Vì mối quan hệ với Tô Mộc, Tô Đoàn rất kính trọng tôi, mở miệng ngậm miệng là bà hai này bà hai nọ, nói: “Trước mắt, những vụ án liên quan đến thiếu nữ mất tích trong thành phố đã vượt quá mười vụ, theo những gì tổng hợp lại, những thiếu nữ mất tích có độ tuổi từ mười bốn đếu hai mươi bốn. Nơi đầu tiên phát hiện ra có thiếu nữ mất tích là một trại trẻ mồ côi, ba cô gái khoảng mười sáu tuổi đồng thời mất tích chỉ trong một đêm. Không tới hai tháng sau, lại có một bệnh viện và một cá nhân báo án mất tích. Xét thấy những người mất tích càng ngày càng nhiều, cục thành phố mới nhận ra đây là một vụ án nghiêm trọng, vì thế chú trọng tới việc phong tỏa tin tức.”
“Sau đó thì sao, đã tìm ra hung thủ chưa? Bố cậu đi hỗ trợ phá án rồi, thế ông ấy là thám tử à?” Tôi hỏi.
Tô Đoàn nghe vậy thì nhìn tôi qua gương chiếu hậu, cười nói: “Không phải đâu, bà hai, bà mới lấy ông hai nên không biết đó thôi, nhà họ Tô bọn cháu từ xưa tới nay luôn là gia tộc âm dương, hầu hết các thành viên trong gia tộc đều là âm dương chi sĩ, không hỏi chuyện phàm tục.”
Ớ…
Tôi muốn nói là mình chẳng hiểu gì cả, có được không? Cái gì mà gia tộc âm dương với cả âm dương chi sĩ, là cái quái gì chứ?
Khó chịu thật đấy, chẳng thích tán gẫu với những người như Tô Đoàn chút nào, còn trẻ, học cái gì mà chẳng được, lại cứ đua theo mấy cái câu từ cổ đại ấy, nói dễ hiểu hơn có được không?
Tôi hậm hực nhìn sang Tô Mộc, trước khi đến anh ta đã dặn tôi là phải ra dáng vào, bây giờ tôi không hiểu Tô Đoàn đang nói cái gì, cậu ta chê bà hai nay kiến thức hạn hẹp thì sao?
“Mọi thế hệ của nhà họ Tô đều làm pháp sư âm dương, xem phong thủy, chọn mộ địa cho người ta, còn giúp người khác tìm điều lành tránh điều hung, không làm ngành nghề nào khác cả. Vậy nên Tô Thịnh và Tô Đoàn đều là pháp sư âm dương.” Nhận thấy sự khó hiểu của tôi, Tô Mộc giải thích.
“Ồ… Nghĩa là xem bói chứ gì, vậy lúc còn sống anh cũng là thầy bói hả?” Tôi hỏi, bỗng thấy rất tò mò về chuyện của Tô Mộc lúc còn sống. Ở chung với nhau được mấy ngày rồi, tôi và Tô Mộc đã quen thuộc hơn nhiều, huống chi anh ta đã lấy mất lần đầu tiên của tôi, nên trong tiềm thức của mình, tôi có một cảm giác rất kì lạ, muốn tìm hiểu thêm về anh ta.
Có vẻ như Tô Mộc đã cạn lời vì lời tổng kết ‘thầy bói’ này của tôi rồi, nhưng anh ta cũng không nói gì thêm, chỉ cười gượng nói: “Cũng có thể hiểu là như thế.”
“Vậy… Tô Thịnh là thầy bói, bây giờ cục cảnh sát lại bảo ông ấy tới hỗ trợ phá án, chẳng lẽ vụ án thiếu nữ mất tích này là do yêu ma quấy rối à?” Tôi lập tức tỉnh táo lại, hồi hộp nhìn sang Tô Mộc.
Sau một lát trò chuyện, chiếc xe đã rẽ ba lần bốn lượt rồi vào một ngõ nhỏ. Nhìn xung quanh cái ngõ này, tôi cứ thấy quen quen khó tả, nhưng bỗng chốc cũng không nhớ ra nổi đây là nơi nào. Vẫn còn chưa nghĩ ra, chiếc xe đã dừng lại ở cuối đường, nơi đây có một con sông bẩn bao quanh thành phố, trên sông còn có một cây cầu đá nhỏ, đứng cạnh cầu đá là một người mặc đồng phục cảnh sát. Một người đàn ông trung niên tầm bốn mươi, năm mươi tuổi đứng trong đám đông, mặc âu phục, đi giày da, khí thế hơn người.
Xem ra ông ta chính là Tô Thịnh, bố của Tô Đoàn. Sau khi xuống xe, Tô Đoàn dẫn chúng tôi đi về phía cây cầu đá, sau đó lại gần người đàn ông trung niên đó rồi giới thiệu hai chúng tôi.
Nhìn Tô Thịnh, tôi định gọi một tiếng chú Tô theo bản năng, nhưng trước mặt tất cả cảnh sát ở đây, ông ta gọi tôi là thím, khiến cả người tôi đều trở nên gượng gạo, nhận thì không được, mà không nhận cũng không được, đành lúng túng bảo ông ta về sau cứ gọi tôi là Lộc Dương là được.
