Edit :AnnaBị mắng “lưu manh” mà không phải là “mỹ nam lưu manh”, mỗ mỹ nam uất ức nhìn về phương xa “Anh công nhận anh đúng là lưu manh…nhưng ngoại trừ vợ anh, ai cũng đừng hòng khiến anh cởi quần.”
“…” Đầu Kỷ An Trần chỉ còn sót lại từ “quần” này.
Kỷ An Trần định mặc kệ anh nhưng nước là do mình hắt…Đối với biểu hiện trước giờ của Sở Mộ Phong, Kỷ An Trần hoàn toàn có lý do tin rằng nếu bây giờ cô bỏ đi, anh sẽ mặc quần áo ướt sũng tiếp tục ngồi ngây ngẩn trong phòng giặt suốt đêm. Với lại, gió thổi cả đêm anh không thể không cảm lạnh, sáng mai toàn bộ chị em ở tầng này đều sẽ dọa sợ vì có một người đàn ông trong phòng giặt.
Kỷ An Trần cam chịu vỗ trán “Anh đợi ở đây trước đi, tôi về tìm xem có quần áo cho anh mặc không.”
Nhìn vóc người Sở Mộ Phong có thể đoán anh cao 1m83 đến 1m85 nhưng cô chỉ có 1m65…
Quần của cô chắc chắn anh không có cách nào mặc vừa, váy thì có chút hy vọng…→_→
Khóe miệng Kỷ An Trần co rút, cuối cùng vẫn tốt bụng không đưa váy dài cho Sở Mộ Phong, ngẫm nghĩ cả buổi mới nhớ lại khi đi huấn luyện quân sự được phát cho một bộ đồng phục. Mặc dù ngắn nhưng đủ rộng rãi chắc là mặc vừa, coi như mặc quần bảy phân đi…
Kỷ An Trần lục ra cái khăn tắm lớn của mình, quần đồng phục, lại sợ vạt áo sơ mi của Sở Mộ Phong cũng bị ướt, ngẫm nghĩ lại lấy ra cái áo thun dài nhất.
Kỷ An Trần ôm mấy thứ này ra cửa, sợ đánh thức bạn cùng phòng nên rón ra rón rén như tên trộm. Tuy cô không gây ra bất cứ tiếng động nào nhưng lão đại lại đúng lúc này thức dậy định đi vệ sinh. Liếc mắt thấy một bóng người ôm đống đồ lớn lén la lén lút đi về phía cửa, cô cao giọng quát một tiếng “Ai?! Nói xong bật đèn pin, chiếu thẳng vào mắt “kẻ trộm”.
Kỷ An Trần bị tiếng thét khí thế của lão đại dọa sợ lại thêm ánh sáng chói mắt, đồ trong tay đều rơi xuống đất. Cô sợ giây tiếp theo sẽ bị chị em trong phòng tưởng là trộm mà đánh hội đồng nên vội vàng lên tiếng “Mình, mình, mình!”
Mấy cô gái trong phòng bị đánh thức đều cất điện thoại di động, đèn pin và các vũ khí khác xuống gối ngã ra giường ngủ tiếp.
Cánh cửa phòng đang khép hờ bị đẩy mạnh ra, một cánh tay thon dài rắn chắc với vào ôm eo Kỷ An Trần, bế cô ra ngoài.
Hả? Người đâu?
Lão đại vừa thấy Kỷ An Trần, cúi đầu tắt đèn pin, hắt xì một cái lại phát hiện không có ai.
Đang suy nghĩ, cửa phòng lại bị đẩy ra, Kỷ An Trần phi nhanh tới nhặt đống đồ rơi dưới đất, nhỏ giọng nói với lão đại “Lão đại, lâu lắm mình mới về phòng, cậu khóa cửa trước đi mình có đem theo chìa khóa rồi…Nhớ kỹ phải khóa cửa.”
Hơn nữa nhất định không được đi ra, ngoài hành lang…có nguy hiểm (T_T)
Kỷ An Trần không dám nhiều lời, nhắc đi nhắc lại lão đại phải khóa cửa, khóc không ra nước mắt bước ra ngoài.
Lão đại tưởng cô còn đang phiền não chuyện cãi nhau với bạn trai lúc trưa, tâm tình không tốt mất ngủ nên cũng không ngăn lại.
Kỷ An Trần ra khỏi phòng thấy Sở Mộ Phong nghiêng người dựa vào tường, cười nhẹ như có như không nhướng đôi mắt hoa đào, lẳng lặng nhìn cô.
