Diệp Ánh Mi ở một bên dặn dò: “Nhớ kỹ nhất định phải dùng lệnh bài trước khi bắt đầu thì mới có thể kích hoạt trận pháp, nếu không trận pháp sẽ truyền tống đồ đệ ngươi đi lung tung đấy.”
Cố Thanh Sơn cười nói: “Cái này ta biết, nhưng đồ nhi kia của ta khá thích gây chuyện, lại là kiếm tu, đôi khi thích mạo hiểm, ta thật sự hết cách với hắn.”
“Không được, cái này không thể đùa được.” Triệu Ngũ Chuy nghiêm nghị nói. Gã cũng khá thích hạt giống kiếm đạo như “Cố Thanh Sơn”.
Cái tên háo sắc Tề Diễm này hoàn toàn chưa từng thu nhận đồ đệ, nếu như không dặn dò kỹ chuyện này cho đồ đệ, e là kết cục của “Cố Thanh Sơn” sẽ rất đáng lo.
Nghĩ tới đây, Triệu Ngũ Chuy nói: “Tề Diễm, ngươi vẫn chưa chính thức nhận đồ đệ, cũng không có thời gian dạy đồ đệ, chi bằng giao Cố Thanh Sơn cho ta, ta sẽ truyền thụ kiếm pháp tông môn cho nó.”
“Ngươi giải quyết xong ma vật mà Vương Hồng Đao hạ trên người ngươi đi đã, rồi hẵng nói đến những chuyện khác.” Cố Thanh Sơn lạnh nhạt nói.
Triệu Ngũ Chuy lập tức câm nín.
Diệp Ánh Mi thấy vậy vội giảng hòa: “Dòng chảy thời không hỗn loạn rộng lớn bao la, hoàn toàn không thể tìm được biên giới. Pháp trận sẽ vứt đại hắn ta ở một vị trí nào đó, có thể tìm về được hay không rất khó nói. Cho nên ngươi nhất định phải nghiêm khắc một chút, bảo hắn ta cầm lệnh bài đi.” Nàng dặn dò.
“Cái này đương nhiên ta biết.” Cố Thanh Sơn cất lệnh bài đi, lập tức đổi sang một đề tài khác, hỏi: “Các người thương lượng như thế nào rồi? Có cách gì không?”
Diệp Ánh Mi nói: “Thật ra chúng ta cũng nghĩ ra được một cách để thử đối phó với Vương Hồng Đao.”
“Cách gì?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Tuy hắn nhìn Diệp Ánh Mi, nhưng dư quang của đôi mắt lại lưu ý mặt nạ linh ngọc của La Sát Nữ.
Nó vẫn im lặng nằm yên trên bàn, không nhúc nhích.
Nàng ta vẫn luôn ở đây.
Nàng ta đang chăm chú lắng nghe mưu đồ bí mật của ba vị đường chủ Quảng Dương môn.
Trên mặt Diệp Ánh Mi lộ ra vẻ hồi tưởng, nói: “Những năm gần đây bọn ta cũng không cam tâm để ông ta thao túng mãi như vậy, cho nên hai người bọn ta đã dùng rất nhiều thời gian và tài nguyên, âm thầm chuẩn bị vài thứ.”
Cố Thanh Sơn gật đầu ra hiệu cho đối phương nói tiếp.
Diệp Ánh Mi nói: “Ta biết Vương Hồng Đao có sở trường về các chiêu trò công kích, vì thế ta đã lén luyện chế một kiện pháp bảo có thể ngăn cản vài lần công kích của ông ta.”
Triệu Ngũ Chuy nói: “Ta biết nơi nào của ông ta bị thương nặng nhất, ta đã luyện chế ra một pháp bảo công kích, mặc dù chỉ có thể dùng một lần, nhưng uy lực nhất định không tệ.”
Diệp Ánh Mi thở dài: “Đây là những thứ chúng ta đã chuẩn bị để liều mạng đồng quy vu tận với ông ta.”
“Hai người cũng không dễ dàng gì.” Cố Thanh Sơn vừa phụ họa vừa nhanh chóng suy nghĩ cục diện hiện tại.
La Sát Nữ là Phong chủ của La Sát Phong, mặc dù tu vi không cao nhất nhưng vì nàng ta có được truyền thừa La Sát, cho nên dựa theo quy củ của La Sát Phong, bốn tu sĩ Huyền Linh cảnh kia cũng phải nghe theo mệnh lệnh của nàng ta.
