Dù chỉ là một đêm xuân cũng đáng…
Nghĩ vậy, Triệu Nhu dứt khoát không bước qua, ngay cả đi ngang qua Sở Mộ Phong cũng không, cố ý đánh một vòng tránh chỗ Sở Mộ Phong, vội vàng bỏ đi.
Dù sau này anh không đến trường…cô cũng chẳng sợ tìm không ra!
Lái chiếc xe đắt tiền như vậy, người đàn ông này chắc chắn là nhân vật lớn, thăm dò một chút là có thể biết rõ thân phận, nghe ngóng hành tung và sở thích của anh ta thôi!
Hôm nay cô ăn mặc như vậy chắc là không hợp khẩu vị gần đây của người đàn ông này, chờ cô chuẩn bị tốt sau đó đi tìm anh nhân cơ hội vạch mặt Kỷ An Trần tiếp cận anh.
Triệu Nhu vừa đi, dưới lầu ký túc xá số 11 lập tức hoàn toàn yên ắng.
Vậy xem như cô đã hoàn thành nhiệm vụ lão đại giao phó sao?
Kỷ An Trần lập tức muốn bỏ chạy.
Nhưng Sở Mộ Phong phản ứng cực nhanh, chặn trước mặt cô “Anh đưa em đi học.”
“Tự tôi đi.”
Kỷ An Trần đỏ bừng mặt, ánh mắt không biết nên nhìn chỗ nào, hận không thể lấy bữa sáng trong tay che mắt lại.
Cô muốn bỏ chạy, vị mỹ nam thê nô nào đó lại không hợp tác, trái lại nghiêng người về phía trước cúi đầu dựa sát cô.
Đừng đứng gần cô như vậy…đầu cô chứa một đống gà rồi!
Anh dán sát vào, Kỷ An Trần lại thấy trong đầu mình xuất hiện thêm mấy con gà con vàng.
Trong đó có một cái khăn mặt, hăng hái gật lên gật xuống…
Cô không muốn sống nữa…
Kỷ An Trần liều mạng thôi miên mình đó chỉ là đại ca của bầy gà vàng, nhưng lại không cách nào đối diện Sở Mộ Phong.
Cô lùi lại phía sau một chút, đưa tay giơ bữa sáng lên che mắt mình lại…
Sở Mộ Phong bị chọc cười khẽ một tiếng, không ép cô kéo tay xuống cũng thật sự không đụng vào cô, chỉ dựa sát vào tai cô, thấp giọng khuyên bảo như dỗ em bé “Trần Trần ngoan, tiết một sáng nay là mỹ học đại cương, thầy giáo hay điểm danh đó.”
Cô thật sự không muốn sống nữa. Hơn mười giây sau, Kỷ An Trần ngoan ngoãn ngồi trên xe Sở Mộ Phong, hơn nữa còn bi phẫn nghĩ như vậy.
Tai trái nơi anh mới dán sát vào nói chuyện dường như vẫn còn nóng như lửa đốt.
Đốt đi, đốt nhiệt tình vào…Nướng hết đám gà vàng thành gà quay hết, chúng nó sẽ không chạy xoạn xạ trong đầu cô nữa...
Hoàn toàn không thể nào bình tĩnh nữa, cô cũng không biết tại sao Sở Mộ Phong biết thời khóa biểu của mình lại còn biết thầy giáo hay điểm danh. Trong sân trường không kẹt xe, Sở Mộ Phong nhanh chóng đưa cô đến nơi. Không muốn làm trễ giờ học của cô, Sở Mộ Phong không đùa nữa chỉ nói “Trưa nay anh đến đón em, nếu đám người lúc sáng lại tới em không cần quan tâm đến họ. Chỉ cần em không chủ động lên xe, bọn họ không dám ép em đâu.”
“…” Đoạn sau câu nói này không thành vấn đề, nhưng đoạn trước…
Kỷ An Trần đỏ mặt, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía trước, kiên quyết không nhìn thẳng người nào đó “Trưa nay anh đến đón tôi làm gì?”
Kết quả, không ai trả lời cô.
Trong xe im lặng một lúc mới vang lên tiếng thở dài yếu ớt, mỗ mỹ nam lầm bầm lầu lầu tựa như nói “Vợ anh không đi ăn cơm với anh, công chứng rồi cũng không thèm quan tâm anh, aizzz.”
“Công chứng gì?”
Mỗ mỹ nam lôi một tờ “giấy chứng nhận kết hôn” từ trong túi ra, vẻ mặt u oán nhìn cô “Tối hôm qua mới công chứng, hôm nay lại không chịu thừa nhận rồi.”
