Cô ta vừa đi vừa quan sát xung quanh, sau đó trộm chiếc kính râm từ trong túi của những cô gái đi qua. Lúc cô ta đeo kính râm lên, không còn ai nhận ra gương mặt thật của cô ta nữa.
Đi được một lúc ở trong biển người, Liễu Thi Mạn tiện tay mua một chai nước uống. Cô ta không cảm thấy được chút sát khí nào, cũng không có bất kỳ chuyện kỳ lạ gì. Mọi người đều chăm chú làm việc của mình, chỉ có một vài người chú ý đến cô ta, nhưng đều là đàn ông trẻ tuổi.
Cô ta rất quen với loại ánh mắt đánh giá đó, mà thần thái gương mặt như thế cũng đều là của những người đơn thuần chưa từng trải qua bất kỳ chém giết gì.
Liễu Thi Mạn dần dần bước chậm lại.
Bỗng nhiên cô ta giật mình.
Trên hàng ghế của quán cafe lề đường không xa, có một ông già nằm thoải mái trên ghế, nhắm mắt nghe quang não đưa tin.
[Tin tức mới nhất, người thắng trận trong trò chơi Người Bất Tử là một tội phạm giết người đang bị truy nã, chức nghiệp giả Liễu Thi Mạn.]
[Hiện giờ, chính phủ và các thế lực đều đang tìm kiếm cô ta khắp nơi.]
[Bởi vì Liễu Thi Mạn là người thành phố này, nên rất có khả năng, cô ta đang xuất hiện trong thành phố.]
[Có không ít người đang lo lắng, Liễu Thi Mạn chiến đấu với Chú Hề Tử Thần có thể sẽ ảnh hưởng đến thành phố...]
Liễu Thi Mạn nghe xong ngây người một lúc.
... Tin tức đã lan nhanh như thế ư?
Cô ta vuốt ve chiếc nhẫn vàng kim trên tay.
Không được, phải nắm chắc thời gian, lập tức làm theo kế hoạch mà mình đã sắp xếp từ trước.
Liễu Thi Mạn nhìn quanh bốn phía tìm nhà vệ sinh công cộng, sau khi đi vào thì lập tức đóng cửa lại. Cô ta giơ tay lên, nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn màu vàng kim, có chút mất hồn.
Lúc nào cũng có thể thoát khỏi cảnh nguy hiểm ư?
Cô ta khởi động lực lượng Ngũ Hành, khẽ truyền vào bên trong chiếc nhẫn. Chiếc nhẫn bỗng nhiên tỏa ra một ánh sáng vàng, ngay sau đó, Liễu Thi Mạn cũng biến mất.
Vụt!
Một bóng người nhảy từ khoảng cách nửa mét xuống đất.
Đây là sân thi đấu của Người Bất Tử.
Không có đèn, không có người, không có tiếng động, hoàn toàn yên tĩnh.
Liễu Thi Mạn lặng lẽ nhìn xung quanh, bỗng nhiên phát ra tiếng cười lớn.
“Ha ha ha ha, tất cả không phải là mơ!”
“Sinh mệnh vĩnh hằng!”
“Bất cứ lúc nào cũng có thể truyền tống!”
“Thực lực Thổ Linh cấp bốn!”
“Tôi đã không còn tiếc nuối gì với thế giới này!”
Cô ta vung tay chạy như điên vòng quanh đấu trường, vừa nhảy vừa cười, một lúc sau mới dừng lại.
Lúc này giọng nói già nua lại từ từ vang lên: [Nhìn quán quân của chúng ta kìa, ngài cảm thấy tốt chứ?]
“Vô cùng tốt, trước giờ chưa từng tốt như vậy.” Liễu Thi Mạn vui vẻ đáp.
[Khung cảnh vừa nãy cực kỳ quý giá, chúng tôi định sẽ sử dụng nó làm cảnh giới thiệu vào trận đấu tiếp theo để người trên toàn thế giới xem, ngài thấy thế nào?] Giọng già nua hỏi.
