Mà bên cạnh tôi cảm giác rợn người càng ngày càng tăng lên, không biết là tôi quá sợ dẫn đến ảo giác hay là gì, thậm chí tôi còn cảm giác bên cạnh mình có một bóng người mơ hồ không nhìn rõ, đang bay lất phất về phía tôi, muốn nắm lấy vai tôi, ngoắc chặt vào cổ áo tôi.
“Chị họ… chị đến chơi với em đi… chị đến đi… chơi với em đi mà… ở đây vui lắm…”
Trong thoáng giây, tôi nghe thấy tiếng của em họ.
Mà giọng nói của con bé ngay đằng sau lưng tôi, lẽ nào Tô Mộc đã gọi hồn thành công rồi sao?
Tôi quay đầu lại trong vô thức, nhìn thấy em họ đang đứng ngay đằng sau lưng tôi, gương mặt nở nụ cười, đôi mắt nhìn tôi chằm chằm.
Nhưng cơ thể con bé hơi mờ ảo, giống như cái bóng phản chiếu từ ống kính 3D vậy, toàn thân tỏa ra sự lạnh lùng, biểu cảm vô cùng cứng nhắc.
Bởi vì tôi đã từng gặp ma, nhìn thấy ma trước mắt là em họ thì cũng còn sợ hãi nữa, vội vàng nắm lấy tay con bé hỏi nó hiện còn sống hay đã chết, cơ thể đang ở đâu để tôi đưa người đi cứu nó.
Con bé vẫn cười một cách cứng nhắc nhắc, gật đầu nói: “Được đó… chị họ mau mau tới cứu em đi… cơ thể cũng không ở xa lắm, em đưa chị đi tìm…”
Nói xong em họ kéo tay tôi đi ra ngoài, lạ ở chỗ, vừa nãy tôi không thể nào chạy ra khỏi miếu Thổ Địa, nhưng dưới sự dẫn dắt của em họ thì lại khôi phục lại bình thường, chỉ đi vài bước đã tới điện lớn, để đi ra khỏi miếu Thổ Địa.
Trong lòng tôi vô cùng vui vẻ, không ngờ Tô Mộc lại lợi hại như vậy, nhanh như vậy đã có thể gọi hồn thành công, sắp tìm được em họ rồi, chưa biết chừng có thể giải cứu được nhưng cô gái khác bị bắt đi thiêu, lập được công lớn.
Em họ đưa tôi đi một mạch ra ngoài, nhanh chóng ra khỏi miếu Thổ Địa, nhưng bên ngoài miếu Thổ Địa không thấy bóng dáng của Tô Mộc và Tô Đoàn đâu cả? Không phải bọn họ đang ở bên ngoài miếu Thổ Địa làm phép sao?
Tôi thấy hơi kỳ lạ, giữ tay em họ lại, nói chờ một lát, tôi phải tìm Tô Mộc, nếu không một mình tôi đi theo con bé về, cũng không thể cứu được con bé.
Em họ thấy tôi không chịu đi theo đột nhiên trở nên nóng nảy, nói tôi đi trước, lát nữa Tô Mộc sẽ đi tìm tôi, nói rồi con bé lật ngược tay lại nắm lấy cánh tay tôi, cố gắng kéo tôi về phía rừng cây!
Tôi vội vàng không kịp chuẩn bị, bị em họ kéo đi lảo đảo vài bước, còn em họ mặc dù là một linh hồn nhưng lại có sức mạnh kinh hồn, tôi là một người hơn năm mươi cân nhưng con bé kéo đi như một con gà con vậy, rất nhanh sau đó bị con bé kéo vào trong rừng cây.
Rừng cây lúc này không hề giống như lúc nãy tôi đi ngang qua, khắp nơi đều u ám, có cảm giác như đã từng quen thuộc, giống như…
Giống như lúc Tô Mộc giả vờ làm quả phụ nhà họ Vương!
Đúng! Cảm giác lạnh lẽo giống như vậy, lúc ấy quả phụ họ Vương dính đầu lông gà cũng cảm thấy u ám như vậy, đó là ảo ảnh mà Tô Mộc tạo ra, còn bây giờ trong rừng cây cũng vậy, chẳng lẽ đây là ảo ảnh mà linh hồn em họ tạo ra sao?
Đột nhiên tôi chợt nghĩ ra, nếu như thực sự em họ được Tô Mộc gọi hồn thì Tô Mộc phải xuất hiện mới đúng, dù Tô Mộc không xuất hiện thì em họ cũng đưa tôi đi tìm Tô Mộc chứ không phải đưa một mình tôi đi tìm cơ thể của con bé!
Trong lòng tôi run rẩy, dùng tay hất tay em họ ra, hét to gọi tên Tô Mộc.
Em họ thấy tôi không chịu đi cùng đột nhiên sắc mặt trầm xuống, gương mặt đều trở nên đen tối, đôi mặt đỏ ngầu, một lần nữa nắm lấy tay tôi, những móng tay dài đâm thẳng vào da thịt tôi, đâu đến mức tôi nghẹn ngào hét lên!
