mạnh, cổ áo dường như bị bung rộng hơn, phô càng nhiều cơ ngực rắn chắc.
Dưới ánh trăng, lồng ngực bóng loáng gợi cảm kia thật khiến người ta chảy máu mũi.
Thoạt nhìn anh giống như chí quái trong truyền thuyết, yêu tinh chuyên câu hồn đoạt phách người nơi thâm sơn cùng cốc.
Nhưng cô mới biết được, nếu anh muốn bất cứ ai trên Trái Đất này biến mất thì nhất định không dùng cách hồ ly tinh ăn thịt người mà là…mà là…
Nghĩ đến bí mật mình vừa phát hiện, Kỷ An Trần thật muốn khóc.
Thấy cô đi ra, Sở Mộ Phong rất tự nhiên nắm tay cô đi về phía phòng giặt.
Kỷ An Trần do dự một lúc cũng ảo não theo sau anh.
Nhưng dọc đường đi cô cũng không ngoan ngoãn, đi vài bước lại len lén liếc nhìn thắt lưng Sở Mộ Phong một cái.
Bị cô liên tiếp nhìn vài lần, Sở Mộ Phong cảm thấy hô hấp của mình nặng nề thêm một chút.
Cô bé này tưởng thần không biết quỷ hay cô đang nhìn gì, thật ra mỗi động tác cử chỉ của cô đều nằm trong lòng bàn tay anh.
Tuy biết cô không phải đang nhìn vị trí nào đó nhưng cứ chốc chốc lại liếc về chỗ gần đó vẫn khiến máu huyết anh sôi trào.
Sở Mộ Phong tỉnh bơ đem thứ gì đó che lại, hoàn toàn ngăn cản tầm mắt của cô.
“…” Thôi xong, có phải bị phát hiện rồi không? Kỷ An Trần thu tầm mắt ngoan ngoãn đi về phía trước.Có tật giật mình, khuôn mặt cố hết sức bày ra vẻ nghiêm túc khiến Sở Mộ Phong bật cười.
Kỷ An Trần không biết anh cười cái gì, lẳng lặng đi theo anh một mạch, nhịn hồi lâu rốt cuộc vẫn nhịn không được, cắn cắn môi, lạc quan ôm một tia hy vọng hỏi anh”Lúc nãy, thứ anh cầm trong tay là…súng nước phải không?”
Đôi mắt hoa đào lấp lánh nét cười, ăn ngay nói thật “Là súng thật.”
“…”
Kỷ An Trần đứng hình tại chỗ, vô cùng hy vọng mình có tuyệt kỹ nhảy cửa sổ mà không bị té chắc chắn bây giờ sẽ lập tức nhảy ngay.
“Vậy anh là cảnh sát sao?” Cô bỗng nghĩ đến một suy đoán lạc quan.
“Không phải, nghề của anh không phải nghề luật pháp cho phép mang súng.” Vẫn là lời nói không chút giấu diếm.
“…”Kỷ An Trần bày ra biểu cảm ngây thơ, lương thiện, thành khẩn nhất “Tôi sẽ không nói ra chuyện vừa nhìn thấy…” Vì vậy có thể thả cô đi không?
Chẳng lẽ đêm nay cô phải giao mạng nhỏ của mình cho người này?
Sở Mộ Phong thấy khuôn mặt có chút trắng bệt của cô, không nỡ lòng trêu nữa, nhéo nhéo mũi cô “Bé ngốc, lúc nãy anh tưởng em gặp nguy hiểm mới lấy súng ra, anh định cứu em chứ không phải muốn làm hại em.”
“Đây là trường học…” hơn nữa không phải là doanh trại huấn luyện sát thủ trong phim Mỹ. Chỉ là một trường đại học bình thường thôi mà!
Cho dù thính lực của anh tốt, ở trong phòng giặt nghe thấy cô bị lão đại chiếu đèn pin hô hoáng, tưởng cô xảy ra chuyện gì cũng không cần phải lấy súng ra chứ!
Sở Mộ Phong nhìn cô một cái, vỗ vỗ đầu cô trấn an, cuối cùng vẫn là ăn ngay nói thật “Em bị người nhà anh theo dõi.”
Nghe thấy tiếng thét, anh tưởng có người nào trong nhà chán sống dám động vào vợ anh, lập tức rút súng lao ra.
/136
|