Hai người yên lặng đứng một lát, mãi đến khi tiếng khóc của Lão Tiều dần dần biến mất.
"Xin lỗi, tôi thất thố rồi." Lão Tiều nói.
"Không sao đâu, chúng tôi hiểu mà."
"Thật sự khiến người ta tuyệt vọng." Lão Tiều tuyệt vọng lắc đầu nói: "Ngoài thành Hải Triều ra, những thành phố khác đều đã bị cắt hết liên lạc."
"Cắt? Như vậy là có ý gì?"
"Mỗi một thành phố, chỉ cần còn một người sống, liên lạc của cây thầm thì sẽ không bị cắt."
"... Nén bi thương." Cố Thanh Sơn thở dài, nhẹ giọng nói.
Xem ra xâm lấn của Khởi Nguyên khá điên cuồng, thế giới thượng cổ của chúng thần bị thất lạc này đã sắp đến hồi diệt vong.
"Bây giờ tôi đang kết nối liên lạc với Hải Triều." Lão Tiều bình tĩnh nói.
Ông nhắm mắt lại, đặt tay lên thân cây thầm thì.
Tất cả đều yên tĩnh.
Cho đến một khoảnh khắc, Lão Tiều bỗng mở mắt ra.
Ông kích động nói: "Lão Tiều, ông còn sống, thật tốt quá!"
"Đúng vậy." Giọng nói của Lão Tiều trở nên trầm thấp: "Chỉ còn mình tôi sóng sót."
"Tận thế chết tiệt, quỷ vật chết tiệt!" Ông thay đổi giọng điệu, thóa mạ chửi rủa.
Lão Tiều bỗng ngây người một lúc.
"Mấy người im miệng cả đi, bây giờ chúng ta cần nghe Lão Tiều nói, xem ông ấy có tin tức gì khác không." Ông lại nói, còn làm ra động tác giữ im lặng với bốn phía xung quanh.
Giọng nói của Lão Tiều đã lấy lại bình tĩnh: "Bên cạnh tôi có hai người từ bên ngoài tới, bọn họ nói mình quen biết cô Hàn Dạ."
Ông đột nhiên quay đầu nhìn về phía Cố Thanh Sơn và Laura với ánh mắt đánh giá kỹ lưỡng.
"Những kẻ đến từ bên ngoài mà ông nhắc tới là bọn họ đấy à?"
"Đúng vậy." Ông tự hỏi tự trả lời: "Bọn họ đã cứu tôi, còn giúp không ít chuyện."
Lão Tiều nhìn chăm chú vào Cố Thanh Sơn và Laura, gật đầu nói: "Nhìn không giống Nhập Ma giả, nhưng chúng ta có cần xác minh lại thân phận của bọn họ không?"
"Đương nhiên, đây là việc chắc chắn phải làm."
"Xin chờ một chút, để chúng tôi mời cô Hàn Dạ tới."
Lão Tiều nói xong lại trở nên an tĩnh.
Cố Thanh Sơn và Laura nhìn nhau.
"Hình như thông qua cái cây này, người khác có thể dùng chung thân thể với ông ấy." Cố Thanh Sơn đăm chiêu nói.
"Thật sự kỳ diệu, đây cũng là lần đầu tiên em thấy một loài cây như thế."
Laura tò mò đánh giá Lão Tiều, cũng nhỏ giọng nói.
Chỉ chốc lát sau, Lão Tiều lại tỉnh lại.
"Cô Hàn Dạ hỏi mọi người là ai." Lão Tiều nói.
"Tôi là một chim Kinh Cức đã thành niên nhưng chưa trải qua lễ trưởng thành của Thánh thụ Kinh Cức, ông cứ nói với cô ấy như thế." Laura nói.
Lão Tiều gật gật đầu, lại dừng lại.
Cố Thanh Sơn nhìn về phía Laura.
Laura tiến lại gần nói khẽ bên tai hắn: "Chim Kinh Cức trưởng thành phải đón nhận lễ rửa tội của Thánh thụ Kinh Cức, nhưng nó quá cao, em không dám bay lên."
"Cho nên Hàn Dạ Chi Sương nghe xong câu nói đó sẽ biết là em?"
"Đúng, trong cả bộ tộc Chim Kinh Cức, chỉ có mình em không dám bay lên thánh thụ Kinh Cức thôi." Laura cúi đầu nói.
Cố Thanh Sơn xoa xoa đầu cô, nói: "Đây không phải lỗi của em."