“Không được! Tôi không muốn để người khác nhìn thấy trò hề vừa rồi của tôi, hiện giờ ông hãy để tôi rời đi.” Liễu Thi Mạn không đồng ý.
[Được rồi, bây giờ chúng tôi sẽ đưa ngài đi.] Giọng già nua đáp lại.
Ngay sau đó, Liễu Thi Mạn biến mất, sân thi đấu cũng khôi phục sự tĩnh lặng vốn có.
Bỗng nhiên, không biết ở đâu vang lên những tiếng nói nhỏ.
[Một nô lệ không nghe lời...]
[Không cần quan tâm tới ý kiến của cô ta, cứ dùng hình ảnh lúc nãy để mở đầu, sẽ hấp dẫn nhiều linh hồn hơn.]
[Đúng vậy, dù sao qua ngày mai, cô ta cũng không còn là cô ta.]
Chỉ một giây sau, tất cả những tiếng nói ấy đồng thời im bặt.
Liễu Thi Mạn lại xuất hiện trong sân thi đấu lần nữa, vui vẻ nhìn xung quanh.
“Thật sảng khoái! Đây gần như là sức mạnh của Thần!” Cô ta hét to.
Cô ta ở lại đây thêm một chốc, sau đó lại truyền tống rời đi lần nữa.
Tiếng bàn tán lại vang lên.
[Cứ để cô ta làm hao phí sức mạnh của chúng ta như vậy ư?] Một giọng nói hỏi.
[Hết cách rồi, Quỷ Mẫu còn đang trong thời kỳ trưởng thành, cần phải như thế, hơn nữa còn có tên hề đáng ghét kia.]
[Đúng vậy, cần phải bảo đảm an toàn cho cô ta.]
Giọng nói lại đột ngột biến mất lần nữa.
Liễu Thi Mạn xuất hiện…
- ----------
Liễu Thi Mạn đánh bất tỉnh một người đàn ông, kéo vào góc tối không người. Cô ta mở túi của người đàn ông ra, lấy các vật dụng tùy thân, nhìn qua từng cái.
“Cũng không có gì để ăn.” Cô ta nhăn mày nói, sau đó lấy quang não cá nhân của đối phương ra, phát hiện đang trong trạng thái khóa, căn bản không thể vào được.
Liễu Thi Mạn hờn dỗi ném quang não xuống đất, có điều cô ta không chú ý tới, quang não kia đã thoát khỏi trạng thái khóa máy. Tuy màn hình không sáng lên, nhưng trong khoảnh khắc ngắn ngủi khi bị quẳng đi, nó lại đang im lặng ghi chép gì đó.
- ----------
Trên phi thuyền Thần Điện, mấy nghìn màn hình nhỏ vẫn luôn chuyển động không nghỉ bỗng đột ngột dừng lại.
Giọng Nữ Thần Công Chính vang lên.
[Kế hoạch theo dõi toàn nhân loại tạm dừng.]
[Quang não xuất hiện trạng thái dị thường là quang não mang số hiệu 352974, sau khi so sánh phân biệt, phát hiện sóng não đặc biệt và đường nét gương mặt đặc thù của mục tiêu.]
[Xác nhận mục tiêu.]
[Điều động tất cả công nghệ giám sát, thêm một bước giám sát mục tiêu.]
[Mục tiêu không biến mất, thời gian tồn tại cao hơn bốn lần trước.]
[Bắt đầu báo cáo thời gian truyền tống.]
Bên kia.
“Tìm được rồi, lần này cô ta không lập tức truyền tống.”
Trương Anh Hào đứng lên, dúi điếu thuốc xuống: “Tôi đi sắp xếp trước, mọi người chờ tin tức của tôi.”
“Liêu Hành, dịch chuyển anh ta tới thành phố đó.” Cố Thanh Sơn nói.
“Xong rồi!” Giọng của Liêu Hành truyền từ trong quang não ra.
