Nếu thực là như vậy Cố Thanh Sơn cùng Lãnh Thiên Tinh căn bản không thể trốn thoát.
Từ kinh nghiệm chiến đấu ở kiếp trước, chỉ có Đà La Ni của Phật tông mới có thể khắc chế được Thiên ma.
Dùng thuật pháp khác đối phó với nó, cũng cần phải hao phí khí lực vô cùng lớn, mới có thể đạt được hiệu quả.
Càng bởi vì nó có linh trí, có thể đọc được trí nhớ của một vài hồn phách, cho nên nó có thể nắm được cách bố trí chiến trường của loài người trong lòng bàn tay.
Thiên ma hữu hình đến tiền tuyến, chứng tỏ Ma quân đã chuẩn bị kỹ càng.
Sẵn sàng quyết chiến.
Chuyện này thật sự khiến người ta không thể tưởng tượng nổi.
Rõ ràng là Nhân tộc muốn phát động phản công, muốn quyết chiến, ai ngờ Ma quân cũng đã làm tốt công tác chuẩn bị.
Không phải bọn chúng đã rời sự chú ý đến thế giới hiện thực rồi sao?
Lần này bọn chúng chủ động ra quân, sức mạnh ở đâu ra?
Quan trọng nhất chính là, mình đi một đường tới đây cũng chỉ để thăm dò quân doanh mà thôi, tại sao hết lần này tới lần khác lại đụng phải nó?
Trong lòng Cố Thanh Sơn chợt loé lên, nghĩ tới nghĩ lui, chân tướng dần dần trượt sang đáp án đáng sợ kia.
"Chúng ta làm sao bây giờ?" Lãnh Thiên Tinh thở hổn hển hỏi.
"Ngươilà Giáo úy Chiêu Vũ, tự quyết định là được, hỏi một tên Giáo uý Kiêu Kỵ như ta làm gì." Cố Thanh Sơn băn khoăn suy nghĩ, thuận miệng đáp.
"Hình như cứ ở với ngươi, ta lại không biết nên chỉ huy như thế nào nữa." Lãnh Thiên Tinh nghiêm túc nghĩ lại nói.
"Vậy dừng lại trước đã." Cố Thanh Sơn nói.
Lãnh Thiên Tinh dừng bước lại.
"Ta có chút việc phải làm." Cố Thanh Sơn nói.
Lãnh Thiên Tinh hiểu ra ý của hắn, hỏi: "Một mình?”
"Đúng, cho nên nhiệm vụ của ngươi cũng nặng hơn, phải một mình đi hoàn thành nhiệm vụ quân công." Cố Thanh Sơn nói.
"Cái này thì không vấn đề gì, nhiệm vụ đó rất nhàn rỗi." Lãnh Thiên Tinh nói.
"Còn có." Cố Thanh Sơn suy nghĩ một hồi, nói: "Linh thú của ngươi, có thể cho ta mượn một thời gian hay không?"
"Cái này cần gì phải hỏi sao, ngươi và ta vốn có giao tình thâm sâu, lúc đầu trong thế giới Thần Võ, nếu không phải ngươi bọc hậu, ta đã xong đời từ lâu rồi."
Lãnh Thiên Tinh cởi túi linh thú ở ngang hông xuống, ném cho Cố Thanh Sơn.
Lãnh Thiên Tinh nhìn Cố Thanh Sơn, nghiêm túc nói: "Hơn nữa, lúc đoạt Bách Hoa bảng, vẫn nhờ có ngươi giúp, ta mới có được sự giúp đỡ của Thánh nhân, giải trừ mối họa nhện độc."
Cố Thanh Sơn bật cười, nói: "Sao mà ngươi nhớ rõ vậy?"
"Vậy ta đi đây, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, liên hệ qua truyền tấn phù." Lãnh Thiên Tinh dứt khoát nói.
"Được, cẩn thận chút." Cố Thanh Sơn nói.
"Ta là tu sĩ Kim Đan, sao có vấn đề gì được, chỉ là cảm thấy ngươi rất nguy hiểm."