Dù sao Tô Thịnh cũng đã có tuổi rồi, hiểu nhiều biết rộng, không so đo nhiều như Tô Đoàn, ông ta cười gật đầu, rồi kéo Tô Mộc sang một bên nói chuyện.
Chỉ còn lại một mình, tôi thấy nhàm chán quá bèn kéo Tô Đoàn đi dạo bên bờ sông, thuận tiện hỏi xem con sông này bị làm sao vậy.
“Cô gái mất tích cuối cùng tên là Thạch Kha Kha, lần cuối cùng cô ấy xuất hiện là ở khu vực cầu đá đó, nhà cô ấy cũng ở gần đây, thời gian mất tích là vào khoảng tối hôm qua, vậy nên hôm nay…”
Cậu ta còn chưa nói xong thì tôi đã ngắt lời: “Đợi đã, tôi biết nơi này!”
Vừa rồi vào trong cái ngõ đó tôi đã cảm thấy nơi này rất quen thuộc, nhưng chưa thể nhớ ra ngay được. Con sông này lại bao quanh Giang Minh một vòng, xung quanh nó là hàng cây ‘xanh hóa’, trông hao hao giống nhau hết, thế nên vừa rồi tôi mới không nhận ra.
Nhưng đi với Tô Đoàn một lúc, tôi lại đi tới gần nhà cậu tôi.
Hồi nhỏ tôi rất hay tới nhà cậu để chơi với em họ, xung quanh đây cũng từng tới rồi, vậy nên lúc nãy mới cảm thấy cái ngõ nhỏ đó trông rất quen. Nhưng sau này lớn lên, tôi chủ yếu ở trong trường, thời gian về nhà mình còn ít nữa là nhà cậu. Bây giờ nghĩ lại, lúc nhỏ còn có một người nữa hay chơi với em họ, hình như tên Kha Kha gì đó, hay cô gái Thạch Kha Kha mất tích này chính là người đã từng chơi với tôi hồi nhỏ?
Em họ tôi tự nhiên phát điên, người bạn Thạch Kha Kha của con bé cũng mất tích, chẳng lẽ hai chuyện này có liên quan gì tới nhau sao?
Nghĩ tới điều này, tôi lập tức nói ra suy đoán của mình cho Tô Đoàn. Cậu ta nghe vậy thì nghiêm túc hẳn lên, nói rằng rất có thể hai chuyện này có liên quan, thế là cậu ta dẫn tôi trở lại bên cạnh cầu đá, báo cáo lại cho Tô Thịnh.
Lúc ấy Tô Thịnh đang nói chuyện với cảnh sát, nghe Tô Đoàn nói vậy thì nhìn sang phía Tô Mộc đứng bên cạnh.
Vẻ mặt của Tô Mộc cũng trở nên nặng nề, anh ta tóm lấy tay tôi, hỏi: “Cô có chắc là em họ cô quen biết với Thạch Kha Kha không?”
Tôi gật đầu, khu này chỉ nhỏ thế thôi, mọi người đều quen nhau hết mà.
“Xem ra không phải là trùng hợp rồi, bây giờ chúng ta tới bệnh viện một chuyến.”
Nói rồi, Tô Mộc kéo tôi đi về phía chiếc Mercedes, Tô Đoàn cũng nhanh nhạy đi theo để lái xe, chỉ để Tô Thịnh ở lại tiếp tục tìm kiếm những manh mối khác với cảnh sát.
Cả đường đi không ai nói gì, chúng tôi tới thẳng bệnh viện, bước tới phòng bệnh của em họ tôi.
Nhưng vừa lên tới tầng mà em họ tôi ở, tôi liền nghe thấy những tiếng ồn ào, hình như ai đó đang cãi nhau trong phòng trực ban của bác sĩ, có cả tiếng gào khóc của một người đàn bà.
Tôi ngầm thấy hoảng hốt, bởi vì âm thanh đó không phải của ai xa lạ, mà chính là của mợ tôi!
Tôi vội vàng kéo Tô Mộc chạy vào phòng trực của bác sĩ, thì thấy mợ tôi đang ngồi khóc trên mặt đất, bàn tay đang đánh vào người của bác sĩ trực bạn, bố mẹ tôi đứng ở bên cạnh, cả hai đều không biết phải làm sao, cùng khóc chung với cậu tôi.
“Mẹ, xảy ra chuyện gì vậy?” Tôi vội hỏi mẹ mình.
Mẹ tôi thấy tôi đến thì giật mình, vô thức nhìn ra phía sau tôi.
Không biết Tô Mộc đã biến thành dáng vẻ của Vương Văn từ khi nào rồi, trông thấy mẹ tôi, anh ta cũng bước tới, vỗ nhẹ vào lưng bà để bà dễ thở hơn.
“Em con mất tích rồi, sau khi Đại Mộc chữa trị cho con bé, con bé khôi phục bình thường, nhưng vì bị thương nên vẫn ở lại bệnh viện, ai ngờ bây giờ lại bị mất tích. Một đứa bé đang yên đang lành, không biết có tội tình gì mà phải chịu khổ như thế…”
Nói chưa hết lời, hốc mắt mẹ tôi đã đỏ lên.