Trương Anh Hào giơ thiết bị Bước nhảy siêu tốc của mình lên, ngay sau đó biến mất trước mặt Cố Thanh Sơn và Anna.
- --------
Bây giờ Liễu Thi Mạn đang thấy rất buồn phiền. Từ lúc tham gia thi đấu trò chơi Người Bất Tử tới giờ đã qua hơn mười mấy tiếng, cô ta hao phí rất nhiều thể lực cũng như tinh thần, nhưng mãi vẫn chưa được ăn gì.
Vốn dĩ, với thể chất của cô ta thì hoàn toàn có thể nhịn ăn được một hai ngày, nhưng không biết vì sao lúc này cô ta cảm thấy rất đói.
Cơn đói như xâm nhậm vào tận xương tủy.
Có điều, trong thời hiện đại này, theo đà phát triển của khoa học kỹ thuật, tiền giấy đã sớm bị vứt bỏ, mọi người tới bất kỳ đâu đều dùng quang não để thanh toán. Nếu mất quang não hoặc không mang theo, cũng có thể tay không thanh toán thông qua sóng điện não.
Sóng điện não của mỗi người không giống nhau, cũng giống như vân tay vậy. Họ có thể đứng trước quầy, quét sóng não của từng người, rồi dùng đường nét đặc thù trên gương mặt để đối chiếu, như vậy là lập tức có thể hoàn thành việc thanh toán, ngân hàng sẽ trực tiếp tiến hành khấu trừ điểm tín dụng.
Trước đây, Liễu Thi Mạn vẫn thường dùng quang não đã được sửa chữa ở chợ đen, nhưng sau khi đoạt được quán quân, cô ta đã ném quang não đi.
Không biết chợ đen đã dùng thông tin của cô ta để đổi lấy bao nhiêu tiền. Nhóm hacker vô lương tâm đó rất có thể đã giữ lại thứ gì đó ở trong quang não. Bình thường, cô ta có thể không thèm để ý, nhưng giờ đây cô ta đang là mục tiêu được tất cả mọi người chú ý. Nếu cứ tiếp tục mang theo quang não, chắc chắn cô ta sẽ bị các thế lực khác phát hiện.
Đi được một lúc ở trong biển người, Liễu Thi Mạn tiện tay mua một chai nước uống. Cô ta không cảm thấy được chút sát khí nào, cũng không có bất kỳ chuyện kỳ lạ gì. Mọi người đều chăm chú làm việc của mình, chỉ có một vài người chú ý đến cô ta, nhưng đều là đàn ông trẻ tuổi.
Cô ta rất quen với loại ánh mắt đánh giá đó, mà thần thái gương mặt như thế cũng đều là của những người đơn thuần chưa từng trải qua bất kỳ chém giết gì.
Liễu Thi Mạn dần dần bước chậm lại.
Bỗng nhiên cô ta giật mình.
Trên hàng ghế của quán cafe lề đường không xa, có một ông già nằm thoải mái trên ghế, nhắm mắt nghe quang não đưa tin.
[Tin tức mới nhất, người thắng trận trong trò chơi Người Bất Tử là một tội phạm giết người đang bị truy nã, chức nghiệp giả Liễu Thi Mạn.]
[Hiện giờ, chính phủ và các thế lực đều đang tìm kiếm cô ta khắp nơi.]
[Bởi vì Liễu Thi Mạn là người thành phố này, nên rất có khả năng, cô ta đang xuất hiện trong thành phố.]
[Có không ít người đang lo lắng, Liễu Thi Mạn chiến đấu với Chú Hề Tử Thần có thể sẽ ảnh hưởng đến thành phố...]
Liễu Thi Mạn nghe xong ngây người một lúc.
... Tin tức đã lan nhanh như thế ư?
Cô ta vuốt ve chiếc nhẫn vàng kim trên tay.
Không được, phải nắm chắc thời gian, lập tức làm theo kế hoạch mà mình đã sắp xếp từ trước.
