Tôi không thể làm gì khác đành ngoan ngoãn gật đầu nói: “Tôi tin.”
Anh ta gật đầu, không nói gì thêm, đúng lúc này, điện thoại của Tô Đoàn ở phía trước vang lên, cậu ta cầm điện thoại nhìn thoáng qua nói là bố cậu ta gọi tới, sau đó bật chế độ rảnh tay.
Tô Thịnh hỏi chúng tôi đã điều tra được manh mối gì không, Tô Đoàn đã nói một cách khái quát về việc em họ tôi mất tích và việc tôi bị gọi hồn, sau đó hỏi Tô Thịnh về tình hình bên đó.
Tô Thịnh trầm ngâm một lúc, hỏi có phải trước khi khi bị mất tích em họ tôi đột nhiên phát điên không.
Làm sao ông ta biết được?
Tôi lập tức cầm điện thoại lên, còn nói cho Tô Thịnh nghe chuyện em họ bị người ta hành hạ.
Tô Thịnh nói như vậy thì đúng rồi, bây giờ nắm chắc manh mỗi là mỗi một cô gái trước khi mất tích, đều ở trong trạng thái tinh thần hoảng loạn, chắc là đều đã bị hành hạ, nên chỉ cần tìm được cô gái bị hành hạ là có thể xác định được bị mất tích là ai!
Nói xong Tô Thịnh nói hiện tại bên phía cảnh sát đã bắt đầu tiến hành phương pháp loại trừ, chỉ cần có tin tức sẽ thông báo cho chúng tôi ngay rồi tắt điện thoại.
Sau khi tôi trả lại di động cho Tô Đoàn thì vui vẻ báo lại kết quả, ai ngờ Tô Mộc không hề vui vẻ gì, giống như thể đã biết chuyện này từ trước vậy.
Anh ta còn bảo Tô Đoàn đưa chúng tôi về khách sạn.
Ban đầu tôi nghĩ là sẽ đi tìm Tô Thịnh để cùng nhau đi làm phương pháp loại trừ, thấy đột nhiên Tô Mộc lại nói muốn về khách sạn, tôi vội vàng hỏi anh ta, chúng ta không đi theo phương pháp loại trừ kia sao?
Tô Mộc im lặng khi tôi hỏi anh ta, thực sự giống như kiểu tôi đang hỏi những câu hỏi ngốc nghếch vậy, nói: “Những chuyện vụn vặt đó, để họ làm là được rồi, chúng ta về khách sạn nghỉ ngơi chút đã, mai họ có kết quả thì chúng ta lại tiếp tục.”
“Nhưng mà…” Tôi há hốc mồm, nhìn Tô Mộc hơi ngại ngần.
“Có gì cứ nói.” Tô Mộc nhíu mày, gương mặt dịu dàng vừa này đã tan biến, nói một cách thúc giục.
“Nhưng tại sao chúng ta phải ở khách sạn, không phải là Vương Văn có thuê phòng trọ sao, tôi có chìa khóa, chúng ta về đó là được rồi.” Tôi nói.
“Đó là phòng trọ của người đàn ông khác, anh không muốn ở phòng của người khác với em.” Tô Mộc nói, anh ta lại có thể nói chuyện một cách đương nhiên như vậy, giống như thể ở phòng trọ của Vương Văn là một điều sỉ nhục với anh vậy!
Tôi vô cùng buồn bực, sờ cái túi tiền đã xẹp lép nói: “Nhưng tôi không có tiền để ở khách sạn, anh đã tiêu hết tiền của tôi rồi.”
“Còn chưa tiêu hết, trong thẻ của em vẫn còn.” Tô Mộc chỉ vào ví tiền của tôi và nói, lời nói của anh ta vô cùng tự nhiên, giống như thể hình như đang nói về tiền trong thẻ của anh ta vậy.
Tôi sắp khóc tới nơi rồi, anh ta chủ nghĩa đàn ông lớn như vậy, luôn nói anh ta là chồng tôi, vậy đi vào khác khách sạn với chồng không thể lúc nào cũng tiêu tiền của tôi chứ?
Tôi nhìn Tô Mộc với gương mắt đau đớn, thi thoảng liếc nhìn Tô Đoàn, không phải cậu ta có tiền sao, không định mời ông Hai và bà Hai ở khách sạn sao?
“Phì.” Đúng lúc tôi khó chịu gần chết, Tô Mộc lại cười, lấy tay véo mũi tôi, nói: “Xem xem em keo kiệt quá kìa, em yên tâm, chỉ cần em ngoan ngoãn đi theo anh, anh đảm bảo em sẽ ăn no uống say, với bản lĩnh của chồng em, kiếm tiền chỉ là chuyện trong chốc lát mà thôi.”
Tô Đoàn vẫn như người chết lúc này mới quay đầu lại nói: “Bà Hai, bà yên tâm, năm đó sản nghiệp của gia đình cháu phần lớn do ông Hai kiếm được, hơn nữa nếu tiền của bà không đủ thì có thể tới chỗ cháu lấy bất cứ lúc nào.”
Nói xong cậu ta đưa ra một tấm thẻ ngân hàng, đây là thẻ Silver, trên đó viết thẻ ngân hàng nhân dân kim cương, vừa nhìn đã thấy có vẻ rất nhiều tiền.
Tôi mặt dày nhận lấy, nhưng hình như tay chưa chạm tới thẻ ngân hàng thì đã bị Tô Mộc đoạt lấy.
“Dù sao ông cũng là ông của cháu, sao lại có thể lấy tiền của các cháu được, yên tâm đi, bà cháu có tiền, không có thì ông sẽ kiếm tiền cho bà cháu, vợ của mình, thì phải tự bản thân mình nuôi.” Tô Mộc nói.