“Tô Mộc, anh đang ở đâu? Mau tới cứu tôi!” Nước mắt tôi tuôn trào, lúc gần như sắp bị dọa chết thì cố gắng hết sức hét tên Tô Mộc.
Nhưng sau khi em họ nghe thấy tôi gọi tên Tô Mọc, lại cười lớn hơn, vừa kéo tôi vào rừng vừa nói: “Tô Mộc sẽ không tới cứu chị đâu… Chị qua đây với em đi…”
Tôi thấy con bé nói chắc chắn như vậy, trái tim càng hoảng loạn, tôi cảm giác như mình sắp chết, dù tôi có kêu thế nào cũng như bị ngăn cách vậy, không hề được Tô Mộc đáp lại.
Tôi bị em họ kéo thẳng vào núi, ngay khi tôi cảm thấy tuyệt vọng vô cùng, đột nhiên tôi cảm thấy có một sự lạnh lẽo xộc lên từ trong miệng của tôi, cứ thế nạy mở răng tôi kéo lưỡi và đầu tôi.
Chặt tới mức đầu lưỡi tôi đau nhức, giống như bị ai đó cắn nát, nhưng lưỡi bị đau đớn kịch liệt, một sự lạnh lẽo nhẹ nhàng bay tới trán tôi, mắt tôi đột nhiên sáng bừng lên!
Trong đầu đột nhiên có chút gì đó, tới khi tôi kịp phản ứng, trước mắt đã không còn rừng cây u ám kinh khủng nữa, tôi vẫn ở bên trong miếu Thổ Địa, mà trước mắt tôi là một gương mặt đẹp trai đang điên cuồng cắn mút tôi.
Anh ta càng cắn mút lưỡi tôi sự đau đớn càng tăng nhanh, trong miệng tràn ngập mùi máu.
Tôi đẩy người trước mặt ra, hình như Tô Mộc không hề chú ý là tôi đã tỉnh, vẫn chưa thỏa mãn, sau khi thấy đang tức giận chờ anh ta, gương mặt vui vẻ, hai tay nắm lấy tay tôi hỏi tôi: “Lộc Dương, em cảm thấy thế nào?”
“Lưỡi và đầu đau quá, ai bảo anh cắn tôi!” Tôi giận dữ nói, thực ra tôi muốn hỏi tại sao anh ta lại hôn tôi, nhưng Tô Đoàn đang ở bên cạnh nhìn, anh ta lại có thể hôn tôi một cách thẳng thắn như vậy, còn cắn nát đầu lưỡi tôi, tôi thực sự xấu hổ tới nỗi mắt mũi đỏ bừng.
“Không cắn em, hồn phách của em sẽ bị câu mất, em muốn chết sao?” Gương mặt của Tô Mộc vừa nãy rất lo lắng cho tôi, nghe thấy câu hỏi của tôi, anh ta rất khó chịu, mặt trầm xuống.
Lúc này tôi mới phát hiện, linh hồn của em họ đã không còn ở đây, vội vàng hỏi vừa rồi xảy ra chuyện gì, không phải chúng tôi đang gọi hồn em hộ sao, tại sao tôi suýt chút nữa lại bị người ta câu mất hồn.
Tô Mộc khó chịu với phản ứng vừa rồi của tôi, gương mặt lạnh lùng không lên tiếng, Tô Đoàn thấy bầu không khí có hơi gương gạo vội vàng giải thích: “Là cháu không tốt, lúc bày trận đã sơ xuất, có người chui vào trong lỗ hổng nên mới làm hại bà Hai ở ngoài vùng nguy hiểm.”
Nói xong cậu ta liếc nhìn Tô Mộc, rồi khẽ nói: “Bà Hai bà đừng giận ông Hai nữa, tình trạng vừa rồi của bà, chỉ có thể dùng lưỡi, máu mới có thể ra khỏi ảo ảnh được, đầu lưỡi tập trung toàn bộ tinh khí của con người, có thể loại bỏ hết thảy âm khí, có sức ảnh hưởng rất lớn với ma, cho nên ông Hai…”
Cậu ta chưa nói xong, Tô Mộc đột nhiên trừng mắt liếc nhìn cậu ta, khoảng cách quá gần khiến thậm chí tôi có thể cảm giác trong mắt Tô Mộc có hơi độc ác.
Tô Đoàn rụt cổ lại, ngoan ngoãn im miệng.
Nhưng cậu ta nói vậy tôi mới hiểu, đúng vậy, máu đầu lưỡi chính là sự tồn tại của cực dương, có sức sát thương vô cùng lớn với ma quỷ, nhưng Tô Mộc cắn nát lưỡi tôi, chắc chắn cũng chạm đến máu đầu lưỡi của tôi, anh ta có bị thương không vậy?
Nghĩ tới đây, tôi vô thức nhìn về phía Tô Mộc, lúc này tôi mới phát hiện ra sắc mặt của anh ta trắng bệch, miệng và môi không còn hồng hào.
“Tô Mộc… anh không sao chứ?” Tôi hỏi Tô Mộc.
