Cho dù nhẫn này có thể không ngừng truyền tống, nhưng một khi quang não bị theo dõi từ xa, thì đối phương sẽ hoàn toàn lấy được quyền khống chế quang não, có thể tìm tới cửa bất cứ lúc nào. Mà cô ta thì không thể lúc nào cũng truyền tống không ngừng nghỉ, cũng cần ăn ngủ nghỉ và đi vệ sinh.
Hơn nữa, thế giới này có quá nhiều Thiên Tuyển kỹ kỳ lạ, có thể phát hiện một người chỉ bằng một chút dấu vết để lại.
Chẳng lẽ lại đi cướp thức ăn?
Buồn cười, thân là chức nghiệp giả Ngũ Hành cấp bốn, có được sinh mệnh bất tử, chẳng lẽ sau này phải dựa vào chuyện như vậy để sống ư?
Niềm hưng phấn lúc đầu qua đi, Liễu Thi Mạn tỉnh táo lại. Cô ta vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón tay, quyết định nên tới địa điểm mà cô ta đã chuẩn bị từ trước.
Nghĩ là làm, cô ta nhét người đàn ông kia vào một chỗ kín đáo, xoay người rời đi nhanh chóng.
Truyền tống là ngẫu nhiên, còn bản thân muốn tới được nơi đó cần phải có một phương tiện giao thông.
Cô ta đè thấp vành nón xuống, vừa đi vừa nhìn xung quanh, tìm được một chỗ đậu phi toa.
Cô ta lặng lẽ đi vào, dọc theo góc chết của thiết bị giám sát, dán vào vách tường âm u, cẩn thận đi tới.
Năng lượng Ngũ Hành trên người đang được vận sức chờ phát động, một khi có điều gì không đúng, Liễu Thi Mạn sẽ lập tức kích hoạt chiếc nhẫn rời khỏi nơi này.
Không phải chờ bao lâu, cô ta lập tức trông thấy một người đàn ông khởi động phi toa nhưng chưa kịp bay đi. Anh ta đứng trước cửa phi toa, tay cầm quang não trò chuyện với người khác.
“Tôi cảm thấy tự mình đi một chuyến tới thì sẽ có thành ý hơn.”
“Lần chuẩn đoán này tôi cần gặp chuyên gia để đặt hẹn phẫu thuật.”
“... Đúng vậy, vậy thì ngày mai tôi tới bệnh viện Thủ Đô, à, có lẽ tôi sẽ xuất phát ngay bây giờ...”
Liễu Thi Mạn chỉ do dự chưa tới một giây đã hành động. Người đàn ông vừa mới chuẩn bị tắt máy truyền tin thì bị một cán dao đánh bất tỉnh, kéo vào trong phi toa. Cả quá trình này diễn ra nhanh như tia chớp, lại đang ở trong góc chết của camera nên không có bị bất kỳ ai phát hiện, mà người đàn ông kia cũng chưa kịp nhìn thấy bất cứ thứ gì.
Không có máu, không có tiếng kêu la, máy theo dõi quanh phi toa không phát hiện điều gì bất thường. Đây quả là một hành động ám sát cấp độ chuyên nghiệp, cực kỳ hoàn hảo.
Liễu Thi Mạn đóng cửa phi toa lại, cô ta đang muốn ra tay giết người đàn ông thì lại nghe thấy giọng nói điện tử phát ra từ trong phi toa.
[Căn cừ vào sổ ghi chép, nhắc nhở bây giờ ngài nên đi tới bệnh viện Thủ Đô để gặp chuyên gia.]
Tay Liễu Thi Mạn khựng lại giữa không trung, cô ta sờ soạng người của người đàn ông kia, lấy quang não của đối phương ra.
Cũng may, vừa rồi đối phương chỉ vừa cúp máy truyền tin, chứ chưa kịp tắt quang não.
Liễu Thi Mạn lôi toàn bộ thẻ thông tin sức khỏe của người đàn ông này ra, xem hết một lượt.
Tim có vấn đề đã mấy chục năm.
Khám bệnh hơn trăm lần, phẫu thuật hai lần.
Liễu Thi Mạn sắn tay áo của người đàn ông lên, nhìn thấy vòng tay chữa bệnh. Vòng tay này theo dõi số liệu tim của người đàn ông, được đồng bộ hóa với số liệu ở Trung tâm cấp cứu của bệnh viện, cũng tiện cho bệnh viện điều động nhân viên y tế tới cứu giúp. Nếu gỡ vòng tay xuống hay là giết chết đối phương, thì sẽ bị Trung tâm cấp cứu biết tin ngay lập tức, họ sẽ nhận định rằng tim của người này xảy ra vấn đề. Sau đó, người máy cấp cứu sẽ nhanh chóng tới đây.
Chuyện này nên làm sao bây giờ?