“Dì à, có phải em ấy mất tích từ tối hôm qua không?” Đôi lông mày của Tô Mộc đã nhíu chặt vào nhau.
Mẹ tôi sững sờ, kinh ngạc nhìn Tô Mộc, hỏi: “Sao cháu biết?”
“Xem ra đúng là thế rồi.” Tô Mộc nói, sau đó anh ta bước tới dìu người còn đang gào khóc là mợ tôi đứng lên, nói bằng vẻ nghiêm túc: “Mợ yên tâm đi, em họ của Dương Dương thì chính là em họ của cháu, nhất định cháu sẽ tìm em ấy về, mợ đừng khóc nữa.”
Mợ tôi đã khóc tới mức đôi mắt của bà ấy sưng húp lên như hai hạt đào. Mới đầu nghe Tô Mộc nói vậy, bà ấy chưa phản ứng kịp, tới khi nhìn thấy người trước mặt là “Vương Văn”, bà ấy nhào ngay về phía anh ta, gật đầu lia lịa nhờ “Vương Văn” tìm em họ.
Tô Mộc gật đầu, bảo tôi đưa mẹ và mợ về nhà nghỉ ngơi, chỉ giữ mỗi cậu ở lại, bảo cậu tôi đi tìm một một quần hoặc áo lót mà em họ từng mặc, nói là có tác dụng.
Thấy Tô Mộc đưa ra yêu cầu như vậy, cậu có hơi kinh ngạc, nhưng lúc này việc quan trọng nhất là tìm em họ, “Vương Văn” lại là bạn trai tôi, vì thế ông ấy không nói gì cả, xoay người vào phòng bệnh, lục tìm một chiếc áo lót trong đống quần áo của em họ ra, đưa nó cho Tô Mộc.
Tô Mộc cũng không chạm vào, mà chỉ bảo tôi lấy cái túi đựng nó lại, sau đó anh ta chào cậu tôi, dẫn theo tôi ra khỏi bệnh viện.
Vừa rồi còn ở trước mặt người nhà nên tôi không dám hỏi anh ta xem chuyện này là sao, bây giờ ra khỏi bệnh viện rồi, tôi vội vàng hỏi Tô Mộc, tại sao em họ tôi lại mất tích cùng với Thạch Kha Kha, anh ta nói sẽ tìm em họ tôi về, vậy có phải anh ta đã biết tung tích của em ấy hay không?
Tô Mộc lắc đầu, nói rằng chuyện này không đơn giản như tôi nghĩ. Xét về phương diện tuổi tác của những người mất tích, vừa hay toàn là thời kì dậy thì thứ hai của con gái, trong thời kì này, những triệu chứng sinh lí của con gái bắt đầu thể hiện ra, là lúc mà âm khí trong linh hồn dồi dào nhất. Có nhiều thiếu nữ bị mất tích như vậy, nếu không bị biến thái hãm hiếp rồi giết chết, thì chỉ có một khả năng, đó chính là bị người khác luyện Sáp Huyết Chú.
Tôi lập tức căng thẳng vô cùng, nghe tên đã thấy cái Sáp Huyết Chú này rất nguy hiểm rồi, tôi vội hỏi Sáp Huyết Chú là cái gì.
Tô Mộc nói: “Sáp Huyết Chú nghĩa là dùng máu của thiếu nữ trong thời kì dậy thì lần hai để tắm, lợi dụng âm khí thuần khiết và những cơn oán hận mạnh mẽ tạo thành trận pháp quy mô lớn, vậy nên hiện tại, tình cảnh của em họ cô rất nguy hiểm. Nếu tôi đoán không sai thì có thể cô ta đã bị pháp sư âm dương bắt đi.”
“Vậy phải làm gì đây? Dùng máu của thiếu nữ để tắm, vậy thì phải lấy bao nhiêu máu vậy, liệu có sống được không?” Tôi vội kêu lên.
“Đương nhiêu là lượng máu trong cả một người rồi, người không còn máu nữa, cô nghĩ xem có thể sống được không?” Thấy tôi hỏi anh ta liên tục, Tô Mộc phiền chán trợn mắt nhìn tôi.
Lúc này chúng tôi đã về lại trên xe, Tô Đoàn chờ ở trên xe nãy giờ, thấy chiếc áo lót trong tay tôi, cậu ta hơi ngây ra, sau đó liền hỏi Tô Mộc: “Ông hai, ông định gọi hồn ạ?”
Tô Mộc gật đầu. Nghe được hai chữ ‘gọi hồn’, tôi sợ hết hồn hết vía, lo rằng em họ tôi đã gặp phải chuyện gì không may. Nhưng thấy vẻ mặt khó coi của Tô Mộc, tôi lại sợ mình hỏi nhiều sẽ khiến anh ta phát cáu, chỉ đành hoang mang ngồi vào cạnh Tô Mộc, nắm chặt lấy tay anh ta, thầm cầu mong cho em họ tôi không xảy ra chuyện gì.
