Tuy nhiên, hình như nó vẫn có thể hoạt động được.
A Tu La nữ đưa tay ra, thử ấn lên cỗ máy kim loại lạnh như băng đó. Đột nhiên nó phát ra âm thanh ùng ùng, dọa nàng ta giật mình.
"Thần!"
Cỗ máy vội vàng kêu lên một chữ duy nhất này rồi bắt đầu rung ầm ầm, một vài linh kiện rơi ra từ bên trong nó. Dường như nó đã đến giới hạn rồi, bởi bây giờ chẳng thấy nó hoạt động gì nữa.
Đột nhiên, một tia sáng lóe ra từ cỗ máy. Nó rung lên bần bật, nhưng vẫn cố hết sức nói ra câu tiếp theo.
"Lưng..."
Ầm!
Cỗ máy nổ tung, vô số linh kiện máy móc rơi đầy trên đất khiến A Tu La nữ sững người mất một lúc.
Chuyện gì vậy?
Dường như cỗ máy này có lời gì đó muốn nói, nhưng lại không có cách nào nói ra tiếng nói từ trong đáy lòng mình.
Rốt cuộc nó muốn nói điều gì?
Ý nghĩ này xuất hiện trong lòng A Tu La nữ, không có cách nào gạt bỏ đi được.
Ngay lúc này, ở nơi mà cỗ máy vừa nổ tung, một tia sáng mờ nhạt xuất hiện.
Ngũ hành Thổ Nguyên.
Thì ra nó ở chỗ này.
Có sức mạnh của nó trợ giúp, chẳng trách cỗ máy sắp hỏng vẫn có thể chống đỡ được, đợi được đến lúc có người đến.
Rốt cuộc là cỗ máy này cảm thấy bản thân mình sắp không trụ được nữa nên mới tìm đến Ngũ hành Thổ Nguyên, hay là bản thân nó vốn dĩ đã có Ngũ hành Thổ Nguyên, đây vĩnh viễn trở thành một điều bí ẩn.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Giọng của Lang Vương vang lên, sáu vị thống lĩnh xuất hiện ở phía sau A Tu La nữ.
"Ồ! Thì ra là ở chỗ này!" A Tu La nam hưng phấn nói.
"Thật tốt quá, bây giờ có thể mang nó đến chỗ Quỷ Vương rồi!"
Ma nhân bay lơ lửng trên không, ném Ngũ hành Thổ Nguyên cho đám người chết sau lưng.
Đám người chết hưng phấn nhảy cẫng lên hoan hô.
Ngay cả Thần cũng phải chết dưới Trường mâu bảy màu, thế mà bọn họ lại phá được phòng tuyến của trường mâu, mang được Ngũ hành Thổ Nguyên trở về.
Đây chính là thắng lợi của đám người chết.
Vì thế, bọn họ rất phấn khởi mang Ngũ hành Thổ Nguyên về địa ngục Huyết Hải.
Một lúc sau, bên rìa địa ngục Huyết Hải, Cố Thanh Sơn cầm Ngũ hành Thổ Nguyên trong tay.
Hiện giờ hắn đã thu thập được bốn Ngũ Hành Chi Nguyên rồi, chỉ còn lại Ngũ hành Mộc Nguyên ở giữa sườn núi nữa thôi.
Bỗng nhiên, A Tu La nữ bất ngờ xuất hiện ở bên cạnh hắn.
"Sao thế?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Ta có chút việc muốn hỏi Sơn Nữ hoặc Vong Xuyên Ly Hồn Câu." A Tu La nữ trả lời, vẻ mặt nàng ta tựa như có rất nhiều tâm sự.
"Hỏi đi." Vong Xuyên Ly Hồn Câu nói.
"Mấy cỗ máy ở Hoàng Tuyền có thể sửa được không?"
"Ngoại trừ thần linh thì quy tắc Hoàng Tuyền có thể từ từ chữa trị cho chúng nó, nhưng cần một thời gian rất dài."
Nghe vậy, A Tu La nữ đăm chiêu gật đầu.
"Được rồi, còn một Ngũ Hành Chi Nguyên cuối cùng nữa, mọi người cùng tiến lên đi!" Cố Thanh Sơn nói.
A a a!
Đám người chết hò hét ầm trời, lại bắt đầu xông lên một lần nữa.
Ở phía bên kia, Trường mâu bảy màu vẫn giữ im lặng. Nó đứng ở giữa sườn núi Đại Thiết Vi, dùng Mâu ảnh bảy màu vẽ ra một đường ranh giới hư ảo.