Lãnh Thiên Tinh do dự nói: "Ngươi mới là Trúc Cơ sơ kỳ, một mình đi lang thang nơi đồng hoang, có ổn không?”
"Yên tâm." Cố Thanh Sơn khẳng định nói.
"Được, vậy ta đi đây, hoàn thành nhiệm vụ xong sẽ liên lạc lại." Lãnh Thiên Tinh nói.
Vừa nói xong, hắn ta không chút do dự lao về phương xa.
Cố Thanh Sơn chờ hắn ta đi rồi, vỗ vào túi đựng đồ, lấy ra một tờ truyền tấn phù.
Hắn chậm rãi, cẩn thận chọn lọc từ ngữ nói vào trong truyền tấn phù, nói một hồi lâu, mới để nó bay đi.
Bách Hoa tiên quốc.
Bách Hoa điện.
Bách Hoa tiên tử ngồi trên Vạn Hoa bảo toạ, nhìn hai người phía dưới.
"Thật sự nghiêm trọng đến vậy?" Bà hỏi.
"Đúng vậy, quân doanh khắp nơi đều xảy ra tình trạng này, khiến cho người ta ứng phó không kịp." Huyền Nguyên Thiên Tôn nói.
"Nhưng ta nhớ Sưu Hồn Thuật của ông cũng được lắm." Bách Hoa tiên tử nói.
"Ta đã âm thầm đi tìm mấy nhân vật khả nghi, sưu hồn quan sát, nhưng phát hiện bọn họ vô tội." Huyền Nguyên Thiên Tôn nghiêm mặt nói.
"Hòa thượng, Phật Môn Thần Thông của ông cũng có thể nhìn thấu lòng người, chẳng nhẽ ông không ra tay?" Bách Hoa tiên tử nói.
"A di đà phật, lão nạp cũng đã xem xét quan sát mấy chục người, nhưng không thu hoạch được gì."
Bi Ngưỡng đại sư thở dài một hơi, nói: "Lão nạp cho rằng, nếu cứ tiếp tục như vậy, tiền tuyến sẽ không xong."
"Cho nên chúng ta phải đến tiền tuyến trấn giữ, để cho mọi người được yên lòng." Huyền Nguyên Thiên Tôn nói.
Bách Hoa tiên tử suy nghĩ một hồi, nói: "Cũng chỉ đành như vậy."
Hai người thấy bà đồng ý đi, lập tức vui vẻ.
Bách Hoa tiên tử một khi đã quyết định điều gì, sẽ không do dự nữa.
Bà đứng lên khỏi bảo toạ, nói: "Vậy chúng ta lập tức lên đường."
Hai Thánh khác cũng gật gật đầu.
Tam thánh đang muốn lên đường, lại thấy một đạo hỏa quang bay vào Bách Hoa điện, lao thẳng vào Vạn Hoa bảo toạ, sau đó mới lẳng lặng lơ lửng bất động.
Thần sắc Bách Hoa tiên khẽ động, vươn hai đầu ngón tay thon dài như bạch ngọc ra, nhặt lấy ánh lửa kia.
Nàng nhận lấy truyền tấn phù, dùng thần niệm dò tìm.
Vừa tìm xong, Bách Hoa tiên tử chỉ đứng tại chỗ bất động.
Hồi lâu, trên mặt nàng lộ ra vẻ đăm chiêu suy nghĩ, quay trở lại Vạn Hoa bảo toạ ngồi xuống.
"Sao vậy?" Huyền Nguyên Thiên Tôn trầm giọng hỏi.
Bách Hoa tiên tử không trả lời, vẫn đang trầm ngâm suy nghĩ chuyện gì đó.
Huyền Nguyên Thiên Tôn cùng Bi Ngưỡng đại sư liếc nhau một cái, đều cảm thấy ngạc nhiên.
Bách Hoa tiên tử là một trong những đại tu sĩ của nhân tộc mạnh nhất trên thế giới này.
Cho dù là nghe tin tiền tuyến sắp bị sụp đổ, cũng không thể lộ ra biểu tình như vậy.
Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?