Lão Tiều đột nhiên lên tiếng lần nữa, nói: "Cô Hàn Dạ bảo cô chứng minh thân phận của mình, cô ấy muốn cô nói về lời thề của cô ấy."
"Cô ấy phải bảo vệ tôi." Laura nói.
Lão Tiều dừng lại, gật đầu nói: "Cô ấy phải đối phó với gần trăm con Thương Quỷ, không thể tự thoát thân được, nhưng cô ấy biết một con đường tuyệt đối an toàn có thể đi tới vùng ngoại ô bên ngoài thành Hải Triều. Cô ấy hi vọng cô nhanh chóng đến gặp cô ấy."
"Được, nói với cô ấy chúng tôi tới đó ngay đây."
"Vậy quyết định thế nhé, lúc mọi người đến chúng tôi sẽ phái người ra đón."
"Còn nữa, phương hướng con đường kia chúng tôi đã nói cho Lão Tiều biết, ông ấy sẽ dẫn hai người đi con đường an toàn kia."
"Đã hiểu."
Nói tới đây, Cố Thanh Sơn mơ hồ thấy được có rất nhiều thần niệm rời khỏi người Lão Tiều.
Thần niệm nhập thể ở cự ly siêu xa?
Kỳ diệu quá vậy.
"Đi thôi, tôi vừa biết một con đường bí mật có thể trực tiếp đi tới thành Hải Triều, trên đường hoàn toàn có thể tránh khỏi tập kích của quỷ vật." Lão Tiều nói.
"Tốt lắm, chúng ta tranh thủ thời gian đi mau."
Cố Thanh Sơn nói xong đột nhiên ngửa đầu nhìn lên không trung.
Lão Tiều và Laura cũng ngẩng đầu lên.
Chỉ thấy trong bầu trời đêm, một vòng tròn đồng tâm màu vàng kim đang liên tục gợn sóng.
Bỗng nhiên...
Ánh sáng rực rỡ dần dần lan tỏa trong không trung, khuếch tán ra bốn phương tám hướng.
Cả bầu trời đêm lấy tốc độ thong thả mà kiên định biến thành màu vàng.
Ánh sáng màu vàng đó xóa tan đêm tối, bao phủ không trung, soi sáng khắp nơi trên mặt đất.
Đây là cảnh tượng vô cùng tráng lệ, giống như ánh nắng lúc bình minh.
Nhưng dần dần lại có những thứ kỳ quái xuất hiện trên bầu trời.
Chúng nó nhanh chóng bay xuống đất.
"A... Thần ơi, Chúa Sáng Thế của tôi ơi!"
Lão Tiều thất hồn lạc phách nhìn lên không trung.
Ông ngã oạch một tiếng xuống đất, hoàn toàn tuyệt vọng.
Cảnh tượng hùng tráng chưa từng xuất hiện này có nghĩa là lá chắn của chúng thần đã hoàn toàn được kích hoạt.
Từng con Thương Quỷ xuất hiện trên bầu trời.
Chúng nó vào được rồi!
Cố Thanh Sơn đếm sơ qua, phát hiện mình căn bản không thể đếm ra được một con số chính xác.
Số lượng của Thương Quỷ nhiều như tép nhảy trên sông.
Chúng nó đang xuyên qua lá chắn, tấn công với quy mô lớn vào thế giới chúng thần thượng cổ thất lạc này.
"Không phải loại Ma Thần hỗn độn này rất ít sao?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Quả thật rất thưa thớt, gần ngàn năm tổng cộng chỉ xuất hiện hai lần." Địa Kiếm khẳng định nói.
"Nói vậy, Khởi Nguyên đang điều động tất cả sức mạnh của nó." Cố Thanh Sơn nhẹ giọng nói.
Hắn đột nhiên nhớ tới một chuyện.
Khởi Nguyên điên cuồng xâm lấn thế giới này, thậm chí còn cho hắn một con đường sống chỉ vì để hắn đi làm một việc.
"Ngươi còn cơ hội sống sót là bởi vì ngươi phải nghĩ cách công chiếm một nơi thay ta."
Lời nói lạnh như băng của Khởi Nguyên vẫn còn quanh quẩn bên tai.
Ngay sau đó, trên giao diện thao tác Chiến Thần cũng hiện lên từng câu chữ.
[Nó cần một vài vật liệu đặc biệt mà thần linh viễn cổ để lại ở chín trăm triệu tầng thế giới, những thứ này có thể giúp tất cả những thứ không phải sinh mệnh có thể tiến hóa.]