Đây dường như là lời tuyên bố của nó.
Nếu ai vượt qua ranh giới này, nó sẽ liều mạng.
Đám người chết cẩn thận tiến công từng đợt một, cuối cùng nhanh chóng tìm được Ngũ hành Mộc Nguyên ở vị trí giữa sườn núi.
Chẳng bao lâu sau, Ngũ hành Mộc Nguyên cũng đã nằm gọn trong tay Cố Thanh Sơn. Hắn lấy hết năm Ngũ Hành Chi Nguyên ra, bắt đầu lặng lẽ nhớ lại.
Lúc ở thế giới Thần Võ, thi thể khổng lồ từng nói với hắn làm thế nào để dung hợp hai thế giới lại.
"Tiếp theo cần luyện hóa chúng rồi."
Cố Thanh Sơn nói rồi phóng linh lực ra, phối hợp với thần niệm bắt đầu luyện hóa Ngũ Hành Chi Nguyên.
Vốn dĩ năm Ngũ Hành Chi Nguyên này đều là vật vô chủ, trời sinh đã vô cùng hòa hợp với linh lực, là tài nguyên luyện khí tuyệt hảo. Chỉ có điều ở thế giới này không có ai luyện khí nên chúng mới có thể tồn tại được đến giờ.
Chẳng mấy chốc, năm Ngũ Hành Chi Nguyên đã bị Cố Thanh Sơn dùng thần niệm in dấu ấn của mình lên. Hắn sử dụng linh lực điều khiển pháp môn luyện khí, dễ dàng kéo mỗi loại Ngũ Hành Chi Nguyên thành một sợi dây ánh sáng rồi nối chúng lại với nhau.
Ngay lập tức, một sợi dây dài tản ra năm màu xuất hiện.
Trên giao diện Chiến Thần bỗng nhiên hiện ra dòng chữ nhỏ phát sáng.
[Ngài đã thu được một sợi dây Quy Tắc.]
[Đây chính là sợi dây Quy Tắc của thế giới Hoàng Tuyền trong vòng luân hồi của Lục Đạo.]
[Nếu như ngài mang nó đến thế giới khác, thì thế giới Hoàng Tuyền sẽ bị sợi dây Quy Tắc này kéo theo, dần dần dung hợp với thế giới khác tạo thành một thế giới mới.]
Cố Thanh Sơn nắm Trấn Ngục Quỷ Vương trượng, nhắm mắt suy nghĩ một chút.
"Sơn Nữ."
"Ta ở đây, công tử."
"Làm phiền cô quan tâm tới mọi việc ở nơi này, ta phải quay về thế giới Nhân gian một chuyến."
"Công tử muốn làm gì?"
"Cô sẽ biết ngay thôi."
Cố Thanh Sơn cắm Trấn Ngục Quỷ Vương trượng trên mặt đất, một tay hắn cầm sợi dây Quy Tắc năm màu, tay kia bấm pháp quyết.
Linh lực vừa xuất ra, pháp quyết lập tức hình thành.
“Hồn Quy Khứ Lai (Linh Hồn Trở Lại).”
[Hồn Quy Khứ Lai: để hồn phách của ngài tiến vào Hoàng Tuyền, và có thể quay về.]
Trong hư không dường như xuất hiện một lực kéo vô hình, khiến Cố Thanh Sơn lập tức có thể cảm nhận được vị trí chính xác của cơ thể mình.
Hắn thả mình theo lực kéo kia tiến vào hư không, thoáng chốc đã bay ra khỏi địa ngục Huyết Hải, bay vào một khoảng hư vô.
Chỉ một giây sau, hắn đã xuất hiện ở cửa một hang động tối om. Hắn băng qua hang động tối om trống rỗng ấy, tiếp tục tiến vào dòng chảy thời không hỗn loạn, sau đó lại men theo phương hướng của lực kéo tiến về phía trước.
Mãi một lúc lâu sau, Cố Thanh Sơn bất chợt dừng lại. Hắn cảm ứng được rằng thể xác của mình đang ở bên ngoài dòng chảy thời không hỗn loạn này.
Pháp quyết vừa phóng ra, trong hư không quả nhiên xuất hiện một tấm rào chắn trong suốt, loáng thoáng có thể thấy đối diện là phòng khách của căn biệt thự trên núi.