Nói xong anh ta trả thẻ lại, còn nói Tô Đoàn sau này đừng lấy tiền ra nữa.
Đang nói chuyện thì xe đã đến trước cửa khách sạn Hilston, Tô Đoàn cũng không gượng ép nữa, nhìn thấy vẻ mặt thành thật của Tô Mộc lại cất thẻ đi, nói ngày mai sẽ đón chúng tôi, sau đó thì lái xe đi.
Đợi tới khi Tô Đoàn đi khỏi, tôi tức giận nghiến răng lại, cố tình không thèm để ý tới Tô Mộc.
Ai ngờ anh ta lại còn bình tĩnh hơn cả tôi, thấy tôi không hề chú ý tới anh ta, anh ta cũng không thèm để ý tới tôi, tự mình làm thủ tục check-in, đương nhiên là tiêu tiền của tôi.
Sau khi về phòng, Tô Mộc vẫn không để ý tới tôi, trực tiếp đi vào phòng tắm để tắm, để lại tôi một mình trên giường, nghe tiếng nước chảy rào rào, tôi đứng ngồi không yên.
Bởi vì tôi phát hiện ra một vấn đề rất thực tế, phòng mà Tô Mộc đặt là một phòng đơn có giường lớn, nhưng lại chỉ có có một phòng (Đương nhiên nếu đặt phòng có hai phòng ngủ thì chắc chắc sẽ tôi sẽ xót của), tối nay chúng sẽ ngủ thế nào đây?
Tuy tôi cũng đã hôn anh ta, ôm anh ta, thậm chí đã làm cả chuyện đó, nhưng việc đó là ngoài ý muốn, anh ta đã giả vờ làm Vương Văn làm chuyện đó với tôi, bây giờ tôi biết rõ ràng anh ta là Tô Mộc còn ngủ cùng anh ta, sao tôi có thể phóng khoáng như vậy được chứ!
Trong lúc tôi phát hiện ra mình đã quá lo lắng, thì tiếng nước chảy trong phòng tắm vẫn vang lên, từ lúc bới vào phòng tới giờ đã hơn một tiếng đồng hồ, Tô Mộc còn đang suy nghĩ gì không biết, cũng không biết anh ta làm cái quái gì ở trong đó nữa.
Rất nhiều lần tôi không thể nhịn được sự tò mò, định vào xem xem rốt cuộc anh ta làm gì, sao tắm lâu như vậy.
Nhưng mỗi lần bước tới cửa phòng tắm tôi lại đành nhẫn nhịn, anh ta xấu tính như vậy, giờ tôi lại xông vào, nhìn thấy cơ thể trần truồng của anh ta, không biết sẽ bị nói gì nữa…
Nếu anh ta bắt tôi chịu trách nhiệm với anh ta thì phải làm sao?
Hai tiếng trôi qua Tô Mộc mới đẩy cửa bước ra ngoài, đầu anh ta ướt sũng, những giọt nước rớt xuống trên cơ thể đẹp đẽ của anh ta, rớt qua cơ ngực rắn chắc của anh ta, đến tận cơ bụng thẳng xuống dưới và thấm vào chiếc khăn đang quấn ngang hông anh ta.
Đợi đã?
Anh ta tắm xong lại không mặc quần áo, chỉ quấn khăn tắm mà đã ra ngoài sao?
Đây là tạo hình của nam chính trong phim điện ảnh của Ấu Mỹ, tại sao lại xuất hiện trên người của Tô Mộc, còn người đàn ông ma quái một trăm năm trước đâu?
Dù anh ta không phải là hình tượng chàng trai quốc dân gì thì ít nhất cũng nên mặc quần áo vào chứ!
Nhưng đừng có nhìn anh ta là ma, dáng dấp của anh ta thực sự không còn gì để nói, còn đẹp hơn cả huấn luyện viên thể hình trước kia của tôi, cơ bụng bằng phẳng như vậy, vòng eo con kiến thế này, chẳng trách lực chiến đấu tốt đến thế…
“Lộc Dương, em đã nhìn đủ chưa?” Tôi đang nhìn vào vòng eo tuyệt mĩ của anh ta thì giọng nói của Tô Mộc vang lên bên tai, làm tôi giật cả mình!
Mặt tôi đỏ lựng cả lên, lập tức quay đầu về một bên, mạnh miệng nói: “Ai ngắm anh chứ, sao anh lại không mặc quần áo chứ?”
“Trong đó không có quần áo ngủ của anh.” Tô Mộc nói, nói xong anh ta bước tới tủ quần áo lấy một cái chăn rồi trải ra đất nói: “Em ngủ trên giường, còn anh ngủ đất, không còn sớm nữa, nghỉ ngơi chút đi, ngày mai em là nhân vật chính đấy.”
“Ừm.” Tôi đáp, vừa nãy còn xoắn xuýt mãi về vấn đề đêm nay sẽ ngủ thế nào, không ngờ anh ta lại ngủ dưới đất, còn tôi lại có cảm giác thất vọng nhỏ, dáng người của anh ta đẹp như vậy, nếu như được ôm anh ta ngủ, chắc chắn là rất dễ chịu phải không?
Một ý nghĩ nảy sinh trong đầu, đến chính mình cũng cảm thấy chán ghét, trước kia dù tôi cũng không phải gái nhà lành nhưng cũng là người con gái đàng hoàng, bây giờ lại thèm giỏ dãi một cơ thể đẹp đẽ, thực sự là đáng kinh!
Tôi vừa mắng mình trong lòng, vừa tránh né anh ta đi tới phòng tắm, nhưng dù tôi cố gắng thế nào, giờ phút này ánh mắt vẫn nhìn vào anh ta, trong đầu lại ngập tràn những cảnh yêu đương điên cuồng với anh ta đêm hôm đó.