Cho tới giờ khắc này, nàng ta vẫn hóa thành mặt nạ án binh bất động.
Chỉ có một nguyên nhân có thể khiến nàng ta như vậy.
Cũng giống Diệp Ánh Mi và Triệu Ngũ Chuy, nàng ta không đoán được Tề Diễm giấu tọa độ của hai thế giới kia ở đâu.
Không có tọa độ thì không cách nào định vị, càng không cách nào tiến vào hai thế giới kia.
Không có tọa độ, hai thế giới kia cũng giống như trăng trong nước, cây kim dưới biển, căn bản không thể tìm thấy được.
Mặc dù Ngô Tam đã tiết lộ sự tồn tại của thế giới mới nhưng gã ta không biết tọa độ, với hai vị đường chủ và La Sát Nữ mà nói, tất cả chỉ đồng nghĩa với nói suông chứ không hề có ý nghĩa thực tế.
Chính vì thếm hai vị đường chủ không thể không hợp tác với Tề Diễm, mà La Sát Nữ cũng chỉ có thể tiếp tục ngụy trang để thăm dò nhiều chuyện liên quan đến thế giới mới hơn.
Cố Thanh Sơn nghĩ thông suốt điểm này, trong lòng liền cảm thấy hơi yên tâm hơn. Hắn vươn tay ra, bảo: “Các ngươi đưa hết pháp bảo cho ta để ta đi giết Vương Hồng Đao.”
“Ngươi chắc chắn chứ? Ngươi chỉ mới đạt tới Thái Hư cảnh sơ kỳ thôi đấy.” Diệp Ánh Mi nhìn hắn nói.
“Ta không cần phải kiêng dè nhiều thứ như các ngươi. Hơn nữa, trên người các ngươi có cấm chế của Vương Hồng Đao, vốn chẳng thể dùng hết sức ra tay. Mà một khi các ngươi không giết được ông ta, thì tất nhiên ta sẽ phải chết trong tay ông ta. Thế thì chi bằng ta tự mình ra tay, liều mạng kiếm về một con đường sống, như vậy ta sẽ yên tâm hơn.”
Hai vị đường chủ im lặng nghe xong, cũng hiểu được tâm tư của Tề Diễm.
Triệu Ngũ Chuy trầm giọng nói: “Để đề phòng Vương Hồng Đao biết được bí mật của chúng ta, pháp bảo chúng ta đã luyện chế không dám mang theo bên mình mà được giấu ở một đảo nhỏ không bắt mắt trên không, đồng thời trên pháp bảo có mấy phong ấn. Ngoại trừ chúng ta, không ai có thể đụng vào được.”
Diệp Ánh Mi nói: “Giải trừ phong ấn cũng cần có chút thời gian.”
“Một người đi lấy, còn lại ở đây chờ.” Cố Thanh Sơn nói ngắn gọn.
Diệp Ánh Mi chần chờ nói: “Tề Diễm, nói câu thật lòng. Người như ngươi, ta căn bản không dám tin tưởng.”
Triệu Ngũ Chuy cũng gật gật đầu.
“Chuyện này dễ thôi.” Cố Thanh Sơn nhấc tay thề: “Nếu các ngươi giao pháp bảo cho ta, ta thề sẽ dốc hết sức đấu sống chết với Vương Hồng Đao, nếu làm trái lời thề này sẽ bị trời tru đất diệt.”
Gió và khí vô hình không ngừng lượn lờ quanh người hắn, trên bầu trời truyền đến âm thanh cảm ứng chấn động.
Lời thề ước đã được lập.
Diệp Ánh Mi thấy hắn đã thề độc với đất trời, trên mặt lộ ý cười.
Triệu Ngũ Chuy thì nhìn chằm chằm Cố Thanh Sơn, nửa ngày không nói gì, trong mắt hình như có cảm xúc gì đó rất phức tạp chợt lóe lên.
Tề Diễm đã tự dồn mình vào tuyệt lộ, nhất định phải đấu sống chết với Vương Hồng Đao.
Có lời thề thiên địa ở đây, ai có thể không tin quyết tâm của Tề Diễm chứ?
“Thành ý như vậy cũng được rồi.” Diệp Ánh Mi nói.