Chỉ thấy Bách Hoa tiên tử đạp chân trần trên cánh hoa linh ngọc, nghiêng người dựa lên Vạn Hoa bảo toạ, trong thần sắc có chút kinh ngạc, xen lẫn không thể tin được... nhìn biểu tình của nàng, giống như một thiếu nữ mới bước ra đời không lâu, bỗng nhiên nghe được tin tức gì kì lạ lắm.
"Không cần vội lên đường, chúng ta chờ một chút nữa." Nàng nói.
Chờ?
Bây giờ tình hình gấp rút vậy rồi, còn không mau hiện thân, nói không chừng trận địa của nhân tộc sẽ bị sụp đổ bất cứ lúc nào.
Quyết chiến cũng đang ập đến trước mắt, vốn đã nói là tối nay, nhưng nhìn tình hình hiện tại, lại phải trì hoãn không biết đến bao giờ.
Huyền Nguyên Thiên Tôn cùng Bi Ngưỡng đại sư liếc nhau một cái, như muốn nói gì đó.
Lại thấy Bách Hoa tiên tử vươn tay ra, nhẹ nhàng ngăn lại.
"Tin tưởng ta, bọn ta có nguyên do cả, mấy người cũng không cần đi, ở lại đây đi, đợi cùng ta." Bà nói.
"Là chuyện của tiền tuyến?" Huyền Nguyên Thiên Tôn hỏi.
"Ừ."
"Là chuyện nội gian?" Bi Ngưỡng đại sư hỏi.
"Ừ."
Hai người đều lộ vẻ xúc động.
Bách Hoa tiên tử từ tốn nói: "Tin tức này rất quan trọng đối với chúng ta, cho nên nhất định phải đợi."
Nàng vừa nói xong, bỗng nhiên khẽ cười một tiếng.
Nhìn dáng vẻ này của nàng, chẳng hiểu sao lại cảm thấy ngạc nhiên cùng kiêu ngạo.
Cố Thanh Sơn tìm một chỗ bí ẩn, cẩn thận cất hai cái túi linh thú, lại bày ra mấy tầng trận pháp ở xung quanh mình.
Hắn suy nghĩ một hồi, mò linh đơn ra ăn trước, ngồi xếp bằng điều khí, thẳng đến khi linh lực trong đan điền hoàn toàn khôi phục.
Ở giữa có rất nhiều yêu ma qua lại, nhưng Cố Thanh Sơn trốn ở vị trí không tệ, các pháp trận ẩn nấp đều là Tần Tiểu Lâu cẩn thận chọn lựa, vận chuyển lúc nào cũng rất tốt, cho nên mới có thể hữu kinh vô hiểm tránh thoát khỏi sự lục soát của Ma quân.
Hắn vẫn luôn ngồi xếp bằng ổn định lại nhịp thở, tựa hồ không hề lo lắng về việc ma quân đang lục soát.
Từ Trúc Cơ sơ kỳ đến Trúc Cơ hậu kỳ, hắn luôn liên tục đột phá, một phát đạt tới Trúc Cơ hậu kỳ, cho nên cả người cũng bởi vì linh lực tăng vọt mà cảm thấy khó chịu.
Không nghĩ tới lần này sau khi dốc hết sức chiến đấu, trên người dần dần đã dễ chịu hơn rất nhiều.
Cố Thanh Sơn đối với thu hoạch ngoài ý muốn này hết sức hài lòng... phản ứng của thân thể, nói rõ mình đang nhanh chóng thích ứng cảnh giới.
Cố Thanh Sơn yên lặng lĩnh hội một phen, phát giác Liễm Tức của Tần Tiểu Lâu quả nhiên thần kỳ.
Ở trong trận chiến vừa rồi, mình bộc phát toàn bộ sức lực, nhưng linh lực tương ứng không ổn định, vẫn còn duy trì ở Trúc Cơ sơ kỳ.
Ngay cả Lãnh Thiên Tinh... một nhân vật như vậy, cũng bị mắc lừa rồi.
Không thể không nói, tu vi của Tần Tiểu Lâu chưa đến đâu, nhưng chỉ cần là những việc không liên quan đến chiến đấu, hắn ta có bản lĩnh công phu thật sự.