Mãi tới khi tôi tắm xong, gương mặt vẫn nóng như cũ, cũng may là Tô Mộc đã ngủ rồi, tôi không dám nhìn anh ta mà trèo lên giường nằm.
Cả buối tối tôi đều mơ thấy Tô Mộc ôm tôi, cùng tôi triền miên trong mơ, đến sáng ngày hôm sau, khi Tô Mộc gọi tôi dậy, ở phía dưới của tôi ướt sũng.
Hình như anh ta rất vội vàng, nói Tô Đoàn đang ở dưới lầu chờ bảo tôi nhanh chóng thay quần áo để lên đường.
Mặt tôi đỏ bừng, lúng túng nói chờ một lát, tôi tắm xong rồi đi ngay.
Ai ngờ Tô Mộc giống như khiêng tôi lên vậy, lôi tôi ra khỏi chăn, vừa giục tôi nhanh lên, vừa ôm lấy eo tôi.
Khi cánh tay của anh ta chạm vào đùi tôi, không cẩn thận chạm vào mông tôi, cảm nhận được sự ẩm ướt bên dưới, gương mặt vô cùng ghét bỏ nhìn tôi: “Em đái dầm ư?”
“Anh mới đái dầm ý.” Vốn dĩ tôi đang xấu hổ, bị anh ta hỏi như vậy tôi lại càng xấu hổ, hận không có lỗ nẻ nào để chui xuống.
Anh ta cau mày nhìn tôi, rồi đột nhiên cười rộ lên, nhìn tôi với anh mắt đầy sự chết nhạo: “Không đái dầm, vậy thì chỉ có thể vì một nguyên nhân, em thích anh tới vậy sao? Chỉ cần nhìn thấy anh là đã ướt sũng sao?”
“Nói bậy bạ gì vậy, anh mới ướt sũng ấy, tôi chỉ bị ra mồ hôi thôi.” Tôi mạnh miệng nói.
Khi nói chuyện tôi đã đẩy anh ta ra chạy vào phòng tắm, giữ chặt cửa khóa lại, tựa vào cửa phòng tắm không dám thở mạnh.
Một lúc sau, tâm trạng của tôi mới bình thường trở lại, sau đó vặn vòi nước, mở nước nóng để tắm, nhân tiện rửa sạch sự xấu hổ vừa rồi.
Đợi khi tôi tắm xong, Tô Đoàn cũng đã có mặt ở trong phòng, có lẽ là cậu ta không đợi được nữa, nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ của tôi, nói luôn là chúng ta đi thôi, đã liên hệ được bên bệnh viện, bây giờ qua đó, nói xong đẩy cửa đi ra ngoài.
Tôi không dám nhìn Tô Mộc, đầu cứng nhắc đi theo hướng của Tô Đoàn, đầu cắm xuống đất đi sau lưng Tô Đoàn.
Tô Mộc theo phía sau tôi, vẫn cười như vậy, giọng điệu vô cùng mập mờ, khiến cho dù ở đằng sau lưng tôi tôi cũng cảm giác ánh mắt nóng bỏng của anh ta.
Cũng may anh ta không cười nhạo tôi trước mặt Tô Đoàn, chúng tôi lái xe tới bệnh viện tâm thần trước kia của em họ, tìm giám đốc bệnh viện.
Giám đốc bệnh viện cũng đang chờ chúng tôi, khi thấy Tô Đoàn thì ngay lập tức tiếp đón, nói rốt cuộc đã đón được chúng tôi, sau khi ông ta nhận được thông báo đã đến bệnh viện chờ đợi, sợ làm chậm trễ việc của chúng tôi.
Ông ta nói và nhiệt tình giơ tay bắt tay của Tô Đoàn, giống như vô cùng thân thiết với Tô Đoàn vậy.
Ngược lại Tô Đoàn dù trên mặt cười rất nhiệt tình, nhưng thái độ vẫn lạnh lùng, khác xa hoàn toàn với lúc gặp tôi và Tô Mộc.
Bởi vậy có thể thấy rằng, nhà họ Tô cũng vẫn có thế lực, để giám đốc của bệnh viện tâm thần năm sao phải đợi, phải biết rằng đây là bệnh viện tâm thần duy nhất ở thành phố Giang Minh này, tuy là bệnh viện nhà nước, nhưng xã hội bây giờ luôn áp lực bởi quan hệ, bệnh nhân của bệnh viện tâm thần rất nhiều, muốn vào cũng không phải chuyện dễ dàng, đột nhiên khi em họ bị điên, cậu tôi cũng phải cậy nhờ rất nhiều mối quan hệ mới đưa con bé vào đây được.
Dưới sự dẫn dắt của giám đốc bệnh viện, chúng tôi nhanh chóng tới cửa phòng bệnh, trong phòng bệnh không có nhiều người, chỉ có một cặp vợ chồng già khoảng năm mươi tuổi, đang khóc lóc bên cạnh giường bệnh, có lẽ là bố mẹ của người con gái nằm trên giường.
Còn trên giường bệnh, người con gái ấy hình như bị ngờ nghệch không hề điên như em họ, chỉ ngồi trên giường, yên lặng nhìn chằm chằm ga giường, không nói gì, cũng không làm gì, so với em họ thì cô gái này không hề có sự nguy hiểm nào.
Giám đốc bệnh viện đã nói trước với bố mẹ của của cô gái, đợi khi chúng tôi bước vào, giám đốc bệnh viện chỉ giới thiệu vài câu đơn giản rồi đưa bố mẹ của cô gái ra ngoài, chỉ để lại tôi, Tô Mộc và Tô Đoàn ở lại phòng bệnh của cô gái.