Cố Thanh Sơn phá vỡ tấm rào chắn trong suốt, xuất hiện ở thế giới Nhân gian. Hắn bay lơ lửng giữa không trung, yên lặng nhìn căn phòng chăm chú.
Ở trong phòng, Trương Anh Hào và Diệp Phi Ly đang đứng hai bên, một trái một phải, cẩn thận bảo vệ hắn.
Ơ...
Anna cũng đến sao?
Một thiếu nữ xinh đẹp với mái tóc dài màu đỏ rực như lửa tựa vào ghế sa lon, dáng vẻ trông khá mệt mỏi.
Bên cạnh cô là một con chó màu đen tuyền đang ôm một bình rượu, ngửa cổ lên uống.
Vào khoảnh khắc khi Cố Thanh Sơn vừa xuất hiện, con chó ấy chợt ngồi thẳng người lại, ngửa đầu nhìn thẳng vào linh hồn của Cố Thanh Sơn.
Nó chăm chú nhìn hình dáng Cố Thanh Sơn, sau đó lại nhìn thân xác hắn, cuối cùng nhanh chóng yên tĩnh lại, gác hai chân trước nằm úp sấp như cũ.
... Chuyện gì thế này? Con chó này có thể nhìn thấy mình sao?
Trong lúc Cố Thanh Sơn còn đang nghi hoặc thì con chó đen đột nhiên nhảy dựng lên, trợn tròn hai mắt, nhìn chăm chú nhìn vào sợi dây Quy Tắc năm màu trong tay Cố Thanh Sơn. Nó há miệng ra thật to, trông có vẻ vô cùng ngạc nhiên.
Mấy phản ứng liên tiếp của con chó đen này khiến Cố Thanh Sơn cảm thấy rất kỳ lạ.
Đúng là một con chó kỳ quái...
Cố Thanh Sơn không chờ đợi nữa mà nhập luôn vào thân xác mình.
Hắn mở mắt ra.
Đã nhìn thấy sợi dây ranh giới nằm sẵn trong tay mình.
Mấy người khác lập tức có phản ứng.
"Thế nào rồi?" Trương Anh Hào trầm giọng nói.
Ngài Tổng thống và nữ vương Valrhona ở phía xa cũng đứng lên.
"Tất cả đều thuận lợi." Cố Thanh Sơn nói.
"Cố Thanh Sơn!"
Anna thét lên, từ trên ghế salon nhào đến.
Cô ôm lấy cổ Cố Thanh Sơn.
"Sao thế, chẳng phải tôi vẫn bình an sao." Cố Thanh Sơn cười nói.
"Hừ! Tô Tuyết Nhi từng ôm anh rồi, dựa vào đâu mà tôi không được ôm!" Anna mở to đôi mắt xinh đẹp, nói.
Mặt của cô từ từ đỏ lên, ngay cả tai cũng có chút phiếm hồng.
—— Tô Tuyết Nhi nhất định không biết, hành động của mình sẽ gây ra hậu quả như thế này.
Nếu như cô biết được chuyện hôm nay, không biết cô ấy sẽ dùng cách gì để đả kích Anna.
Gương mặt ngài Tổng thống mang theo ý cười, xoay người nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.
Nữ vương Valrhona lắc đầu.
"Được rồi, chúng ta bàn việc chính trước đã." Cố Thanh Sơn vỗ về Anna nói.
"Vâng." Lúc này Anna mới buông hắn ra.
Cố Thanh Sơn đứng lên, đưa sợi dây ranh giới ra khỏi phòng.
Hắn đứng ở sân thượng lộ thiên trên núi, ném sợi dây ranh giới ra ngoài.
Sợi dây ranh giới tan vào không trung.
Dần dần, nó giống như băng tuyết bị tan chảy, hoàn toàn không nhìn thấy nữa.
"Như vậy là được rồi sao?" Cố Thanh Sơn cũng không chắc chắn.
Hắn dứt khoát hỏi: "Nữ Thần Công Chính, thế giới có thay đổi gì không?"
Quang Não cá nhân trong ngực sáng lên.
Nữ Thần Công Chính nói: [Thưa ngài, Tinh Cầu đang có sự thay đổi.]
"Thay đổi như thế nào?" Cố Thanh Sơn hỏi.
[Đường kính Tinh Cầu đang trở nên dài hơn, Tinh Cầu đang to dần lên!]
"Vậy tức là thế giới đang dần to hơn, rộng hơn? Khí hậu có gì thay đổi không? Liệu có thiên tai sắp xảy ra không?" Cố Thanh Sơn vội vàng hỏi.