Không hổ là người có cùng dòng máu với Tô Mộc, Tô Đoàn có vẻ rất ăn ý với anh ta, không hỏi Tô Mộc xem tiếp theo sẽ đi đâu mà lái xe xuất phát luôn, đến khi tới chân một ngọn núi mới dừng lại, nói: “Đến rồi.”
Tô Mộc ừ một tiếng, bảo tôi cầm cái túi đựng áo lót của em họ xuống, sau đó ba người chúng tôi cùng đi về phía ngọn núi vắng vẻ đó. Sau khoảng nửa tiếng, một ngôi miếu nhỏ xuất hiện nơi vùng núi quạnh quẽ này.
Chắc chắn là Tô Đoàn đã biết ngôi miếu này rồi, trên cửa miếu còn có ba chữ to: Miếu Thổ Địa.
Tôi không biết bọn họ tới cái Miếu Thổ Địa này để làm gì, nhưng Tô Mộc đã cam đoan với mợ tôi là nhất định sẽ tìm được em họ, hiện tại tôi cũng chỉ có thể đặt niềm tin vào anh ta.
Tôi và Tô Đoàn cùng vào trong miếu, đi thẳng tới sảnh chính. Nói là sảnh chính nhưng kỳ thực cũng không lớn lắm, ở đó có một cái bàn, bên trên thờ một bức tượng đất khá lớn, mặt mũi đen sì, khiến người ta cảm thấy u ám, trông không giống thần tiên gì cả.
Tôi không khỏi cảm thấy sợ hãi, quay đầu nhìn sang Tô Mộc, ai ngờ đằng sau tôi lại chẳng có gì cả, không hề thấy bóng dáng của Tô Mộc ở đâu!
“Tô Đoàn, ông hai của cậu đâu rồi?” Tim tôi đập thình thịch, túm lấy Tô Đoàn rồi hỏi.
“Ở ngoài miếu, thân phận của ông hai bây giờ không tiện xuất hiện trong này.” Tô Đoàn giải thích. Cũng đúng, Tô Mộc là ma, mặc dù Thổ Địa không phải đại tiên, nhưng dù sao cũng là thần tiên, thần quỷ không thể cùng tồn tại.
Nhưng nếu như thần quỷ không thể cùng tồn tại, sao anh ta còn gọi hồn trong Miếu Thổ Địa?
Chẳng lẽ hồn phách của em họ không thuộc loại ma quỷ sao?
Chuyện này quá phức tạp, tôi không nghĩ ra nổi nên luống cuống cả lên, hỏi Tô Đoàn xem tiếp theo sẽ làm gì.
Tô Đoàn nói, tuy cậu ta học pháp thuật từ nhỏ, nhưng vì không có tài năng thiên bẩm nên tu vi không cao, vì thế chỉ có Tô Mộc mới sử dụng Thuật gọi hồn được, chúng tôi phụ trách sắp xếp những thứ cần dùng, hỗ trợ Tô Mộc gọi hồn.
Nói xong, Tô Đoàn lấy một vài loại lương thực như gạo, đỗ ra khỏi chiếc túi mà cậu ta đem theo, bỏ chúng vào trong bát rồi đặt lên, tiếp đó cậu ta lấy ba nén hương ra, châm lửa rồi cắm vào bát gạo. Sau khi bày biện xong, cậu ta bảo tôi lấy chiếc áo lót của em họ tôi ra đặt vào đằng trước mấy nén hương, rồi dặn tôi chờ ở trong miếu, cậu ta ra ngoài thông báo cho Tô Mộc chuẩn bị làm phép.
Tôi gật đầu, nghe lời chờ trước bàn thờ. Nhưng sau khi đi, Tô Đoàn không quay trở lại nữa, trong Miếu Thổ Địa chỉ còn lại mình tôi, cùng với pho tượng Thổ Địa đáng sợ đó, trước mặt còn cắm ba nén hương.
Tôi có chút hối hận khi để Tô Đoàn ra thông báo, đáng ra phải để Tô Đoàn ở lại chờ, tôi đi tìm Tô Mộc mới đúng, ít ra thì ở cạnh Tô Mộc tôi còn thấy an toàn hơn.
Trong lúc tôi đang hối hận không dứt, đột nhiên có một cơn gió xoáy nổi lên trong sảnh chính. Cơn gió đó rất quái lạ, mặc dù bây giờ không phải là giữa mùa hè nắng nóng, nhưng nhiệt độ cũng không thấp lắm, ấy vậy mà cơn gió ấy lại buốt lạnh lạ thường, như gió thổi bên bờ sông trong mùa đông giá rét, khiến cả người tôi run lên bần bật!
Điều khiến người ta khủng hoảng hơn là, cơn gió ấy càng thổi mạnh, sảnh chính càng trở nên tối tăm, như thể trời đất bỗng đen kịt lại, trông pho tượng Thổ Địa kia càng thêm âm u đáng sợ hơn!
Tôi lập tức kinh hoàng thét to lên, không thể lo tới chuyện hỗ trợ Tô Mộc được nữa, quay đầu chạy mải ra ngoài. Không biết vì sao, tôi cứ có cảm giác mãnh liệt là nơi này rất nguy hiểm, có người muốn hại tôi!