“Bắt đầu đi.” Tô Mộc nói.
“Vâng.” Tô Đoàn lên tiếng, rút từ trong túi ra, hóa ra lại lấy một chiếc tông đơ thường thấy ở tiệm làm tóc.
Tôi vô cùng tò mò, họ nói muốn tôi giả dạng cô gái bị gọi hồn, kết quả là lấy một chiếc tông đơ ra, chiếc tông đơ này có liên quan gì tới việc tôi giả dạng là cô gái kia?
Chỉ nhìn thấy Tô Đoàn bước tới bên cạnh giường, không hề chào hỏi cô gái đó mà trực tiếp giơ tông đơ lên đầu của cô gái đó, trong miệng cậu ta lẩm bẩm gì đó, hình như đang niệm thần chú gì đó.
Tô vô cùng căng thẳng, cô gái này đều bị người ta hành hạ, lực kháng cự rất mạnh, đến cả Tô Mộc cũng bị em họ cắn, mà giờ cậu ta lại ra tay như vậy, không sợ cô gái ấy đột nhiên nổi điên cắn cậu ta sao?
Tô lo lắng nhìn chằm chằm từng hành động của Tô Đoàn, do quá sợ hãi tô vơ thúc bước đến bên cạnh Tô Mộc, trốn vào sau lưng anh ta.
Tô Mộc liếc nhìn tôi, khẽ nói: “Sợ.”
Tôi trừng mắt nhìn anh ta không lên tiếng, sợ thì sợ, dù sao giờ không sợ, đợi tới khi bị gọi hồn thì tôi cũng phải sợ thôi.
Cũng may là sự lo lắng của tôi hoàn toàn thừa thãi, Tô Đoàn cạo đầu vô cùng thuận lợi, tông đơ xong, cô gái lộ nguyên mảng da đầu.
Lúc nãy cô gái còn có bộ dạng ngốc nghếch, sau khi nhìn thấy mái tóc dài của mình bị cắt xuống, đột nhiên cười rộ lên, giống như nhìn thấy một vật hiếm có, nhặt tóc lên, cho lên mũi ngửi.
“Vừa rồi Tô Đoàn đã niệm tụ khí kinh, vạn vật trên thế gian đều có một hơi thở riêng của mình, tụ khí kinh này mang tất cả hơi thở của cô ấy tụ lên tóc, sao đó cạo đi làm thành tóc giả, và đội lên đầu em, hơi thở của cô ấy sẽ che khuất đi hơi thở của em, đợi tới lúc gọi hồn, em có thể giả dạng là cô ấy.”
Tô Mộc nhìn tôi cười, rồi lại không cười nữa, còn chủ động giải thích cho tôi.
Trong lòng tôi đột nhiên thấy cảm động, nhưng tôi nhớ tới lần trước anh ta giải thích làm sao bắt được chuột thôn lỗi, tôi lại thấy buồn bực, dù gì mỗi lần Tô Mộc chủ động giải thích đều không có chuyện gì hay ho cả.
Quả nhiên, đợi tới khi Tô Đoàn cạo sạch tóc của cô gái ấy, lại cầm tông đơ đi về phía tôi.
Tôi lập tức lùi lại, trừng mắt nhìn Tô Đoàn đang cầm tông đơ hết sức đề phòng: “Cháu muốn làm gì?”
Tô Đoàn liếc nhìn Tô Mộc, giọng đầy xin lỗi: “Xin lỗi bà Hai, cháu phải cắt tóc…”
Không đợi cậu ta nói hết tôi cũng hiểu được ý của cậu ta, trực tiếp lấy ta ngăn cản cậu ta:” Dừng lại, các người chỉ nói để tôi giả dạng là cô ta để bị gọi hồn, không nói là phải cạo đầu tôi, đừng nghĩ tới việc cạo đầu tôi!”
“Nhưng…” Tô Đoàn tỏ vẻ khó xử, tuy việc gì cậu ta đều nghe lời Tô Mộc, nhưng thân phận của tôi giờ là bà Hai của cậu ta nên cậu ta cũng không thể ép tôi.
“Cạo đi, muốn tìm được pháp sư thì phải trả một cái giá rất lớn, huống hồ tóc cạo đi rồi còn có thể mọc dài ra, anh cũng không hề chê em.” Tô Mộc nói, nói xong anh ta đã không nhịn nổi nở nụ cười, giống như rất mong chờ dáng vẻ tôi bị cạo trọc đầu.
Từ lúc tôi hiểu biết tới nay, cũng không bao giờ cho người ta cạo trọc đầu, bây giờ sao có thể nhịn được, huống hồ lại còn bị trọc lóc trước mặt Tô Mộc.
Người này tôi không thể gánh nổi!
Tôi quay người định đi ra ngoài, chắc chắn Tô Mộc cố ý, anh ta là mà, nhà họ cũng là một nhà có tiếng trong âm dương, giả danh thành hơi thở của người khác chắc chắn không chỉ có mỗi một cách này, chắc chắn là anh ta muốn làm xấu mặt tôi!
Đầu óc của tôi tức giận tới bùng nổ, nhưng tôi chưa ra khỏi phòng thì đột nhiên Tô Mộc lại xuất hiện trước mặt tôi, tốc độ của anh ta nhanh tới mức thậm chí tôi không kịp nhìn rõ làm thế nào mà anh ta tới được.
“Thế nào, nhanh như vậy mà đã muốn từ bỏ rồi sao? không cứu em em nữa sao, cũng không muốn lập công nữa sao?” Tô Mộc chắn ở cửa ra vào, cười hì hì nhìn tôi, giống như đang uy hiếp tôi vậy, lấy em họ tôi ra để uy hiếp tôi.
