Cố Thanh Sơn cảm ứng tình trạng thân thể một chút, phát giác đã đạt tới mức cao nhất.
Hắn liền giơ nắm đấm ra, nện mạnh vào ngực một cái.
Một quyền này dùng hết sức, phế tạng lập tức bị chấn thương.
"Phốc!"
Hắn phun ra một ngụm máu tươi, chiến giáp Kiêu Kỵ trên người cũng nhuộm đầy màu đỏ.
Nếu có ai nhìn thấy một màn này, nhất định sẽ chửi hắn bị bệnh thần kinh.
Cục diện đã rất nguy hiểm, vẫn còn muốn tự đả thương chính mình, không phải bệnh thần kinh thì là gì?
Cố Thanh Sơn lại không chút để ý, lau lau vết máu, lại bắt quyết Liễm Tức, điều chỉnh linh lực không ổn định trong người xuống mức thấp nhất.
Làm xong hết thảy những thứ này, Cố Thanh Sơn mới lôi ra một cái túi linh thú.
Túi linh thú của Lãnh Thiên Tinh.
Linh lực trên tay hắn vừa đẩy một cái, chiếc túi liền mở ra.
Một Yêu Điệp khổng lồ màu xanh nhạt xuất hiện ở trước mặt hắn.
"Lãnh Thiên Tinh đâu?" Yêu Điệp nói ra tiếng người.
"Huynh ấy đi hoàn thành nhiệm vụ rồi, thương thế của ta rất nặng, nên hắn để ngươi lại chăm sóc ta." Cố Thanh Sơn nói.
"Thương thế rất nặng?" Yêu Điệp khổng lồ toả ra thần niệm, quét Cố Thanh Sơn một lượt.
Quả nhiên không sai, tình trạng của chàng trai trước mặt này rất kém, linh lực trên người không ổn định giống như cây nến trước gió vậy, sẽ bị dập tắt bất cứ lúc nào.
"Lãnh Thiên Tinh lúc nào trở lại?" Yêu Điệp hỏi.
"Hai ngày." Cố Thanh Sơn nói.
Yêu Điệp ngừng một hồi, nói: "Vậy ngươi chữa thương đi, ta sẽ trông chừng."
"Quá tốt, phiền ngươi vậy."
Cố Thanh Sơn vừa nói, lại không nhịn được phun ra một ngụm máu.
Hắn run rẩy mò ra một viên đan dược, đút mấy lần, đều không thể đút vào trong miệng.
Thật vất vả, hắn mới khống chế được cánh tay đang phát run, mang đến bên miệng, nuốt xuống một viên đan dược.
Cố Thanh Sơn bắt đầu nhắm mắt điều tức.
Yêu Điệp khổng lồ thì canh giữ ở một bên, lẳng lặng chăm chú nhìn hắn.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Hô hấp Cố Thanh Sơn dần dần vững vàng, cả người rơi vào một loại trạng thái tĩnh lặng.
Đây là ngồi thiên rồi.
Ngồi thiền là trạng thái tu hành thâm trầm, cả người sẽ quay về trạng thái ngây ngô bẩm sinh lúc ban đầu, có thể cảm ứng quy luật của thiên địa, cũng có thể kích thích tiềm lực thân thể, chữa thương rất tốt.
Điểm thiếu sót chính là, ngồi thiền không thể nào cảm ứng được biến hoá của thế giới bên ngoài.
Không biết lúc nào, trong pháp trận, bỗng nhiên trở nên giá rét.
Trên hai chiếc cánh của Yêu Điệp khổng lồ, dần dần đông kết lại thành hai lưỡi dao dài lạnh lẽo sắc nhọn.
Đột nhiên, nó mở tung hai cánh, hai đường dao lạnh lẽo phát ra hàn quang lạnh thấu xương, xoay tròn bay về phía Cố Thanh Sơn.
Mà Cố Thanh Sơn lúc này, vẫn còn đang chìm vào trạng thái ngồi thiền.
Yêu Điệp khổng lồ khẽ phát ra một tiếng vui thích.