“Không chết đâu.” Tô Mộc tức giận nói, nói xong anh ta đứng dậy, kéo tôi khỏi mặt đất, rồi thu dọn đồ đạc để đi.
Tôi vô cùng hoảng hốt, chúng tôi tới đây là để gọi hồn em họ, bây giờ anh ta không gọi hồn mà lại đi luôn, chẳng lẽ là bởi vì vừa nãy tôi đã đắc tội với anh ta sao?
Tô sợ rằng anh ta giận tôi thực sự, giọng điệu dịu xuống, nắm lấy tay anh ta, cười nói: “Sao lại đã đi rồi, không gọi hồn nữa sao?”
“Không gọi nữa.” Tô Mộc nói, anh ta cũng không giải thích vì sao không gọi hồn, chỉ nhìn tôi với sắc mặt phức tạp, không nói rõ được là ý gì.
“Đừng mà Tô Mộc, vừa nãy tôi không hề cố ý, anh đừng giận tôi có được không.” Giọng tôi nhẹ nhàng hơn hẳn, tay nắm lấy tay anh ta nũng nịu, bây giờ tôi không còn quan tâm đến thể diện nữa, dù sao việc này liên quan đến việc sống chết cả đời của em họ, không thể vì sự ngại ngùng của tôi mà chậm trể được.
Tô Mộc thấy tôi phản ứng như vậy, khẽ dừng lại, khóe miệng cong lên cười một nụ cười xấu xa, hỏi tôi: “Bây giờ là em đang làm nũng sao?”
Nói thừa, tôi đã làm rõ ràng như vậy không phải làm nũng thì là gì chứ!
Thực sự tôi sắp tức chết rồi, không ngờ anh ta đã hơn trăm năm tuổi rồi vẫn còn không hiểu tâm trạng của người phụ nữ, làm gì có người phụ nữ nào khi làm nũng lại muốn bị vạch trần như thế đâu!
Quả thực là bệnh nhân ung thư giai đoạn cuối!
Nhưng bây giờ tôi lại phải cầu cạnh anh ta, đành phải nhọc nhằn gật đầu, khẽ nói: “Tô Mộc, xem bây giờ chúng ta… với quan hệ hợp tác của chúng ta… mau cứu em họ, huống hồ, anh đã đồng ý sẽ tìm em họ cho tôi.”
“Quan hệ hợp tác?” Tô Mộc nhíu mày, giống như bị câu nói đó kích thích: “Nếu như là quan hệ hợp tác, em họ em mất tích thì liên quan gì tới anh?”
“Sao lại không liên quan tới anh, anh đã đồng ý với tôi là đi tìm nó mà!” Tô nhìn thấy Tô Mộc nói như vậy nhất thời thấy vội vàng, như vậy là anh ta đang muốn mặc kệ không muốn làm.
“Anh chỉ đồng ý giúp đỡ tìm kiếm em họ của bà xã anh, không nói là hợp tác tìm em họ, em chỉ là người hợp tác với anh, vậy thì em họ em em tự tìm đi, còn khoảng thời gian chẳng bằng anh đi tìm Lâm Yến Nhi.” Tô Mộc nheo mắt, bĩu môi nói.
Nói xong anh ta không thèm để ý tới tôi, quay người đến miếu Hỏa Thần, đi xuống dưới núi.
Tôi ngây người ra, giúp bà xã của anh ta tìm em họ? Anh ta nói là tôi là bà xã của anh ta sao?
Trái tim tôi đập thình thịch, trong chớp mắt, tôi lại có cảm giác bị trêu đùa, mà con người anh ta tuy tính cách hay thay đổi nhưng dáng vẻ cũng đẹp trai, lại đối xử tốt với tôi, nếu như trước đây tôi chưa gặp Vương Văn, có một người chồng như anh ta có lẽ tôi sẽ vui mừng tới điên lên mất!
Nhưng nghĩ tới Vương Văn, trái tim tôi không khỏi nhói đau, Tô Mộc này không biết đã giấu Vương Văn đi đâu rồi, từ sau khi tôi đi theo anh ta, tôi không còn nhìn thấy Vương Văn nữa, hiện giờ anh ấy có tốt không? Có oán trách tôi không?
Đúng lúc tôi đang suy nghĩ xuất thần, bên tai đột nhiên có tiếng của Tô Đoàn: “Bà Hai?”
Tôi nhất thời lấy lại tinh thần: “Sao thế?”
“Bà đừng trách ông Hai, vừa rồi bà bị em họ câu mất hồn, nói rõ là bà ấy hiện giờ đã bị pháp sư không chế, dù có dùng phép gọi hồn cũng không thể gọi tới được, chắc chắn linh hồn của bà ấy đã bị giam cầm.” Tô Đoàn cười, giải thích.
Lúc này tôi mới hiểu, hỏi Tô Đoàn vậy tiếp theo sau đây phải làm gì.
Tô Đoàn không trả lời tôi, chỉ nói ông Hai đã đi rất xa, chúng ta nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Nói xong cậu ta cũng rời khỏi miếu thổ đi và xuống núi.
