Khoảng cách mặt càng ngày càng gần, môi chỉ thiếu chút xíu nữa liền dán lên, tình hình hết sức căng thẳng, đúng lúc này...
Điện thoại vang lên.
Là lão phu nhân gọi tới, muốn hắn lập tức trở về nhà!
Sở Trạm Đông khi về đến nhà. Khuôn mặt tối sầm lại, không vì gì cả, chỉ vì...
Hắn rõ ràng, rất rõ...
Đây không phải là Hàn Tử Tây, nhưng hắn thiếu chút nữa lại...
Nếu không phải là cú điện thoại của bà nội gọi tới đúng lúc, hắn thật sự có khả năng...
Người giúp việc nói cho hắn biết, lão phu nhân ở trong phòng chờ hắn.
Tiếng gõ cửa vang lên.
"Là Đông tử sao?"
"Đúng vậy bà nội!"
"Vào đi!"
Đẩy cửa đi vào, liền thấy lão phu nhân đang ngồi ở trên giường lấy tấm hình chụp cha mẹ hắn lau chùi.
Sở Trạm Đông biết rõ, đây là lão phu nhân bất mãn việc hắn không cùng Mộ Cẩn Du đi làm giấy chứng nhận kết hôn.
Hắn đi tới ngồi bên cạnh bà nội, cầm lấy ảnh trong tay người rồi tiếp tục thao tác mà bà đang làm.
Lão phu nhân nhìn gò má của cháu nội, đáy mắt tràn đầy vẻ đau xót, thở dài một hơi rồi nói: "Cháu còn có một người cô, lúc ấy tuổi còn nhỏ hẵn là không còn nhớ rõ đi?"
Đôi mắt sâu thẳm của Sở Trạm Đông nhìn về phía lão phu nhân: "Cô?"
"Ừ!" Lão phu nhân gật đầu: "Bởi vì đủ loại nguyên nhân, ta đã hại cô ấy, nhưng mà cô ấy còn có sinh ra một bé gái, cũng là em họ của cháu, cùng độ tuổi với Tiểu Tây, chỉ tiếc đến bây giờ bà nội vẫn chưa tìm được con bé."
"..." Lão phu nhân làm sao đột nhiên lại nói với hắn những chuyện này đây?
"Biết tại sao ta lại bắt cháu cưới Tiểu Tây làm con dâu nuôi từ bé không?" Lão phu nhân hỏi.
"Bởi vì người coi bói đã nói qua, cô ấy có bát tự cùng cháu tương xứng, có thể bảo vệ cháu sống lâu trăm tuổi!" Lúc ấy lão phu nhân đã nói như thế .
Khi đó tuổi còn nhỏ, hắn chỉ cảm thấy, lão phu nhân quá cổ hủ mê tín. Lại cho rằng một đứa ăn xin do tránh trời mưa chạy ngược lên lại có thế bảo vệ hắn sống lâu trăm tuổi, nói ra chỉ khiến mọi người trêu đùa.
Cho đến hai năm trước, lúc Hàn Tử Tây qua đời không lâu.Hắn uống rượu quá nhiều khiến dạ dày xuất huyết phải nằm viện kiểm tra sức khỏe.Hắn mới biết được, thì ra bên trong cơ thể mình lại ẩn dấu một loại bệnh độc đáng sợ.
Không trách được lão phu nhân luôn thay hắn đi cầu xin nhiều bùa bình an như vậy, thì ra là người đang lo lắng cho thân thể của hắn liệu có thể hay không đi qua được cái ngưỡng cử ba mươi tuổi.
"Đúng!" Lão phu nhân cầm lấy tay cháu nội, thả ở lòng bàn tay: "Người coi bói nói, trong mệnh cháu thiếu nước, chỉ cần tìm người có ngũ hành thuộc thủy, nhất định có thể bảo hộ cháu chu toàn.
Mà gặp phải Tiểu Tây chính là ý trời, lại vừa vặn mưa xuống lớn như vậy, ta liền cho rằng Tiểu Tây chính là quý nhân mà số mệnh đã an bày, cho nên mới buộc cháu cưới nàng làm con dâu nuôi từ bé.
