Ánh vàng trên bầu trời rọi sáng khắp mặt đất.
Dưới ánh sáng chiếu rọi từ lá chắn của chúng thần thượng cổ, vô số Thương Quỷ từ trên trời giáng xuống.
Chúng nó nhanh chóng che kín cả thế giới.
Cùng lúc đó, một con Hắc mã phi như bay trong rừng cây.
Nó tựa như một tia chớp đen lướt qua.
Tốc độ của Hắc mã cực nhanh, chưa đầy mấy phút đồng hồ đã ra khỏi rừng cây tiến vào vùng bình nguyên.
Phóng tầm mắt nhìn lại, tòa núi cao nguy nga kia tọa lạc ở phía cuối bình nguyên, tiếp giáp với đường chân trời.
Ở dưới chân núi, mấy quỷ vật to lớn chỉ huy hàng nghìn hàng vạn quỷ vật tập kết lại, từng bước từng bước tiến về nơi đang xảy ra chiến tranh.
Thành Hải Triều ở ngay trên núi, mà đám quỷ vật đang từ từ tiến về phía tòa thành.
"Ma quỷ quá nhiều, ta không thể đi qua, tiếp theo phải làm sao đây?"
Hắc mã vừa chạy vừa hỏi.
"Chờ chút." Cố Thanh Sơn nói.
Hắn vẫy tay một cái, Địa Kiếm rung lên, bay trở về trong tay hắn.
Cố Thanh Sơn giơ Địa Kiếm chỉ lên trời.
Lôi điện hiện lên trên trường kiếm.
Ánh sáng từ sức mạnh Lôi linh ở trên trời giáng xuống hình thành một luồng sáng màu lam chói lòa.
Từ xa nhìn lại, luồng lôi quang này vô cùng lóa mắt, giống như một đèn tín hiệu nổi bật.
"Không có phản ứng! Thành Hải Triều không đáp lại!" Lão Tiều lớn tiếng nói.
Chẳng lẽ bọn họ không phát hiện ra?
Cố Thanh Sơn thầm nói, mạnh mẽ thúc giục sức mạnh Lôi linh.
Roẹt roẹt roẹt roẹt roẹt!
Lôi điện phát ra thanh âm chói tai, hóa thành một cột ánh sáng màu trắng xanh chiếu thẳng lên trời.
Lần này, cho dù là người mù cũng có thể cảm nhận được lực lôi điện tràn ngập trong không khí kia.
Thành Hải Triều tọa lạc trên núi cao cuối cùng cũng có động tĩnh.
Cố Thanh Sơn thấy một thân ảnh mặc chiến giáp xanh biếc bay lên giữa không trung.
"Là cô ấy! Là Yilia!" Laura vui mừng kêu lên.
"Cuối cùng cũng nhìn thấy chúng ta." Cố Thanh Sơn cũng khẽ thở phào.
Thân ảnh kia tỏa ra từng tầng sáng màu xanh biếc, trong miệng đọc lên chú ngữ chấn động bốn phương.
"Tôi, Hàn Dạ chi Sương Yilia, mượn thuật pháp huyết mạch của vua Chim Kinh Cức ở đây kêu gọi ngài."
"Thánh thụ Kinh Cức vĩ đại, xin nghe theo tiếng gọi của tôi chỉ đường cho tộc nhân của tôi tới nơi đây!"
"Mục tiêu..."
Thân ảnh xanh biếc đột nhiên dừng lại, phun ra một búng máu.
Cô nghiêng ngả lảo đảo dừng lại một chút.
Nhìn qua có vẻ như cô đã bị thương nặng.
"Yilia!"
Laura hét to.
Trái tim Cố Thanh Sơn cũng dần dần chìm xuống.
Có điều đến cuối cùng, thân ảnh xanh biếc kia nỗ lực chỉ tay về phía Hắc mã, kiệt lực hét lên:
"Mau đến bảo vệ dòng máu vua chúa cuối cùng của bộ tộc ta!"
Chú ngữ đã tụng xong, thân ảnh màu xanh biếc rơi xuống thành Hải Triều.
Cùng lúc đó, trong không trung xuất hiện dị tượng.
Một bóng cây to lớn cao chọc trời từ từ xuất hiện.
Dưới bóng cây rậm rạp, có bảy tám điểm sáng hội tụ lại một chỗ.
Những điểm sáng đó ngưng tụ lại thành một ngôi sao băng phá tan thời không bay nhanh về phía bình nguyên.
Bỗng trong một giây phút nào đó, ngôi sao băng phát ra ánh sáng lấp lánh này đột nhiên phát nổ, tốc độ đột nhiên gia tăng.