A Tu La nữ đưa tay ra, thử ấn lên cỗ máy kim loại lạnh như băng đó. Đột nhiên nó phát ra âm thanh ùng ùng, dọa nàng ta giật mình.
"Thần!"
Cỗ máy vội vàng kêu lên một chữ duy nhất này rồi bắt đầu rung ầm ầm, một vài linh kiện rơi ra từ bên trong nó. Dường như nó đã đến giới hạn rồi, bởi bây giờ chẳng thấy nó hoạt động gì nữa.
Đột nhiên, một tia sáng lóe ra từ cỗ máy. Nó rung lên bần bật, nhưng vẫn cố hết sức nói ra câu tiếp theo.
"Lưng..."
Ầm!
Cỗ máy nổ tung, vô số linh kiện máy móc rơi đầy trên đất khiến A Tu La nữ sững người mất một lúc.
Chuyện gì vậy?
Dường như cỗ máy này có lời gì đó muốn nói, nhưng lại không có cách nào nói ra tiếng nói từ trong đáy lòng mình.
Rốt cuộc nó muốn nói điều gì?
Ý nghĩ này xuất hiện trong lòng A Tu La nữ, không có cách nào gạt bỏ đi được.
Ngay lúc này, ở nơi mà cỗ máy vừa nổ tung, một tia sáng mờ nhạt xuất hiện.
Ngũ hành Thổ Nguyên.
Thì ra nó ở chỗ này.
Có sức mạnh của nó trợ giúp, chẳng trách cỗ máy sắp hỏng vẫn có thể chống đỡ được, đợi được đến lúc có người đến.
Rốt cuộc là cỗ máy này cảm thấy bản thân mình sắp không trụ được nữa nên mới tìm đến Ngũ hành Thổ Nguyên, hay là bản thân nó vốn dĩ đã có Ngũ hành Thổ Nguyên, đây vĩnh viễn trở thành một điều bí ẩn.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Giọng của Lang Vương vang lên, sáu vị thống lĩnh xuất hiện ở phía sau A Tu La nữ.
"Ồ! Thì ra là ở chỗ này!" A Tu La nam hưng phấn nói.
"Thật tốt quá, bây giờ có thể mang nó đến chỗ Quỷ Vương rồi!"
Ma nhân bay lơ lửng trên không, ném Ngũ hành Thổ Nguyên cho đám người chết sau lưng.
Đám người chết hưng phấn nhảy cẫng lên hoan hô.
Ngay cả Thần cũng phải chết dưới Trường mâu bảy màu, thế mà bọn họ lại phá được phòng tuyến của trường mâu, mang được Ngũ hành Thổ Nguyên trở về.
Đây chính là thắng lợi của đám người chết.
Vì thế, bọn họ rất phấn khởi mang Ngũ hành Thổ Nguyên về địa ngục Huyết Hải.
Một lúc sau, bên rìa địa ngục Huyết Hải, Cố Thanh Sơn cầm Ngũ hành Thổ Nguyên trong tay.
Hiện giờ hắn đã thu thập được bốn Ngũ Hành Chi Nguyên rồi, chỉ còn lại Ngũ hành Mộc Nguyên ở giữa sườn núi nữa thôi.
Bỗng nhiên, A Tu La nữ bất ngờ xuất hiện ở bên cạnh hắn.
"Sao thế?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Ta có chút việc muốn hỏi Sơn Nữ hoặc Vong Xuyên Ly Hồn Câu." A Tu La nữ trả lời, vẻ mặt nàng ta tựa như có rất nhiều tâm sự.
"Hỏi đi." Vong Xuyên Ly Hồn Câu nói.
"Mấy cỗ máy ở Hoàng Tuyền có thể sửa được không?"
"Ngoại trừ thần linh thì quy tắc Hoàng Tuyền có thể từ từ chữa trị cho chúng nó, nhưng cần một thời gian rất dài."
Nghe vậy, A Tu La nữ đăm chiêu gật đầu.
"Được rồi, còn một Ngũ Hành Chi Nguyên cuối cùng nữa, mọi người cùng tiến lên đi!" Cố Thanh Sơn nói.
A a a!
Đám người chết hò hét ầm trời, lại bắt đầu xông lên một lần nữa.
Ở phía bên kia, Trường mâu bảy màu vẫn giữ im lặng. Nó đứng ở giữa sườn núi Đại Thiết Vi, dùng Mâu ảnh bảy màu vẽ ra một đường ranh giới hư ảo.
