Trương Viễn đứng đối diện vẫn luôn trừng mắt nhìn Kỷ An Trần nhưng lại phát hiện trừng lâu như vậy bọn họ dường như hoàn toàn không để ý, sắc mặt bất giác càng khó coi.
Bây giờ chỉ cần không phải kẻ ngốc đều có thể nhìn ra lai lịch của Sở Mộ Phong không dễ chọc vào. Trương Viễn cũng không dại mà ở lại cho Sở Mộ Phong làm nhục, cuối cùng lừ mắt nhìn Kỷ An Trần một cái, không cam lòng ngồi vào ghế lái hung hăng ném bó hoa hồng vướng víu xuống đất, sập cửa xe dứt khoát bỏ đi, cơ bản là hoàn toàn bỏ quên bạn gái mình.
Bạn gái hắn, Triệu Nhu vốn đã xanh mặt giờ lại càng tức đến mặt mày vặn vẹo. Nếu không phải có quá nhiều người đang nhìn, cô không muốn mất mặt thì quả thật đã đuổi theo mắng to.
Trương Viễn! Hôm nay rốt cuộc anh đến đón tôi hay là đến cho Kỷ An Trần xem!
Mắng Trương Viễn không được, cô cũng không muốn bỏ qua cho Kỷ An Trần.
Uốn éo thắt lưng, cô định bước đến kể cho Sở Mộ Phong chuyện trước đây Kỷ An Trần đã theo đuổi Trương Viễn. Kỷ An Trần có gì đặc biệt chứ, không phải chỉ mới học năm hai, có khuôn mặt trong sáng đáng yêu thôi sao?
Người đàn ông có khuôn mặt phong lưu yêu nghiệt này không biết bao nhiêu tuổi đã khai trai, số phụ nữ đã chơi đùa phỏng chừng không thể đếm hết rồi. Anh ta để ý Kỷ An Trần chẳng qua vì đã chơi chán muốn đổi khẩu vị tìm một cô gái thơ ngây, trong sáng thôi. Nếu cho anh biết Kỷ An Trần chỉ là kẻ giả tạo, năm nhất công khai theo đuổi Trương Viễn sau lưng không biết còn làm ra chuyện gì thì chắc chắn anh ta sẽ đá Kỷ An Trần ngay tại chỗ.
Trong lòng Triệu Nhu bình tĩnh tính toán, nhưng sau khi nhấc được bước đầu tiên thì đột ngột dừng lại. Cô thấy cách đó không xa Sở Mộ Phong đang khom người lấy đồ từ trong xe thể thao màu bạc của mình ra.
Sở Mộ Phong muốn thắt cà vạt. Người ta nói đàn ông gợi cảm nhất là lúc tháo cà vạt nhưng với vị mỹ nam nào đó bây giờ…
Nhìn ngón tay thon dài của anh từng chút sửa sang lại quần áo, cài cúc áo, những cảnh xuân mê người như xương quai xanh tinh tế và cơ ngực rắn chắc khi cúi người mới thấy vốn ẩn hiện lộ ra bây giờ đều bị vải vóc che kín mít.
Không cần nói đến khuôn mặt, hiện tại anh đã là một quý công tử ăn mặc lịch thiệp đúng chuẩn. Nhưng bọn họ thấy rõ được sự khác biệt của anh. Tuy rằng cảnh xuân ít đến đáng thương nhưng vẫn không chút cản trở bọn họ tưởng tượng đến cảnh anh cởi chiếc áo sơ mi biểu trưng cho sự nhã nhặn ra sẽ chảy máu mũi đến mức nào.
Hình ảnh tưởng tượng này thật là khiến người ta phát điên.
Phần lớn các chị em đều rụt rè…cảm thấy vây quanh nhìn chằm chằm bạn trai người ta là không tốt, vả lại cũng sắp vào học nên cuối cùng nhìn trân trân một cái, vừa đi về phía phòng học vừa nuốt nước miếng bàn tán với bạn bè.
Lòng yêu cái đẹp ai mà chẳng có, mọi người chỉ thưởng thức một cách trong sáng thôi.
Triệu Nhu, bạn gái của Trương Viễn cũng nhìn mê mẩn, mặt hiện lên đủ loại cảm xúc, tay nắm thành quyền, chặt đến nỗi móng tay sắp găm vào lòng bàn tay.
Giá như người đàn ông này thuộc về cô…
Không phải cô tốt hơn Kỷ An Trần sao?
Kỷ An Trần theo đuổi Trương Viễn nhưng hắn không thèm, ngược lại hắn điên cuồng theo đuổi cô…Đây không phải là minh chứng tốt nhất sao? Hơn nữa, tuổi của cô và Kỷ An Trần xấp xỉ, thân hình từa tựa nhau, ngay cả phong cách ăn mặc trang điểm cũng gần giống. Điểm khác chỉ là cô không có vẻ ngây thơ như Kỷ An Trần thôi mà!
Nhưng giả bộ ngây thơ thì ai mà không biết làm chứ?!