Anh ta gật đầu, không nói gì thêm, đúng lúc này, điện thoại của Tô Đoàn ở phía trước vang lên, cậu ta cầm điện thoại nhìn thoáng qua nói là bố cậu ta gọi tới, sau đó bật chế độ rảnh tay.
Tô Thịnh hỏi chúng tôi đã điều tra được manh mối gì không, Tô Đoàn đã nói một cách khái quát về việc em họ tôi mất tích và việc tôi bị gọi hồn, sau đó hỏi Tô Thịnh về tình hình bên đó.
Tô Thịnh trầm ngâm một lúc, hỏi có phải trước khi khi bị mất tích em họ tôi đột nhiên phát điên không.
Làm sao ông ta biết được?
Tôi lập tức cầm điện thoại lên, còn nói cho Tô Thịnh nghe chuyện em họ bị người ta hành hạ.
Tô Thịnh nói như vậy thì đúng rồi, bây giờ nắm chắc manh mỗi là mỗi một cô gái trước khi mất tích, đều ở trong trạng thái tinh thần hoảng loạn, chắc là đều đã bị hành hạ, nên chỉ cần tìm được cô gái bị hành hạ là có thể xác định được bị mất tích là ai!
Nói xong Tô Thịnh nói hiện tại bên phía cảnh sát đã bắt đầu tiến hành phương pháp loại trừ, chỉ cần có tin tức sẽ thông báo cho chúng tôi ngay rồi tắt điện thoại.
Sau khi tôi trả lại di động cho Tô Đoàn thì vui vẻ báo lại kết quả, ai ngờ Tô Mộc không hề vui vẻ gì, giống như thể đã biết chuyện này từ trước vậy.
Anh ta còn bảo Tô Đoàn đưa chúng tôi về khách sạn.
Ban đầu tôi nghĩ là sẽ đi tìm Tô Thịnh để cùng nhau đi làm phương pháp loại trừ, thấy đột nhiên Tô Mộc lại nói muốn về khách sạn, tôi vội vàng hỏi anh ta, chúng ta không đi theo phương pháp loại trừ kia sao?
Tô Mộc im lặng khi tôi hỏi anh ta, thực sự giống như kiểu tôi đang hỏi những câu hỏi ngốc nghếch vậy, nói: “Những chuyện vụn vặt đó, để họ làm là được rồi, chúng ta về khách sạn nghỉ ngơi chút đã, mai họ có kết quả thì chúng ta lại tiếp tục.”
“Nhưng mà…” Tôi há hốc mồm, nhìn Tô Mộc hơi ngại ngần.
“Có gì cứ nói.” Tô Mộc nhíu mày, gương mặt dịu dàng vừa này đã tan biến, nói một cách thúc giục.
“Nhưng tại sao chúng ta phải ở khách sạn, không phải là Vương Văn có thuê phòng trọ sao, tôi có chìa khóa, chúng ta về đó là được rồi.” Tôi nói.
“Đó là phòng trọ của người đàn ông khác, anh không muốn ở phòng của người khác với em.” Tô Mộc nói, anh ta lại có thể nói chuyện một cách đương nhiên như vậy, giống như thể ở phòng trọ của Vương Văn là một điều sỉ nhục với anh vậy!
Tôi vô cùng buồn bực, sờ cái túi tiền đã xẹp lép nói: “Nhưng tôi không có tiền để ở khách sạn, anh đã tiêu hết tiền của tôi rồi.”
“Còn chưa tiêu hết, trong thẻ của em vẫn còn.” Tô Mộc chỉ vào ví tiền của tôi và nói, lời nói của anh ta vô cùng tự nhiên, giống như thể hình như đang nói về tiền trong thẻ của anh ta vậy.
Tôi sắp khóc tới nơi rồi, anh ta chủ nghĩa đàn ông lớn như vậy, luôn nói anh ta là chồng tôi, vậy đi vào khác khách sạn với chồng không thể lúc nào cũng tiêu tiền của tôi chứ?
Tôi nhìn Tô Mộc với gương mắt đau đớn, thi thoảng liếc nhìn Tô Đoàn, không phải cậu ta có tiền sao, không định mời ông Hai và bà Hai ở khách sạn sao?
“Phì.” Đúng lúc tôi khó chịu gần chết, Tô Mộc lại cười, lấy tay véo mũi tôi, nói: “Xem xem em keo kiệt quá kìa, em yên tâm, chỉ cần em ngoan ngoãn đi theo anh, anh đảm bảo em sẽ ăn no uống say, với bản lĩnh của chồng em, kiếm tiền chỉ là chuyện trong chốc lát mà thôi.”
Tô Đoàn vẫn như người chết lúc này mới quay đầu lại nói: “Bà Hai, bà yên tâm, năm đó sản nghiệp của gia đình cháu phần lớn do ông Hai kiếm được, hơn nữa nếu tiền của bà không đủ thì có thể tới chỗ cháu lấy bất cứ lúc nào.”
Nói xong cậu ta đưa ra một tấm thẻ ngân hàng, đây là thẻ Silver, trên đó viết thẻ ngân hàng nhân dân kim cương, vừa nhìn đã thấy có vẻ rất nhiều tiền.
Tôi mặt dày nhận lấy, nhưng hình như tay chưa chạm tới thẻ ngân hàng thì đã bị Tô Mộc đoạt lấy.
“Dù sao ông cũng là ông của cháu, sao lại có thể lấy tiền của các cháu được, yên tâm đi, bà cháu có tiền, không có thì ông sẽ kiếm tiền cho bà cháu, vợ của mình, thì phải tự bản thân mình nuôi.” Tô Mộc nói.