Nó đã thấp thoáng thấy được, dáng vẻ đối phương ngã vào trong vũng máu.
Nhiệm vụ của nó rốt cuộc đã hoàn thành!
Dao dài lạnh lẽo mạnh mẽ cắt qua người Cố Thanh Sơn, nhưng lại không có máu tươi tràn ra.
Đó là một tàn ảnh.
Không xong!
Yêu Điệp khổng lồ phản ứng không kịp nữa, đột nhiên cảm giác được sự đau nhức trên thân thể.
Một thanh kiếm, đâm vào sau lưng nó, xuyên đến trước ngực.
... Tại sao lại như vậy, hắn rõ ràng còn ngồi ở chỗ đó, tại sao lại đột nhiên biến mất?
... Tại sao chứ, hắn rõ ràng đang bị trọng thương, cơ hồ ngay cả cảnh giới Trúc Cơ cũng ổn không ổn định, mà giờ khắc này linh lực trên người hắn chập chờn, nhưng lại không chênh lệch với mình là bao?
Yêu Điệp khổng lồ cảm thấy nghi ngờ.
Nhưng nó không thể nghĩ thêm nữa.
Bởi vì một kiếm này vẫn chưa xong, bởi vì người ở trên lưng nó đã mở miệng nói chuyện.
"Hành tung của chúng ta, quả nhiên là do ngươi để lộ ra ngoài."
Bên trong pháp trận, phát ra tiếng chấn động như tiếng sấm.
Một lát sau.
Cố Thanh Sơn thu kiếm, trên mặt tràn đầy trầm tư.
Hắn vỗ vào túi đựng đồ, đem tất cả những đĩa bát quái đã thu thập kia vứt sạch đi, không chừa lại một cái nào.
Nếu đã có phép xem được chân tướng tốt hơn, vậy thì mấy đồ vô dụng này, cũng không cần phải phí công suy nghĩ nữa.
Hắn thu lại pháp trận vừa bố trí, chạy vút đi.
Cho đến khi chạy được nửa giờ, Cố Thanh Sơn mới dừng bước.
Hắn lại bố trí pháp trận lần nữa, dựng lên một cái doanh trại nho nhỏ.
Làm xong hết thảy mọi thứ, Cố Thanh Sơn lấy ra một cái túi linh thú còn dư lại.
Đây là túi linh thú của hắn.
Linh lực đẩy một cái, túi linh thú bị mở ra.
Hoả Vân Truy Thiên Hạc xuất hiện ở trước mặt hắn.
"Ấy? Bạn đồng hành của ngươi đâu?" Hoả Vân Truy Thiên Hạc nhìn ngó xung quanh hỏi.
"Hắn ta có nhiệm vụ khác.” giọng nói của Cố Thanh Sơn vô cùng yếu ớt.
Liễm Tức quyết của hắn lại được đưa lên sử dụng.
"Ngươi sao vậy?" Hoả Vân Truy Thiên Hạc cảm giác có gì đó không ổn, lúc này mới nhìn về phía Cố Thanh Sơn, quan sát tỉ mỉ một phen.
Chỉ thấy khí tức trên người Cố Thanh Sơn rất yếu ớt, trên người toàn là máu, linh lực phóng ra ngoài không ổn định, tán loạn nhạt nhòa.
"Bị thương nhẹ, sợ rằng tự mình không chạy nổi." Cố Thanh Sơn thấp giọng nói.
Hắn lôi đĩa bát quái ra, nhanh chóng bố trí pháp trận canh gác.
Một lát sau, một Phong Linh trận được bố trí thành công.
"Ngươi còn biết bày trận?" Hoả Vân Truy Thiên Hạc trợn mắt nhìn hắn, lên tiếng hỏi.
"Đúng vậy, ta là trận pháp sư, biết mấy chục loại trận, đáng tiếc bây giờ bị thương nặng, không thể bày trận pháp khác được.”
Cố Thanh Sơn thở dài, tiếc nuối nói.
"Cho nên ngươi thả ta đi ra, là muốn ta canh gác cho ngươi?" Hoả Vân Truy Thiên Hạc hỏi.