Đến giờ khắc này, nàng ta lại thấy hơi bội phục Tề Diễm.
Hắn là người quả quyết, vô tình, dám thề độc và cũng không hề tin tưởng người khác, thà để mình và trưởng lão Huyền Linh cảnh liều mạng cũng không muốn giao quyền chủ động cho người khác.
Đúng là một con rắn độc không dễ chọc vào!
Diệp Ánh Mi bỗng nhiên cảm thấy hơi may mắn, may là ngay từ đầu nàng ta không động thủ với Tề Diễm.
“Vừa phải đi lấy hai kiện pháp bảo, vừa phải giải trừ phong ấn, những việc này cần một chút thời gian.” Diệp Ánh Mi nói.
“Theo như tin tức của chúng ta, tạm thời trong vòng nửa ngày sư tôn chưa thể về được.” Triệu Ngũ Chuy trầm giọng nói.
“Rất tốt, vậy một trong hai người hãy đi lấy pháp bảo đi.” Cố Thanh Sơn đứng lên nói.
“Ngươi lại đi đâu đó?” Triệu Ngũ Chuy dõi theo từng động tác của hắn, hỏi.
Cố Thanh Sơn không trả lời mà chỉ đi đến bên cạnh đài cao, ngoắc tay với Tình Nhu.
“Công tử?” Tình Nhu bước lên hỏi.
“Đi, trở về thôi.”
“Vâng.” Tình Nhu đến gần nắm tay hắn, đứng bên người hắn hầu hạ.
Lúc này Cố Thanh Sơn mới quay đầu lại, nói: “Ta đi dặn dò Thanh Sơn một chút về chuyện hắn đột phá, sẽ quay lại ngay thôi.”
Hai vị đường chủ giật mình.
Đúng rồi. Đồ đệ của Tề Diễm sắp đột phá Phong Thánh cảnh.
“Sau khi ta quay lại sẽ ở đây chờ các người.”
Cố Thanh Sơn nói xong thì định đi. Bỗng nhiên, hắn dừng lại, quay đầu nói: “Ánh Mi tỷ, tỷ đi lấy đi, lão Triệu giờ là tu sĩ mạnh nhất tông môn, hắn ta nhất định phải ở lại trông coi tông môn.”
Diệp Ánh Mi nghĩ thấy cũng đúng.
Hiện giờ hai vị tu sĩ Huyền Linh cảnh đều không ở trong tông môn, nàng ta cũng sắp phải đi, lỡ lúc này bị những tông môn khác tấn công vào thì đó mới thực sự là trò cười.
Vào thời điểm thế này mà Tề Diễm còn có thể cân nhắc toàn diện như vậy, đúng là không hổ với thân phận Đường chủ Trảm Uy đường của hắn.
Nàng ta nhìn sang Triệu Ngũ Chuy, gã lập tức nói: “Để ta thủ ở đây, cô yên tâm đi đi.”
“Vậy ta đi lấy pháp bảo.” Diệp Ánh Mi gật đầu.
Cố Thanh Sơn thấy mọi chuyện đã bàn giao xong, liền dẫn Tình Nhu đi về phía sân viện của mình. Diệp Ánh Mi cũng đi ra khỏi đài cao bao phủ trận pháp, thân hình lóe lên, biến mất trên bầu trời. Duy chỉ có Triệu Ngũ Chuy lưu tại trên đài cao, lẳng lặng chờ đợi hai người.
Thời gian dần dần trôi qua, cho đến một lúc, Triệu Ngũ Chuy dường như nhớ tới một chuyện.
“Chết tiệt, vẫn bị thằng ranh Tề Diễm kia cho vào tròng rồi.” Triệu Ngũ Chuy hơi ảo não lẩm bẩm một mình: “Tên oắt con ấy vẫn luôn ngậm chặt miệng không hề nhắc đến chuyện theo đuổi La Sát Nữ... Chẳng lẽ hắn ta còn dự định nào khác?”
Triệu Ngũ Chuy nhìn sang vị trí nơi Tề Diễm đã ngồi. Trên bàn trà, mặt nạ La Sát Nữ kia đã bị Tề Diễm mang đi rồi.
Vẻ mặt gã dần trầm xuống.
Tề Diễm này thật sự khó đối phó. E là cho dù mình có hỏi lần nữa, hắn cũng sẽ không có ý định nói ra sự thật.