Theo tiếng nổ đó, hư không bốn phía xung quanh sao băng vỡ ra từng tầng.
Ngay cả lá chắn của chúng thần cũng nứt ra một lỗ hổng, để ngôi sao băng kia rơi thẳng xuống thế giới này.
"Lá chắn của chúng thần không cản lại... là bởi vì triệu hồi từ trong thế giới này sao?" Cố Thanh Sơn lẩm bẩm nói.
"Đúng vậy, đây là lời kêu gọi của Chim Kinh Cức." Laura mặt đầy lo lắng nói.
Tòa thành tọa lạc trên núi kia chắc chắn sẽ bị tầng tầng ma quỷ vây công, mắt thấy tình thế tràn ngập nguy cơ, không biết Yilia còn chống đỡ nổi không.
"Cái gì? Đây là lời kêu gọi của Chim Kinh Cức?" Cố Thanh Sơn kinh ngạc nói.
"Như mọi người đã biết, Chim Kinh Cức kêu gọi người từ các thế giới khác xử lý một vài chuyện thay mình, đó đều là lời kêu gọi đối với bên ngoài."
Laura tiếp tục giải thích: "Lời kêu gọi thật sự của Chim Kinh Cức thật ra là một thuật pháp triệu hồi."
"Thuật pháp?"
"Đúng vậy, tiếng gọi của Chim Kinh Cức thật ra là thuật pháp của vương tộc Chim Kinh Cức, dùng huyết mạch thức tỉnh sau khi trưởng thành."
"Mỗi thuật pháp thức tỉnh được của mỗi thành viên vương tộc cũng không giống nhau, nhưng đều được gọi chung là lời kêu gọi của Chim Kinh Cức."
"Yilia có quyền hạn sử dụng thuật pháp của cha em ban cho, bởi vậy mới có thể vận dụng thuật pháp kêu gọi vệ binh của cha em."
"Vương tộc Chim Kinh Cức... Nói vậy em cũng có thể thi triển thuật pháp huyết mạch cùng loại?"
"Không, em không làm được."
"Vì sao?"
"Bởi vì thánh thụ quá cao, em không dám tiến hành lễ trưởng thành trên đó." Laura bụm mặt nói: "Chỉ có trong lễ trưởng thành, thánh thụ mới có thể thức tỉnh thuật pháp huyết mạch của Chim Kinh Cức."
Cố Thanh Sơn xoa xoa đầu cô, không nói gì nữa.
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía không trung.
Sao băng xẹt qua phía chân trời, bay tới con đường phía trước Hắc mã đang phi tới.
"Dừng!" Cố Thanh Sơn giữ chặt dây cương.
Hắc mã cũng lập tức dừng lại.
... Oành!
Bụi đất bay lên.
Mười chiến sĩ võ trang hạng nặng và sáu cô gái mặc trường bào màu xanh biếc, tay cầm pháp trượng hiện ra.
Trong lòng Cố Thanh Sơn đã hiểu.
Vượt qua vô số thời không, trực tiếp kêu gọi đồng bạn từ một nơi lạ khác, hóa ra đây mới là lời kêu gọi của Chim Kinh Cức.
Thuật pháp triệu hồi này chính là thuật pháp huyết mạch của quốc vương Chim Kinh Cức tiền nhiệm.
Yilia đã được cho phép nên có thể gọi mười sáu chiến sĩ tới.
Nếu bản thân quốc vương Chim Kinh Cức vận dụng "Lời kêu gọi của Chim Kinh Cức", chỉ sợ có thể gọi được cả đại quân của vương quốc.
Đáng tiếc, quốc vương đã bị ám sát.
Mà Laura căn bản không thức tỉnh thuật pháp huyết mạch.
... Cho dù cô thức tỉnh rồi cũng không trùng hợp đến mức giống hệt thuật pháp huyết mạch của phụ thân mình.
Có thể cô sẽ thức tỉnh thuật pháp khác.
"Chỉ có những người này? Còn kêu gọi được nữa không?" Hắn không nhịn được mà hỏi Laura.
"Không được, Yilia không phải hoàng tộc, bằng quyền hạn cha em cho cũng chỉ có thể làm được đến mức này." Laura quả nhiên nói như dự đoán.
Cố Thanh Sơn nhìn về phía những người kia.
Mười chiến sĩ có nam có nữ, thống nhất mặc chiến giáp màu bạc, tay cầm binh khí hoàn mỹ, vừa xuất hiện đã nhanh chóng di chuyển tản ra bốn phía.
Bọn họ lập tức tiến vào trạng thái chiến đấu.