Nghĩ vậy, Triệu Nhu dứt khoát không bước qua, ngay cả đi ngang qua Sở Mộ Phong cũng không, cố ý đánh một vòng tránh chỗ Sở Mộ Phong, vội vàng bỏ đi.
Dù sau này anh không đến trường…cô cũng chẳng sợ tìm không ra!
Lái chiếc xe đắt tiền như vậy, người đàn ông này chắc chắn là nhân vật lớn, thăm dò một chút là có thể biết rõ thân phận, nghe ngóng hành tung và sở thích của anh ta thôi!
Hôm nay cô ăn mặc như vậy chắc là không hợp khẩu vị gần đây của người đàn ông này, chờ cô chuẩn bị tốt sau đó đi tìm anh nhân cơ hội vạch mặt Kỷ An Trần tiếp cận anh.
Triệu Nhu vừa đi, dưới lầu ký túc xá số 11 lập tức hoàn toàn yên ắng.
Vậy xem như cô đã hoàn thành nhiệm vụ lão đại giao phó sao?
Kỷ An Trần lập tức muốn bỏ chạy.
Nhưng Sở Mộ Phong phản ứng cực nhanh, chặn trước mặt cô “Anh đưa em đi học.”
“Tự tôi đi.”
Kỷ An Trần đỏ bừng mặt, ánh mắt không biết nên nhìn chỗ nào, hận không thể lấy bữa sáng trong tay che mắt lại.
Cô muốn bỏ chạy, vị mỹ nam thê nô nào đó lại không hợp tác, trái lại nghiêng người về phía trước cúi đầu dựa sát cô.
Đừng đứng gần cô như vậy…đầu cô chứa một đống gà rồi!
Anh dán sát vào, Kỷ An Trần lại thấy trong đầu mình xuất hiện thêm mấy con gà con vàng.
Trong đó có một cái khăn mặt, hăng hái gật lên gật xuống…
Cô không muốn sống nữa…
Kỷ An Trần liều mạng thôi miên mình đó chỉ là đại ca của bầy gà vàng, nhưng lại không cách nào đối diện Sở Mộ Phong.
Cô lùi lại phía sau một chút, đưa tay giơ bữa sáng lên che mắt mình lại…
Sở Mộ Phong bị chọc cười khẽ một tiếng, không ép cô kéo tay xuống cũng thật sự không đụng vào cô, chỉ dựa sát vào tai cô, thấp giọng khuyên bảo như dỗ em bé “Trần Trần ngoan, tiết một sáng nay là mỹ học đại cương, thầy giáo hay điểm danh đó.”
Cô thật sự không muốn sống nữa. Hơn mười giây sau, Kỷ An Trần ngoan ngoãn ngồi trên xe Sở Mộ Phong, hơn nữa còn bi phẫn nghĩ như vậy.
Tai trái nơi anh mới dán sát vào nói chuyện dường như vẫn còn nóng như lửa đốt.
Đốt đi, đốt nhiệt tình vào…Nướng hết đám gà vàng thành gà quay hết, chúng nó sẽ không chạy xoạn xạ trong đầu cô nữa...
Hoàn toàn không thể nào bình tĩnh nữa, cô cũng không biết tại sao Sở Mộ Phong biết thời khóa biểu của mình lại còn biết thầy giáo hay điểm danh. Trong sân trường không kẹt xe, Sở Mộ Phong nhanh chóng đưa cô đến nơi. Không muốn làm trễ giờ học của cô, Sở Mộ Phong không đùa nữa chỉ nói “Trưa nay anh đến đón em, nếu đám người lúc sáng lại tới em không cần quan tâm đến họ. Chỉ cần em không chủ động lên xe, bọn họ không dám ép em đâu.”
“…” Đoạn sau câu nói này không thành vấn đề, nhưng đoạn trước…
Kỷ An Trần đỏ mặt, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía trước, kiên quyết không nhìn thẳng người nào đó “Trưa nay anh đến đón tôi làm gì?”
Kết quả, không ai trả lời cô.
Trong xe im lặng một lúc mới vang lên tiếng thở dài yếu ớt, mỗ mỹ nam lầm bầm lầu lầu tựa như nói “Vợ anh không đi ăn cơm với anh, công chứng rồi cũng không thèm quan tâm anh, aizzz.”
“Công chứng gì?”
Mỗ mỹ nam lôi một tờ “giấy chứng nhận kết hôn” từ trong túi ra, vẻ mặt u oán nhìn cô “Tối hôm qua mới công chứng, hôm nay lại không chịu thừa nhận rồi.”
/136
|