Cô nam quả nữ, nếu như cô không mặc quần áo thì sao đây?
Cô có thể nghĩ rằng hắn có mưu đồ bất chính với cô không?
Xoay người lần nữa...
Đợi chút!
Lâu như vậy cũng không thấy có tiếng động nào phát ra, sẽ không phải...
Cứ như thế vài lần, trong tâm trạng hồi hộp,tay Sở Trạm Đông cũng chạm được đến cánh cửa, cô vừa mới nắm lấy tay cầm cánh cửa, còn chưa kịp mở, cánh cửa đã được ai đó mở ra từ bên trong.
Bốn mắt nhìn nhau...
thình thịch thình thịch...
Sở Trạm Đông cảm nhận được trái tim mình đang nhảy lên loạn nhịp.
Sau khi cô tắm xong, đầu tóc vẫn còn ướt,vài giọt nước theo lọn tóc tí tách rơi xuống,cô không có đeo kính mà cầm ở trên tay, để lộ ra một đôi mắt đang ngập nước như sương mù bao phủ.
Mặc trên người chiếc áo sơ mi của hắn, bởi vì chiều cao của hai người khác xa nhau, cô mặc chiếc áo sơ mi vào người giống như chiếc váy trắng dài đến tận đầu gối...
Cô không mang giày, vì vậy để lộ ra đôi chân nhỏ nhắn.
Đôi chân kia, đang luống cuống xoắn xuýt lại với nhau, từng nhịp, giống như giẫm nát trái tim Sở Trạm Đông...
Rầm!
Cổ họng Sở Trạm Đông lên xuống nhấp nhô, không được tự nhiên dời tầm mắt:
"Cô không sao chứ?"
Tiếng nói phát ra, thế nhưng lại không được tự nhiên.
"Không có, không có việc gì..." Hàn Mộc Tâm thấp giọng trả lời.
Sở Trạm Đông gật đầu: "Ừ, tiếp tục công việc!"
Nói xong hắn xoay người, chờ hắn ngồi xuống, ngẩng đầu lên thấy cô đang chậm chạp bước tới bên ghế sofa, lông mày hắn lúc này nhíu lại: "Đây là cô nói không có việc gì sao?"
Chẳng biết tại sao, lúc này hắn có chút giận giữ!
Tay đỡ eo, chân khép lại còn gọi không có việc gì, có phải hay không té chết mới gọi là có việc?
"Là, là không cẩn thận té một chút, tôi không có, không có chuyện gì, có thể chịu đựng nổi, tôi sẽ không làm chậm trễ công việc!" Hàn Mộc Tâm khoa chân múa tay chứng minh mình nói là sự thật, lấy tốc độ nhanh nhất đến bên chiếc ghế sô pha.
Ngay tại lúc này, khoảng cách đến ghế sô pha chỉ còn vài bước, đột nhiên dưới chân cô lảo đảo một cái, cả người đều hướng phía trước ngã xuống...
Không có đau đớn như trong dự tính, người mình cũng không có chạm mặt đất, ngược lại ngã vào một cái ôm ấm nóng, đem cô vây quanh xít xao.
Khẽ chớp nhẹ lông mi, cô mở mắt ra, đập vào mắt mình là khuôn mặt Sở Trạm Đông ngũ quan tinh tế như được cắt gọt tỉ mỉ, quả thật rất được ông trời ưu ái...
Người trong lòng hương hương mềm mại, bao phủ thần kinh Sở Trạm Đông.
Cô gái này hóa ra cũng giống như Hàn Tử Tây, đều thuộc dạng phụ nữ quyến rũ.
Trước sau lồi lõm, nhất là hai khối trước ngực thật mềm mại, chạm vào lồng ngực của hắn, động tác thân mật như thế mỗi một lần hô hấp hai người dường như đều cùng nhau, lên xuống dồn dập, một hồi tê dại, bụng dưới liền nổi lên trận kích thích...( khụ.. Mun còn nhỏ a..*che mắt* )
Sở Trạm Đông cũng không biết, khi mình nhìn thấy nàng sắp té ngã , tại sao phải khẩn trương như vậy, cơ hồ không kịp nghĩ ngợi liền vụt chạy về phía cô .