... Đại quân yêu quỷ đang tiến về phía thành Hải Triều đã phát hiện động tĩnh bên này.
Sáu cô gái mặc trường bào đi tới trước mặt Laura, đồng loạt thi lễ.
"Công chúa Laura, chúng tôi đã liên lạc với thánh thụ, nó đồng ý đặc biệt chuẩn bị truyền tống thời không cự ly siêu xa cho ngài ngay lúc này." Một cô gái nói.
Năm người còn lại gật đầu với nhau, bắt đầu niệm chú ngữ.
Theo chú ngữ bọn họ niệm tụng, một quầng sáng dần dần xuất hiện giữa bọn họ.
Xuyên qua quầng sáng có thể mơ hồ nhìn thấy đối diện là một cái cành lớn phủ đầy lá cây màu xanh biếc.
Dựa vào quầng sáng này chỉ có thể nhìn thấy một cành cây, ngay cả một phần của thân cây cũng không thể nhìn thấy hết được.
Laura ngây ngốc nhìn đại thụ, nỉ non: "Về nhà..."
Cô gái mặc trường bào thúc giục: "Công chúa điện hạ, xin người mau trở về, nơi này sắp rơi vào cuộc chiến rồi."
Laura nhìn quê hương mình bên trong quầng sáng, lại nhìn xung quanh.
Chỉ thấy đại quân ma quỷ đang hung mãnh ùa thẳng về hướng này.
Ma quỷ nhiều vô kể như sóng thần mang theo khí thế ngút trời chém sạch tất cả, cuốn lên một đám bụi lớn trên bình nguyên.
Chúng nó nhanh chóng ùa tới gần nơi này.
Laura đi từng bước về phía quầng sáng, đột nhiên xoay người nói: "Cố Thanh Sơn, anh đi cùng em đi."
Sáu thuật pháp sư theo ánh mắt của cô nhìn về phía Cố Thanh Sơn.
"Anh không thể đi được." Cố Thanh Sơn nói.
"Vì sao?"
"Anh phải chiến đấu."
Laura giật mình.
Nói nhẹ nhàng như vậy, người kia...
Chiến đấu...
Đúng vậy, sao có thể không chiến đấu chứ?
Laura chậm rãi gật đầu, dừng chân lại, nói: "Như vậy em cũng không đi nữa."
Cô gái mặc trường bào vội la lên: "Công chúa, nơi này rất nguy hiểm, ngài nhất định không thể mạo hiểm, ngài chính là..."
"Huyết mạch cuối cùng của hoàng thất Chim Kinh Cức." Laura nói tiếp: "Đúng vậy, ta biết rõ điều này, bởi vậy ta không thể đi được."
Cô gái mặc trường bào thất thanh hỏi: "Vì sao?"
"Bởi vì có một kẻ đã giết phụ mẫu ta, hiện tại ả còn muốn chiếm lĩnh thế giới thượng cổ này, ả muốn bất chấp tất cả để thành công."
"Nếu ta cun cút lùi bước như vậy, trốn tránh không dám ra mặt thì ta còn tính là công chúa gì chứ? Tộc Chim Kinh Cức chúng ta chưa từng có huyết mạch như vậy!"
Laura nắm chặt tay, nói: "Ta cũng muốn chiến đấu."
Mấy cô gái mặc trường bào kia sợ hãi, cùng nhau quỳ xuống đất nói: "Rất nguy hiểm, công chúa, tộc Chim Kinh Cức không thể chịu nổi bất kỳ tổn thất nào nữa."
Laura gật đầu, bình tĩnh nói: "Hoàng thất đã bị tàn sát hết, tướng quân Yilia chưa rõ sống chết, hung thủ sắp đoạt được tất cả những gì ả muốn, thời điểm này mỗi lần ta lùi bước đều đại biểu cho việc hoàng thất Chim Kinh Cức lùi bước."
Giọng nói của cô run run, nhưng cô vẫn kiên trì nói tiếp: "Mẫu thân từng nói, đã là vương giả thì phải biết khi nào nên lùi bước, khi nào phải bất khuất tử chiến đến cùng. Thân là nữ vương, ta tuyệt đối sẽ không lùi về phía sau nửa bước trước mặt kẻ địch. Ta muốn khiến Trieste nợ máu phải trả bằng máu!"
Dưới ánh sáng chiếu rọi từ lá chắn của chúng thần thượng cổ, vô số Thương Quỷ từ trên trời giáng xuống.
Chúng nó nhanh chóng che kín cả thế giới.
Cùng lúc đó, một con Hắc mã phi như bay trong rừng cây.