Liễu Thi Mạn nhìn quanh bốn phía tìm nhà vệ sinh công cộng, sau khi đi vào thì lập tức đóng cửa lại. Cô ta giơ tay lên, nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn màu vàng kim, có chút mất hồn.
Lúc nào cũng có thể thoát khỏi cảnh nguy hiểm ư?
Cô ta khởi động lực lượng Ngũ Hành, khẽ truyền vào bên trong chiếc nhẫn. Chiếc nhẫn bỗng nhiên tỏa ra một ánh sáng vàng, ngay sau đó, Liễu Thi Mạn cũng biến mất.
Vụt!
Một bóng người nhảy từ khoảng cách nửa mét xuống đất.
Đây là sân thi đấu của Người Bất Tử.
Không có đèn, không có người, không có tiếng động, hoàn toàn yên tĩnh.
Liễu Thi Mạn lặng lẽ nhìn xung quanh, bỗng nhiên phát ra tiếng cười lớn.
“Ha ha ha ha, tất cả không phải là mơ!”
“Sinh mệnh vĩnh hằng!”
“Bất cứ lúc nào cũng có thể truyền tống!”
“Thực lực Thổ Linh cấp bốn!”
“Tôi đã không còn tiếc nuối gì với thế giới này!”
Cô ta vung tay chạy như điên vòng quanh đấu trường, vừa nhảy vừa cười, một lúc sau mới dừng lại.
Lúc này giọng nói già nua lại từ từ vang lên: [Nhìn quán quân của chúng ta kìa, ngài cảm thấy tốt chứ?]
“Vô cùng tốt, trước giờ chưa từng tốt như vậy.” Liễu Thi Mạn vui vẻ đáp.
[Khung cảnh vừa nãy cực kỳ quý giá, chúng tôi định sẽ sử dụng nó làm cảnh giới thiệu vào trận đấu tiếp theo để người trên toàn thế giới xem, ngài thấy thế nào?] Giọng già nua hỏi.
“Không được! Tôi không muốn để người khác nhìn thấy trò hề vừa rồi của tôi, hiện giờ ông hãy để tôi rời đi.” Liễu Thi Mạn không đồng ý.
[Được rồi, bây giờ chúng tôi sẽ đưa ngài đi.] Giọng già nua đáp lại.
Ngay sau đó, Liễu Thi Mạn biến mất, sân thi đấu cũng khôi phục sự tĩnh lặng vốn có.
Bỗng nhiên, không biết ở đâu vang lên những tiếng nói nhỏ.
[Một nô lệ không nghe lời...]
[Không cần quan tâm tới ý kiến của cô ta, cứ dùng hình ảnh lúc nãy để mở đầu, sẽ hấp dẫn nhiều linh hồn hơn.]
[Đúng vậy, dù sao qua ngày mai, cô ta cũng không còn là cô ta.]
Chỉ một giây sau, tất cả những tiếng nói ấy đồng thời im bặt.
Liễu Thi Mạn lại xuất hiện trong sân thi đấu lần nữa, vui vẻ nhìn xung quanh.
“Thật sảng khoái! Đây gần như là sức mạnh của Thần!” Cô ta hét to.
Cô ta ở lại đây thêm một chốc, sau đó lại truyền tống rời đi lần nữa.
Tiếng bàn tán lại vang lên.
[Cứ để cô ta làm hao phí sức mạnh của chúng ta như vậy ư?] Một giọng nói hỏi.
[Hết cách rồi, Quỷ Mẫu còn đang trong thời kỳ trưởng thành, cần phải như thế, hơn nữa còn có tên hề đáng ghét kia.]
[Đúng vậy, cần phải bảo đảm an toàn cho cô ta.]
Giọng nói lại đột ngột biến mất lần nữa.
Liễu Thi Mạn xuất hiện…
- ----------
Liễu Thi Mạn đánh bất tỉnh một người đàn ông, kéo vào góc tối không người. Cô ta mở túi của người đàn ông ra, lấy các vật dụng tùy thân, nhìn qua từng cái.