Cô lại đẹp hơn Kỷ An Trần, nếu người đàn ông này vừa ý Kỷ An Trần thì nhất định cũng sẽ thích cô!
Bây giờ chỉ cần không phải kẻ ngốc đều có thể nhìn ra lai lịch của Sở Mộ Phong không dễ chọc vào. Trương Viễn cũng không dại mà ở lại cho Sở Mộ Phong làm nhục, cuối cùng lừ mắt nhìn Kỷ An Trần một cái, không cam lòng ngồi vào ghế lái hung hăng ném bó hoa hồng vướng víu xuống đất, sập cửa xe dứt khoát bỏ đi, cơ bản là hoàn toàn bỏ quên bạn gái mình.
Bạn gái hắn, Triệu Nhu vốn đã xanh mặt giờ lại càng tức đến mặt mày vặn vẹo. Nếu không phải có quá nhiều người đang nhìn, cô không muốn mất mặt thì quả thật đã đuổi theo mắng to.
Trương Viễn! Hôm nay rốt cuộc anh đến đón tôi hay là đến cho Kỷ An Trần xem!
Mắng Trương Viễn không được, cô cũng không muốn bỏ qua cho Kỷ An Trần.
Uốn éo thắt lưng, cô định bước đến kể cho Sở Mộ Phong chuyện trước đây Kỷ An Trần đã theo đuổi Trương Viễn. Kỷ An Trần có gì đặc biệt chứ, không phải chỉ mới học năm hai, có khuôn mặt trong sáng đáng yêu thôi sao?
Người đàn ông có khuôn mặt phong lưu yêu nghiệt này không biết bao nhiêu tuổi đã khai trai, số phụ nữ đã chơi đùa phỏng chừng không thể đếm hết rồi. Anh ta để ý Kỷ An Trần chẳng qua vì đã chơi chán muốn đổi khẩu vị tìm một cô gái thơ ngây, trong sáng thôi. Nếu cho anh biết Kỷ An Trần chỉ là kẻ giả tạo, năm nhất công khai theo đuổi Trương Viễn sau lưng không biết còn làm ra chuyện gì thì chắc chắn anh ta sẽ đá Kỷ An Trần ngay tại chỗ.
Trong lòng Triệu Nhu bình tĩnh tính toán, nhưng sau khi nhấc được bước đầu tiên thì đột ngột dừng lại. Cô thấy cách đó không xa Sở Mộ Phong đang khom người lấy đồ từ trong xe thể thao màu bạc của mình ra.
Sở Mộ Phong muốn thắt cà vạt. Người ta nói đàn ông gợi cảm nhất là lúc tháo cà vạt nhưng với vị mỹ nam nào đó bây giờ…
Nhìn ngón tay thon dài của anh từng chút sửa sang lại quần áo, cài cúc áo, những cảnh xuân mê người như xương quai xanh tinh tế và cơ ngực rắn chắc khi cúi người mới thấy vốn ẩn hiện lộ ra bây giờ đều bị vải vóc che kín mít.
Không cần nói đến khuôn mặt, hiện tại anh đã là một quý công tử ăn mặc lịch thiệp đúng chuẩn. Nhưng bọn họ thấy rõ được sự khác biệt của anh. Tuy rằng cảnh xuân ít đến đáng thương nhưng vẫn không chút cản trở bọn họ tưởng tượng đến cảnh anh cởi chiếc áo sơ mi biểu trưng cho sự nhã nhặn ra sẽ chảy máu mũi đến mức nào.
Hình ảnh tưởng tượng này thật là khiến người ta phát điên.
Phần lớn các chị em đều rụt rè…cảm thấy vây quanh nhìn chằm chằm bạn trai người ta là không tốt, vả lại cũng sắp vào học nên cuối cùng nhìn trân trân một cái, vừa đi về phía phòng học vừa nuốt nước miếng bàn tán với bạn bè.
Lòng yêu cái đẹp ai mà chẳng có, mọi người chỉ thưởng thức một cách trong sáng thôi.
Triệu Nhu, bạn gái của Trương Viễn cũng nhìn mê mẩn, mặt hiện lên đủ loại cảm xúc, tay nắm thành quyền, chặt đến nỗi móng tay sắp găm vào lòng bàn tay.
Giá như người đàn ông này thuộc về cô…
Không phải cô tốt hơn Kỷ An Trần sao?
Kỷ An Trần theo đuổi Trương Viễn nhưng hắn không thèm, ngược lại hắn điên cuồng theo đuổi cô…Đây không phải là minh chứng tốt nhất sao? Hơn nữa, tuổi của cô và Kỷ An Trần xấp xỉ, thân hình từa tựa nhau, ngay cả phong cách ăn mặc trang điểm cũng gần giống. Điểm khác chỉ là cô không có vẻ ngây thơ như Kỷ An Trần thôi mà!
Nhưng giả bộ ngây thơ thì ai mà không biết làm chứ?!
Cô lại đẹp hơn Kỷ An Trần, nếu người đàn ông này vừa ý Kỷ An Trần thì nhất định cũng sẽ thích cô!
/136
|