Trong nháy mắt đó, hắn không cần suy nghĩ, hết tất cả đều là tự động .
Tròng mắt đen thâm thúy chống lại đôi mắt của cô gái trong lòng vẫn còn đang sợ hãi.
Trong đôi mắt ngơ ngác ngấn nước kia của cô,hắn thấy ảnh ngược của khuôn mặt mình.
Hắn rõ ràng trông thấy, giờ phút này trên mặt của chính mình, hiện lên nét lo lắng.
Bỏ qua những nghi hoặc trong lòng, nghĩ muốn lừa mình dối người đều có chút khó khăn.
Đã biết rõ cô không phải là Hàn Tử Tây, tại sao phải lo lắng cô?
Không đúng, coi như là Hàn Tử Tây, cũng sẽ không lo lắng a!
Hắn chán ghét Hàn Tử Tây, hơn mười sáu năm qua, không phải sao?
Làm sao sẽ lo lắng cho cô đây?
Giống như đột nhiên hoàn hồn, hắn đẩy cô như đang đẩy củ khoai lang nóng phỏng tay, động tác thật không dịu dàng.
Hàn Mộc Tâm xuất phát theo bản năng, thuận tay kéo hắn lại cánh tay...
Sau đó sau đó, cuối cùng cuối cùng...
Hai người tư thế quả thật có chút mờ ám khiến người ta liên tưởng đến cảnh....
Hàn Mộc Tâm nằm ở trên sàn, Sở Trạm Đông nằm ở trên người cô.
"Tổng, tổng giám đốc, tôi xin xin lỗi..." Hàn Mộc Tâm lắp bắp nhìn người đàn ông ở trên mình: "Tôi, tôi không phải cố ý..."
Sở Trạm Đông mặt đen lại không nói lời nào.
Cô gái này...
Cô gái này...
Cô gái này...
Cố ý hay vô ý đều không thể truy cứu, hắn...
Muốn ăn cô!
Suy nghĩ này chợt lóe lên trong đầu hắn!
Nhất là khi nhìn thấy đôi môi anh đào kia đang mấp máy, hắn nghĩ muốn hôn lên.
Con ngươi đen càng ngày càng sâu, hắn dùng hai tay ôm lấy mặt của cô: "Xuỵt!"
Hàn Mộc Tâm kinh ngạc với suy nghĩ của mình, không dám nói tiếp.
Chính là ánh mắt nai con đang ngơ ngác của cô, làm cho lí trí còn sót lại của Sở Trạm Đông hoàn toàn biến mất.
Con ngươi sáng quắc, không hề chớp mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn yếu ớt của cô đang ửng hồng , duỗi ngón tay ra, từng chút chạm nhẹ.
Hàn Mộc Tâm bởi vì hắn chạm đến, cả người run nhẹ .
Hơi thở mập mờ, lưu chuyển ở giữa hai người.
Sở Trạm Đông nhìn cô gái dưới thân, ánh mắt càng ngày càng mê ly, cũng càng ngày càng...
Lưu luyến!
Đúng!
Chính là cảm giác như thế.
Giống như người dưới thân là người yêu của hắn , ánh mắt như vậy, có thể đem người dìm chết trong đó.
"Tiểu Tây..."
Hai chữ này, không bị khống chế từ giữa cánh môi mỏng bật ra: "Tiểu Tây..."
Từng tiếng, tình cảm thật sâu đậm...
Đồng tử Hàn Mộc Tâm bỗng nhiên co rụt lại, một tia phức tạp nhanh chóng xẹt qua.
Gương mặt tuấn tú dần dần tiến tới gần, gần đến nỗi hô hấp của hai người, đều không phân biệt rõ là của ai ...