"Không sai, phiền ngươi trông coi một lát."
Cố Thanh Sơn tuỳ ý cắm trường kiếm ở trước mặt, nói.
Hoả Vân Truy Thiên Hạc nhìn nhìn thanh kiếm trước mặt, bỗng nhiên nói: "Ngươi thương rất nặng, không thể tiếp tục như vậy được, hay là ta đưa ngươi trở về doanh trại?"
“Ngươi đưa ta trở về? Trở lại doanh trại?” Cố Thanh Sơn ngẩng đầu, vô cùng kinh ngạc hỏi.
Hỏa Vân Truy Thiên Hạc vỗ cánh nói: “Đúng vậy, ta đưa ngươi trở về. Yên tâm đi, ta là linh thú của ngươi, nhất định có thể đưa ngươi quay về được.”
“Được rồi.” Cố Thanh Sơn trầm ngâm một hồi lâu, rồi mới gật đầu nói.
Hắn dùng tay chống đất, cố hết sức đứng lên, gắng gượng trèo lên trên lưng hạc.
“Ngồi chắc nhé.” Hỏa Vân Truy Thiên Hạc căn dặn, hai cánh xòa ra, bay lên trên không trung.
Trên cánh của nó, bốc lên hai ngọn hỏa vân, tạo ra tia sáng màu đỏ nhạt thật dài trên không trung, trông rất đẹp mắt.
Hỏa Vân Truy Thiên Hạc bay rất nhanh, trong chớp mắt, nó đã bay qua vô số núi non sông ngòi.
Với tốc độ này, cùng lắm là một khắc nữa, là có thể về đến doanh trại.
“Có phải chúng ta bay cao quá rồi hay không?” Cố Thanh Sơn nhìn xuống dưới, nhẹ giọng hỏi.
“Không vấn đề gì, với tốc độ của ta, bất cứ yêu ma nào cũng không đuổi kịp được. Hơn nữa, chúng ta càng sớm trở về, ngươi cũng càng sớm được cứu chữa.” Hỏa Vân Truy Thiên Hạc giảng giải.
“Được rồi.” Cố Thanh Sơn nói: “Vậy thì làm phiền ngươi bay cẩn thận một chút.”
“Ngươi cứ ngủ một lát đi, tỉnh dậy là đến nơi thôi.” Hỏa Vân Truy Thiên Hạc lên tiếng, hơi giảm tốc độ, bay thận trọng hơn một chút.
Một lát sau.
Hỏa Vân Truy Thiên Hạc từ từ bay lên cao hơn, nhưng Cố Thanh Sơn vẫn nhắm mắt, dường như đang nghỉ ngơi, hoàn toàn không có cảm giác gì.
Sau hơn mười hơi thở, Hỏa Vân Truy Thiên Hạc đã bay lên rất cao, khiến cho linh quang quanh người Cố Thanh Sơn không còn cách nào để chống lại cái lạnh được nữa.
“Có phải bay cao quá rồi hay không?” Cuối cùng Cố Thanh Sơn cũng mở mắt ra, nhìn khắp nơi, mở miệng hỏi lần nữa.
Hỏa Vân Truy Thiên Hạc không trả lời, vẫn bay về phía cao hơn.
“Cao quá rồi. Lạnh quá!” Cố Thanh Sơn run cầm cập nói.
“Lạnh cũng chẳng sao cả.” Cuối cùng lúc này, Hỏa Vân Truy Thiên Hạc cũng tiếp lời: “Dù sao thì ngươi cũng sắp chết rồi.”
Nói xong, nó đột nhiên nghiêng người, Cố Thanh Sơn lập tức rơi xuống.
Người tu hành là con người phải đạt tới Kim Đan kỳ thì mới có thể bay trên không, mới có thể điều khiển phi thuyền.
Cố Thanh Sơn chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ, từ trên cao rơi xuống như vậy, chắc chắn sẽ chết.
“Ngươi làm cái gì vậy? Còn không mau tới đỡ ta?” Cố Thanh Sơn lớn tiếng hỏi.