Liễu Thi Mạn ngẫm nghĩ rồi điểm mạnh vài cái lên mấy vị trí trên cơ thể của người đàn ông nọ, như vậy có thể khiến anh ta rơi vào hôn mê sâu, trong vòng một hai ngày không thể nào tỉnh lại được.
Liễu Thi Mạn nhét anh ta vào khoang chứa đồ của phi toa, đóng cửa lại. Sau đó, cô bước đến ngồi vào khoang điều khiển phi toa, bắt đầu khởi động nó.
Trước mắt cứ tạm mang theo người này trước đã, đợi đi xa một chút thì chặt tay rồi vứt đi. Thi thể thì phiền hơn một chút, phải đổi hướng khác để vứt.
Phi toa nổ máy, nghênh ngang rời đi.
Dựa theo tuyến đường đã được lập sẵn, phi toa bay theo một hướng nào đó, Liễu Thi Mạn mở điểm đến thì phát hiện là bệnh viện Thủ đô Liên Bang.
Theo như cuộc đối thoại lúc nãy, thì người này quả thật phải đi đến bệnh viện.
Có nên đổi tuyến đường bay hay không?
Cô ta đang ngẫm nghĩ thì trên phi toa bỗng xuất hiện một hàng thông báo.
[Tin khẩn, do ảnh hưởng của trò chơi Người Bất Tử, số lượng phi toa tiến vào thành phố này tăng lên quá nhiều.]
[Hiện tại, các đường bay ra vào thành phố này đã quá tải, trước mắt đường bay từ 1 đến 7 đang trong trạng thái tắc nghẽn, đường bay từ 8-10 giao thông tương đối chậm, đường bay 11 trong trạng thái không người, xin ngài hãy lập tức thay đổi tuyến đường bay.]
“Đúng là phiền phức.”
Liễu Thi Mạn mở bảng hiển thị đường bay lên, lựa chọn đường bay trống số 11.
Sau đó, cô ta ngẫm nghĩ một chút, nhìn phương hướng trên bản đồ điện tử, cuối cùng sửa nơi đến thành một vùng núi ở biên cảnh.
Hệ thống hướng dẫn bay lập tức hoàn tất cài đặt đường bay.
Liễu Thi Mạn khẽ thở phào một hơi.
Ở nơi đó, cô ta đã bố trí xong một chỗ trú, đó là một căn phòng an toàn có thể dùng làm nơi lánh nạn hoàn hảo. Nó ẩn sâu trong ngọn núi lớn, vật tư bên trong có thể cung cấp cho năm người sống trong bảy năm. Đồ ăn và đồ dùng hàng ngày trong phòng an toàn đều do cô ta đích thân lựa chọn, đảm bảo cuộc sống thoải mái ở mức lớn nhất có thể.
Nơi đó nằm giữa vách đá cheo leo, cửa hang được làm ẩn quang học cực kỳ tốt, nếu không dùng dụng cụ đặc biệt để tìm kiếm thì tuyệt đối không thể tìm được.
Lúc Quỷ giết người và Hải thú kéo đến, cô ta đã bố trí ra nơi này. Giờ vừa vặn cướp được một chiếc phi toa và không làm kinh động đến bất kỳ ai khác, quả thật là quá may mắn, vì trong quá trình đến phòng an toàn kia, cô ta chỉ ở trên phi toa này là đã đủ rồi. Đợi khi sắp đến, cô ta sẽ thiết lập cho phi toa một nhiệm vụ bay tự động, đích đến là biển.
Thiết lập xong, cô ta sẽ nhảy xuống phi toa, như vậy sẽ không ai tìm ra cô ta được nữa.
Nghĩ tới đây, trong lòng Liễu Thi Mạn cảm thấy khá vui vẻ.
Chú Hề Tử Thần vẫn chưa xuất hiện, đây là mối lo duy nhất.
Quán quân của mấy trận đấu khiêu chiến trước, cho dù được chức nghiệp giả của cả một Võ đạo quán bảo vệ cũng vẫn bị tên hề đó giết chết.
Qua đó có thể thấy, người càng đông càng loạn.
Cô ta có nhẫn truyền tống, chỉ cần phát hiện Chú Hề Tử Thần kịp thời thì có thể khởi động nhẫn.
Mà thực ra, cho dù tên hề không đến, thì với những tin tức căng thẳng hiện giờ, chắc chắn cũng có rất nhiều người đang tìm cô ta.
Tốt nhất là cứ thoải mái nán lại phòng an toàn một thời gian rồi hẵng trở lại hoạt động.
Phi toa điều chỉnh phương hướng rồi nhanh chóng bay dọc theo đường bay mới được thiết lập.
…
Vài tiếng sau, giọng nói điện tử trên phi toa lại vang lên lời nhắc nhở.
