“Tối qua tôi không bảo anh khen tôi…”
“Thật à?” Mỗ mỹ nam bị cô nói đến “oan ức”.
Hàng mi dài rậm cong vút hơi rũ xuống che hơn nửa cặp mắt hoa đào khiến khuôn mặt thường ngày đẹp đến quá đáng ngược lại thêm vài phần phong vị chọc người ta lòng dạ ngứa ngáy càng muốn…anh 100 lần. Kỷ An Trần không ngờ hình ảnh hạn chế người xem như vậy, nhưng cô cảm thấy khuôn mặt đẹp đẽ này thật giống như yêu tinh, vậy nên…bỏ chạy.
Cô là con người, chắc chắn không đấu lại yêu quái…(┬_┬)
Cô co giò bỏ chạy ra ngoài nhưng Sở Mộ Phong lại hành động trước một bước, nhanh nhẹn chắn trước cửa.
Động tác công kích mạnh mẽ nhưng biểu cảm trên mặt anh lại đầy vẻ “oan ức”, giọng rầu rĩ “Là do anh hiểu sai ý vợ rồi. Mỗi ngày anh chỉ nhớ đến mình vợ, vợ anh lại không đếm xỉa đến anh. Anh rất ít tiếp xúc với người phác phái, hoàn toàn không hiểu được suy nghĩ của nữ sinh.”
Kỷ An Trần “…”
Thân hình Sở Mộ Phong hơi nhoài tới, càng lúc càng gần, gần đến mức nếu Kỷ An Trần giữ nguyên tư thế, giây tiếp theo môi của hai người sẽ chạm vào nhau.
Kỷ An Trần đỏ mặt, cố ngửa đầu ra sau, muốn cách xa môi Sở Mộ Phong ra một chút, nhưng lại không biết trong mắt vị mỹ nam lưu manh nào đó…góc độ này rất thích hợp hôn môi.
Nếu bây giờ anh cúi đầu xuống hôn, Trần Trần hơi ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên đón nhận, tư thế này thật là đẹp.
Phân nửa là vì đói đến nóng nảy…←_←
Phân nửa là vì Sở Mộ Phong hoàn toàn không có chút liêm sỉ, trước mặt vợ không biết trong sáng là thứ gì. Trong đầu anh lại xuất hiện đủ loại suy nghĩ vô liêm sỉ.
Nhưng vẻ mặt anh vẫn “oan ức vô tội”, đôi mắt hoa đào lẳng lặng nhìn Kỷ An Trần, thấp giọng nhẹ nhàng hỏi “Vợ ơi, em dạy anh được không?”
Tai Kỷ An Trần ầm một cái nóng ran. Cô cũng không hiểu tại sao rõ ràng lời Sở Mộ Phong nói càng lúc càng trắng trợn, buồn nôn trừ xưng hô ra mỗi câu đều rất bình thường nhưng lại khiến cô thẹn thùng, hoàn toàn không cách nào đối mặt với cảm xúc đầy thân mật này.
Trong lúc cả người bị anh vây trong lồng ngực và vách tường, Kỷ An Trần không chạy được, đành phải cướp lời anh, nói ra những suy nghĩ khiến đầu óc cô nhão thành một đống tương hồ trước, vội hỏi anh “Tôi dạy cho anh, anh nghe sao?”
“Vợ nói gì anh cũng nghe.” Mỗ mỹ nam tuyên bố tuyên ngôn thê nô.
Lần này Kỷ An Trần không thẹn thùng nữa, ngược lại bi phẫn nhìn trời, nhẹ giọng nói “Vậy anh đánh chết tôi đi…”
Sở Mộ Phong cũng không khẩn trương, dường như muốn động thủ thật, tay chống trên vách tường hơi nhúc nhích, cổ tay động đậy.
Anh hỏi lại Kỷ An Trần “Muốn anh đánh chết em thật sao?”
Kỷ An Trần rất muốn khóc “Tôi không muốn sống nữa…”
“Xem ra thật sự muốn chết trong tay anh, vậy nên…em là người của anh?”
Tay Sở Mộ Phong đang chống trên vách tường đột nhiên buông thỏng xuống, giả vờ như muốn ôm eo Kỷ An Trần.
Khóe miệng Kỷ An Trần co rút, vội ngăn lại “Không đúng, không đúng! Ngừng! Anh đứng qua một bên không được nhúc nhích!”
Sở Mộ Phong vậy mà nghe lời thật, không cho ôm thì sẽ không ôm, mỗi mệnh lệnh của vợ anh đều răm rắp làm theo, nhưng “một bên”…có vẻ hơi xa.