Hắn liền giơ nắm đấm ra, nện mạnh vào ngực một cái.
Một quyền này dùng hết sức, phế tạng lập tức bị chấn thương.
"Phốc!"
Hắn phun ra một ngụm máu tươi, chiến giáp Kiêu Kỵ trên người cũng nhuộm đầy màu đỏ.
Nếu có ai nhìn thấy một màn này, nhất định sẽ chửi hắn bị bệnh thần kinh.
Cục diện đã rất nguy hiểm, vẫn còn muốn tự đả thương chính mình, không phải bệnh thần kinh thì là gì?
Cố Thanh Sơn lại không chút để ý, lau lau vết máu, lại bắt quyết Liễm Tức, điều chỉnh linh lực không ổn định trong người xuống mức thấp nhất.
Làm xong hết thảy những thứ này, Cố Thanh Sơn mới lôi ra một cái túi linh thú.
Túi linh thú của Lãnh Thiên Tinh.
Linh lực trên tay hắn vừa đẩy một cái, chiếc túi liền mở ra.
Một Yêu Điệp khổng lồ màu xanh nhạt xuất hiện ở trước mặt hắn.
"Lãnh Thiên Tinh đâu?" Yêu Điệp nói ra tiếng người.
"Huynh ấy đi hoàn thành nhiệm vụ rồi, thương thế của ta rất nặng, nên hắn để ngươi lại chăm sóc ta." Cố Thanh Sơn nói.
"Thương thế rất nặng?" Yêu Điệp khổng lồ toả ra thần niệm, quét Cố Thanh Sơn một lượt.
Quả nhiên không sai, tình trạng của chàng trai trước mặt này rất kém, linh lực trên người không ổn định giống như cây nến trước gió vậy, sẽ bị dập tắt bất cứ lúc nào.
"Lãnh Thiên Tinh lúc nào trở lại?" Yêu Điệp hỏi.
"Hai ngày." Cố Thanh Sơn nói.
Yêu Điệp ngừng một hồi, nói: "Vậy ngươi chữa thương đi, ta sẽ trông chừng."
"Quá tốt, phiền ngươi vậy."
Cố Thanh Sơn vừa nói, lại không nhịn được phun ra một ngụm máu.
Hắn run rẩy mò ra một viên đan dược, đút mấy lần, đều không thể đút vào trong miệng.
Thật vất vả, hắn mới khống chế được cánh tay đang phát run, mang đến bên miệng, nuốt xuống một viên đan dược.
Cố Thanh Sơn bắt đầu nhắm mắt điều tức.
Yêu Điệp khổng lồ thì canh giữ ở một bên, lẳng lặng chăm chú nhìn hắn.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Hô hấp Cố Thanh Sơn dần dần vững vàng, cả người rơi vào một loại trạng thái tĩnh lặng.
Đây là ngồi thiên rồi.
Ngồi thiền là trạng thái tu hành thâm trầm, cả người sẽ quay về trạng thái ngây ngô bẩm sinh lúc ban đầu, có thể cảm ứng quy luật của thiên địa, cũng có thể kích thích tiềm lực thân thể, chữa thương rất tốt.
Điểm thiếu sót chính là, ngồi thiền không thể nào cảm ứng được biến hoá của thế giới bên ngoài.
Không biết lúc nào, trong pháp trận, bỗng nhiên trở nên giá rét.
Trên hai chiếc cánh của Yêu Điệp khổng lồ, dần dần đông kết lại thành hai lưỡi dao dài lạnh lẽo sắc nhọn.
Đột nhiên, nó mở tung hai cánh, hai đường dao lạnh lẽo phát ra hàn quang lạnh thấu xương, xoay tròn bay về phía Cố Thanh Sơn.
Mà Cố Thanh Sơn lúc này, vẫn còn đang chìm vào trạng thái ngồi thiền.
Yêu Điệp khổng lồ khẽ phát ra một tiếng vui thích.
Nó đã thấp thoáng thấy được, dáng vẻ đối phương ngã vào trong vũng máu.