[Giờ đã là 2h37 phút chiều, kiểm tra thấy trạng thái của ngài đã hơi mệt, hệ thống bay tự động sẽ tiếp quản nhiệm vụ điều khiển, ngài có đồng ý không?]
Hơn nữa, thế giới này có quá nhiều Thiên Tuyển kỹ kỳ lạ, có thể phát hiện một người chỉ bằng một chút dấu vết để lại.
Chẳng lẽ lại đi cướp thức ăn?
Buồn cười, thân là chức nghiệp giả Ngũ Hành cấp bốn, có được sinh mệnh bất tử, chẳng lẽ sau này phải dựa vào chuyện như vậy để sống ư?
Niềm hưng phấn lúc đầu qua đi, Liễu Thi Mạn tỉnh táo lại. Cô ta vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón tay, quyết định nên tới địa điểm mà cô ta đã chuẩn bị từ trước.
Nghĩ là làm, cô ta nhét người đàn ông kia vào một chỗ kín đáo, xoay người rời đi nhanh chóng.
Truyền tống là ngẫu nhiên, còn bản thân muốn tới được nơi đó cần phải có một phương tiện giao thông.
Cô ta đè thấp vành nón xuống, vừa đi vừa nhìn xung quanh, tìm được một chỗ đậu phi toa.
Cô ta lặng lẽ đi vào, dọc theo góc chết của thiết bị giám sát, dán vào vách tường âm u, cẩn thận đi tới.
Năng lượng Ngũ Hành trên người đang được vận sức chờ phát động, một khi có điều gì không đúng, Liễu Thi Mạn sẽ lập tức kích hoạt chiếc nhẫn rời khỏi nơi này.
Không phải chờ bao lâu, cô ta lập tức trông thấy một người đàn ông khởi động phi toa nhưng chưa kịp bay đi. Anh ta đứng trước cửa phi toa, tay cầm quang não trò chuyện với người khác.
“Tôi cảm thấy tự mình đi một chuyến tới thì sẽ có thành ý hơn.”
“Lần chuẩn đoán này tôi cần gặp chuyên gia để đặt hẹn phẫu thuật.”
“... Đúng vậy, vậy thì ngày mai tôi tới bệnh viện Thủ Đô, à, có lẽ tôi sẽ xuất phát ngay bây giờ...”
Liễu Thi Mạn chỉ do dự chưa tới một giây đã hành động. Người đàn ông vừa mới chuẩn bị tắt máy truyền tin thì bị một cán dao đánh bất tỉnh, kéo vào trong phi toa. Cả quá trình này diễn ra nhanh như tia chớp, lại đang ở trong góc chết của camera nên không có bị bất kỳ ai phát hiện, mà người đàn ông kia cũng chưa kịp nhìn thấy bất cứ thứ gì.
Không có máu, không có tiếng kêu la, máy theo dõi quanh phi toa không phát hiện điều gì bất thường. Đây quả là một hành động ám sát cấp độ chuyên nghiệp, cực kỳ hoàn hảo.
Liễu Thi Mạn đóng cửa phi toa lại, cô ta đang muốn ra tay giết người đàn ông thì lại nghe thấy giọng nói điện tử phát ra từ trong phi toa.
[Căn cừ vào sổ ghi chép, nhắc nhở bây giờ ngài nên đi tới bệnh viện Thủ Đô để gặp chuyên gia.]
Tay Liễu Thi Mạn khựng lại giữa không trung, cô ta sờ soạng người của người đàn ông kia, lấy quang não của đối phương ra.
Cũng may, vừa rồi đối phương chỉ vừa cúp máy truyền tin, chứ chưa kịp tắt quang não.
Liễu Thi Mạn lôi toàn bộ thẻ thông tin sức khỏe của người đàn ông này ra, xem hết một lượt.
Tim có vấn đề đã mấy chục năm.
Khám bệnh hơn trăm lần, phẫu thuật hai lần.
Liễu Thi Mạn sắn tay áo của người đàn ông lên, nhìn thấy vòng tay chữa bệnh. Vòng tay này theo dõi số liệu tim của người đàn ông, được đồng bộ hóa với số liệu ở Trung tâm cấp cứu của bệnh viện, cũng tiện cho bệnh viện điều động nhân viên y tế tới cứu giúp. Nếu gỡ vòng tay xuống hay là giết chết đối phương, thì sẽ bị Trung tâm cấp cứu biết tin ngay lập tức, họ sẽ nhận định rằng tim của người này xảy ra vấn đề. Sau đó, người máy cấp cứu sẽ nhanh chóng tới đây.
Chuyện này nên làm sao bây giờ?
Liễu Thi Mạn ngẫm nghĩ rồi điểm mạnh vài cái lên mấy vị trí trên cơ thể của người đàn ông nọ, như vậy có thể khiến anh ta rơi vào hôn mê sâu, trong vòng một hai ngày không thể nào tỉnh lại được.