May là Tề Diễm sắp đi liều mạng với Vương Hồng Đao rồi...
Cố Thanh Sơn cười nói: “Cái này ta biết, nhưng đồ nhi kia của ta khá thích gây chuyện, lại là kiếm tu, đôi khi thích mạo hiểm, ta thật sự hết cách với hắn.”
“Không được, cái này không thể đùa được.” Triệu Ngũ Chuy nghiêm nghị nói. Gã cũng khá thích hạt giống kiếm đạo như “Cố Thanh Sơn”.
Cái tên háo sắc Tề Diễm này hoàn toàn chưa từng thu nhận đồ đệ, nếu như không dặn dò kỹ chuyện này cho đồ đệ, e là kết cục của “Cố Thanh Sơn” sẽ rất đáng lo.
Nghĩ tới đây, Triệu Ngũ Chuy nói: “Tề Diễm, ngươi vẫn chưa chính thức nhận đồ đệ, cũng không có thời gian dạy đồ đệ, chi bằng giao Cố Thanh Sơn cho ta, ta sẽ truyền thụ kiếm pháp tông môn cho nó.”
“Ngươi giải quyết xong ma vật mà Vương Hồng Đao hạ trên người ngươi đi đã, rồi hẵng nói đến những chuyện khác.” Cố Thanh Sơn lạnh nhạt nói.
Triệu Ngũ Chuy lập tức câm nín.
Diệp Ánh Mi thấy vậy vội giảng hòa: “Dòng chảy thời không hỗn loạn rộng lớn bao la, hoàn toàn không thể tìm được biên giới. Pháp trận sẽ vứt đại hắn ta ở một vị trí nào đó, có thể tìm về được hay không rất khó nói. Cho nên ngươi nhất định phải nghiêm khắc một chút, bảo hắn ta cầm lệnh bài đi.” Nàng dặn dò.
“Cái này đương nhiên ta biết.” Cố Thanh Sơn cất lệnh bài đi, lập tức đổi sang một đề tài khác, hỏi: “Các người thương lượng như thế nào rồi? Có cách gì không?”
Diệp Ánh Mi nói: “Thật ra chúng ta cũng nghĩ ra được một cách để thử đối phó với Vương Hồng Đao.”
“Cách gì?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Tuy hắn nhìn Diệp Ánh Mi, nhưng dư quang của đôi mắt lại lưu ý mặt nạ linh ngọc của La Sát Nữ.
Nó vẫn im lặng nằm yên trên bàn, không nhúc nhích.
Nàng ta vẫn luôn ở đây.
Nàng ta đang chăm chú lắng nghe mưu đồ bí mật của ba vị đường chủ Quảng Dương môn.
Trên mặt Diệp Ánh Mi lộ ra vẻ hồi tưởng, nói: “Những năm gần đây bọn ta cũng không cam tâm để ông ta thao túng mãi như vậy, cho nên hai người bọn ta đã dùng rất nhiều thời gian và tài nguyên, âm thầm chuẩn bị vài thứ.”
Cố Thanh Sơn gật đầu ra hiệu cho đối phương nói tiếp.
Diệp Ánh Mi nói: “Ta biết Vương Hồng Đao có sở trường về các chiêu trò công kích, vì thế ta đã lén luyện chế một kiện pháp bảo có thể ngăn cản vài lần công kích của ông ta.”
Triệu Ngũ Chuy nói: “Ta biết nơi nào của ông ta bị thương nặng nhất, ta đã luyện chế ra một pháp bảo công kích, mặc dù chỉ có thể dùng một lần, nhưng uy lực nhất định không tệ.”
Diệp Ánh Mi thở dài: “Đây là những thứ chúng ta đã chuẩn bị để liều mạng đồng quy vu tận với ông ta.”
“Hai người cũng không dễ dàng gì.” Cố Thanh Sơn vừa phụ họa vừa nhanh chóng suy nghĩ cục diện hiện tại.
La Sát Nữ là Phong chủ của La Sát Phong, mặc dù tu vi không cao nhất nhưng vì nàng ta có được truyền thừa La Sát, cho nên dựa theo quy củ của La Sát Phong, bốn tu sĩ Huyền Linh cảnh kia cũng phải nghe theo mệnh lệnh của nàng ta.