Tôi cuống cuồng chạy ra ngoài, vừa chạy vừa hét gọi tên của Tô Mộc, nhưng dù tôi có chạy thế nào đi chăng nữa thì cánh cửa đó vẫn cứ cách tôi rất xa, dường như tôi sẽ không bao giờ chạy thoát được!
“Sau đó thì sao, đã tìm ra hung thủ chưa? Bố cậu đi hỗ trợ phá án rồi, thế ông ấy là thám tử à?” Tôi hỏi.
Tô Đoàn nghe vậy thì nhìn tôi qua gương chiếu hậu, cười nói: “Không phải đâu, bà hai, bà mới lấy ông hai nên không biết đó thôi, nhà họ Tô bọn cháu từ xưa tới nay luôn là gia tộc âm dương, hầu hết các thành viên trong gia tộc đều là âm dương chi sĩ, không hỏi chuyện phàm tục.”
Ớ…
Tôi muốn nói là mình chẳng hiểu gì cả, có được không? Cái gì mà gia tộc âm dương với cả âm dương chi sĩ, là cái quái gì chứ?
Khó chịu thật đấy, chẳng thích tán gẫu với những người như Tô Đoàn chút nào, còn trẻ, học cái gì mà chẳng được, lại cứ đua theo mấy cái câu từ cổ đại ấy, nói dễ hiểu hơn có được không?
Tôi hậm hực nhìn sang Tô Mộc, trước khi đến anh ta đã dặn tôi là phải ra dáng vào, bây giờ tôi không hiểu Tô Đoàn đang nói cái gì, cậu ta chê bà hai nay kiến thức hạn hẹp thì sao?
“Mọi thế hệ của nhà họ Tô đều làm pháp sư âm dương, xem phong thủy, chọn mộ địa cho người ta, còn giúp người khác tìm điều lành tránh điều hung, không làm ngành nghề nào khác cả. Vậy nên Tô Thịnh và Tô Đoàn đều là pháp sư âm dương.” Nhận thấy sự khó hiểu của tôi, Tô Mộc giải thích.
“Ồ… Nghĩa là xem bói chứ gì, vậy lúc còn sống anh cũng là thầy bói hả?” Tôi hỏi, bỗng thấy rất tò mò về chuyện của Tô Mộc lúc còn sống. Ở chung với nhau được mấy ngày rồi, tôi và Tô Mộc đã quen thuộc hơn nhiều, huống chi anh ta đã lấy mất lần đầu tiên của tôi, nên trong tiềm thức của mình, tôi có một cảm giác rất kì lạ, muốn tìm hiểu thêm về anh ta.
Có vẻ như Tô Mộc đã cạn lời vì lời tổng kết ‘thầy bói’ này của tôi rồi, nhưng anh ta cũng không nói gì thêm, chỉ cười gượng nói: “Cũng có thể hiểu là như thế.”
“Vậy… Tô Thịnh là thầy bói, bây giờ cục cảnh sát lại bảo ông ấy tới hỗ trợ phá án, chẳng lẽ vụ án thiếu nữ mất tích này là do yêu ma quấy rối à?” Tôi lập tức tỉnh táo lại, hồi hộp nhìn sang Tô Mộc.
Sau một lát trò chuyện, chiếc xe đã rẽ ba lần bốn lượt rồi vào một ngõ nhỏ. Nhìn xung quanh cái ngõ này, tôi cứ thấy quen quen khó tả, nhưng bỗng chốc cũng không nhớ ra nổi đây là nơi nào. Vẫn còn chưa nghĩ ra, chiếc xe đã dừng lại ở cuối đường, nơi đây có một con sông bẩn bao quanh thành phố, trên sông còn có một cây cầu đá nhỏ, đứng cạnh cầu đá là một người mặc đồng phục cảnh sát. Một người đàn ông trung niên tầm bốn mươi, năm mươi tuổi đứng trong đám đông, mặc âu phục, đi giày da, khí thế hơn người.
Xem ra ông ta chính là Tô Thịnh, bố của Tô Đoàn. Sau khi xuống xe, Tô Đoàn dẫn chúng tôi đi về phía cây cầu đá, sau đó lại gần người đàn ông trung niên đó rồi giới thiệu hai chúng tôi.
Nhìn Tô Thịnh, tôi định gọi một tiếng chú Tô theo bản năng, nhưng trước mặt tất cả cảnh sát ở đây, ông ta gọi tôi là thím, khiến cả người tôi đều trở nên gượng gạo, nhận thì không được, mà không nhận cũng không được, đành lúng túng bảo ông ta về sau cứ gọi tôi là Lộc Dương là được.
Dù sao Tô Thịnh cũng đã có tuổi rồi, hiểu nhiều biết rộng, không so đo nhiều như Tô Đoàn, ông ta cười gật đầu, rồi kéo Tô Mộc sang một bên nói chuyện.
Chỉ còn lại một mình, tôi thấy nhàm chán quá bèn kéo Tô Đoàn đi dạo bên bờ sông, thuận tiện hỏi xem con sông này bị làm sao vậy.