Từ kinh nghiệm chiến đấu ở kiếp trước, chỉ có Đà La Ni của Phật tông mới có thể khắc chế được Thiên ma.
Dùng thuật pháp khác đối phó với nó, cũng cần phải hao phí khí lực vô cùng lớn, mới có thể đạt được hiệu quả.
Càng bởi vì nó có linh trí, có thể đọc được trí nhớ của một vài hồn phách, cho nên nó có thể nắm được cách bố trí chiến trường của loài người trong lòng bàn tay.
Thiên ma hữu hình đến tiền tuyến, chứng tỏ Ma quân đã chuẩn bị kỹ càng.
Sẵn sàng quyết chiến.
Chuyện này thật sự khiến người ta không thể tưởng tượng nổi.
Rõ ràng là Nhân tộc muốn phát động phản công, muốn quyết chiến, ai ngờ Ma quân cũng đã làm tốt công tác chuẩn bị.
Không phải bọn chúng đã rời sự chú ý đến thế giới hiện thực rồi sao?
Lần này bọn chúng chủ động ra quân, sức mạnh ở đâu ra?
Quan trọng nhất chính là, mình đi một đường tới đây cũng chỉ để thăm dò quân doanh mà thôi, tại sao hết lần này tới lần khác lại đụng phải nó?
Trong lòng Cố Thanh Sơn chợt loé lên, nghĩ tới nghĩ lui, chân tướng dần dần trượt sang đáp án đáng sợ kia.
"Chúng ta làm sao bây giờ?" Lãnh Thiên Tinh thở hổn hển hỏi.
"Ngươilà Giáo úy Chiêu Vũ, tự quyết định là được, hỏi một tên Giáo uý Kiêu Kỵ như ta làm gì." Cố Thanh Sơn băn khoăn suy nghĩ, thuận miệng đáp.
"Hình như cứ ở với ngươi, ta lại không biết nên chỉ huy như thế nào nữa." Lãnh Thiên Tinh nghiêm túc nghĩ lại nói.
"Vậy dừng lại trước đã." Cố Thanh Sơn nói.
Lãnh Thiên Tinh dừng bước lại.
"Ta có chút việc phải làm." Cố Thanh Sơn nói.
Lãnh Thiên Tinh hiểu ra ý của hắn, hỏi: "Một mình?”
"Đúng, cho nên nhiệm vụ của ngươi cũng nặng hơn, phải một mình đi hoàn thành nhiệm vụ quân công." Cố Thanh Sơn nói.
"Cái này thì không vấn đề gì, nhiệm vụ đó rất nhàn rỗi." Lãnh Thiên Tinh nói.
"Còn có." Cố Thanh Sơn suy nghĩ một hồi, nói: "Linh thú của ngươi, có thể cho ta mượn một thời gian hay không?"
"Cái này cần gì phải hỏi sao, ngươi và ta vốn có giao tình thâm sâu, lúc đầu trong thế giới Thần Võ, nếu không phải ngươi bọc hậu, ta đã xong đời từ lâu rồi."
Lãnh Thiên Tinh cởi túi linh thú ở ngang hông xuống, ném cho Cố Thanh Sơn.
Lãnh Thiên Tinh nhìn Cố Thanh Sơn, nghiêm túc nói: "Hơn nữa, lúc đoạt Bách Hoa bảng, vẫn nhờ có ngươi giúp, ta mới có được sự giúp đỡ của Thánh nhân, giải trừ mối họa nhện độc."
Cố Thanh Sơn bật cười, nói: "Sao mà ngươi nhớ rõ vậy?"
"Vậy ta đi đây, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, liên hệ qua truyền tấn phù." Lãnh Thiên Tinh dứt khoát nói.
"Được, cẩn thận chút." Cố Thanh Sơn nói.
"Ta là tu sĩ Kim Đan, sao có vấn đề gì được, chỉ là cảm thấy ngươi rất nguy hiểm."
Lãnh Thiên Tinh do dự nói: "Ngươi mới là Trúc Cơ sơ kỳ, một mình đi lang thang nơi đồng hoang, có ổn không?”