Nhiệm vụ của nó rốt cuộc đã hoàn thành!
Dao dài lạnh lẽo mạnh mẽ cắt qua người Cố Thanh Sơn, nhưng lại không có máu tươi tràn ra.
Đó là một tàn ảnh.
Không xong!
Yêu Điệp khổng lồ phản ứng không kịp nữa, đột nhiên cảm giác được sự đau nhức trên thân thể.
Một thanh kiếm, đâm vào sau lưng nó, xuyên đến trước ngực.
... Tại sao lại như vậy, hắn rõ ràng còn ngồi ở chỗ đó, tại sao lại đột nhiên biến mất?
... Tại sao chứ, hắn rõ ràng đang bị trọng thương, cơ hồ ngay cả cảnh giới Trúc Cơ cũng ổn không ổn định, mà giờ khắc này linh lực trên người hắn chập chờn, nhưng lại không chênh lệch với mình là bao?
Yêu Điệp khổng lồ cảm thấy nghi ngờ.
Nhưng nó không thể nghĩ thêm nữa.
Bởi vì một kiếm này vẫn chưa xong, bởi vì người ở trên lưng nó đã mở miệng nói chuyện.
"Hành tung của chúng ta, quả nhiên là do ngươi để lộ ra ngoài."
Bên trong pháp trận, phát ra tiếng chấn động như tiếng sấm.
Một lát sau.
Cố Thanh Sơn thu kiếm, trên mặt tràn đầy trầm tư.
Hắn vỗ vào túi đựng đồ, đem tất cả những đĩa bát quái đã thu thập kia vứt sạch đi, không chừa lại một cái nào.
Nếu đã có phép xem được chân tướng tốt hơn, vậy thì mấy đồ vô dụng này, cũng không cần phải phí công suy nghĩ nữa.
Hắn thu lại pháp trận vừa bố trí, chạy vút đi.
Cho đến khi chạy được nửa giờ, Cố Thanh Sơn mới dừng bước.
Hắn lại bố trí pháp trận lần nữa, dựng lên một cái doanh trại nho nhỏ.
Làm xong hết thảy mọi thứ, Cố Thanh Sơn lấy ra một cái túi linh thú còn dư lại.
Đây là túi linh thú của hắn.
Linh lực đẩy một cái, túi linh thú bị mở ra.
Hoả Vân Truy Thiên Hạc xuất hiện ở trước mặt hắn.
"Ấy? Bạn đồng hành của ngươi đâu?" Hoả Vân Truy Thiên Hạc nhìn ngó xung quanh hỏi.
"Hắn ta có nhiệm vụ khác.” giọng nói của Cố Thanh Sơn vô cùng yếu ớt.
Liễm Tức quyết của hắn lại được đưa lên sử dụng.
"Ngươi sao vậy?" Hoả Vân Truy Thiên Hạc cảm giác có gì đó không ổn, lúc này mới nhìn về phía Cố Thanh Sơn, quan sát tỉ mỉ một phen.
Chỉ thấy khí tức trên người Cố Thanh Sơn rất yếu ớt, trên người toàn là máu, linh lực phóng ra ngoài không ổn định, tán loạn nhạt nhòa.
"Bị thương nhẹ, sợ rằng tự mình không chạy nổi." Cố Thanh Sơn thấp giọng nói.
Hắn lôi đĩa bát quái ra, nhanh chóng bố trí pháp trận canh gác.
Một lát sau, một Phong Linh trận được bố trí thành công.
"Ngươi còn biết bày trận?" Hoả Vân Truy Thiên Hạc trợn mắt nhìn hắn, lên tiếng hỏi.
"Đúng vậy, ta là trận pháp sư, biết mấy chục loại trận, đáng tiếc bây giờ bị thương nặng, không thể bày trận pháp khác được.”
Cố Thanh Sơn thở dài, tiếc nuối nói.
"Cho nên ngươi thả ta đi ra, là muốn ta canh gác cho ngươi?" Hoả Vân Truy Thiên Hạc hỏi.