Lúc quay lại xe, Tô Mộc đã ngồi yên vị ở chỗ ngồi phía sau, vừa nãy tôi hiểu lầm anh ta, giờ không dám đối diện, lên quay sang ngồi lên ghế lại phụ.
Ai ngờ tôi vừa mở cửa xe, Tô Mộc liền vỗ vào vị trí bên cạnh mình, nói: “Em ngồi đây đi!”
“Hả? Ờ…” Tôi không biết trong lòng tôi thế nào, lúc này lại ngoan ngoãn như chứ cừu non, ngồi lại ghế phía sau, ngồi ngay bên cạnh Tô Mộc.
Anh ta không nói chuyện, chỉ từ từ nhắm hai mắt lại để nghỉ ngơi, như thể rất mệt mỏi.
Cũng đúng, cho dù anh ta không hề có vướng mắc gì, nhưng vừa nãy vì cứu tôi mà lại bị máu đầu lưỡi của tôi làm tổn thương.
Nghĩ tới đây, tôi không khỏi áy náy, khẽ cọ vào người anh ta, kéo lấy tay anh ta.
Tay anh ta lạnh buốt, sau khi bị tôi nắm lại lại quay ngược lại nắm lấy tay tôi vào lòng bàn tay anh ta, tôi bị mất trọng tâm, ngã vào lòng anh ta.
Rõ ràng vừa rồi anh ta còn ra vẻ rất mệt mỏi, bây giờ lại nhìn tôi cười tươi, giống như một con cáo già gian ngoan vậy.
“Bây giờ đã nhận anh là chồng em rồi sao?” Tô Mộc nắm lấy cằm tôi, cúi xuống hỏi tôi, đang lúc nói chuyện thì có một luồng khí lạnh phà vào mặt tôi, giống như anh ta vừa ăn kẹo bạc hà xong vậy, thơm mát.
Cảm giác ấy giống như uống rượu say vậy, tôi sắp say rồi, lại không hề lắc đầu phủ nhận.
Tô Mộc thấy dáng vẻ mê muội của tôi, càng cười vui vẻ hơn, cúi xuống hôn lên đôi môi tôi một nụ hôn chuồn chuồn chấm nước, sau đó nắm tay tôi nói: “Yên tâm, dù anh có phải đào ba thước đất, cũng phải tìm cho ra em họ em, là người hay ma, thì cũng phải đòi lại công bằng cho dì dượng em.”
Tôi gật đầu, khẽ cười nhìn anh ta, trong lòng trào dâng cảm giác ngọt ngào, thực sự anh ta giống như bạn trai tôi vậy, cảm giác mà trước đây tôi chưa từng có với Vương Văn, tình cảm giữa tôi và Vương Văn, vẫn cứ nhạt nhẽo như vậy, anh ấy đối xử với tôi tốt, tôi cũng đối xử với anh ấy rất tốt, chúng tôi đều cố gắng bồi dưỡng tình cảm với nhau, thời gian dài cả hai bên đều cảm thấy quyến luyến.
“Nhưng em họ em vẫn phải dựa vào em, em có sợ không?” Tô Mộc tỏ ra nghiêm túc, hỏi tôi.
“Dựa vào tôi?” Tôi sững sờ, tôi không biết gì cả, dựa và tôi có thể tìm được em họ sao?
Tô Mộc gật đầu, tiếp tục nói: “Đúng vậy, vừa rồi linh hồn của em họ em đã muốn gọi hồn em đi, có thể nói rõ pháp sư ở đằng sau đã chú ý tới sự tồn tại của em, giờ nếu như anh ra tay tùy tiện, thì pháp sư sẽ chó cùng bứt giậu, giết em họ của em.”
‘Vậy giờ phải làm thế nào? Tôi cần phải làm gì?” Tôi nghe thấy vậy vô cùng vội vàng, không hề lo sợ mà hỏi Tô Mộc.
“Pháp sư đó không phải là một lần gây án, chắc chắn sẽ còn ra tay với nhiều cô gái khác, chúng ta phải bắt được pháp sư đó trước khi ông ta tìm được được mục tiêu, sau đó do em lại bị pháp sư đó gọi hồn, anh làm theo khuôn mẫu tìm được thầy pháp sư đó, mới có thể cứu được em họ của em.”
“Lấy tôi là mồi nhử ư…” Sau khi tôi hiểu ý của Tô Mộc, không khỏi do dự, phải biết rằng, bảo tôi làm mồi nhử để cứu em họ là chuyện không thể chối từ, nhưng tôi vừa trải qua việc bị em họ gọi hồn, đang vô cùng hoảng sợ, nếu bây giờ lại làm mồi nhử cho người khác, e rằng tôi sẽ rất sợ hãi.
Tô Mộc nhìn tôi tỏ vẻ khó xử, cong môi cười hỏi tôi: “Sao thế? Sợ à?”
Nói xong ánh mắt của của anh ta nhìn chằm chằm vào gương mặt tôi, mắt nhìn vào mắt tôi: “Yên tâm, anh sẽ bảo vệ em, không để bất cứ ai làm tổn thương đến em, em có tin anh không?”
