Hội sinh viên ưu tú tuy thấy yêu cầu này rất kì lạ nhưng lập tức đổi bữa sáng của mình sau đó nhanh chóng bỏ chạy để tránh Kỷ An Trần đổi ý.
Vì một tương lai ăn bánh bao thơm ngon trong hai năm đại học…Kỷ An Trần đành phải ngoan ngoãn đứng lại, rưng rưng mở bữa sáng ra gặm.
Thấy vợ mình vâng lời bắt đầu ăn bữa sáng, Sở Mộ Phong yên tâm xoay người lại cong môi cười cười với người đàn ông trung niên kia.
Nụ cười ngập tràn mùa xuân.
Trong đầu dân tình vây xem bất giác vang lên câu này.
Giữa ngày hè, tuy rằng hoa cỏ cây cảnh phía sau đã nở hết cỡ nhưng dường như trở nên tươi đẹp hơn vì nụ cười nhẹ nhàng của anh.
Người đẹp đến độ quỷ khóc thần sầu đứng ở bất cứ nơi đâu thì chỉ có thể tô điểm cho cảnh vật xung quanh chứ không phải là cảnh vật tôn lên vẻ đẹp của hắn. Nhưng cảnh đẹp như vậy lại khiến người đàn ông trung niên lộ ra vẻ mặt hoảng sợ giống như thấy ác ma nhe hàm răng trắng hếu về phía ông ta.
Ông ta run cầm cập, đè nén xúc động muốn bỏ chạy “Thiếu…thiếu gia, lão phu nhân phái tôi đến đón thiếu phu nhân về nhà.”
“À?” Sở Mộ Phong hơi nhíu mày, thờ ơ đáp lại.
Trong lòng người đàn ông lộp bộp một cái vội sửa miệng “Sợ đến muộn thiếu phu nhân đã bắt đầu lên lớp nên tôi vốn định đón thiếu phu nhân trước rồi mới đón thiếu gia ngài.”
Nếu để thiếu gia biết bọn họ muốn gặp riêng thiếu phu nhân trước thế nào ngài ấy cũng nổi bão.
“Ừ.” Sở Mộ Phong dường như khá hài lòng với câu trả lời này còn hơi gật gật đầu.
Nhưng mà tiếp theo…anh đột nhiên nhướng mày “Ông muốn đón tôi về nhà bằng xe gì?”
Người đàn ông trung niên cảm thấy vui mừng vì mình đã sớm chuẩn bị, lập tức chỉ vào chiếc Rolls-Royce Phantom ở giữa, giống như đã học thuộc lòng trước tuôn ra một tràng slogan của nhà sản xuất “Phantom thần bí quí hiếm, động cơ vô cùng mạnh mẽ, thể hiện rõ nét tinh thần tự do…làm tăng phong độ của thiếu gia, rất hợp với ngài.”
Kỷ An Trần “…”
Sấm chớp đùng đùng…
Cô thấy trên đầu mình bay bay cái icon bị đá đè.
Sở Mộ Phong bình tĩnh lắng nghe, chờ người đàn ông kia nói xong liền đi đến cạnh xe hờ hững nhìn nhìn, bỗng nhiên cười khẽ một tiếng lười nhác tựa vào cửa xe duỗi cặp chân dài khiến người ta chảy nước miếng, uể oải nhíu mày “Vậy ông cảm thấy chiếc xe thể hiện được phong cách phóng khoáng của tôi ở chỗ nào?”
“…” Bịch! Nửa cái bánh bao đang cắn rớt xuống bịch xốp.
Kỷ An Trần bị nghẹn, vùng vẫy lấy sữa đậu nành ra uống.
Quần chúng vây xem không cảm thấy chút sấm sét nào, còn có không ít người gật đầu đồng ý. Đúng rồi, chiếc Phantom màu đen này quả thật rất đẹp nhưng kiểu cách quý ông lịch thiệp không hợp với phong cách của đại mỹ nam.
Sở Mộ Phong đẹp thế này…Anh có nói gì cũng có người đồng ý.
Người đàn ông trung niên cứng họng, vẻ mặt đau khổ nghẹn cả buổi không nghĩ ra được đáp án, nước mắt nhanh chóng tuôn rơi. Cuối cùng ông ta đành từ bỏ “Thiếu gia, tôi về trước đây, xe này không xứng với ngài, hôm nay không đón ngài về được rồi…” Nói xong thật sự bỏ đi…mấy chiếc xe vẫn đợi lệnh nãy giờ cũng giống như chạy trối chết, phóng đi nhanh như chớp.