Nói xong anh ta trả thẻ lại, còn nói Tô Đoàn sau này đừng lấy tiền ra nữa.
Đang nói chuyện thì xe đã đến trước cửa khách sạn Hilston, Tô Đoàn cũng không gượng ép nữa, nhìn thấy vẻ mặt thành thật của Tô Mộc lại cất thẻ đi, nói ngày mai sẽ đón chúng tôi, sau đó thì lái xe đi.
Đợi tới khi Tô Đoàn đi khỏi, tôi tức giận nghiến răng lại, cố tình không thèm để ý tới Tô Mộc.
Ai ngờ anh ta lại còn bình tĩnh hơn cả tôi, thấy tôi không hề chú ý tới anh ta, anh ta cũng không thèm để ý tới tôi, tự mình làm thủ tục check-in, đương nhiên là tiêu tiền của tôi.
Sau khi về phòng, Tô Mộc vẫn không để ý tới tôi, trực tiếp đi vào phòng tắm để tắm, để lại tôi một mình trên giường, nghe tiếng nước chảy rào rào, tôi đứng ngồi không yên.
Bởi vì tôi phát hiện ra một vấn đề rất thực tế, phòng mà Tô Mộc đặt là một phòng đơn có giường lớn, nhưng lại chỉ có có một phòng (Đương nhiên nếu đặt phòng có hai phòng ngủ thì chắc chắc sẽ tôi sẽ xót của), tối nay chúng sẽ ngủ thế nào đây?
Tuy tôi cũng đã hôn anh ta, ôm anh ta, thậm chí đã làm cả chuyện đó, nhưng việc đó là ngoài ý muốn, anh ta đã giả vờ làm Vương Văn làm chuyện đó với tôi, bây giờ tôi biết rõ ràng anh ta là Tô Mộc còn ngủ cùng anh ta, sao tôi có thể phóng khoáng như vậy được chứ!
Trong lúc tôi phát hiện ra mình đã quá lo lắng, thì tiếng nước chảy trong phòng tắm vẫn vang lên, từ lúc bới vào phòng tới giờ đã hơn một tiếng đồng hồ, Tô Mộc còn đang suy nghĩ gì không biết, cũng không biết anh ta làm cái quái gì ở trong đó nữa.
Rất nhiều lần tôi không thể nhịn được sự tò mò, định vào xem xem rốt cuộc anh ta làm gì, sao tắm lâu như vậy.
Nhưng mỗi lần bước tới cửa phòng tắm tôi lại đành nhẫn nhịn, anh ta xấu tính như vậy, giờ tôi lại xông vào, nhìn thấy cơ thể trần truồng của anh ta, không biết sẽ bị nói gì nữa…
Nếu anh ta bắt tôi chịu trách nhiệm với anh ta thì phải làm sao?
Hai tiếng trôi qua Tô Mộc mới đẩy cửa bước ra ngoài, đầu anh ta ướt sũng, những giọt nước rớt xuống trên cơ thể đẹp đẽ của anh ta, rớt qua cơ ngực rắn chắc của anh ta, đến tận cơ bụng thẳng xuống dưới và thấm vào chiếc khăn đang quấn ngang hông anh ta.
Đợi đã?
Anh ta tắm xong lại không mặc quần áo, chỉ quấn khăn tắm mà đã ra ngoài sao?
Đây là tạo hình của nam chính trong phim điện ảnh của Ấu Mỹ, tại sao lại xuất hiện trên người của Tô Mộc, còn người đàn ông ma quái một trăm năm trước đâu?
Dù anh ta không phải là hình tượng chàng trai quốc dân gì thì ít nhất cũng nên mặc quần áo vào chứ!
Nhưng đừng có nhìn anh ta là ma, dáng dấp của anh ta thực sự không còn gì để nói, còn đẹp hơn cả huấn luyện viên thể hình trước kia của tôi, cơ bụng bằng phẳng như vậy, vòng eo con kiến thế này, chẳng trách lực chiến đấu tốt đến thế…
“Lộc Dương, em đã nhìn đủ chưa?” Tôi đang nhìn vào vòng eo tuyệt mĩ của anh ta thì giọng nói của Tô Mộc vang lên bên tai, làm tôi giật cả mình!
Mặt tôi đỏ lựng cả lên, lập tức quay đầu về một bên, mạnh miệng nói: “Ai ngắm anh chứ, sao anh lại không mặc quần áo chứ?”
“Trong đó không có quần áo ngủ của anh.” Tô Mộc nói, nói xong anh ta bước tới tủ quần áo lấy một cái chăn rồi trải ra đất nói: “Em ngủ trên giường, còn anh ngủ đất, không còn sớm nữa, nghỉ ngơi chút đi, ngày mai em là nhân vật chính đấy.”
“Ừm.” Tôi đáp, vừa nãy còn xoắn xuýt mãi về vấn đề đêm nay sẽ ngủ thế nào, không ngờ anh ta lại ngủ dưới đất, còn tôi lại có cảm giác thất vọng nhỏ, dáng người của anh ta đẹp như vậy, nếu như được ôm anh ta ngủ, chắc chắn là rất dễ chịu phải không?
Một ý nghĩ nảy sinh trong đầu, đến chính mình cũng cảm thấy chán ghét, trước kia dù tôi cũng không phải gái nhà lành nhưng cũng là người con gái đàng hoàng, bây giờ lại thèm giỏ dãi một cơ thể đẹp đẽ, thực sự là đáng kinh!
Tôi vừa mắng mình trong lòng, vừa tránh né anh ta đi tới phòng tắm, nhưng dù tôi cố gắng thế nào, giờ phút này ánh mắt vẫn nhìn vào anh ta, trong đầu lại ngập tràn những cảnh yêu đương điên cuồng với anh ta đêm hôm đó.