[Lúc Khởi Nguyên tiến hóa lần nữa, nó sẽ biến thành Chư Giới Tận Thế Online: Cách Mạng.]
Giờ phút này, suy nghĩ lướt nhanh trong đầu Cố Thanh Sơn.
Hóa ra phán đoán của mình không sai.
Khởi Nguyên muốn triệt để đánh chiếm thế giới này, lấy đi vật liệu đặc thù mà thần linh viễn cổ lưu lại.
Nó muốn trở nên mạnh hơn!
"Tình thế không tốt, chúng ta phải dùng tốc độ nhanh hơn." Cố Thanh Sơn nói.
Hắn nhảy lên lưng Hắc mã, lại vẫy tay một cái, cách không nhẹ nhàng đặt Lão Tiều vào xác rùa.
"Ngài muốn tranh thủ thời gian?" Hắc mã hỏi.
"Dùng toàn lực chạy đi!" Cố Thanh Sơn nói.
Vèo...
Hắc mã hóa thành tàn ảnh, phi nhanh về phía thành Hải Triều.
Thời gian dần dần trôi qua.
Ở trên bầu trời, ánh sáng màu vàng càng ngày càng rõ.
Vô số Thương Quỷ xuyên qua lá chắn, rơi xuống đất như mưa rào tầm tã!
Laura ngồi trong lòng Cố Thanh Sơn, ngẩng đầu nhìn không trung.
Thương Quỷ tới rất nhanh.
Dự tính qua một phút đồng hồ nữa, chúng nó sẽ xuyên qua bầu trời cao mấy trăm nghìn mét để xuống đất.
Đến lúc đó, cả thế giới này đều là Thương Quỷ.
Cho dù Cố Thanh Sơn có mạnh đến cỡ nào cũng không thể chiến thắng nổi quân đoàn Ma Thần khổng lồ như vậy được.
Laura cắn chặt răng.
"Cố Thanh Sơn!"
Hắc mã toàn lực phi nhanh, bên trong những cơn gió mạnh quật tới tấp vào mặt, cô không thể không hét lớn.
"Gì cơ?" Cố Thanh Sơn cũng gào to hỏi lại.
"Có phải chúng ta sắp chết rồi không?"
"Nếu chưa chết thì đừng nghĩ đến vấn đề chết chóc gì hết."
Laura mếu máo òa khóc nức nở, nói: "Xin lỗi, đều tại em, nếu chúng ta phi hành sớm một chút nói không chừng giờ đã tới nơi rồi."
"Đồ ngốc, ai cũng có nỗi sợ của mình, cái này không trách em được."
"Em là đứa nhát gan..."
"Không, em chỉ sợ độ cao thôi, không phải việc gì to tát, hơn nữa em phải tin vào một điều."
"Điều gì?"
Cố Thanh Sơn chỉ về phía trước, nói: "Chúng ta sẽ không chết ở đây!"
Laura quay đầu nhìn lại.
Một tòa thành.
Một tòa thành xuất hiện trong tầm mắt.
Không giống tòa thành đã gặp trước đó, tòa thành này xây trên núi cao, nhìn qua có vẻ như là một cứ điểm chiến tranh.
Thành Hải Triều!
Cuối cùng cũng đến được thành Hải Triều!
"Lão Tiều!" Cố Thanh Sơn lớn tiếng gọi.
"Tôi đây, sao thế?" Lão Tiều trả lời.
"Tiếp theo có thể ông cũng phải tham gia chiến đấu." Cố Thanh Sơn nói.
Lão Tiều nhìn về phía thành Hải Triều.
Chỉ thấy trên một đỉnh núi cao nguy nga hiểm trở, một tòa thành trì sừng sững ở trên đó.
Quân đội của yêu quỷ đã chiếm cứ mọi nơi bên ngoài tòa thành.
Chúng nó phủ kín đầy cả tòa núi, đang toàn lực vây công tòa thành kia.
Chiến tranh đã tới thời khắc kịch liệt nhất!
"Không thành vấn đề, vì quốc gia của chúng thần, tôi cam nguyện chết trong trận chiến này." Lão Tiều giận dữ hét lên.
"Hay lắm, chúng ta lập tức xung phong!"
Cố Thanh Sơn nắm chặt dây cương nói.
Ba thanh phi kiếm lẳng lặng xuất hiện xung quanh Hắc mã.
Chúng nó luân phiên chuyển động, bay về phía trước.