Cô có thể nghĩ rằng hắn có mưu đồ bất chính với cô không?
Xoay người lần nữa...
Đợi chút!
Lâu như vậy cũng không thấy có tiếng động nào phát ra, sẽ không phải...
Cứ như thế vài lần, trong tâm trạng hồi hộp,tay Sở Trạm Đông cũng chạm được đến cánh cửa, cô vừa mới nắm lấy tay cầm cánh cửa, còn chưa kịp mở, cánh cửa đã được ai đó mở ra từ bên trong.
Bốn mắt nhìn nhau...
thình thịch thình thịch...
Sở Trạm Đông cảm nhận được trái tim mình đang nhảy lên loạn nhịp.
Sau khi cô tắm xong, đầu tóc vẫn còn ướt,vài giọt nước theo lọn tóc tí tách rơi xuống,cô không có đeo kính mà cầm ở trên tay, để lộ ra một đôi mắt đang ngập nước như sương mù bao phủ.
Mặc trên người chiếc áo sơ mi của hắn, bởi vì chiều cao của hai người khác xa nhau, cô mặc chiếc áo sơ mi vào người giống như chiếc váy trắng dài đến tận đầu gối...
Cô không mang giày, vì vậy để lộ ra đôi chân nhỏ nhắn.
Đôi chân kia, đang luống cuống xoắn xuýt lại với nhau, từng nhịp, giống như giẫm nát trái tim Sở Trạm Đông...
Rầm!
Cổ họng Sở Trạm Đông lên xuống nhấp nhô, không được tự nhiên dời tầm mắt:
"Cô không sao chứ?"
Tiếng nói phát ra, thế nhưng lại không được tự nhiên.
"Không có, không có việc gì..." Hàn Mộc Tâm thấp giọng trả lời.
Sở Trạm Đông gật đầu: "Ừ, tiếp tục công việc!"
Nói xong hắn xoay người, chờ hắn ngồi xuống, ngẩng đầu lên thấy cô đang chậm chạp bước tới bên ghế sofa, lông mày hắn lúc này nhíu lại: "Đây là cô nói không có việc gì sao?"
Chẳng biết tại sao, lúc này hắn có chút giận giữ!
Tay đỡ eo, chân khép lại còn gọi không có việc gì, có phải hay không té chết mới gọi là có việc?
"Là, là không cẩn thận té một chút, tôi không có, không có chuyện gì, có thể chịu đựng nổi, tôi sẽ không làm chậm trễ công việc!" Hàn Mộc Tâm khoa chân múa tay chứng minh mình nói là sự thật, lấy tốc độ nhanh nhất đến bên chiếc ghế sô pha.
Ngay tại lúc này, khoảng cách đến ghế sô pha chỉ còn vài bước, đột nhiên dưới chân cô lảo đảo một cái, cả người đều hướng phía trước ngã xuống...
Không có đau đớn như trong dự tính, người mình cũng không có chạm mặt đất, ngược lại ngã vào một cái ôm ấm nóng, đem cô vây quanh xít xao.
Khẽ chớp nhẹ lông mi, cô mở mắt ra, đập vào mắt mình là khuôn mặt Sở Trạm Đông ngũ quan tinh tế như được cắt gọt tỉ mỉ, quả thật rất được ông trời ưu ái...
Người trong lòng hương hương mềm mại, bao phủ thần kinh Sở Trạm Đông.
Cô gái này hóa ra cũng giống như Hàn Tử Tây, đều thuộc dạng phụ nữ quyến rũ.
Trước sau lồi lõm, nhất là hai khối trước ngực thật mềm mại, chạm vào lồng ngực của hắn, động tác thân mật như thế mỗi một lần hô hấp hai người dường như đều cùng nhau, lên xuống dồn dập, một hồi tê dại, bụng dưới liền nổi lên trận kích thích...( khụ.. Mun còn nhỏ a..*che mắt* )
Sở Trạm Đông cũng không biết, khi mình nhìn thấy nàng sắp té ngã , tại sao phải khẩn trương như vậy, cơ hồ không kịp nghĩ ngợi liền vụt chạy về phía cô .