Mãi tới khi tôi tắm xong, gương mặt vẫn nóng như cũ, cũng may là Tô Mộc đã ngủ rồi, tôi không dám nhìn anh ta mà trèo lên giường nằm.
Cả buối tối tôi đều mơ thấy Tô Mộc ôm tôi, cùng tôi triền miên trong mơ, đến sáng ngày hôm sau, khi Tô Mộc gọi tôi dậy, ở phía dưới của tôi ướt sũng.
Hình như anh ta rất vội vàng, nói Tô Đoàn đang ở dưới lầu chờ bảo tôi nhanh chóng thay quần áo để lên đường.
Mặt tôi đỏ bừng, lúng túng nói chờ một lát, tôi tắm xong rồi đi ngay.
Ai ngờ Tô Mộc giống như khiêng tôi lên vậy, lôi tôi ra khỏi chăn, vừa giục tôi nhanh lên, vừa ôm lấy eo tôi.
Khi cánh tay của anh ta chạm vào đùi tôi, không cẩn thận chạm vào mông tôi, cảm nhận được sự ẩm ướt bên dưới, gương mặt vô cùng ghét bỏ nhìn tôi: “Em đái dầm ư?”
“Anh mới đái dầm ý.” Vốn dĩ tôi đang xấu hổ, bị anh ta hỏi như vậy tôi lại càng xấu hổ, hận không có lỗ nẻ nào để chui xuống.
Anh ta cau mày nhìn tôi, rồi đột nhiên cười rộ lên, nhìn tôi với anh mắt đầy sự chết nhạo: “Không đái dầm, vậy thì chỉ có thể vì một nguyên nhân, em thích anh tới vậy sao? Chỉ cần nhìn thấy anh là đã ướt sũng sao?”
“Nói bậy bạ gì vậy, anh mới ướt sũng ấy, tôi chỉ bị ra mồ hôi thôi.” Tôi mạnh miệng nói.
Khi nói chuyện tôi đã đẩy anh ta ra chạy vào phòng tắm, giữ chặt cửa khóa lại, tựa vào cửa phòng tắm không dám thở mạnh.
Một lúc sau, tâm trạng của tôi mới bình thường trở lại, sau đó vặn vòi nước, mở nước nóng để tắm, nhân tiện rửa sạch sự xấu hổ vừa rồi.
Đợi khi tôi tắm xong, Tô Đoàn cũng đã có mặt ở trong phòng, có lẽ là cậu ta không đợi được nữa, nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ của tôi, nói luôn là chúng ta đi thôi, đã liên hệ được bên bệnh viện, bây giờ qua đó, nói xong đẩy cửa đi ra ngoài.
Tôi không dám nhìn Tô Mộc, đầu cứng nhắc đi theo hướng của Tô Đoàn, đầu cắm xuống đất đi sau lưng Tô Đoàn.
Tô Mộc theo phía sau tôi, vẫn cười như vậy, giọng điệu vô cùng mập mờ, khiến cho dù ở đằng sau lưng tôi tôi cũng cảm giác ánh mắt nóng bỏng của anh ta.
Cũng may anh ta không cười nhạo tôi trước mặt Tô Đoàn, chúng tôi lái xe tới bệnh viện tâm thần trước kia của em họ, tìm giám đốc bệnh viện.
Giám đốc bệnh viện cũng đang chờ chúng tôi, khi thấy Tô Đoàn thì ngay lập tức tiếp đón, nói rốt cuộc đã đón được chúng tôi, sau khi ông ta nhận được thông báo đã đến bệnh viện chờ đợi, sợ làm chậm trễ việc của chúng tôi.
Ông ta nói và nhiệt tình giơ tay bắt tay của Tô Đoàn, giống như vô cùng thân thiết với Tô Đoàn vậy.
Ngược lại Tô Đoàn dù trên mặt cười rất nhiệt tình, nhưng thái độ vẫn lạnh lùng, khác xa hoàn toàn với lúc gặp tôi và Tô Mộc.
Bởi vậy có thể thấy rằng, nhà họ Tô cũng vẫn có thế lực, để giám đốc của bệnh viện tâm thần năm sao phải đợi, phải biết rằng đây là bệnh viện tâm thần duy nhất ở thành phố Giang Minh này, tuy là bệnh viện nhà nước, nhưng xã hội bây giờ luôn áp lực bởi quan hệ, bệnh nhân của bệnh viện tâm thần rất nhiều, muốn vào cũng không phải chuyện dễ dàng, đột nhiên khi em họ bị điên, cậu tôi cũng phải cậy nhờ rất nhiều mối quan hệ mới đưa con bé vào đây được.
Dưới sự dẫn dắt của giám đốc bệnh viện, chúng tôi nhanh chóng tới cửa phòng bệnh, trong phòng bệnh không có nhiều người, chỉ có một cặp vợ chồng già khoảng năm mươi tuổi, đang khóc lóc bên cạnh giường bệnh, có lẽ là bố mẹ của người con gái nằm trên giường.
Còn trên giường bệnh, người con gái ấy hình như bị ngờ nghệch không hề điên như em họ, chỉ ngồi trên giường, yên lặng nhìn chằm chằm ga giường, không nói gì, cũng không làm gì, so với em họ thì cô gái này không hề có sự nguy hiểm nào.
Giám đốc bệnh viện đã nói trước với bố mẹ của của cô gái, đợi khi chúng tôi bước vào, giám đốc bệnh viện chỉ giới thiệu vài câu đơn giản rồi đưa bố mẹ của cô gái ra ngoài, chỉ để lại tôi, Tô Mộc và Tô Đoàn ở lại phòng bệnh của cô gái.