Kỷ An Trần càng xoắn xuýt, cất sữa đậu nành đã uống một nửa, dùng sức cắn cái bánh bao như trút giận.
Vì một tương lai ăn bánh bao thơm ngon trong hai năm đại học…Kỷ An Trần đành phải ngoan ngoãn đứng lại, rưng rưng mở bữa sáng ra gặm.
Thấy vợ mình vâng lời bắt đầu ăn bữa sáng, Sở Mộ Phong yên tâm xoay người lại cong môi cười cười với người đàn ông trung niên kia.
Nụ cười ngập tràn mùa xuân.
Trong đầu dân tình vây xem bất giác vang lên câu này.
Giữa ngày hè, tuy rằng hoa cỏ cây cảnh phía sau đã nở hết cỡ nhưng dường như trở nên tươi đẹp hơn vì nụ cười nhẹ nhàng của anh.
Người đẹp đến độ quỷ khóc thần sầu đứng ở bất cứ nơi đâu thì chỉ có thể tô điểm cho cảnh vật xung quanh chứ không phải là cảnh vật tôn lên vẻ đẹp của hắn. Nhưng cảnh đẹp như vậy lại khiến người đàn ông trung niên lộ ra vẻ mặt hoảng sợ giống như thấy ác ma nhe hàm răng trắng hếu về phía ông ta.
Ông ta run cầm cập, đè nén xúc động muốn bỏ chạy “Thiếu…thiếu gia, lão phu nhân phái tôi đến đón thiếu phu nhân về nhà.”
“À?” Sở Mộ Phong hơi nhíu mày, thờ ơ đáp lại.
Trong lòng người đàn ông lộp bộp một cái vội sửa miệng “Sợ đến muộn thiếu phu nhân đã bắt đầu lên lớp nên tôi vốn định đón thiếu phu nhân trước rồi mới đón thiếu gia ngài.”
Nếu để thiếu gia biết bọn họ muốn gặp riêng thiếu phu nhân trước thế nào ngài ấy cũng nổi bão.
“Ừ.” Sở Mộ Phong dường như khá hài lòng với câu trả lời này còn hơi gật gật đầu.
Nhưng mà tiếp theo…anh đột nhiên nhướng mày “Ông muốn đón tôi về nhà bằng xe gì?”
Người đàn ông trung niên cảm thấy vui mừng vì mình đã sớm chuẩn bị, lập tức chỉ vào chiếc Rolls-Royce Phantom ở giữa, giống như đã học thuộc lòng trước tuôn ra một tràng slogan của nhà sản xuất “Phantom thần bí quí hiếm, động cơ vô cùng mạnh mẽ, thể hiện rõ nét tinh thần tự do…làm tăng phong độ của thiếu gia, rất hợp với ngài.”
Kỷ An Trần “…”
Sấm chớp đùng đùng…
Cô thấy trên đầu mình bay bay cái icon bị đá đè.
Sở Mộ Phong bình tĩnh lắng nghe, chờ người đàn ông kia nói xong liền đi đến cạnh xe hờ hững nhìn nhìn, bỗng nhiên cười khẽ một tiếng lười nhác tựa vào cửa xe duỗi cặp chân dài khiến người ta chảy nước miếng, uể oải nhíu mày “Vậy ông cảm thấy chiếc xe thể hiện được phong cách phóng khoáng của tôi ở chỗ nào?”
“…” Bịch! Nửa cái bánh bao đang cắn rớt xuống bịch xốp.
Kỷ An Trần bị nghẹn, vùng vẫy lấy sữa đậu nành ra uống.
Quần chúng vây xem không cảm thấy chút sấm sét nào, còn có không ít người gật đầu đồng ý. Đúng rồi, chiếc Phantom màu đen này quả thật rất đẹp nhưng kiểu cách quý ông lịch thiệp không hợp với phong cách của đại mỹ nam.
Sở Mộ Phong đẹp thế này…Anh có nói gì cũng có người đồng ý.
Người đàn ông trung niên cứng họng, vẻ mặt đau khổ nghẹn cả buổi không nghĩ ra được đáp án, nước mắt nhanh chóng tuôn rơi. Cuối cùng ông ta đành từ bỏ “Thiếu gia, tôi về trước đây, xe này không xứng với ngài, hôm nay không đón ngài về được rồi…” Nói xong thật sự bỏ đi…mấy chiếc xe vẫn đợi lệnh nãy giờ cũng giống như chạy trối chết, phóng đi nhanh như chớp.
Kỷ An Trần càng xoắn xuýt, cất sữa đậu nành đã uống một nửa, dùng sức cắn cái bánh bao như trút giận.
/136
|