Tôi nói tôi không tin anh ra, nhưng ánh mắt anh ta lại nhìn tôi một cách quyết tâm như vậy khiên tôi có một cảm giác an toàn rất lớn, giống như chỉ cần có anh ta thì trời sẽ không thể sụp xuống vậy.
“Chị họ… chị đến chơi với em đi… chị đến đi… chơi với em đi mà… ở đây vui lắm…”
Trong thoáng giây, tôi nghe thấy tiếng của em họ.
Mà giọng nói của con bé ngay đằng sau lưng tôi, lẽ nào Tô Mộc đã gọi hồn thành công rồi sao?
Tôi quay đầu lại trong vô thức, nhìn thấy em họ đang đứng ngay đằng sau lưng tôi, gương mặt nở nụ cười, đôi mắt nhìn tôi chằm chằm.
Nhưng cơ thể con bé hơi mờ ảo, giống như cái bóng phản chiếu từ ống kính 3D vậy, toàn thân tỏa ra sự lạnh lùng, biểu cảm vô cùng cứng nhắc.
Bởi vì tôi đã từng gặp ma, nhìn thấy ma trước mắt là em họ thì cũng còn sợ hãi nữa, vội vàng nắm lấy tay con bé hỏi nó hiện còn sống hay đã chết, cơ thể đang ở đâu để tôi đưa người đi cứu nó.
Con bé vẫn cười một cách cứng nhắc nhắc, gật đầu nói: “Được đó… chị họ mau mau tới cứu em đi… cơ thể cũng không ở xa lắm, em đưa chị đi tìm…”
Nói xong em họ kéo tay tôi đi ra ngoài, lạ ở chỗ, vừa nãy tôi không thể nào chạy ra khỏi miếu Thổ Địa, nhưng dưới sự dẫn dắt của em họ thì lại khôi phục lại bình thường, chỉ đi vài bước đã tới điện lớn, để đi ra khỏi miếu Thổ Địa.
Trong lòng tôi vô cùng vui vẻ, không ngờ Tô Mộc lại lợi hại như vậy, nhanh như vậy đã có thể gọi hồn thành công, sắp tìm được em họ rồi, chưa biết chừng có thể giải cứu được nhưng cô gái khác bị bắt đi thiêu, lập được công lớn.
Em họ đưa tôi đi một mạch ra ngoài, nhanh chóng ra khỏi miếu Thổ Địa, nhưng bên ngoài miếu Thổ Địa không thấy bóng dáng của Tô Mộc và Tô Đoàn đâu cả? Không phải bọn họ đang ở bên ngoài miếu Thổ Địa làm phép sao?
Tôi thấy hơi kỳ lạ, giữ tay em họ lại, nói chờ một lát, tôi phải tìm Tô Mộc, nếu không một mình tôi đi theo con bé về, cũng không thể cứu được con bé.
Em họ thấy tôi không chịu đi theo đột nhiên trở nên nóng nảy, nói tôi đi trước, lát nữa Tô Mộc sẽ đi tìm tôi, nói rồi con bé lật ngược tay lại nắm lấy cánh tay tôi, cố gắng kéo tôi về phía rừng cây!
Tôi vội vàng không kịp chuẩn bị, bị em họ kéo đi lảo đảo vài bước, còn em họ mặc dù là một linh hồn nhưng lại có sức mạnh kinh hồn, tôi là một người hơn năm mươi cân nhưng con bé kéo đi như một con gà con vậy, rất nhanh sau đó bị con bé kéo vào trong rừng cây.
Rừng cây lúc này không hề giống như lúc nãy tôi đi ngang qua, khắp nơi đều u ám, có cảm giác như đã từng quen thuộc, giống như…
Giống như lúc Tô Mộc giả vờ làm quả phụ nhà họ Vương!
Đúng! Cảm giác lạnh lẽo giống như vậy, lúc ấy quả phụ họ Vương dính đầu lông gà cũng cảm thấy u ám như vậy, đó là ảo ảnh mà Tô Mộc tạo ra, còn bây giờ trong rừng cây cũng vậy, chẳng lẽ đây là ảo ảnh mà linh hồn em họ tạo ra sao?
Đột nhiên tôi chợt nghĩ ra, nếu như thực sự em họ được Tô Mộc gọi hồn thì Tô Mộc phải xuất hiện mới đúng, dù Tô Mộc không xuất hiện thì em họ cũng đưa tôi đi tìm Tô Mộc chứ không phải đưa một mình tôi đi tìm cơ thể của con bé!
Trong lòng tôi run rẩy, dùng tay hất tay em họ ra, hét to gọi tên Tô Mộc.
Em họ thấy tôi không chịu đi cùng đột nhiên sắc mặt trầm xuống, gương mặt đều trở nên đen tối, đôi mặt đỏ ngầu, một lần nữa nắm lấy tay tôi, những móng tay dài đâm thẳng vào da thịt tôi, đâu đến mức tôi nghẹn ngào hét lên!
“Tô Mộc, anh đang ở đâu? Mau tới cứu tôi!” Nước mắt tôi tuôn trào, lúc gần như sắp bị dọa chết thì cố gắng hết sức hét tên Tô Mộc.