Liễu Thi Mạn nhét anh ta vào khoang chứa đồ của phi toa, đóng cửa lại. Sau đó, cô bước đến ngồi vào khoang điều khiển phi toa, bắt đầu khởi động nó.
Trước mắt cứ tạm mang theo người này trước đã, đợi đi xa một chút thì chặt tay rồi vứt đi. Thi thể thì phiền hơn một chút, phải đổi hướng khác để vứt.
Phi toa nổ máy, nghênh ngang rời đi.
Dựa theo tuyến đường đã được lập sẵn, phi toa bay theo một hướng nào đó, Liễu Thi Mạn mở điểm đến thì phát hiện là bệnh viện Thủ đô Liên Bang.
Theo như cuộc đối thoại lúc nãy, thì người này quả thật phải đi đến bệnh viện.
Có nên đổi tuyến đường bay hay không?
Cô ta đang ngẫm nghĩ thì trên phi toa bỗng xuất hiện một hàng thông báo.
[Tin khẩn, do ảnh hưởng của trò chơi Người Bất Tử, số lượng phi toa tiến vào thành phố này tăng lên quá nhiều.]
[Hiện tại, các đường bay ra vào thành phố này đã quá tải, trước mắt đường bay từ 1 đến 7 đang trong trạng thái tắc nghẽn, đường bay từ 8-10 giao thông tương đối chậm, đường bay 11 trong trạng thái không người, xin ngài hãy lập tức thay đổi tuyến đường bay.]
“Đúng là phiền phức.”
Liễu Thi Mạn mở bảng hiển thị đường bay lên, lựa chọn đường bay trống số 11.
Sau đó, cô ta ngẫm nghĩ một chút, nhìn phương hướng trên bản đồ điện tử, cuối cùng sửa nơi đến thành một vùng núi ở biên cảnh.
Hệ thống hướng dẫn bay lập tức hoàn tất cài đặt đường bay.
Liễu Thi Mạn khẽ thở phào một hơi.
Ở nơi đó, cô ta đã bố trí xong một chỗ trú, đó là một căn phòng an toàn có thể dùng làm nơi lánh nạn hoàn hảo. Nó ẩn sâu trong ngọn núi lớn, vật tư bên trong có thể cung cấp cho năm người sống trong bảy năm. Đồ ăn và đồ dùng hàng ngày trong phòng an toàn đều do cô ta đích thân lựa chọn, đảm bảo cuộc sống thoải mái ở mức lớn nhất có thể.
Nơi đó nằm giữa vách đá cheo leo, cửa hang được làm ẩn quang học cực kỳ tốt, nếu không dùng dụng cụ đặc biệt để tìm kiếm thì tuyệt đối không thể tìm được.
Lúc Quỷ giết người và Hải thú kéo đến, cô ta đã bố trí ra nơi này. Giờ vừa vặn cướp được một chiếc phi toa và không làm kinh động đến bất kỳ ai khác, quả thật là quá may mắn, vì trong quá trình đến phòng an toàn kia, cô ta chỉ ở trên phi toa này là đã đủ rồi. Đợi khi sắp đến, cô ta sẽ thiết lập cho phi toa một nhiệm vụ bay tự động, đích đến là biển.
Thiết lập xong, cô ta sẽ nhảy xuống phi toa, như vậy sẽ không ai tìm ra cô ta được nữa.
Nghĩ tới đây, trong lòng Liễu Thi Mạn cảm thấy khá vui vẻ.
Chú Hề Tử Thần vẫn chưa xuất hiện, đây là mối lo duy nhất.
Quán quân của mấy trận đấu khiêu chiến trước, cho dù được chức nghiệp giả của cả một Võ đạo quán bảo vệ cũng vẫn bị tên hề đó giết chết.
Qua đó có thể thấy, người càng đông càng loạn.
Cô ta có nhẫn truyền tống, chỉ cần phát hiện Chú Hề Tử Thần kịp thời thì có thể khởi động nhẫn.
Mà thực ra, cho dù tên hề không đến, thì với những tin tức căng thẳng hiện giờ, chắc chắn cũng có rất nhiều người đang tìm cô ta.
Tốt nhất là cứ thoải mái nán lại phòng an toàn một thời gian rồi hẵng trở lại hoạt động.
Phi toa điều chỉnh phương hướng rồi nhanh chóng bay dọc theo đường bay mới được thiết lập.
…
Vài tiếng sau, giọng nói điện tử trên phi toa lại vang lên lời nhắc nhở.
[Giờ đã là 2h37 phút chiều, kiểm tra thấy trạng thái của ngài đã hơi mệt, hệ thống bay tự động sẽ tiếp quản nhiệm vụ điều khiển, ngài có đồng ý không?]
/1520
|