"Yên tâm." Cố Thanh Sơn khẳng định nói.
"Được, vậy ta đi đây, hoàn thành nhiệm vụ xong sẽ liên lạc lại." Lãnh Thiên Tinh nói.
Vừa nói xong, hắn ta không chút do dự lao về phương xa.
Cố Thanh Sơn chờ hắn ta đi rồi, vỗ vào túi đựng đồ, lấy ra một tờ truyền tấn phù.
Hắn chậm rãi, cẩn thận chọn lọc từ ngữ nói vào trong truyền tấn phù, nói một hồi lâu, mới để nó bay đi.
Bách Hoa tiên quốc.
Bách Hoa điện.
Bách Hoa tiên tử ngồi trên Vạn Hoa bảo toạ, nhìn hai người phía dưới.
"Thật sự nghiêm trọng đến vậy?" Bà hỏi.
"Đúng vậy, quân doanh khắp nơi đều xảy ra tình trạng này, khiến cho người ta ứng phó không kịp." Huyền Nguyên Thiên Tôn nói.
"Nhưng ta nhớ Sưu Hồn Thuật của ông cũng được lắm." Bách Hoa tiên tử nói.
"Ta đã âm thầm đi tìm mấy nhân vật khả nghi, sưu hồn quan sát, nhưng phát hiện bọn họ vô tội." Huyền Nguyên Thiên Tôn nghiêm mặt nói.
"Hòa thượng, Phật Môn Thần Thông của ông cũng có thể nhìn thấu lòng người, chẳng nhẽ ông không ra tay?" Bách Hoa tiên tử nói.
"A di đà phật, lão nạp cũng đã xem xét quan sát mấy chục người, nhưng không thu hoạch được gì."
Bi Ngưỡng đại sư thở dài một hơi, nói: "Lão nạp cho rằng, nếu cứ tiếp tục như vậy, tiền tuyến sẽ không xong."
"Cho nên chúng ta phải đến tiền tuyến trấn giữ, để cho mọi người được yên lòng." Huyền Nguyên Thiên Tôn nói.
Bách Hoa tiên tử suy nghĩ một hồi, nói: "Cũng chỉ đành như vậy."
Hai người thấy bà đồng ý đi, lập tức vui vẻ.
Bách Hoa tiên tử một khi đã quyết định điều gì, sẽ không do dự nữa.
Bà đứng lên khỏi bảo toạ, nói: "Vậy chúng ta lập tức lên đường."
Hai Thánh khác cũng gật gật đầu.
Tam thánh đang muốn lên đường, lại thấy một đạo hỏa quang bay vào Bách Hoa điện, lao thẳng vào Vạn Hoa bảo toạ, sau đó mới lẳng lặng lơ lửng bất động.
Thần sắc Bách Hoa tiên khẽ động, vươn hai đầu ngón tay thon dài như bạch ngọc ra, nhặt lấy ánh lửa kia.
Nàng nhận lấy truyền tấn phù, dùng thần niệm dò tìm.
Vừa tìm xong, Bách Hoa tiên tử chỉ đứng tại chỗ bất động.
Hồi lâu, trên mặt nàng lộ ra vẻ đăm chiêu suy nghĩ, quay trở lại Vạn Hoa bảo toạ ngồi xuống.
"Sao vậy?" Huyền Nguyên Thiên Tôn trầm giọng hỏi.
Bách Hoa tiên tử không trả lời, vẫn đang trầm ngâm suy nghĩ chuyện gì đó.
Huyền Nguyên Thiên Tôn cùng Bi Ngưỡng đại sư liếc nhau một cái, đều cảm thấy ngạc nhiên.
Bách Hoa tiên tử là một trong những đại tu sĩ của nhân tộc mạnh nhất trên thế giới này.
Cho dù là nghe tin tiền tuyến sắp bị sụp đổ, cũng không thể lộ ra biểu tình như vậy.
Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?