Nhưng sau khi em họ nghe thấy tôi gọi tên Tô Mọc, lại cười lớn hơn, vừa kéo tôi vào rừng vừa nói: “Tô Mộc sẽ không tới cứu chị đâu… Chị qua đây với em đi…”
Tôi thấy con bé nói chắc chắn như vậy, trái tim càng hoảng loạn, tôi cảm giác như mình sắp chết, dù tôi có kêu thế nào cũng như bị ngăn cách vậy, không hề được Tô Mộc đáp lại.
Tôi bị em họ kéo thẳng vào núi, ngay khi tôi cảm thấy tuyệt vọng vô cùng, đột nhiên tôi cảm thấy có một sự lạnh lẽo xộc lên từ trong miệng của tôi, cứ thế nạy mở răng tôi kéo lưỡi và đầu tôi.
Chặt tới mức đầu lưỡi tôi đau nhức, giống như bị ai đó cắn nát, nhưng lưỡi bị đau đớn kịch liệt, một sự lạnh lẽo nhẹ nhàng bay tới trán tôi, mắt tôi đột nhiên sáng bừng lên!
Trong đầu đột nhiên có chút gì đó, tới khi tôi kịp phản ứng, trước mắt đã không còn rừng cây u ám kinh khủng nữa, tôi vẫn ở bên trong miếu Thổ Địa, mà trước mắt tôi là một gương mặt đẹp trai đang điên cuồng cắn mút tôi.
Anh ta càng cắn mút lưỡi tôi sự đau đớn càng tăng nhanh, trong miệng tràn ngập mùi máu.
Tôi đẩy người trước mặt ra, hình như Tô Mộc không hề chú ý là tôi đã tỉnh, vẫn chưa thỏa mãn, sau khi thấy đang tức giận chờ anh ta, gương mặt vui vẻ, hai tay nắm lấy tay tôi hỏi tôi: “Lộc Dương, em cảm thấy thế nào?”
“Lưỡi và đầu đau quá, ai bảo anh cắn tôi!” Tôi giận dữ nói, thực ra tôi muốn hỏi tại sao anh ta lại hôn tôi, nhưng Tô Đoàn đang ở bên cạnh nhìn, anh ta lại có thể hôn tôi một cách thẳng thắn như vậy, còn cắn nát đầu lưỡi tôi, tôi thực sự xấu hổ tới nỗi mắt mũi đỏ bừng.
“Không cắn em, hồn phách của em sẽ bị câu mất, em muốn chết sao?” Gương mặt của Tô Mộc vừa nãy rất lo lắng cho tôi, nghe thấy câu hỏi của tôi, anh ta rất khó chịu, mặt trầm xuống.
Lúc này tôi mới phát hiện, linh hồn của em họ đã không còn ở đây, vội vàng hỏi vừa rồi xảy ra chuyện gì, không phải chúng tôi đang gọi hồn em hộ sao, tại sao tôi suýt chút nữa lại bị người ta câu mất hồn.
Tô Mộc khó chịu với phản ứng vừa rồi của tôi, gương mặt lạnh lùng không lên tiếng, Tô Đoàn thấy bầu không khí có hơi gương gạo vội vàng giải thích: “Là cháu không tốt, lúc bày trận đã sơ xuất, có người chui vào trong lỗ hổng nên mới làm hại bà Hai ở ngoài vùng nguy hiểm.”
Nói xong cậu ta liếc nhìn Tô Mộc, rồi khẽ nói: “Bà Hai bà đừng giận ông Hai nữa, tình trạng vừa rồi của bà, chỉ có thể dùng lưỡi, máu mới có thể ra khỏi ảo ảnh được, đầu lưỡi tập trung toàn bộ tinh khí của con người, có thể loại bỏ hết thảy âm khí, có sức ảnh hưởng rất lớn với ma, cho nên ông Hai…”
Cậu ta chưa nói xong, Tô Mộc đột nhiên trừng mắt liếc nhìn cậu ta, khoảng cách quá gần khiến thậm chí tôi có thể cảm giác trong mắt Tô Mộc có hơi độc ác.
Tô Đoàn rụt cổ lại, ngoan ngoãn im miệng.
Nhưng cậu ta nói vậy tôi mới hiểu, đúng vậy, máu đầu lưỡi chính là sự tồn tại của cực dương, có sức sát thương vô cùng lớn với ma quỷ, nhưng Tô Mộc cắn nát lưỡi tôi, chắc chắn cũng chạm đến máu đầu lưỡi của tôi, anh ta có bị thương không vậy?
Nghĩ tới đây, tôi vô thức nhìn về phía Tô Mộc, lúc này tôi mới phát hiện ra sắc mặt của anh ta trắng bệch, miệng và môi không còn hồng hào.
“Tô Mộc… anh không sao chứ?” Tôi hỏi Tô Mộc.
“Không chết đâu.” Tô Mộc tức giận nói, nói xong anh ta đứng dậy, kéo tôi khỏi mặt đất, rồi thu dọn đồ đạc để đi.