Chỉ tiếc...
Biết ta vì cái gì, liên tục không có buộc cháu cùng Tiểu Tây làm vợ chồng chân chính, thậm chí hai năm trước sau khi bái phật trở lại còn muốn chia rẽ các cháu không?"
"Bà nội cho rằng cô ấy là người con gái của cô?" Không trách được thái độ lại thay đổi nhanh như vậy.
"Không phải là cho rằng, mà là có chứng cớ vô cùng xác thực!" Ánh mắt của lão phu nhân thống hận vô cùng: "Lúc ấy phái người đi tìm đứa bé ấy, lại truyền về tin tức, nói Tiểu Tây chính là em họ cháu.
Làm sao có thể chứ?
Con bé với cô của cháu lớn lên không hề giống a!
Tuyệt đối không có điểm nào giống!
Đúng là sự thật nhưng mà, kết quả giám định của con bé cùng ta lại có quan hệ họ hàng!"
"..." Con ngươi đen bỗng nhiên nheo lại, một đạo hàn quang quét qua: "Có người âm thầm giở trò!" Tiếng nói vui mừng tựa như cây cỏ ngập tràn sắc xuân.
"Ừ!" Lão phu nhân gật đầu: "Có người không nghĩ cháu sống sót, cho nên đang âm thầm thao túng hết thảy, cho ta tin tức như vậy, để khiến ta cho rằng Tiểu Tây với cháu là anh em họ, tiếp tới để cho cháu không có con nối dòng.
Khi biết được cháu cùng tiểu Tây là anh em họ, ta cũng đã nghĩ tới muốn cho hai đứa ly hôn.
Nhưng là...
Dùng lý do gì đây?
Tiểu Tây cho tới bây giờ chưa từng làm qua chuyện gì có lỗi với cháu, ngược lại là cháu liên tục có lỗi với người ta, như vậy đối với con bé quá không công bằng.
Hơn nữa...
Ta cũng vậy không bỏ được nó!
Nếu ly hôn với cháu, con bé nhất định sẽ rời khỏi Sở gia, nhưng đây chính là cháu ngoại của ta a, là cháu gái duy nhất bên ngoại, ta vừa không bỏ được cháu, cũng không bỏ được con bé, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt của ta.
Ta lại không thể nói cho con bé biết chân tướng, tại Sở gia mà cứ như vậy nói ra, ta sợ hãi tiểu Tây không chịu tha thứ ta, dù sao người cô của cháu, thực sự là vì ta mà chết.
Ta liên tục ôm hi vọng hai đứa vĩnh viễn cũng sẽ không sinh ra tình cảm.
Dù sao cháu cũng chán ghét con bé như vậy, mà ta cũng từng hỏi qua nhiều lần con bé đối với cháu cũng không có loại cảm giác kia.
Lúc trước ta cũng không biết, bệnh độc trong cơ thể của cháu có thể dùng quá trình di truyền máu để khắc chế, nếu không cũng sẽ không lãng phí nhiều năm như vậy .
Không nghĩ tới...
Nếu như khi đó không phải là nghĩ đến hai đứa có liên hệ máu mủ, nói không chừng con hai đứa..."
Khóe mắt lão phu nhân ngấn lên dòng lệ.
"Bà nội..." Sở Trạm Đông lấy tay giúp bà lau sạch : "Bà nội có thể nói cho cháu biết năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì được không, vì cái gì trong cơ thể của cháu lại mang theo cái loại bệnh độc đó?"
"Chuyện này nói rất dài dòng, về sau bà nội sẽ từ từ nói lại cho cháu biết, chuyện cháu cần làm ngay bây giờ chính là nhanh chóng cùng tiểu Du kết hôn đi..."
Lão phu nhân nắm thật chặt tay của Sở Trạm Đông: "Đông tử, tiểu Du muốn dẫn cục cưng rời đi Sở gia. Con bé không thể rời đi, nhất là cục cưng, tuyệt đối không thể để rời đi, nếu không chờ đến lúc bệnh độc hoàn toàn tái phát, không có cục cưng, cháu sao có thể toàn mạng đây!”