Chỉ thấy Bách Hoa tiên tử đạp chân trần trên cánh hoa linh ngọc, nghiêng người dựa lên Vạn Hoa bảo toạ, trong thần sắc có chút kinh ngạc, xen lẫn không thể tin được... nhìn biểu tình của nàng, giống như một thiếu nữ mới bước ra đời không lâu, bỗng nhiên nghe được tin tức gì kì lạ lắm.
"Không cần vội lên đường, chúng ta chờ một chút nữa." Nàng nói.
Chờ?
Bây giờ tình hình gấp rút vậy rồi, còn không mau hiện thân, nói không chừng trận địa của nhân tộc sẽ bị sụp đổ bất cứ lúc nào.
Quyết chiến cũng đang ập đến trước mắt, vốn đã nói là tối nay, nhưng nhìn tình hình hiện tại, lại phải trì hoãn không biết đến bao giờ.
Huyền Nguyên Thiên Tôn cùng Bi Ngưỡng đại sư liếc nhau một cái, như muốn nói gì đó.
Lại thấy Bách Hoa tiên tử vươn tay ra, nhẹ nhàng ngăn lại.
"Tin tưởng ta, bọn ta có nguyên do cả, mấy người cũng không cần đi, ở lại đây đi, đợi cùng ta." Bà nói.
"Là chuyện của tiền tuyến?" Huyền Nguyên Thiên Tôn hỏi.
"Ừ."
"Là chuyện nội gian?" Bi Ngưỡng đại sư hỏi.
"Ừ."
Hai người đều lộ vẻ xúc động.
Bách Hoa tiên tử từ tốn nói: "Tin tức này rất quan trọng đối với chúng ta, cho nên nhất định phải đợi."
Nàng vừa nói xong, bỗng nhiên khẽ cười một tiếng.
Nhìn dáng vẻ này của nàng, chẳng hiểu sao lại cảm thấy ngạc nhiên cùng kiêu ngạo.
Cố Thanh Sơn tìm một chỗ bí ẩn, cẩn thận cất hai cái túi linh thú, lại bày ra mấy tầng trận pháp ở xung quanh mình.
Hắn suy nghĩ một hồi, mò linh đơn ra ăn trước, ngồi xếp bằng điều khí, thẳng đến khi linh lực trong đan điền hoàn toàn khôi phục.
Ở giữa có rất nhiều yêu ma qua lại, nhưng Cố Thanh Sơn trốn ở vị trí không tệ, các pháp trận ẩn nấp đều là Tần Tiểu Lâu cẩn thận chọn lựa, vận chuyển lúc nào cũng rất tốt, cho nên mới có thể hữu kinh vô hiểm tránh thoát khỏi sự lục soát của Ma quân.
Hắn vẫn luôn ngồi xếp bằng ổn định lại nhịp thở, tựa hồ không hề lo lắng về việc ma quân đang lục soát.
Từ Trúc Cơ sơ kỳ đến Trúc Cơ hậu kỳ, hắn luôn liên tục đột phá, một phát đạt tới Trúc Cơ hậu kỳ, cho nên cả người cũng bởi vì linh lực tăng vọt mà cảm thấy khó chịu.
Không nghĩ tới lần này sau khi dốc hết sức chiến đấu, trên người dần dần đã dễ chịu hơn rất nhiều.
Cố Thanh Sơn đối với thu hoạch ngoài ý muốn này hết sức hài lòng... phản ứng của thân thể, nói rõ mình đang nhanh chóng thích ứng cảnh giới.
Cố Thanh Sơn yên lặng lĩnh hội một phen, phát giác Liễm Tức của Tần Tiểu Lâu quả nhiên thần kỳ.
Ở trong trận chiến vừa rồi, mình bộc phát toàn bộ sức lực, nhưng linh lực tương ứng không ổn định, vẫn còn duy trì ở Trúc Cơ sơ kỳ.
Ngay cả Lãnh Thiên Tinh... một nhân vật như vậy, cũng bị mắc lừa rồi.
Không thể không nói, tu vi của Tần Tiểu Lâu chưa đến đâu, nhưng chỉ cần là những việc không liên quan đến chiến đấu, hắn ta có bản lĩnh công phu thật sự.
/1520
|