Mặt Trương Viễn lập tức xanh mét. Hôm nay hắn khoe khoang chiếc Maserati của anh mình nhưng tiếng còi xe vừa rồi…là bốn chiếc Maserati.
Đây hình như còn chưa phải nhân vật chính. Bởi vì bốn chiếc Maserati này, hai xe mở đường hai xe bảo vệ phía sau như sao vây trăng, vây lấy chiếc Rolls-Royce đen ở giữa.
Người trong xe cũng không thừa nước đục thả câu, đợi đến khi đám đông tản ra bọn họ mới tìm một chỗ trống đỗ xe, một trong những chiếc đi đầu lập tức mở cửa xe.
Một người đàn ông trung niên mặc âu phục đen lịch thiệp bước nhanh đến, đứng trước mặt Kỷ An Trần cung kính gọi cô “Thiếu phu nhân.”
Kỷ An Trần “…”
Cô không biết nhiều về xe cũng không nói được giá mấy chiếc xe này, vậy mà vẫn cảm nhận được sự hào nhoáng xa hoa của nó một cách mạnh mẽ. Nhưng nhiều hơn hết là cảm giác mình là gái đã có chồng đập vào mặt.
Thiếu phu nhân…Ngay cả bạn trai cô còn chưa có!
Khóe miệng co rút, Kỷ An Trần lặng lẽ nhích qua bên cạnh một chút “Ông nhận lầm người rồi…”
Đang nói bỗng có tiếng phanh xe chói tai cắt ngang, chiếc xe thể thao màu bạc đầy phong cách của Sở Mộ Phong xuất hiện.
Sập cửa xe, Sở Mộ Phong bước nhanh về phía bọn họ. Hình như anh vừa thức dậy liền vội vã chạy tới, quần áo vẫn chưa mặc tử tế, vạt áo sơ mi xốc xếch ngoài quần tây.
Gió phất qua, vải vóc rủ xuống dán vào người anh bó sát đường nét cơ bắp nửa thân trên một cách rõ ràng, đường cong phập phồng lên xuống theo từng bước chân. Hơn nữa dường như anh chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, ánh mắt có chút lười biếng, tỏa ra luồng khí chất vừa yêu nghiệt lại vừa đàn ông trong từng hơi thở khiến người xem muốn chảy máu mũi.
Sở Mộ Phong xuất hiện như vậy khiến người ta có cảm giác hận không thể…anh một trăm lần lại một trăm lần. Anh nhanh chóng bước đến trước mặt Kỷ An Trần.
Mặt Kỷ An Trần ầm một tiếng đỏ bừng.
Đương nhiên không phải vì cô cũng muốn…vị mỹ nam nào đó một trăm lần mà là trong khoảnh khắc nhìn thấy Sở Mộ Phong, cô thấy cả đầu mình tưng bừng hình ảnh…con gà vàng.
Cô sắp co giò bỏ chạy thì Sở Mộ Phong đã vỗ đầu cô vô cùng thân mật “Ăn sáng trước rồi anh đưa em đi học ngay.”
Tôi không cần anh đưa! Tôi còn muốn để trong sáng và liêm sỉ đi theo mình!
Cô không nghe Sở Mộ Phong vẫn định giữ nguyên kế hoạch chạy trốn thì bị mấy chị em cùng phòng hợp sức trấn áp. Lão đại Lam Nhứ dùng ánh mắt đằng đằng sát khí nhìn cô “Cậu dám chạy thử xem! Mình sẽ phát động nam sinh toàn khoa chặn trước cửa căn tin số hai khiến cậu từ nay về sau không mua được bánh bao.”
Kỷ An Trần “…”
Lão đại nhất định nói được làm được vì mỗi kì thi ba phần tư sinh viên của khoa đều trông cậy vào bản photo bài chép của cô để bảo toàn mạng sống…Trong khoa cô là nữ vương độc nhất vô nhị.
Mấy chị em khác cũng thô bạo quăng ra uy hiếp tương tự…sau đó nhắc nhở cô “Mặt của Trương Viễn và bạn gái hắn đều tái hết rồi, hôm nay cậu nhất định phải ở lại đây khiến chọc bọn họ triệt để tức chết! Nếu không sau này cậu sẽ còn bị hai thứ cực phẩm kia bám riết không tha!”
Cô cũng muốn chỉnh chết Trương Viễn nhưng bây giờ cô không muốn đối mặt với Sở Mộ Phong!
Kháng nghị vô hiệu cuối cùng Kỷ An Trần đành rơi lệ đòi “Vậy các cậu có ai đổi bữa sáng với mình đi…Tớ không muốn ăn trứng luộc nước trà, không muốn ăn bánh bao thịt gà.”