“Cô gái mất tích cuối cùng tên là Thạch Kha Kha, lần cuối cùng cô ấy xuất hiện là ở khu vực cầu đá đó, nhà cô ấy cũng ở gần đây, thời gian mất tích là vào khoảng tối hôm qua, vậy nên hôm nay…”
Cậu ta còn chưa nói xong thì tôi đã ngắt lời: “Đợi đã, tôi biết nơi này!”
Vừa rồi vào trong cái ngõ đó tôi đã cảm thấy nơi này rất quen thuộc, nhưng chưa thể nhớ ra ngay được. Con sông này lại bao quanh Giang Minh một vòng, xung quanh nó là hàng cây ‘xanh hóa’, trông hao hao giống nhau hết, thế nên vừa rồi tôi mới không nhận ra.
Nhưng đi với Tô Đoàn một lúc, tôi lại đi tới gần nhà cậu tôi.
Hồi nhỏ tôi rất hay tới nhà cậu để chơi với em họ, xung quanh đây cũng từng tới rồi, vậy nên lúc nãy mới cảm thấy cái ngõ nhỏ đó trông rất quen. Nhưng sau này lớn lên, tôi chủ yếu ở trong trường, thời gian về nhà mình còn ít nữa là nhà cậu. Bây giờ nghĩ lại, lúc nhỏ còn có một người nữa hay chơi với em họ, hình như tên Kha Kha gì đó, hay cô gái Thạch Kha Kha mất tích này chính là người đã từng chơi với tôi hồi nhỏ?
Em họ tôi tự nhiên phát điên, người bạn Thạch Kha Kha của con bé cũng mất tích, chẳng lẽ hai chuyện này có liên quan gì tới nhau sao?
Nghĩ tới điều này, tôi lập tức nói ra suy đoán của mình cho Tô Đoàn. Cậu ta nghe vậy thì nghiêm túc hẳn lên, nói rằng rất có thể hai chuyện này có liên quan, thế là cậu ta dẫn tôi trở lại bên cạnh cầu đá, báo cáo lại cho Tô Thịnh.
Lúc ấy Tô Thịnh đang nói chuyện với cảnh sát, nghe Tô Đoàn nói vậy thì nhìn sang phía Tô Mộc đứng bên cạnh.
Vẻ mặt của Tô Mộc cũng trở nên nặng nề, anh ta tóm lấy tay tôi, hỏi: “Cô có chắc là em họ cô quen biết với Thạch Kha Kha không?”
Tôi gật đầu, khu này chỉ nhỏ thế thôi, mọi người đều quen nhau hết mà.
“Xem ra không phải là trùng hợp rồi, bây giờ chúng ta tới bệnh viện một chuyến.”
Nói rồi, Tô Mộc kéo tôi đi về phía chiếc Mercedes, Tô Đoàn cũng nhanh nhạy đi theo để lái xe, chỉ để Tô Thịnh ở lại tiếp tục tìm kiếm những manh mối khác với cảnh sát.
Cả đường đi không ai nói gì, chúng tôi tới thẳng bệnh viện, bước tới phòng bệnh của em họ tôi.
Nhưng vừa lên tới tầng mà em họ tôi ở, tôi liền nghe thấy những tiếng ồn ào, hình như ai đó đang cãi nhau trong phòng trực ban của bác sĩ, có cả tiếng gào khóc của một người đàn bà.
Tôi ngầm thấy hoảng hốt, bởi vì âm thanh đó không phải của ai xa lạ, mà chính là của mợ tôi!
Tôi vội vàng kéo Tô Mộc chạy vào phòng trực của bác sĩ, thì thấy mợ tôi đang ngồi khóc trên mặt đất, bàn tay đang đánh vào người của bác sĩ trực bạn, bố mẹ tôi đứng ở bên cạnh, cả hai đều không biết phải làm sao, cùng khóc chung với cậu tôi.
“Mẹ, xảy ra chuyện gì vậy?” Tôi vội hỏi mẹ mình.
Mẹ tôi thấy tôi đến thì giật mình, vô thức nhìn ra phía sau tôi.
Không biết Tô Mộc đã biến thành dáng vẻ của Vương Văn từ khi nào rồi, trông thấy mẹ tôi, anh ta cũng bước tới, vỗ nhẹ vào lưng bà để bà dễ thở hơn.
“Em con mất tích rồi, sau khi Đại Mộc chữa trị cho con bé, con bé khôi phục bình thường, nhưng vì bị thương nên vẫn ở lại bệnh viện, ai ngờ bây giờ lại bị mất tích. Một đứa bé đang yên đang lành, không biết có tội tình gì mà phải chịu khổ như thế…”
Nói chưa hết lời, hốc mắt mẹ tôi đã đỏ lên.
“Dì à, có phải em ấy mất tích từ tối hôm qua không?” Đôi lông mày của Tô Mộc đã nhíu chặt vào nhau.
Mẹ tôi sững sờ, kinh ngạc nhìn Tô Mộc, hỏi: “Sao cháu biết?”