"Không sai, phiền ngươi trông coi một lát."
Cố Thanh Sơn tuỳ ý cắm trường kiếm ở trước mặt, nói.
Hoả Vân Truy Thiên Hạc nhìn nhìn thanh kiếm trước mặt, bỗng nhiên nói: "Ngươi thương rất nặng, không thể tiếp tục như vậy được, hay là ta đưa ngươi trở về doanh trại?"
“Ngươi đưa ta trở về? Trở lại doanh trại?” Cố Thanh Sơn ngẩng đầu, vô cùng kinh ngạc hỏi.
Hỏa Vân Truy Thiên Hạc vỗ cánh nói: “Đúng vậy, ta đưa ngươi trở về. Yên tâm đi, ta là linh thú của ngươi, nhất định có thể đưa ngươi quay về được.”
“Được rồi.” Cố Thanh Sơn trầm ngâm một hồi lâu, rồi mới gật đầu nói.
Hắn dùng tay chống đất, cố hết sức đứng lên, gắng gượng trèo lên trên lưng hạc.
“Ngồi chắc nhé.” Hỏa Vân Truy Thiên Hạc căn dặn, hai cánh xòa ra, bay lên trên không trung.
Trên cánh của nó, bốc lên hai ngọn hỏa vân, tạo ra tia sáng màu đỏ nhạt thật dài trên không trung, trông rất đẹp mắt.
Hỏa Vân Truy Thiên Hạc bay rất nhanh, trong chớp mắt, nó đã bay qua vô số núi non sông ngòi.
Với tốc độ này, cùng lắm là một khắc nữa, là có thể về đến doanh trại.
“Có phải chúng ta bay cao quá rồi hay không?” Cố Thanh Sơn nhìn xuống dưới, nhẹ giọng hỏi.
“Không vấn đề gì, với tốc độ của ta, bất cứ yêu ma nào cũng không đuổi kịp được. Hơn nữa, chúng ta càng sớm trở về, ngươi cũng càng sớm được cứu chữa.” Hỏa Vân Truy Thiên Hạc giảng giải.
“Được rồi.” Cố Thanh Sơn nói: “Vậy thì làm phiền ngươi bay cẩn thận một chút.”
“Ngươi cứ ngủ một lát đi, tỉnh dậy là đến nơi thôi.” Hỏa Vân Truy Thiên Hạc lên tiếng, hơi giảm tốc độ, bay thận trọng hơn một chút.
Một lát sau.
Hỏa Vân Truy Thiên Hạc từ từ bay lên cao hơn, nhưng Cố Thanh Sơn vẫn nhắm mắt, dường như đang nghỉ ngơi, hoàn toàn không có cảm giác gì.
Sau hơn mười hơi thở, Hỏa Vân Truy Thiên Hạc đã bay lên rất cao, khiến cho linh quang quanh người Cố Thanh Sơn không còn cách nào để chống lại cái lạnh được nữa.
“Có phải bay cao quá rồi hay không?” Cuối cùng Cố Thanh Sơn cũng mở mắt ra, nhìn khắp nơi, mở miệng hỏi lần nữa.
Hỏa Vân Truy Thiên Hạc không trả lời, vẫn bay về phía cao hơn.
“Cao quá rồi. Lạnh quá!” Cố Thanh Sơn run cầm cập nói.
“Lạnh cũng chẳng sao cả.” Cuối cùng lúc này, Hỏa Vân Truy Thiên Hạc cũng tiếp lời: “Dù sao thì ngươi cũng sắp chết rồi.”
Nói xong, nó đột nhiên nghiêng người, Cố Thanh Sơn lập tức rơi xuống.
Người tu hành là con người phải đạt tới Kim Đan kỳ thì mới có thể bay trên không, mới có thể điều khiển phi thuyền.
Cố Thanh Sơn chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ, từ trên cao rơi xuống như vậy, chắc chắn sẽ chết.
“Ngươi làm cái gì vậy? Còn không mau tới đỡ ta?” Cố Thanh Sơn lớn tiếng hỏi.
/1520
|