Cô đã không cách nào đối mặt với bất cứ thứ gì liên quan đến gà nữa rồi…
Đây hình như còn chưa phải nhân vật chính. Bởi vì bốn chiếc Maserati này, hai xe mở đường hai xe bảo vệ phía sau như sao vây trăng, vây lấy chiếc Rolls-Royce đen ở giữa.
Người trong xe cũng không thừa nước đục thả câu, đợi đến khi đám đông tản ra bọn họ mới tìm một chỗ trống đỗ xe, một trong những chiếc đi đầu lập tức mở cửa xe.
Một người đàn ông trung niên mặc âu phục đen lịch thiệp bước nhanh đến, đứng trước mặt Kỷ An Trần cung kính gọi cô “Thiếu phu nhân.”
Kỷ An Trần “…”
Cô không biết nhiều về xe cũng không nói được giá mấy chiếc xe này, vậy mà vẫn cảm nhận được sự hào nhoáng xa hoa của nó một cách mạnh mẽ. Nhưng nhiều hơn hết là cảm giác mình là gái đã có chồng đập vào mặt.
Thiếu phu nhân…Ngay cả bạn trai cô còn chưa có!
Khóe miệng co rút, Kỷ An Trần lặng lẽ nhích qua bên cạnh một chút “Ông nhận lầm người rồi…”
Đang nói bỗng có tiếng phanh xe chói tai cắt ngang, chiếc xe thể thao màu bạc đầy phong cách của Sở Mộ Phong xuất hiện.
Sập cửa xe, Sở Mộ Phong bước nhanh về phía bọn họ. Hình như anh vừa thức dậy liền vội vã chạy tới, quần áo vẫn chưa mặc tử tế, vạt áo sơ mi xốc xếch ngoài quần tây.
Gió phất qua, vải vóc rủ xuống dán vào người anh bó sát đường nét cơ bắp nửa thân trên một cách rõ ràng, đường cong phập phồng lên xuống theo từng bước chân. Hơn nữa dường như anh chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, ánh mắt có chút lười biếng, tỏa ra luồng khí chất vừa yêu nghiệt lại vừa đàn ông trong từng hơi thở khiến người xem muốn chảy máu mũi.
Sở Mộ Phong xuất hiện như vậy khiến người ta có cảm giác hận không thể…anh một trăm lần lại một trăm lần. Anh nhanh chóng bước đến trước mặt Kỷ An Trần.
Mặt Kỷ An Trần ầm một tiếng đỏ bừng.
Đương nhiên không phải vì cô cũng muốn…vị mỹ nam nào đó một trăm lần mà là trong khoảnh khắc nhìn thấy Sở Mộ Phong, cô thấy cả đầu mình tưng bừng hình ảnh…con gà vàng.
Cô sắp co giò bỏ chạy thì Sở Mộ Phong đã vỗ đầu cô vô cùng thân mật “Ăn sáng trước rồi anh đưa em đi học ngay.”
Tôi không cần anh đưa! Tôi còn muốn để trong sáng và liêm sỉ đi theo mình!
Cô không nghe Sở Mộ Phong vẫn định giữ nguyên kế hoạch chạy trốn thì bị mấy chị em cùng phòng hợp sức trấn áp. Lão đại Lam Nhứ dùng ánh mắt đằng đằng sát khí nhìn cô “Cậu dám chạy thử xem! Mình sẽ phát động nam sinh toàn khoa chặn trước cửa căn tin số hai khiến cậu từ nay về sau không mua được bánh bao.”
Kỷ An Trần “…”
Lão đại nhất định nói được làm được vì mỗi kì thi ba phần tư sinh viên của khoa đều trông cậy vào bản photo bài chép của cô để bảo toàn mạng sống…Trong khoa cô là nữ vương độc nhất vô nhị.
Mấy chị em khác cũng thô bạo quăng ra uy hiếp tương tự…sau đó nhắc nhở cô “Mặt của Trương Viễn và bạn gái hắn đều tái hết rồi, hôm nay cậu nhất định phải ở lại đây khiến chọc bọn họ triệt để tức chết! Nếu không sau này cậu sẽ còn bị hai thứ cực phẩm kia bám riết không tha!”
Cô cũng muốn chỉnh chết Trương Viễn nhưng bây giờ cô không muốn đối mặt với Sở Mộ Phong!
Kháng nghị vô hiệu cuối cùng Kỷ An Trần đành rơi lệ đòi “Vậy các cậu có ai đổi bữa sáng với mình đi…Tớ không muốn ăn trứng luộc nước trà, không muốn ăn bánh bao thịt gà.”
Cô đã không cách nào đối mặt với bất cứ thứ gì liên quan đến gà nữa rồi…
/136
|