Tôi vô cùng hoảng hốt, chúng tôi tới đây là để gọi hồn em họ, bây giờ anh ta không gọi hồn mà lại đi luôn, chẳng lẽ là bởi vì vừa nãy tôi đã đắc tội với anh ta sao?
Tô sợ rằng anh ta giận tôi thực sự, giọng điệu dịu xuống, nắm lấy tay anh ta, cười nói: “Sao lại đã đi rồi, không gọi hồn nữa sao?”
“Không gọi nữa.” Tô Mộc nói, anh ta cũng không giải thích vì sao không gọi hồn, chỉ nhìn tôi với sắc mặt phức tạp, không nói rõ được là ý gì.
“Đừng mà Tô Mộc, vừa nãy tôi không hề cố ý, anh đừng giận tôi có được không.” Giọng tôi nhẹ nhàng hơn hẳn, tay nắm lấy tay anh ta nũng nịu, bây giờ tôi không còn quan tâm đến thể diện nữa, dù sao việc này liên quan đến việc sống chết cả đời của em họ, không thể vì sự ngại ngùng của tôi mà chậm trể được.
Tô Mộc thấy tôi phản ứng như vậy, khẽ dừng lại, khóe miệng cong lên cười một nụ cười xấu xa, hỏi tôi: “Bây giờ là em đang làm nũng sao?”
Nói thừa, tôi đã làm rõ ràng như vậy không phải làm nũng thì là gì chứ!
Thực sự tôi sắp tức chết rồi, không ngờ anh ta đã hơn trăm năm tuổi rồi vẫn còn không hiểu tâm trạng của người phụ nữ, làm gì có người phụ nữ nào khi làm nũng lại muốn bị vạch trần như thế đâu!
Quả thực là bệnh nhân ung thư giai đoạn cuối!
Nhưng bây giờ tôi lại phải cầu cạnh anh ta, đành phải nhọc nhằn gật đầu, khẽ nói: “Tô Mộc, xem bây giờ chúng ta… với quan hệ hợp tác của chúng ta… mau cứu em họ, huống hồ, anh đã đồng ý sẽ tìm em họ cho tôi.”
“Quan hệ hợp tác?” Tô Mộc nhíu mày, giống như bị câu nói đó kích thích: “Nếu như là quan hệ hợp tác, em họ em mất tích thì liên quan gì tới anh?”
“Sao lại không liên quan tới anh, anh đã đồng ý với tôi là đi tìm nó mà!” Tô nhìn thấy Tô Mộc nói như vậy nhất thời thấy vội vàng, như vậy là anh ta đang muốn mặc kệ không muốn làm.
“Anh chỉ đồng ý giúp đỡ tìm kiếm em họ của bà xã anh, không nói là hợp tác tìm em họ, em chỉ là người hợp tác với anh, vậy thì em họ em em tự tìm đi, còn khoảng thời gian chẳng bằng anh đi tìm Lâm Yến Nhi.” Tô Mộc nheo mắt, bĩu môi nói.
Nói xong anh ta không thèm để ý tới tôi, quay người đến miếu Hỏa Thần, đi xuống dưới núi.
Tôi ngây người ra, giúp bà xã của anh ta tìm em họ? Anh ta nói là tôi là bà xã của anh ta sao?
Trái tim tôi đập thình thịch, trong chớp mắt, tôi lại có cảm giác bị trêu đùa, mà con người anh ta tuy tính cách hay thay đổi nhưng dáng vẻ cũng đẹp trai, lại đối xử tốt với tôi, nếu như trước đây tôi chưa gặp Vương Văn, có một người chồng như anh ta có lẽ tôi sẽ vui mừng tới điên lên mất!
Nhưng nghĩ tới Vương Văn, trái tim tôi không khỏi nhói đau, Tô Mộc này không biết đã giấu Vương Văn đi đâu rồi, từ sau khi tôi đi theo anh ta, tôi không còn nhìn thấy Vương Văn nữa, hiện giờ anh ấy có tốt không? Có oán trách tôi không?
Đúng lúc tôi đang suy nghĩ xuất thần, bên tai đột nhiên có tiếng của Tô Đoàn: “Bà Hai?”
Tôi nhất thời lấy lại tinh thần: “Sao thế?”
“Bà đừng trách ông Hai, vừa rồi bà bị em họ câu mất hồn, nói rõ là bà ấy hiện giờ đã bị pháp sư không chế, dù có dùng phép gọi hồn cũng không thể gọi tới được, chắc chắn linh hồn của bà ấy đã bị giam cầm.” Tô Đoàn cười, giải thích.
Lúc này tôi mới hiểu, hỏi Tô Đoàn vậy tiếp theo sau đây phải làm gì.
Tô Đoàn không trả lời tôi, chỉ nói ông Hai đã đi rất xa, chúng ta nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Nói xong cậu ta cũng rời khỏi miếu thổ đi và xuống núi.
Lúc quay lại xe, Tô Mộc đã ngồi yên vị ở chỗ ngồi phía sau, vừa nãy tôi hiểu lầm anh ta, giờ không dám đối diện, lên quay sang ngồi lên ghế lại phụ.