Điện thoại vang lên.
Là lão phu nhân gọi tới, muốn hắn lập tức trở về nhà!
Sở Trạm Đông khi về đến nhà. Khuôn mặt tối sầm lại, không vì gì cả, chỉ vì...
Hắn rõ ràng, rất rõ...
Đây không phải là Hàn Tử Tây, nhưng hắn thiếu chút nữa lại...
Nếu không phải là cú điện thoại của bà nội gọi tới đúng lúc, hắn thật sự có khả năng...
Người giúp việc nói cho hắn biết, lão phu nhân ở trong phòng chờ hắn.
Tiếng gõ cửa vang lên.
"Là Đông tử sao?"
"Đúng vậy bà nội!"
"Vào đi!"
Đẩy cửa đi vào, liền thấy lão phu nhân đang ngồi ở trên giường lấy tấm hình chụp cha mẹ hắn lau chùi.
Sở Trạm Đông biết rõ, đây là lão phu nhân bất mãn việc hắn không cùng Mộ Cẩn Du đi làm giấy chứng nhận kết hôn.
Hắn đi tới ngồi bên cạnh bà nội, cầm lấy ảnh trong tay người rồi tiếp tục thao tác mà bà đang làm.
Lão phu nhân nhìn gò má của cháu nội, đáy mắt tràn đầy vẻ đau xót, thở dài một hơi rồi nói: "Cháu còn có một người cô, lúc ấy tuổi còn nhỏ hẵn là không còn nhớ rõ đi?"
Đôi mắt sâu thẳm của Sở Trạm Đông nhìn về phía lão phu nhân: "Cô?"
"Ừ!" Lão phu nhân gật đầu: "Bởi vì đủ loại nguyên nhân, ta đã hại cô ấy, nhưng mà cô ấy còn có sinh ra một bé gái, cũng là em họ của cháu, cùng độ tuổi với Tiểu Tây, chỉ tiếc đến bây giờ bà nội vẫn chưa tìm được con bé."
"..." Lão phu nhân làm sao đột nhiên lại nói với hắn những chuyện này đây?
"Biết tại sao ta lại bắt cháu cưới Tiểu Tây làm con dâu nuôi từ bé không?" Lão phu nhân hỏi.
"Bởi vì người coi bói đã nói qua, cô ấy có bát tự cùng cháu tương xứng, có thể bảo vệ cháu sống lâu trăm tuổi!" Lúc ấy lão phu nhân đã nói như thế .
Khi đó tuổi còn nhỏ, hắn chỉ cảm thấy, lão phu nhân quá cổ hủ mê tín. Lại cho rằng một đứa ăn xin do tránh trời mưa chạy ngược lên lại có thế bảo vệ hắn sống lâu trăm tuổi, nói ra chỉ khiến mọi người trêu đùa.
Cho đến hai năm trước, lúc Hàn Tử Tây qua đời không lâu.Hắn uống rượu quá nhiều khiến dạ dày xuất huyết phải nằm viện kiểm tra sức khỏe.Hắn mới biết được, thì ra bên trong cơ thể mình lại ẩn dấu một loại bệnh độc đáng sợ.
Không trách được lão phu nhân luôn thay hắn đi cầu xin nhiều bùa bình an như vậy, thì ra là người đang lo lắng cho thân thể của hắn liệu có thể hay không đi qua được cái ngưỡng cử ba mươi tuổi.
"Đúng!" Lão phu nhân cầm lấy tay cháu nội, thả ở lòng bàn tay: "Người coi bói nói, trong mệnh cháu thiếu nước, chỉ cần tìm người có ngũ hành thuộc thủy, nhất định có thể bảo hộ cháu chu toàn.
Mà gặp phải Tiểu Tây chính là ý trời, lại vừa vặn mưa xuống lớn như vậy, ta liền cho rằng Tiểu Tây chính là quý nhân mà số mệnh đã an bày, cho nên mới buộc cháu cưới nàng làm con dâu nuôi từ bé.
Chỉ tiếc...