“Cũng không có gì để ăn.” Cô ta nhăn mày nói, sau đó lấy quang não cá nhân của đối phương ra, phát hiện đang trong trạng thái khóa, căn bản không thể vào được.
Liễu Thi Mạn hờn dỗi ném quang não xuống đất, có điều cô ta không chú ý tới, quang não kia đã thoát khỏi trạng thái khóa máy. Tuy màn hình không sáng lên, nhưng trong khoảnh khắc ngắn ngủi khi bị quẳng đi, nó lại đang im lặng ghi chép gì đó.
- ----------
Trên phi thuyền Thần Điện, mấy nghìn màn hình nhỏ vẫn luôn chuyển động không nghỉ bỗng đột ngột dừng lại.
Giọng Nữ Thần Công Chính vang lên.
[Kế hoạch theo dõi toàn nhân loại tạm dừng.]
[Quang não xuất hiện trạng thái dị thường là quang não mang số hiệu 352974, sau khi so sánh phân biệt, phát hiện sóng não đặc biệt và đường nét gương mặt đặc thù của mục tiêu.]
[Xác nhận mục tiêu.]
[Điều động tất cả công nghệ giám sát, thêm một bước giám sát mục tiêu.]
[Mục tiêu không biến mất, thời gian tồn tại cao hơn bốn lần trước.]
[Bắt đầu báo cáo thời gian truyền tống.]
Bên kia.
“Tìm được rồi, lần này cô ta không lập tức truyền tống.”
Trương Anh Hào đứng lên, dúi điếu thuốc xuống: “Tôi đi sắp xếp trước, mọi người chờ tin tức của tôi.”
“Liêu Hành, dịch chuyển anh ta tới thành phố đó.” Cố Thanh Sơn nói.
“Xong rồi!” Giọng của Liêu Hành truyền từ trong quang não ra.
Trương Anh Hào giơ thiết bị Bước nhảy siêu tốc của mình lên, ngay sau đó biến mất trước mặt Cố Thanh Sơn và Anna.
- --------
Bây giờ Liễu Thi Mạn đang thấy rất buồn phiền. Từ lúc tham gia thi đấu trò chơi Người Bất Tử tới giờ đã qua hơn mười mấy tiếng, cô ta hao phí rất nhiều thể lực cũng như tinh thần, nhưng mãi vẫn chưa được ăn gì.
Vốn dĩ, với thể chất của cô ta thì hoàn toàn có thể nhịn ăn được một hai ngày, nhưng không biết vì sao lúc này cô ta cảm thấy rất đói.
Cơn đói như xâm nhậm vào tận xương tủy.
Có điều, trong thời hiện đại này, theo đà phát triển của khoa học kỹ thuật, tiền giấy đã sớm bị vứt bỏ, mọi người tới bất kỳ đâu đều dùng quang não để thanh toán. Nếu mất quang não hoặc không mang theo, cũng có thể tay không thanh toán thông qua sóng điện não.
Sóng điện não của mỗi người không giống nhau, cũng giống như vân tay vậy. Họ có thể đứng trước quầy, quét sóng não của từng người, rồi dùng đường nét đặc thù trên gương mặt để đối chiếu, như vậy là lập tức có thể hoàn thành việc thanh toán, ngân hàng sẽ trực tiếp tiến hành khấu trừ điểm tín dụng.
Trước đây, Liễu Thi Mạn vẫn thường dùng quang não đã được sửa chữa ở chợ đen, nhưng sau khi đoạt được quán quân, cô ta đã ném quang não đi.
Không biết chợ đen đã dùng thông tin của cô ta để đổi lấy bao nhiêu tiền. Nhóm hacker vô lương tâm đó rất có thể đã giữ lại thứ gì đó ở trong quang não. Bình thường, cô ta có thể không thèm để ý, nhưng giờ đây cô ta đang là mục tiêu được tất cả mọi người chú ý. Nếu cứ tiếp tục mang theo quang não, chắc chắn cô ta sẽ bị các thế lực khác phát hiện.
/1520
|