Đây dường như là lời tuyên bố của nó.
Nếu ai vượt qua ranh giới này, nó sẽ liều mạng.
Đám người chết cẩn thận tiến công từng đợt một, cuối cùng nhanh chóng tìm được Ngũ hành Mộc Nguyên ở vị trí giữa sườn núi.
Chẳng bao lâu sau, Ngũ hành Mộc Nguyên cũng đã nằm gọn trong tay Cố Thanh Sơn. Hắn lấy hết năm Ngũ Hành Chi Nguyên ra, bắt đầu lặng lẽ nhớ lại.
Lúc ở thế giới Thần Võ, thi thể khổng lồ từng nói với hắn làm thế nào để dung hợp hai thế giới lại.
"Tiếp theo cần luyện hóa chúng rồi."
Cố Thanh Sơn nói rồi phóng linh lực ra, phối hợp với thần niệm bắt đầu luyện hóa Ngũ Hành Chi Nguyên.
Vốn dĩ năm Ngũ Hành Chi Nguyên này đều là vật vô chủ, trời sinh đã vô cùng hòa hợp với linh lực, là tài nguyên luyện khí tuyệt hảo. Chỉ có điều ở thế giới này không có ai luyện khí nên chúng mới có thể tồn tại được đến giờ.
Chẳng mấy chốc, năm Ngũ Hành Chi Nguyên đã bị Cố Thanh Sơn dùng thần niệm in dấu ấn của mình lên. Hắn sử dụng linh lực điều khiển pháp môn luyện khí, dễ dàng kéo mỗi loại Ngũ Hành Chi Nguyên thành một sợi dây ánh sáng rồi nối chúng lại với nhau.
Ngay lập tức, một sợi dây dài tản ra năm màu xuất hiện.
Trên giao diện Chiến Thần bỗng nhiên hiện ra dòng chữ nhỏ phát sáng.
[Ngài đã thu được một sợi dây Quy Tắc.]
[Đây chính là sợi dây Quy Tắc của thế giới Hoàng Tuyền trong vòng luân hồi của Lục Đạo.]
[Nếu như ngài mang nó đến thế giới khác, thì thế giới Hoàng Tuyền sẽ bị sợi dây Quy Tắc này kéo theo, dần dần dung hợp với thế giới khác tạo thành một thế giới mới.]
Cố Thanh Sơn nắm Trấn Ngục Quỷ Vương trượng, nhắm mắt suy nghĩ một chút.
"Sơn Nữ."
"Ta ở đây, công tử."
"Làm phiền cô quan tâm tới mọi việc ở nơi này, ta phải quay về thế giới Nhân gian một chuyến."
"Công tử muốn làm gì?"
"Cô sẽ biết ngay thôi."
Cố Thanh Sơn cắm Trấn Ngục Quỷ Vương trượng trên mặt đất, một tay hắn cầm sợi dây Quy Tắc năm màu, tay kia bấm pháp quyết.
Linh lực vừa xuất ra, pháp quyết lập tức hình thành.
“Hồn Quy Khứ Lai (Linh Hồn Trở Lại).”
[Hồn Quy Khứ Lai: để hồn phách của ngài tiến vào Hoàng Tuyền, và có thể quay về.]
Trong hư không dường như xuất hiện một lực kéo vô hình, khiến Cố Thanh Sơn lập tức có thể cảm nhận được vị trí chính xác của cơ thể mình.
Hắn thả mình theo lực kéo kia tiến vào hư không, thoáng chốc đã bay ra khỏi địa ngục Huyết Hải, bay vào một khoảng hư vô.
Chỉ một giây sau, hắn đã xuất hiện ở cửa một hang động tối om. Hắn băng qua hang động tối om trống rỗng ấy, tiếp tục tiến vào dòng chảy thời không hỗn loạn, sau đó lại men theo phương hướng của lực kéo tiến về phía trước.
Mãi một lúc lâu sau, Cố Thanh Sơn bất chợt dừng lại. Hắn cảm ứng được rằng thể xác của mình đang ở bên ngoài dòng chảy thời không hỗn loạn này.
Pháp quyết vừa phóng ra, trong hư không quả nhiên xuất hiện một tấm rào chắn trong suốt, loáng thoáng có thể thấy đối diện là phòng khách của căn biệt thự trên núi.
Cố Thanh Sơn phá vỡ tấm rào chắn trong suốt, xuất hiện ở thế giới Nhân gian. Hắn bay lơ lửng giữa không trung, yên lặng nhìn căn phòng chăm chú.