“Thật à?” Mỗ mỹ nam bị cô nói đến “oan ức”.
Hàng mi dài rậm cong vút hơi rũ xuống che hơn nửa cặp mắt hoa đào khiến khuôn mặt thường ngày đẹp đến quá đáng ngược lại thêm vài phần phong vị chọc người ta lòng dạ ngứa ngáy càng muốn…anh 100 lần. Kỷ An Trần không ngờ hình ảnh hạn chế người xem như vậy, nhưng cô cảm thấy khuôn mặt đẹp đẽ này thật giống như yêu tinh, vậy nên…bỏ chạy.
Cô là con người, chắc chắn không đấu lại yêu quái…(┬_┬)
Cô co giò bỏ chạy ra ngoài nhưng Sở Mộ Phong lại hành động trước một bước, nhanh nhẹn chắn trước cửa.
Động tác công kích mạnh mẽ nhưng biểu cảm trên mặt anh lại đầy vẻ “oan ức”, giọng rầu rĩ “Là do anh hiểu sai ý vợ rồi. Mỗi ngày anh chỉ nhớ đến mình vợ, vợ anh lại không đếm xỉa đến anh. Anh rất ít tiếp xúc với người phác phái, hoàn toàn không hiểu được suy nghĩ của nữ sinh.”
Kỷ An Trần “…”
Thân hình Sở Mộ Phong hơi nhoài tới, càng lúc càng gần, gần đến mức nếu Kỷ An Trần giữ nguyên tư thế, giây tiếp theo môi của hai người sẽ chạm vào nhau.
Kỷ An Trần đỏ mặt, cố ngửa đầu ra sau, muốn cách xa môi Sở Mộ Phong ra một chút, nhưng lại không biết trong mắt vị mỹ nam lưu manh nào đó…góc độ này rất thích hợp hôn môi.
Nếu bây giờ anh cúi đầu xuống hôn, Trần Trần hơi ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên đón nhận, tư thế này thật là đẹp.
Phân nửa là vì đói đến nóng nảy…←_←
Phân nửa là vì Sở Mộ Phong hoàn toàn không có chút liêm sỉ, trước mặt vợ không biết trong sáng là thứ gì. Trong đầu anh lại xuất hiện đủ loại suy nghĩ vô liêm sỉ.
Nhưng vẻ mặt anh vẫn “oan ức vô tội”, đôi mắt hoa đào lẳng lặng nhìn Kỷ An Trần, thấp giọng nhẹ nhàng hỏi “Vợ ơi, em dạy anh được không?”
Tai Kỷ An Trần ầm một cái nóng ran. Cô cũng không hiểu tại sao rõ ràng lời Sở Mộ Phong nói càng lúc càng trắng trợn, buồn nôn trừ xưng hô ra mỗi câu đều rất bình thường nhưng lại khiến cô thẹn thùng, hoàn toàn không cách nào đối mặt với cảm xúc đầy thân mật này.
Trong lúc cả người bị anh vây trong lồng ngực và vách tường, Kỷ An Trần không chạy được, đành phải cướp lời anh, nói ra những suy nghĩ khiến đầu óc cô nhão thành một đống tương hồ trước, vội hỏi anh “Tôi dạy cho anh, anh nghe sao?”
“Vợ nói gì anh cũng nghe.” Mỗ mỹ nam tuyên bố tuyên ngôn thê nô.
Lần này Kỷ An Trần không thẹn thùng nữa, ngược lại bi phẫn nhìn trời, nhẹ giọng nói “Vậy anh đánh chết tôi đi…”
Sở Mộ Phong cũng không khẩn trương, dường như muốn động thủ thật, tay chống trên vách tường hơi nhúc nhích, cổ tay động đậy.
Anh hỏi lại Kỷ An Trần “Muốn anh đánh chết em thật sao?”
Kỷ An Trần rất muốn khóc “Tôi không muốn sống nữa…”
“Xem ra thật sự muốn chết trong tay anh, vậy nên…em là người của anh?”
Tay Sở Mộ Phong đang chống trên vách tường đột nhiên buông thỏng xuống, giả vờ như muốn ôm eo Kỷ An Trần.
Khóe miệng Kỷ An Trần co rút, vội ngăn lại “Không đúng, không đúng! Ngừng! Anh đứng qua một bên không được nhúc nhích!”
Sở Mộ Phong vậy mà nghe lời thật, không cho ôm thì sẽ không ôm, mỗi mệnh lệnh của vợ anh đều răm rắp làm theo, nhưng “một bên”…có vẻ hơi xa.
/136
|