“Xem ra đúng là thế rồi.” Tô Mộc nói, sau đó anh ta bước tới dìu người còn đang gào khóc là mợ tôi đứng lên, nói bằng vẻ nghiêm túc: “Mợ yên tâm đi, em họ của Dương Dương thì chính là em họ của cháu, nhất định cháu sẽ tìm em ấy về, mợ đừng khóc nữa.”
Mợ tôi đã khóc tới mức đôi mắt của bà ấy sưng húp lên như hai hạt đào. Mới đầu nghe Tô Mộc nói vậy, bà ấy chưa phản ứng kịp, tới khi nhìn thấy người trước mặt là “Vương Văn”, bà ấy nhào ngay về phía anh ta, gật đầu lia lịa nhờ “Vương Văn” tìm em họ.
Tô Mộc gật đầu, bảo tôi đưa mẹ và mợ về nhà nghỉ ngơi, chỉ giữ mỗi cậu ở lại, bảo cậu tôi đi tìm một một quần hoặc áo lót mà em họ từng mặc, nói là có tác dụng.
Thấy Tô Mộc đưa ra yêu cầu như vậy, cậu có hơi kinh ngạc, nhưng lúc này việc quan trọng nhất là tìm em họ, “Vương Văn” lại là bạn trai tôi, vì thế ông ấy không nói gì cả, xoay người vào phòng bệnh, lục tìm một chiếc áo lót trong đống quần áo của em họ ra, đưa nó cho Tô Mộc.
Tô Mộc cũng không chạm vào, mà chỉ bảo tôi lấy cái túi đựng nó lại, sau đó anh ta chào cậu tôi, dẫn theo tôi ra khỏi bệnh viện.
Vừa rồi còn ở trước mặt người nhà nên tôi không dám hỏi anh ta xem chuyện này là sao, bây giờ ra khỏi bệnh viện rồi, tôi vội vàng hỏi Tô Mộc, tại sao em họ tôi lại mất tích cùng với Thạch Kha Kha, anh ta nói sẽ tìm em họ tôi về, vậy có phải anh ta đã biết tung tích của em ấy hay không?
Tô Mộc lắc đầu, nói rằng chuyện này không đơn giản như tôi nghĩ. Xét về phương diện tuổi tác của những người mất tích, vừa hay toàn là thời kì dậy thì thứ hai của con gái, trong thời kì này, những triệu chứng sinh lí của con gái bắt đầu thể hiện ra, là lúc mà âm khí trong linh hồn dồi dào nhất. Có nhiều thiếu nữ bị mất tích như vậy, nếu không bị biến thái hãm hiếp rồi giết chết, thì chỉ có một khả năng, đó chính là bị người khác luyện Sáp Huyết Chú.
Tôi lập tức căng thẳng vô cùng, nghe tên đã thấy cái Sáp Huyết Chú này rất nguy hiểm rồi, tôi vội hỏi Sáp Huyết Chú là cái gì.
Tô Mộc nói: “Sáp Huyết Chú nghĩa là dùng máu của thiếu nữ trong thời kì dậy thì lần hai để tắm, lợi dụng âm khí thuần khiết và những cơn oán hận mạnh mẽ tạo thành trận pháp quy mô lớn, vậy nên hiện tại, tình cảnh của em họ cô rất nguy hiểm. Nếu tôi đoán không sai thì có thể cô ta đã bị pháp sư âm dương bắt đi.”
“Vậy phải làm gì đây? Dùng máu của thiếu nữ để tắm, vậy thì phải lấy bao nhiêu máu vậy, liệu có sống được không?” Tôi vội kêu lên.
“Đương nhiêu là lượng máu trong cả một người rồi, người không còn máu nữa, cô nghĩ xem có thể sống được không?” Thấy tôi hỏi anh ta liên tục, Tô Mộc phiền chán trợn mắt nhìn tôi.
Lúc này chúng tôi đã về lại trên xe, Tô Đoàn chờ ở trên xe nãy giờ, thấy chiếc áo lót trong tay tôi, cậu ta hơi ngây ra, sau đó liền hỏi Tô Mộc: “Ông hai, ông định gọi hồn ạ?”
Tô Mộc gật đầu. Nghe được hai chữ ‘gọi hồn’, tôi sợ hết hồn hết vía, lo rằng em họ tôi đã gặp phải chuyện gì không may. Nhưng thấy vẻ mặt khó coi của Tô Mộc, tôi lại sợ mình hỏi nhiều sẽ khiến anh ta phát cáu, chỉ đành hoang mang ngồi vào cạnh Tô Mộc, nắm chặt lấy tay anh ta, thầm cầu mong cho em họ tôi không xảy ra chuyện gì.
Không hổ là người có cùng dòng máu với Tô Mộc, Tô Đoàn có vẻ rất ăn ý với anh ta, không hỏi Tô Mộc xem tiếp theo sẽ đi đâu mà lái xe xuất phát luôn, đến khi tới chân một ngọn núi mới dừng lại, nói: “Đến rồi.”