Laura vùi đầu vào trong ngực Cố Thanh Sơn.
"Xin lỗi, tôi thất thố rồi." Lão Tiều nói.
"Không sao đâu, chúng tôi hiểu mà."
"Thật sự khiến người ta tuyệt vọng." Lão Tiều tuyệt vọng lắc đầu nói: "Ngoài thành Hải Triều ra, những thành phố khác đều đã bị cắt hết liên lạc."
"Cắt? Như vậy là có ý gì?"
"Mỗi một thành phố, chỉ cần còn một người sống, liên lạc của cây thầm thì sẽ không bị cắt."
"... Nén bi thương." Cố Thanh Sơn thở dài, nhẹ giọng nói.
Xem ra xâm lấn của Khởi Nguyên khá điên cuồng, thế giới thượng cổ của chúng thần bị thất lạc này đã sắp đến hồi diệt vong.
"Bây giờ tôi đang kết nối liên lạc với Hải Triều." Lão Tiều bình tĩnh nói.
Ông nhắm mắt lại, đặt tay lên thân cây thầm thì.
Tất cả đều yên tĩnh.
Cho đến một khoảnh khắc, Lão Tiều bỗng mở mắt ra.
Ông kích động nói: "Lão Tiều, ông còn sống, thật tốt quá!"
"Đúng vậy." Giọng nói của Lão Tiều trở nên trầm thấp: "Chỉ còn mình tôi sóng sót."
"Tận thế chết tiệt, quỷ vật chết tiệt!" Ông thay đổi giọng điệu, thóa mạ chửi rủa.
Lão Tiều bỗng ngây người một lúc.
"Mấy người im miệng cả đi, bây giờ chúng ta cần nghe Lão Tiều nói, xem ông ấy có tin tức gì khác không." Ông lại nói, còn làm ra động tác giữ im lặng với bốn phía xung quanh.
Giọng nói của Lão Tiều đã lấy lại bình tĩnh: "Bên cạnh tôi có hai người từ bên ngoài tới, bọn họ nói mình quen biết cô Hàn Dạ."
Ông đột nhiên quay đầu nhìn về phía Cố Thanh Sơn và Laura với ánh mắt đánh giá kỹ lưỡng.
"Những kẻ đến từ bên ngoài mà ông nhắc tới là bọn họ đấy à?"
"Đúng vậy." Ông tự hỏi tự trả lời: "Bọn họ đã cứu tôi, còn giúp không ít chuyện."
Lão Tiều nhìn chăm chú vào Cố Thanh Sơn và Laura, gật đầu nói: "Nhìn không giống Nhập Ma giả, nhưng chúng ta có cần xác minh lại thân phận của bọn họ không?"
"Đương nhiên, đây là việc chắc chắn phải làm."
"Xin chờ một chút, để chúng tôi mời cô Hàn Dạ tới."
Lão Tiều nói xong lại trở nên an tĩnh.
Cố Thanh Sơn và Laura nhìn nhau.
"Hình như thông qua cái cây này, người khác có thể dùng chung thân thể với ông ấy." Cố Thanh Sơn đăm chiêu nói.
"Thật sự kỳ diệu, đây cũng là lần đầu tiên em thấy một loài cây như thế."
Laura tò mò đánh giá Lão Tiều, cũng nhỏ giọng nói.
Chỉ chốc lát sau, Lão Tiều lại tỉnh lại.
"Cô Hàn Dạ hỏi mọi người là ai." Lão Tiều nói.
"Tôi là một chim Kinh Cức đã thành niên nhưng chưa trải qua lễ trưởng thành của Thánh thụ Kinh Cức, ông cứ nói với cô ấy như thế." Laura nói.
Lão Tiều gật gật đầu, lại dừng lại.
Cố Thanh Sơn nhìn về phía Laura.
Laura tiến lại gần nói khẽ bên tai hắn: "Chim Kinh Cức trưởng thành phải đón nhận lễ rửa tội của Thánh thụ Kinh Cức, nhưng nó quá cao, em không dám bay lên."
"Cho nên Hàn Dạ Chi Sương nghe xong câu nói đó sẽ biết là em?"
"Đúng, trong cả bộ tộc Chim Kinh Cức, chỉ có mình em không dám bay lên thánh thụ Kinh Cức thôi." Laura cúi đầu nói.
Cố Thanh Sơn xoa xoa đầu cô, nói: "Đây không phải lỗi của em."