Cả quần anh ướt đẫm nhưng nhìn không có chút nhếch nhác nào, ngược lại vải ướt nhẹp bó sát đùi, vòng quanh đôi chân dài rắn chắc thẳng tắp, còn có…
“…” Đầu Kỷ An Trần chỉ còn sót lại từ “quần” này.
Kỷ An Trần định mặc kệ anh nhưng nước là do mình hắt…Đối với biểu hiện trước giờ của Sở Mộ Phong, Kỷ An Trần hoàn toàn có lý do tin rằng nếu bây giờ cô bỏ đi, anh sẽ mặc quần áo ướt sũng tiếp tục ngồi ngây ngẩn trong phòng giặt suốt đêm. Với lại, gió thổi cả đêm anh không thể không cảm lạnh, sáng mai toàn bộ chị em ở tầng này đều sẽ dọa sợ vì có một người đàn ông trong phòng giặt.
Kỷ An Trần cam chịu vỗ trán “Anh đợi ở đây trước đi, tôi về tìm xem có quần áo cho anh mặc không.”
Nhìn vóc người Sở Mộ Phong có thể đoán anh cao 1m83 đến 1m85 nhưng cô chỉ có 1m65…
Quần của cô chắc chắn anh không có cách nào mặc vừa, váy thì có chút hy vọng…→_→
Khóe miệng Kỷ An Trần co rút, cuối cùng vẫn tốt bụng không đưa váy dài cho Sở Mộ Phong, ngẫm nghĩ cả buổi mới nhớ lại khi đi huấn luyện quân sự được phát cho một bộ đồng phục. Mặc dù ngắn nhưng đủ rộng rãi chắc là mặc vừa, coi như mặc quần bảy phân đi…
Kỷ An Trần lục ra cái khăn tắm lớn của mình, quần đồng phục, lại sợ vạt áo sơ mi của Sở Mộ Phong cũng bị ướt, ngẫm nghĩ lại lấy ra cái áo thun dài nhất.
Kỷ An Trần ôm mấy thứ này ra cửa, sợ đánh thức bạn cùng phòng nên rón ra rón rén như tên trộm. Tuy cô không gây ra bất cứ tiếng động nào nhưng lão đại lại đúng lúc này thức dậy định đi vệ sinh. Liếc mắt thấy một bóng người ôm đống đồ lớn lén la lén lút đi về phía cửa, cô cao giọng quát một tiếng “Ai?! Nói xong bật đèn pin, chiếu thẳng vào mắt “kẻ trộm”.
Kỷ An Trần bị tiếng thét khí thế của lão đại dọa sợ lại thêm ánh sáng chói mắt, đồ trong tay đều rơi xuống đất. Cô sợ giây tiếp theo sẽ bị chị em trong phòng tưởng là trộm mà đánh hội đồng nên vội vàng lên tiếng “Mình, mình, mình!”
Mấy cô gái trong phòng bị đánh thức đều cất điện thoại di động, đèn pin và các vũ khí khác xuống gối ngã ra giường ngủ tiếp.
Cánh cửa phòng đang khép hờ bị đẩy mạnh ra, một cánh tay thon dài rắn chắc với vào ôm eo Kỷ An Trần, bế cô ra ngoài.
Hả? Người đâu?
Lão đại vừa thấy Kỷ An Trần, cúi đầu tắt đèn pin, hắt xì một cái lại phát hiện không có ai.
Đang suy nghĩ, cửa phòng lại bị đẩy ra, Kỷ An Trần phi nhanh tới nhặt đống đồ rơi dưới đất, nhỏ giọng nói với lão đại “Lão đại, lâu lắm mình mới về phòng, cậu khóa cửa trước đi mình có đem theo chìa khóa rồi…Nhớ kỹ phải khóa cửa.”
Hơn nữa nhất định không được đi ra, ngoài hành lang…có nguy hiểm (T_T)
Kỷ An Trần không dám nhiều lời, nhắc đi nhắc lại lão đại phải khóa cửa, khóc không ra nước mắt bước ra ngoài.
Lão đại tưởng cô còn đang phiền não chuyện cãi nhau với bạn trai lúc trưa, tâm tình không tốt mất ngủ nên cũng không ngăn lại.
Kỷ An Trần ra khỏi phòng thấy Sở Mộ Phong nghiêng người dựa vào tường, cười nhẹ như có như không nhướng đôi mắt hoa đào, lẳng lặng nhìn cô.
Cả quần anh ướt đẫm nhưng nhìn không có chút nhếch nhác nào, ngược lại vải ướt nhẹp bó sát đùi, vòng quanh đôi chân dài rắn chắc thẳng tắp, còn có…
/136
|