Ở trong phòng, Trương Anh Hào và Diệp Phi Ly đang đứng hai bên, một trái một phải, cẩn thận bảo vệ hắn.
Ơ...
Anna cũng đến sao?
Một thiếu nữ xinh đẹp với mái tóc dài màu đỏ rực như lửa tựa vào ghế sa lon, dáng vẻ trông khá mệt mỏi.
Bên cạnh cô là một con chó màu đen tuyền đang ôm một bình rượu, ngửa cổ lên uống.
Vào khoảnh khắc khi Cố Thanh Sơn vừa xuất hiện, con chó ấy chợt ngồi thẳng người lại, ngửa đầu nhìn thẳng vào linh hồn của Cố Thanh Sơn.
Nó chăm chú nhìn hình dáng Cố Thanh Sơn, sau đó lại nhìn thân xác hắn, cuối cùng nhanh chóng yên tĩnh lại, gác hai chân trước nằm úp sấp như cũ.
... Chuyện gì thế này? Con chó này có thể nhìn thấy mình sao?
Trong lúc Cố Thanh Sơn còn đang nghi hoặc thì con chó đen đột nhiên nhảy dựng lên, trợn tròn hai mắt, nhìn chăm chú nhìn vào sợi dây Quy Tắc năm màu trong tay Cố Thanh Sơn. Nó há miệng ra thật to, trông có vẻ vô cùng ngạc nhiên.
Mấy phản ứng liên tiếp của con chó đen này khiến Cố Thanh Sơn cảm thấy rất kỳ lạ.
Đúng là một con chó kỳ quái...
Cố Thanh Sơn không chờ đợi nữa mà nhập luôn vào thân xác mình.
Hắn mở mắt ra.
Đã nhìn thấy sợi dây ranh giới nằm sẵn trong tay mình.
Mấy người khác lập tức có phản ứng.
"Thế nào rồi?" Trương Anh Hào trầm giọng nói.
Ngài Tổng thống và nữ vương Valrhona ở phía xa cũng đứng lên.
"Tất cả đều thuận lợi." Cố Thanh Sơn nói.
"Cố Thanh Sơn!"
Anna thét lên, từ trên ghế salon nhào đến.
Cô ôm lấy cổ Cố Thanh Sơn.
"Sao thế, chẳng phải tôi vẫn bình an sao." Cố Thanh Sơn cười nói.
"Hừ! Tô Tuyết Nhi từng ôm anh rồi, dựa vào đâu mà tôi không được ôm!" Anna mở to đôi mắt xinh đẹp, nói.
Mặt của cô từ từ đỏ lên, ngay cả tai cũng có chút phiếm hồng.
—— Tô Tuyết Nhi nhất định không biết, hành động của mình sẽ gây ra hậu quả như thế này.
Nếu như cô biết được chuyện hôm nay, không biết cô ấy sẽ dùng cách gì để đả kích Anna.
Gương mặt ngài Tổng thống mang theo ý cười, xoay người nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.
Nữ vương Valrhona lắc đầu.
"Được rồi, chúng ta bàn việc chính trước đã." Cố Thanh Sơn vỗ về Anna nói.
"Vâng." Lúc này Anna mới buông hắn ra.
Cố Thanh Sơn đứng lên, đưa sợi dây ranh giới ra khỏi phòng.
Hắn đứng ở sân thượng lộ thiên trên núi, ném sợi dây ranh giới ra ngoài.
Sợi dây ranh giới tan vào không trung.
Dần dần, nó giống như băng tuyết bị tan chảy, hoàn toàn không nhìn thấy nữa.
"Như vậy là được rồi sao?" Cố Thanh Sơn cũng không chắc chắn.
Hắn dứt khoát hỏi: "Nữ Thần Công Chính, thế giới có thay đổi gì không?"
Quang Não cá nhân trong ngực sáng lên.
Nữ Thần Công Chính nói: [Thưa ngài, Tinh Cầu đang có sự thay đổi.]
"Thay đổi như thế nào?" Cố Thanh Sơn hỏi.
[Đường kính Tinh Cầu đang trở nên dài hơn, Tinh Cầu đang to dần lên!]
"Vậy tức là thế giới đang dần to hơn, rộng hơn? Khí hậu có gì thay đổi không? Liệu có thiên tai sắp xảy ra không?" Cố Thanh Sơn vội vàng hỏi.
/1520
|