Cho tới giờ khắc này, nàng ta vẫn hóa thành mặt nạ án binh bất động.
Chỉ có một nguyên nhân có thể khiến nàng ta như vậy.
Cũng giống Diệp Ánh Mi và Triệu Ngũ Chuy, nàng ta không đoán được Tề Diễm giấu tọa độ của hai thế giới kia ở đâu.
Không có tọa độ thì không cách nào định vị, càng không cách nào tiến vào hai thế giới kia.
Không có tọa độ, hai thế giới kia cũng giống như trăng trong nước, cây kim dưới biển, căn bản không thể tìm thấy được.
Mặc dù Ngô Tam đã tiết lộ sự tồn tại của thế giới mới nhưng gã ta không biết tọa độ, với hai vị đường chủ và La Sát Nữ mà nói, tất cả chỉ đồng nghĩa với nói suông chứ không hề có ý nghĩa thực tế.
Chính vì thếm hai vị đường chủ không thể không hợp tác với Tề Diễm, mà La Sát Nữ cũng chỉ có thể tiếp tục ngụy trang để thăm dò nhiều chuyện liên quan đến thế giới mới hơn.
Cố Thanh Sơn nghĩ thông suốt điểm này, trong lòng liền cảm thấy hơi yên tâm hơn. Hắn vươn tay ra, bảo: “Các ngươi đưa hết pháp bảo cho ta để ta đi giết Vương Hồng Đao.”
“Ngươi chắc chắn chứ? Ngươi chỉ mới đạt tới Thái Hư cảnh sơ kỳ thôi đấy.” Diệp Ánh Mi nhìn hắn nói.
“Ta không cần phải kiêng dè nhiều thứ như các ngươi. Hơn nữa, trên người các ngươi có cấm chế của Vương Hồng Đao, vốn chẳng thể dùng hết sức ra tay. Mà một khi các ngươi không giết được ông ta, thì tất nhiên ta sẽ phải chết trong tay ông ta. Thế thì chi bằng ta tự mình ra tay, liều mạng kiếm về một con đường sống, như vậy ta sẽ yên tâm hơn.”
Hai vị đường chủ im lặng nghe xong, cũng hiểu được tâm tư của Tề Diễm.
Triệu Ngũ Chuy trầm giọng nói: “Để đề phòng Vương Hồng Đao biết được bí mật của chúng ta, pháp bảo chúng ta đã luyện chế không dám mang theo bên mình mà được giấu ở một đảo nhỏ không bắt mắt trên không, đồng thời trên pháp bảo có mấy phong ấn. Ngoại trừ chúng ta, không ai có thể đụng vào được.”
Diệp Ánh Mi nói: “Giải trừ phong ấn cũng cần có chút thời gian.”
“Một người đi lấy, còn lại ở đây chờ.” Cố Thanh Sơn nói ngắn gọn.
Diệp Ánh Mi chần chờ nói: “Tề Diễm, nói câu thật lòng. Người như ngươi, ta căn bản không dám tin tưởng.”
Triệu Ngũ Chuy cũng gật gật đầu.
“Chuyện này dễ thôi.” Cố Thanh Sơn nhấc tay thề: “Nếu các ngươi giao pháp bảo cho ta, ta thề sẽ dốc hết sức đấu sống chết với Vương Hồng Đao, nếu làm trái lời thề này sẽ bị trời tru đất diệt.”
Gió và khí vô hình không ngừng lượn lờ quanh người hắn, trên bầu trời truyền đến âm thanh cảm ứng chấn động.
Lời thề ước đã được lập.
Diệp Ánh Mi thấy hắn đã thề độc với đất trời, trên mặt lộ ý cười.
Triệu Ngũ Chuy thì nhìn chằm chằm Cố Thanh Sơn, nửa ngày không nói gì, trong mắt hình như có cảm xúc gì đó rất phức tạp chợt lóe lên.
Tề Diễm đã tự dồn mình vào tuyệt lộ, nhất định phải đấu sống chết với Vương Hồng Đao.
Có lời thề thiên địa ở đây, ai có thể không tin quyết tâm của Tề Diễm chứ?
“Thành ý như vậy cũng được rồi.” Diệp Ánh Mi nói.
Đến giờ khắc này, nàng ta lại thấy hơi bội phục Tề Diễm.