Lão Tiều đột nhiên lên tiếng lần nữa, nói: "Cô Hàn Dạ bảo cô chứng minh thân phận của mình, cô ấy muốn cô nói về lời thề của cô ấy."
"Cô ấy phải bảo vệ tôi." Laura nói.
Lão Tiều dừng lại, gật đầu nói: "Cô ấy phải đối phó với gần trăm con Thương Quỷ, không thể tự thoát thân được, nhưng cô ấy biết một con đường tuyệt đối an toàn có thể đi tới vùng ngoại ô bên ngoài thành Hải Triều. Cô ấy hi vọng cô nhanh chóng đến gặp cô ấy."
"Được, nói với cô ấy chúng tôi tới đó ngay đây."
"Vậy quyết định thế nhé, lúc mọi người đến chúng tôi sẽ phái người ra đón."
"Còn nữa, phương hướng con đường kia chúng tôi đã nói cho Lão Tiều biết, ông ấy sẽ dẫn hai người đi con đường an toàn kia."
"Đã hiểu."
Nói tới đây, Cố Thanh Sơn mơ hồ thấy được có rất nhiều thần niệm rời khỏi người Lão Tiều.
Thần niệm nhập thể ở cự ly siêu xa?
Kỳ diệu quá vậy.
"Đi thôi, tôi vừa biết một con đường bí mật có thể trực tiếp đi tới thành Hải Triều, trên đường hoàn toàn có thể tránh khỏi tập kích của quỷ vật." Lão Tiều nói.
"Tốt lắm, chúng ta tranh thủ thời gian đi mau."
Cố Thanh Sơn nói xong đột nhiên ngửa đầu nhìn lên không trung.
Lão Tiều và Laura cũng ngẩng đầu lên.
Chỉ thấy trong bầu trời đêm, một vòng tròn đồng tâm màu vàng kim đang liên tục gợn sóng.
Bỗng nhiên...
Ánh sáng rực rỡ dần dần lan tỏa trong không trung, khuếch tán ra bốn phương tám hướng.
Cả bầu trời đêm lấy tốc độ thong thả mà kiên định biến thành màu vàng.
Ánh sáng màu vàng đó xóa tan đêm tối, bao phủ không trung, soi sáng khắp nơi trên mặt đất.
Đây là cảnh tượng vô cùng tráng lệ, giống như ánh nắng lúc bình minh.
Nhưng dần dần lại có những thứ kỳ quái xuất hiện trên bầu trời.
Chúng nó nhanh chóng bay xuống đất.
"A... Thần ơi, Chúa Sáng Thế của tôi ơi!"
Lão Tiều thất hồn lạc phách nhìn lên không trung.
Ông ngã oạch một tiếng xuống đất, hoàn toàn tuyệt vọng.
Cảnh tượng hùng tráng chưa từng xuất hiện này có nghĩa là lá chắn của chúng thần đã hoàn toàn được kích hoạt.
Từng con Thương Quỷ xuất hiện trên bầu trời.
Chúng nó vào được rồi!
Cố Thanh Sơn đếm sơ qua, phát hiện mình căn bản không thể đếm ra được một con số chính xác.
Số lượng của Thương Quỷ nhiều như tép nhảy trên sông.
Chúng nó đang xuyên qua lá chắn, tấn công với quy mô lớn vào thế giới chúng thần thượng cổ thất lạc này.
"Không phải loại Ma Thần hỗn độn này rất ít sao?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Quả thật rất thưa thớt, gần ngàn năm tổng cộng chỉ xuất hiện hai lần." Địa Kiếm khẳng định nói.
"Nói vậy, Khởi Nguyên đang điều động tất cả sức mạnh của nó." Cố Thanh Sơn nhẹ giọng nói.
Hắn đột nhiên nhớ tới một chuyện.
Khởi Nguyên điên cuồng xâm lấn thế giới này, thậm chí còn cho hắn một con đường sống chỉ vì để hắn đi làm một việc.
"Ngươi còn cơ hội sống sót là bởi vì ngươi phải nghĩ cách công chiếm một nơi thay ta."
Lời nói lạnh như băng của Khởi Nguyên vẫn còn quanh quẩn bên tai.
Ngay sau đó, trên giao diện thao tác Chiến Thần cũng hiện lên từng câu chữ.
[Nó cần một vài vật liệu đặc biệt mà thần linh viễn cổ để lại ở chín trăm triệu tầng thế giới, những thứ này có thể giúp tất cả những thứ không phải sinh mệnh có thể tiến hóa.]