Tô Mộc ừ một tiếng, bảo tôi cầm cái túi đựng áo lót của em họ xuống, sau đó ba người chúng tôi cùng đi về phía ngọn núi vắng vẻ đó. Sau khoảng nửa tiếng, một ngôi miếu nhỏ xuất hiện nơi vùng núi quạnh quẽ này.
Chắc chắn là Tô Đoàn đã biết ngôi miếu này rồi, trên cửa miếu còn có ba chữ to: Miếu Thổ Địa.
Tôi không biết bọn họ tới cái Miếu Thổ Địa này để làm gì, nhưng Tô Mộc đã cam đoan với mợ tôi là nhất định sẽ tìm được em họ, hiện tại tôi cũng chỉ có thể đặt niềm tin vào anh ta.
Tôi và Tô Đoàn cùng vào trong miếu, đi thẳng tới sảnh chính. Nói là sảnh chính nhưng kỳ thực cũng không lớn lắm, ở đó có một cái bàn, bên trên thờ một bức tượng đất khá lớn, mặt mũi đen sì, khiến người ta cảm thấy u ám, trông không giống thần tiên gì cả.
Tôi không khỏi cảm thấy sợ hãi, quay đầu nhìn sang Tô Mộc, ai ngờ đằng sau tôi lại chẳng có gì cả, không hề thấy bóng dáng của Tô Mộc ở đâu!
“Tô Đoàn, ông hai của cậu đâu rồi?” Tim tôi đập thình thịch, túm lấy Tô Đoàn rồi hỏi.
“Ở ngoài miếu, thân phận của ông hai bây giờ không tiện xuất hiện trong này.” Tô Đoàn giải thích. Cũng đúng, Tô Mộc là ma, mặc dù Thổ Địa không phải đại tiên, nhưng dù sao cũng là thần tiên, thần quỷ không thể cùng tồn tại.
Nhưng nếu như thần quỷ không thể cùng tồn tại, sao anh ta còn gọi hồn trong Miếu Thổ Địa?
Chẳng lẽ hồn phách của em họ không thuộc loại ma quỷ sao?
Chuyện này quá phức tạp, tôi không nghĩ ra nổi nên luống cuống cả lên, hỏi Tô Đoàn xem tiếp theo sẽ làm gì.
Tô Đoàn nói, tuy cậu ta học pháp thuật từ nhỏ, nhưng vì không có tài năng thiên bẩm nên tu vi không cao, vì thế chỉ có Tô Mộc mới sử dụng Thuật gọi hồn được, chúng tôi phụ trách sắp xếp những thứ cần dùng, hỗ trợ Tô Mộc gọi hồn.
Nói xong, Tô Đoàn lấy một vài loại lương thực như gạo, đỗ ra khỏi chiếc túi mà cậu ta đem theo, bỏ chúng vào trong bát rồi đặt lên, tiếp đó cậu ta lấy ba nén hương ra, châm lửa rồi cắm vào bát gạo. Sau khi bày biện xong, cậu ta bảo tôi lấy chiếc áo lót của em họ tôi ra đặt vào đằng trước mấy nén hương, rồi dặn tôi chờ ở trong miếu, cậu ta ra ngoài thông báo cho Tô Mộc chuẩn bị làm phép.
Tôi gật đầu, nghe lời chờ trước bàn thờ. Nhưng sau khi đi, Tô Đoàn không quay trở lại nữa, trong Miếu Thổ Địa chỉ còn lại mình tôi, cùng với pho tượng Thổ Địa đáng sợ đó, trước mặt còn cắm ba nén hương.
Tôi có chút hối hận khi để Tô Đoàn ra thông báo, đáng ra phải để Tô Đoàn ở lại chờ, tôi đi tìm Tô Mộc mới đúng, ít ra thì ở cạnh Tô Mộc tôi còn thấy an toàn hơn.
Trong lúc tôi đang hối hận không dứt, đột nhiên có một cơn gió xoáy nổi lên trong sảnh chính. Cơn gió đó rất quái lạ, mặc dù bây giờ không phải là giữa mùa hè nắng nóng, nhưng nhiệt độ cũng không thấp lắm, ấy vậy mà cơn gió ấy lại buốt lạnh lạ thường, như gió thổi bên bờ sông trong mùa đông giá rét, khiến cả người tôi run lên bần bật!
Điều khiến người ta khủng hoảng hơn là, cơn gió ấy càng thổi mạnh, sảnh chính càng trở nên tối tăm, như thể trời đất bỗng đen kịt lại, trông pho tượng Thổ Địa kia càng thêm âm u đáng sợ hơn!
Tôi lập tức kinh hoàng thét to lên, không thể lo tới chuyện hỗ trợ Tô Mộc được nữa, quay đầu chạy mải ra ngoài. Không biết vì sao, tôi cứ có cảm giác mãnh liệt là nơi này rất nguy hiểm, có người muốn hại tôi!
Tôi cuống cuồng chạy ra ngoài, vừa chạy vừa hét gọi tên của Tô Mộc, nhưng dù tôi có chạy thế nào đi chăng nữa thì cánh cửa đó vẫn cứ cách tôi rất xa, dường như tôi sẽ không bao giờ chạy thoát được!
/377
|