Trong nháy mắt đó, hắn không cần suy nghĩ, hết tất cả đều là tự động .
Tròng mắt đen thâm thúy chống lại đôi mắt của cô gái trong lòng vẫn còn đang sợ hãi.
Trong đôi mắt ngơ ngác ngấn nước kia của cô,hắn thấy ảnh ngược của khuôn mặt mình.
Hắn rõ ràng trông thấy, giờ phút này trên mặt của chính mình, hiện lên nét lo lắng.
Bỏ qua những nghi hoặc trong lòng, nghĩ muốn lừa mình dối người đều có chút khó khăn.
Đã biết rõ cô không phải là Hàn Tử Tây, tại sao phải lo lắng cô?
Không đúng, coi như là Hàn Tử Tây, cũng sẽ không lo lắng a!
Hắn chán ghét Hàn Tử Tây, hơn mười sáu năm qua, không phải sao?
Làm sao sẽ lo lắng cho cô đây?
Giống như đột nhiên hoàn hồn, hắn đẩy cô như đang đẩy củ khoai lang nóng phỏng tay, động tác thật không dịu dàng.
Hàn Mộc Tâm xuất phát theo bản năng, thuận tay kéo hắn lại cánh tay...
Sau đó sau đó, cuối cùng cuối cùng...
Hai người tư thế quả thật có chút mờ ám khiến người ta liên tưởng đến cảnh....
Hàn Mộc Tâm nằm ở trên sàn, Sở Trạm Đông nằm ở trên người cô.
"Tổng, tổng giám đốc, tôi xin xin lỗi..." Hàn Mộc Tâm lắp bắp nhìn người đàn ông ở trên mình: "Tôi, tôi không phải cố ý..."
Sở Trạm Đông mặt đen lại không nói lời nào.
Cô gái này...
Cô gái này...
Cô gái này...
Cố ý hay vô ý đều không thể truy cứu, hắn...
Muốn ăn cô!
Suy nghĩ này chợt lóe lên trong đầu hắn!
Nhất là khi nhìn thấy đôi môi anh đào kia đang mấp máy, hắn nghĩ muốn hôn lên.
Con ngươi đen càng ngày càng sâu, hắn dùng hai tay ôm lấy mặt của cô: "Xuỵt!"
Hàn Mộc Tâm kinh ngạc với suy nghĩ của mình, không dám nói tiếp.
Chính là ánh mắt nai con đang ngơ ngác của cô, làm cho lí trí còn sót lại của Sở Trạm Đông hoàn toàn biến mất.
Con ngươi sáng quắc, không hề chớp mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn yếu ớt của cô đang ửng hồng , duỗi ngón tay ra, từng chút chạm nhẹ.
Hàn Mộc Tâm bởi vì hắn chạm đến, cả người run nhẹ .
Hơi thở mập mờ, lưu chuyển ở giữa hai người.
Sở Trạm Đông nhìn cô gái dưới thân, ánh mắt càng ngày càng mê ly, cũng càng ngày càng...
Lưu luyến!
Đúng!
Chính là cảm giác như thế.
Giống như người dưới thân là người yêu của hắn , ánh mắt như vậy, có thể đem người dìm chết trong đó.
"Tiểu Tây..."
Hai chữ này, không bị khống chế từ giữa cánh môi mỏng bật ra: "Tiểu Tây..."
Từng tiếng, tình cảm thật sâu đậm...
Đồng tử Hàn Mộc Tâm bỗng nhiên co rụt lại, một tia phức tạp nhanh chóng xẹt qua.
Gương mặt tuấn tú dần dần tiến tới gần, gần đến nỗi hô hấp của hai người, đều không phân biệt rõ là của ai ...
/113
|