[Lúc Khởi Nguyên tiến hóa lần nữa, nó sẽ biến thành Chư Giới Tận Thế Online: Cách Mạng.]
Giờ phút này, suy nghĩ lướt nhanh trong đầu Cố Thanh Sơn.
Hóa ra phán đoán của mình không sai.
Khởi Nguyên muốn triệt để đánh chiếm thế giới này, lấy đi vật liệu đặc thù mà thần linh viễn cổ lưu lại.
Nó muốn trở nên mạnh hơn!
"Tình thế không tốt, chúng ta phải dùng tốc độ nhanh hơn." Cố Thanh Sơn nói.
Hắn nhảy lên lưng Hắc mã, lại vẫy tay một cái, cách không nhẹ nhàng đặt Lão Tiều vào xác rùa.
"Ngài muốn tranh thủ thời gian?" Hắc mã hỏi.
"Dùng toàn lực chạy đi!" Cố Thanh Sơn nói.
Vèo...
Hắc mã hóa thành tàn ảnh, phi nhanh về phía thành Hải Triều.
Thời gian dần dần trôi qua.
Ở trên bầu trời, ánh sáng màu vàng càng ngày càng rõ.
Vô số Thương Quỷ xuyên qua lá chắn, rơi xuống đất như mưa rào tầm tã!
Laura ngồi trong lòng Cố Thanh Sơn, ngẩng đầu nhìn không trung.
Thương Quỷ tới rất nhanh.
Dự tính qua một phút đồng hồ nữa, chúng nó sẽ xuyên qua bầu trời cao mấy trăm nghìn mét để xuống đất.
Đến lúc đó, cả thế giới này đều là Thương Quỷ.
Cho dù Cố Thanh Sơn có mạnh đến cỡ nào cũng không thể chiến thắng nổi quân đoàn Ma Thần khổng lồ như vậy được.
Laura cắn chặt răng.
"Cố Thanh Sơn!"
Hắc mã toàn lực phi nhanh, bên trong những cơn gió mạnh quật tới tấp vào mặt, cô không thể không hét lớn.
"Gì cơ?" Cố Thanh Sơn cũng gào to hỏi lại.
"Có phải chúng ta sắp chết rồi không?"
"Nếu chưa chết thì đừng nghĩ đến vấn đề chết chóc gì hết."
Laura mếu máo òa khóc nức nở, nói: "Xin lỗi, đều tại em, nếu chúng ta phi hành sớm một chút nói không chừng giờ đã tới nơi rồi."
"Đồ ngốc, ai cũng có nỗi sợ của mình, cái này không trách em được."
"Em là đứa nhát gan..."
"Không, em chỉ sợ độ cao thôi, không phải việc gì to tát, hơn nữa em phải tin vào một điều."
"Điều gì?"
Cố Thanh Sơn chỉ về phía trước, nói: "Chúng ta sẽ không chết ở đây!"
Laura quay đầu nhìn lại.
Một tòa thành.
Một tòa thành xuất hiện trong tầm mắt.
Không giống tòa thành đã gặp trước đó, tòa thành này xây trên núi cao, nhìn qua có vẻ như là một cứ điểm chiến tranh.
Thành Hải Triều!
Cuối cùng cũng đến được thành Hải Triều!
"Lão Tiều!" Cố Thanh Sơn lớn tiếng gọi.
"Tôi đây, sao thế?" Lão Tiều trả lời.
"Tiếp theo có thể ông cũng phải tham gia chiến đấu." Cố Thanh Sơn nói.
Lão Tiều nhìn về phía thành Hải Triều.
Chỉ thấy trên một đỉnh núi cao nguy nga hiểm trở, một tòa thành trì sừng sững ở trên đó.
Quân đội của yêu quỷ đã chiếm cứ mọi nơi bên ngoài tòa thành.
Chúng nó phủ kín đầy cả tòa núi, đang toàn lực vây công tòa thành kia.
Chiến tranh đã tới thời khắc kịch liệt nhất!
"Không thành vấn đề, vì quốc gia của chúng thần, tôi cam nguyện chết trong trận chiến này." Lão Tiều giận dữ hét lên.
"Hay lắm, chúng ta lập tức xung phong!"
Cố Thanh Sơn nắm chặt dây cương nói.
Ba thanh phi kiếm lẳng lặng xuất hiện xung quanh Hắc mã.
Chúng nó luân phiên chuyển động, bay về phía trước.
Laura vùi đầu vào trong ngực Cố Thanh Sơn.
/1520
|