Hắn là người quả quyết, vô tình, dám thề độc và cũng không hề tin tưởng người khác, thà để mình và trưởng lão Huyền Linh cảnh liều mạng cũng không muốn giao quyền chủ động cho người khác.
Đúng là một con rắn độc không dễ chọc vào!
Diệp Ánh Mi bỗng nhiên cảm thấy hơi may mắn, may là ngay từ đầu nàng ta không động thủ với Tề Diễm.
“Vừa phải đi lấy hai kiện pháp bảo, vừa phải giải trừ phong ấn, những việc này cần một chút thời gian.” Diệp Ánh Mi nói.
“Theo như tin tức của chúng ta, tạm thời trong vòng nửa ngày sư tôn chưa thể về được.” Triệu Ngũ Chuy trầm giọng nói.
“Rất tốt, vậy một trong hai người hãy đi lấy pháp bảo đi.” Cố Thanh Sơn đứng lên nói.
“Ngươi lại đi đâu đó?” Triệu Ngũ Chuy dõi theo từng động tác của hắn, hỏi.
Cố Thanh Sơn không trả lời mà chỉ đi đến bên cạnh đài cao, ngoắc tay với Tình Nhu.
“Công tử?” Tình Nhu bước lên hỏi.
“Đi, trở về thôi.”
“Vâng.” Tình Nhu đến gần nắm tay hắn, đứng bên người hắn hầu hạ.
Lúc này Cố Thanh Sơn mới quay đầu lại, nói: “Ta đi dặn dò Thanh Sơn một chút về chuyện hắn đột phá, sẽ quay lại ngay thôi.”
Hai vị đường chủ giật mình.
Đúng rồi. Đồ đệ của Tề Diễm sắp đột phá Phong Thánh cảnh.
“Sau khi ta quay lại sẽ ở đây chờ các người.”
Cố Thanh Sơn nói xong thì định đi. Bỗng nhiên, hắn dừng lại, quay đầu nói: “Ánh Mi tỷ, tỷ đi lấy đi, lão Triệu giờ là tu sĩ mạnh nhất tông môn, hắn ta nhất định phải ở lại trông coi tông môn.”
Diệp Ánh Mi nghĩ thấy cũng đúng.
Hiện giờ hai vị tu sĩ Huyền Linh cảnh đều không ở trong tông môn, nàng ta cũng sắp phải đi, lỡ lúc này bị những tông môn khác tấn công vào thì đó mới thực sự là trò cười.
Vào thời điểm thế này mà Tề Diễm còn có thể cân nhắc toàn diện như vậy, đúng là không hổ với thân phận Đường chủ Trảm Uy đường của hắn.
Nàng ta nhìn sang Triệu Ngũ Chuy, gã lập tức nói: “Để ta thủ ở đây, cô yên tâm đi đi.”
“Vậy ta đi lấy pháp bảo.” Diệp Ánh Mi gật đầu.
Cố Thanh Sơn thấy mọi chuyện đã bàn giao xong, liền dẫn Tình Nhu đi về phía sân viện của mình. Diệp Ánh Mi cũng đi ra khỏi đài cao bao phủ trận pháp, thân hình lóe lên, biến mất trên bầu trời. Duy chỉ có Triệu Ngũ Chuy lưu tại trên đài cao, lẳng lặng chờ đợi hai người.
Thời gian dần dần trôi qua, cho đến một lúc, Triệu Ngũ Chuy dường như nhớ tới một chuyện.
“Chết tiệt, vẫn bị thằng ranh Tề Diễm kia cho vào tròng rồi.” Triệu Ngũ Chuy hơi ảo não lẩm bẩm một mình: “Tên oắt con ấy vẫn luôn ngậm chặt miệng không hề nhắc đến chuyện theo đuổi La Sát Nữ... Chẳng lẽ hắn ta còn dự định nào khác?”
Triệu Ngũ Chuy nhìn sang vị trí nơi Tề Diễm đã ngồi. Trên bàn trà, mặt nạ La Sát Nữ kia đã bị Tề Diễm mang đi rồi.
Vẻ mặt gã dần trầm xuống.
Tề Diễm này thật sự khó đối phó. E là cho dù mình có hỏi lần nữa, hắn cũng sẽ không có ý định nói ra sự thật.
May là Tề Diễm sắp đi liều mạng với Vương Hồng Đao rồi...
/1520
|