Biết ta vì cái gì, liên tục không có buộc cháu cùng Tiểu Tây làm vợ chồng chân chính, thậm chí hai năm trước sau khi bái phật trở lại còn muốn chia rẽ các cháu không?"
"Bà nội cho rằng cô ấy là người con gái của cô?" Không trách được thái độ lại thay đổi nhanh như vậy.
"Không phải là cho rằng, mà là có chứng cớ vô cùng xác thực!" Ánh mắt của lão phu nhân thống hận vô cùng: "Lúc ấy phái người đi tìm đứa bé ấy, lại truyền về tin tức, nói Tiểu Tây chính là em họ cháu.
Làm sao có thể chứ?
Con bé với cô của cháu lớn lên không hề giống a!
Tuyệt đối không có điểm nào giống!
Đúng là sự thật nhưng mà, kết quả giám định của con bé cùng ta lại có quan hệ họ hàng!"
"..." Con ngươi đen bỗng nhiên nheo lại, một đạo hàn quang quét qua: "Có người âm thầm giở trò!" Tiếng nói vui mừng tựa như cây cỏ ngập tràn sắc xuân.
"Ừ!" Lão phu nhân gật đầu: "Có người không nghĩ cháu sống sót, cho nên đang âm thầm thao túng hết thảy, cho ta tin tức như vậy, để khiến ta cho rằng Tiểu Tây với cháu là anh em họ, tiếp tới để cho cháu không có con nối dòng.
Khi biết được cháu cùng tiểu Tây là anh em họ, ta cũng đã nghĩ tới muốn cho hai đứa ly hôn.
Nhưng là...
Dùng lý do gì đây?
Tiểu Tây cho tới bây giờ chưa từng làm qua chuyện gì có lỗi với cháu, ngược lại là cháu liên tục có lỗi với người ta, như vậy đối với con bé quá không công bằng.
Hơn nữa...
Ta cũng vậy không bỏ được nó!
Nếu ly hôn với cháu, con bé nhất định sẽ rời khỏi Sở gia, nhưng đây chính là cháu ngoại của ta a, là cháu gái duy nhất bên ngoại, ta vừa không bỏ được cháu, cũng không bỏ được con bé, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt của ta.
Ta lại không thể nói cho con bé biết chân tướng, tại Sở gia mà cứ như vậy nói ra, ta sợ hãi tiểu Tây không chịu tha thứ ta, dù sao người cô của cháu, thực sự là vì ta mà chết.
Ta liên tục ôm hi vọng hai đứa vĩnh viễn cũng sẽ không sinh ra tình cảm.
Dù sao cháu cũng chán ghét con bé như vậy, mà ta cũng từng hỏi qua nhiều lần con bé đối với cháu cũng không có loại cảm giác kia.
Lúc trước ta cũng không biết, bệnh độc trong cơ thể của cháu có thể dùng quá trình di truyền máu để khắc chế, nếu không cũng sẽ không lãng phí nhiều năm như vậy .
Không nghĩ tới...
Nếu như khi đó không phải là nghĩ đến hai đứa có liên hệ máu mủ, nói không chừng con hai đứa..."
Khóe mắt lão phu nhân ngấn lên dòng lệ.
"Bà nội..." Sở Trạm Đông lấy tay giúp bà lau sạch : "Bà nội có thể nói cho cháu biết năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì được không, vì cái gì trong cơ thể của cháu lại mang theo cái loại bệnh độc đó?"
"Chuyện này nói rất dài dòng, về sau bà nội sẽ từ từ nói lại cho cháu biết, chuyện cháu cần làm ngay bây giờ chính là nhanh chóng cùng tiểu Du kết hôn đi..."
Lão phu nhân nắm thật chặt tay của Sở Trạm Đông: "Đông tử, tiểu Du muốn dẫn cục cưng rời đi Sở gia. Con bé không thể rời đi, nhất là cục cưng, tuyệt đối không thể để rời đi, nếu không chờ đến lúc bệnh độc hoàn toàn tái phát, không có cục cưng, cháu sao có thể toàn mạng đây!”
/113
|