Ai ngờ tôi vừa mở cửa xe, Tô Mộc liền vỗ vào vị trí bên cạnh mình, nói: “Em ngồi đây đi!”
“Hả? Ờ…” Tôi không biết trong lòng tôi thế nào, lúc này lại ngoan ngoãn như chứ cừu non, ngồi lại ghế phía sau, ngồi ngay bên cạnh Tô Mộc.
Anh ta không nói chuyện, chỉ từ từ nhắm hai mắt lại để nghỉ ngơi, như thể rất mệt mỏi.
Cũng đúng, cho dù anh ta không hề có vướng mắc gì, nhưng vừa nãy vì cứu tôi mà lại bị máu đầu lưỡi của tôi làm tổn thương.
Nghĩ tới đây, tôi không khỏi áy náy, khẽ cọ vào người anh ta, kéo lấy tay anh ta.
Tay anh ta lạnh buốt, sau khi bị tôi nắm lại lại quay ngược lại nắm lấy tay tôi vào lòng bàn tay anh ta, tôi bị mất trọng tâm, ngã vào lòng anh ta.
Rõ ràng vừa rồi anh ta còn ra vẻ rất mệt mỏi, bây giờ lại nhìn tôi cười tươi, giống như một con cáo già gian ngoan vậy.
“Bây giờ đã nhận anh là chồng em rồi sao?” Tô Mộc nắm lấy cằm tôi, cúi xuống hỏi tôi, đang lúc nói chuyện thì có một luồng khí lạnh phà vào mặt tôi, giống như anh ta vừa ăn kẹo bạc hà xong vậy, thơm mát.
Cảm giác ấy giống như uống rượu say vậy, tôi sắp say rồi, lại không hề lắc đầu phủ nhận.
Tô Mộc thấy dáng vẻ mê muội của tôi, càng cười vui vẻ hơn, cúi xuống hôn lên đôi môi tôi một nụ hôn chuồn chuồn chấm nước, sau đó nắm tay tôi nói: “Yên tâm, dù anh có phải đào ba thước đất, cũng phải tìm cho ra em họ em, là người hay ma, thì cũng phải đòi lại công bằng cho dì dượng em.”
Tôi gật đầu, khẽ cười nhìn anh ta, trong lòng trào dâng cảm giác ngọt ngào, thực sự anh ta giống như bạn trai tôi vậy, cảm giác mà trước đây tôi chưa từng có với Vương Văn, tình cảm giữa tôi và Vương Văn, vẫn cứ nhạt nhẽo như vậy, anh ấy đối xử với tôi tốt, tôi cũng đối xử với anh ấy rất tốt, chúng tôi đều cố gắng bồi dưỡng tình cảm với nhau, thời gian dài cả hai bên đều cảm thấy quyến luyến.
“Nhưng em họ em vẫn phải dựa vào em, em có sợ không?” Tô Mộc tỏ ra nghiêm túc, hỏi tôi.
“Dựa vào tôi?” Tôi sững sờ, tôi không biết gì cả, dựa và tôi có thể tìm được em họ sao?
Tô Mộc gật đầu, tiếp tục nói: “Đúng vậy, vừa rồi linh hồn của em họ em đã muốn gọi hồn em đi, có thể nói rõ pháp sư ở đằng sau đã chú ý tới sự tồn tại của em, giờ nếu như anh ra tay tùy tiện, thì pháp sư sẽ chó cùng bứt giậu, giết em họ của em.”
‘Vậy giờ phải làm thế nào? Tôi cần phải làm gì?” Tôi nghe thấy vậy vô cùng vội vàng, không hề lo sợ mà hỏi Tô Mộc.
“Pháp sư đó không phải là một lần gây án, chắc chắn sẽ còn ra tay với nhiều cô gái khác, chúng ta phải bắt được pháp sư đó trước khi ông ta tìm được được mục tiêu, sau đó do em lại bị pháp sư đó gọi hồn, anh làm theo khuôn mẫu tìm được thầy pháp sư đó, mới có thể cứu được em họ của em.”
“Lấy tôi là mồi nhử ư…” Sau khi tôi hiểu ý của Tô Mộc, không khỏi do dự, phải biết rằng, bảo tôi làm mồi nhử để cứu em họ là chuyện không thể chối từ, nhưng tôi vừa trải qua việc bị em họ gọi hồn, đang vô cùng hoảng sợ, nếu bây giờ lại làm mồi nhử cho người khác, e rằng tôi sẽ rất sợ hãi.
Tô Mộc nhìn tôi tỏ vẻ khó xử, cong môi cười hỏi tôi: “Sao thế? Sợ à?”
Nói xong ánh mắt của của anh ta nhìn chằm chằm vào gương mặt tôi, mắt nhìn vào mắt tôi: “Yên tâm, anh sẽ bảo vệ em, không để bất cứ ai làm tổn thương đến em, em có tin anh không?”
Tôi nói tôi không tin anh ra, nhưng ánh mắt anh ta lại nhìn tôi một cách quyết tâm như vậy khiên tôi có một cảm giác an toàn rất lớn, giống như chỉ cần có anh ta thì trời sẽ không thể sụp xuống vậy.
/377
|