“Bắt đầu đi.” Tô Mộc nói.
“Vâng.” Tô Đoàn lên tiếng, rút từ trong túi ra, hóa ra lại lấy một chiếc tông đơ thường thấy ở tiệm làm tóc.
Tôi vô cùng tò mò, họ nói muốn tôi giả dạng cô gái bị gọi hồn, kết quả là lấy một chiếc tông đơ ra, chiếc tông đơ này có liên quan gì tới việc tôi giả dạng là cô gái kia?
Chỉ nhìn thấy Tô Đoàn bước tới bên cạnh giường, không hề chào hỏi cô gái đó mà trực tiếp giơ tông đơ lên đầu của cô gái đó, trong miệng cậu ta lẩm bẩm gì đó, hình như đang niệm thần chú gì đó.
Tô vô cùng căng thẳng, cô gái này đều bị người ta hành hạ, lực kháng cự rất mạnh, đến cả Tô Mộc cũng bị em họ cắn, mà giờ cậu ta lại ra tay như vậy, không sợ cô gái ấy đột nhiên nổi điên cắn cậu ta sao?
Tô lo lắng nhìn chằm chằm từng hành động của Tô Đoàn, do quá sợ hãi tô vơ thúc bước đến bên cạnh Tô Mộc, trốn vào sau lưng anh ta.
Tô Mộc liếc nhìn tôi, khẽ nói: “Sợ.”
Tôi trừng mắt nhìn anh ta không lên tiếng, sợ thì sợ, dù sao giờ không sợ, đợi tới khi bị gọi hồn thì tôi cũng phải sợ thôi.
Cũng may là sự lo lắng của tôi hoàn toàn thừa thãi, Tô Đoàn cạo đầu vô cùng thuận lợi, tông đơ xong, cô gái lộ nguyên mảng da đầu.
Lúc nãy cô gái còn có bộ dạng ngốc nghếch, sau khi nhìn thấy mái tóc dài của mình bị cắt xuống, đột nhiên cười rộ lên, giống như nhìn thấy một vật hiếm có, nhặt tóc lên, cho lên mũi ngửi.
“Vừa rồi Tô Đoàn đã niệm tụ khí kinh, vạn vật trên thế gian đều có một hơi thở riêng của mình, tụ khí kinh này mang tất cả hơi thở của cô ấy tụ lên tóc, sao đó cạo đi làm thành tóc giả, và đội lên đầu em, hơi thở của cô ấy sẽ che khuất đi hơi thở của em, đợi tới lúc gọi hồn, em có thể giả dạng là cô ấy.”
Tô Mộc nhìn tôi cười, rồi lại không cười nữa, còn chủ động giải thích cho tôi.
Trong lòng tôi đột nhiên thấy cảm động, nhưng tôi nhớ tới lần trước anh ta giải thích làm sao bắt được chuột thôn lỗi, tôi lại thấy buồn bực, dù gì mỗi lần Tô Mộc chủ động giải thích đều không có chuyện gì hay ho cả.
Quả nhiên, đợi tới khi Tô Đoàn cạo sạch tóc của cô gái ấy, lại cầm tông đơ đi về phía tôi.
Tôi lập tức lùi lại, trừng mắt nhìn Tô Đoàn đang cầm tông đơ hết sức đề phòng: “Cháu muốn làm gì?”
Tô Đoàn liếc nhìn Tô Mộc, giọng đầy xin lỗi: “Xin lỗi bà Hai, cháu phải cắt tóc…”
Không đợi cậu ta nói hết tôi cũng hiểu được ý của cậu ta, trực tiếp lấy ta ngăn cản cậu ta:” Dừng lại, các người chỉ nói để tôi giả dạng là cô ta để bị gọi hồn, không nói là phải cạo đầu tôi, đừng nghĩ tới việc cạo đầu tôi!”
“Nhưng…” Tô Đoàn tỏ vẻ khó xử, tuy việc gì cậu ta đều nghe lời Tô Mộc, nhưng thân phận của tôi giờ là bà Hai của cậu ta nên cậu ta cũng không thể ép tôi.
“Cạo đi, muốn tìm được pháp sư thì phải trả một cái giá rất lớn, huống hồ tóc cạo đi rồi còn có thể mọc dài ra, anh cũng không hề chê em.” Tô Mộc nói, nói xong anh ta đã không nhịn nổi nở nụ cười, giống như rất mong chờ dáng vẻ tôi bị cạo trọc đầu.
Từ lúc tôi hiểu biết tới nay, cũng không bao giờ cho người ta cạo trọc đầu, bây giờ sao có thể nhịn được, huống hồ lại còn bị trọc lóc trước mặt Tô Mộc.
Người này tôi không thể gánh nổi!
Tôi quay người định đi ra ngoài, chắc chắn Tô Mộc cố ý, anh ta là mà, nhà họ cũng là một nhà có tiếng trong âm dương, giả danh thành hơi thở của người khác chắc chắn không chỉ có mỗi một cách này, chắc chắn là anh ta muốn làm xấu mặt tôi!
Đầu óc của tôi tức giận tới bùng nổ, nhưng tôi chưa ra khỏi phòng thì đột nhiên Tô Mộc lại xuất hiện trước mặt tôi, tốc độ của anh ta nhanh tới mức thậm chí tôi không kịp nhìn rõ làm thế nào mà anh ta tới được.
“Thế nào, nhanh như vậy mà đã muốn từ bỏ rồi sao? không cứu em em nữa sao, cũng không muốn lập công nữa sao?” Tô Mộc chắn ở cửa ra vào, cười hì hì nhìn tôi, giống như đang uy hiếp tôi vậy, lấy em họ tôi ra để uy hiếp tôi.
/377
|