Nó tựa như một tia chớp đen lướt qua.
Tốc độ của Hắc mã cực nhanh, chưa đầy mấy phút đồng hồ đã ra khỏi rừng cây tiến vào vùng bình nguyên.
Phóng tầm mắt nhìn lại, tòa núi cao nguy nga kia tọa lạc ở phía cuối bình nguyên, tiếp giáp với đường chân trời.
Ở dưới chân núi, mấy quỷ vật to lớn chỉ huy hàng nghìn hàng vạn quỷ vật tập kết lại, từng bước từng bước tiến về nơi đang xảy ra chiến tranh.
Thành Hải Triều ở ngay trên núi, mà đám quỷ vật đang từ từ tiến về phía tòa thành.
"Ma quỷ quá nhiều, ta không thể đi qua, tiếp theo phải làm sao đây?"
Hắc mã vừa chạy vừa hỏi.
"Chờ chút." Cố Thanh Sơn nói.
Hắn vẫy tay một cái, Địa Kiếm rung lên, bay trở về trong tay hắn.
Cố Thanh Sơn giơ Địa Kiếm chỉ lên trời.
Lôi điện hiện lên trên trường kiếm.
Ánh sáng từ sức mạnh Lôi linh ở trên trời giáng xuống hình thành một luồng sáng màu lam chói lòa.
Từ xa nhìn lại, luồng lôi quang này vô cùng lóa mắt, giống như một đèn tín hiệu nổi bật.
"Không có phản ứng! Thành Hải Triều không đáp lại!" Lão Tiều lớn tiếng nói.
Chẳng lẽ bọn họ không phát hiện ra?
Cố Thanh Sơn thầm nói, mạnh mẽ thúc giục sức mạnh Lôi linh.
Roẹt roẹt roẹt roẹt roẹt!
Lôi điện phát ra thanh âm chói tai, hóa thành một cột ánh sáng màu trắng xanh chiếu thẳng lên trời.
Lần này, cho dù là người mù cũng có thể cảm nhận được lực lôi điện tràn ngập trong không khí kia.
Thành Hải Triều tọa lạc trên núi cao cuối cùng cũng có động tĩnh.
Cố Thanh Sơn thấy một thân ảnh mặc chiến giáp xanh biếc bay lên giữa không trung.
"Là cô ấy! Là Yilia!" Laura vui mừng kêu lên.
"Cuối cùng cũng nhìn thấy chúng ta." Cố Thanh Sơn cũng khẽ thở phào.
Thân ảnh kia tỏa ra từng tầng sáng màu xanh biếc, trong miệng đọc lên chú ngữ chấn động bốn phương.
"Tôi, Hàn Dạ chi Sương Yilia, mượn thuật pháp huyết mạch của vua Chim Kinh Cức ở đây kêu gọi ngài."
"Thánh thụ Kinh Cức vĩ đại, xin nghe theo tiếng gọi của tôi chỉ đường cho tộc nhân của tôi tới nơi đây!"
"Mục tiêu..."
Thân ảnh xanh biếc đột nhiên dừng lại, phun ra một búng máu.
Cô nghiêng ngả lảo đảo dừng lại một chút.
Nhìn qua có vẻ như cô đã bị thương nặng.
"Yilia!"
Laura hét to.
Trái tim Cố Thanh Sơn cũng dần dần chìm xuống.
Có điều đến cuối cùng, thân ảnh xanh biếc kia nỗ lực chỉ tay về phía Hắc mã, kiệt lực hét lên:
"Mau đến bảo vệ dòng máu vua chúa cuối cùng của bộ tộc ta!"
Chú ngữ đã tụng xong, thân ảnh màu xanh biếc rơi xuống thành Hải Triều.
Cùng lúc đó, trong không trung xuất hiện dị tượng.
Một bóng cây to lớn cao chọc trời từ từ xuất hiện.
Dưới bóng cây rậm rạp, có bảy tám điểm sáng hội tụ lại một chỗ.
Những điểm sáng đó ngưng tụ lại thành một ngôi sao băng phá tan thời không bay nhanh về phía bình nguyên.
Bỗng trong một giây phút nào đó, ngôi sao băng phát ra ánh sáng lấp lánh này đột nhiên phát nổ, tốc độ đột nhiên gia tăng.
Theo tiếng nổ đó, hư không bốn phía xung quanh sao băng vỡ ra từng tầng.
Ngay cả lá chắn của chúng thần cũng nứt ra một lỗ hổng, để ngôi sao băng kia rơi thẳng xuống thế giới này.
"Lá chắn của chúng thần không cản lại... là bởi vì triệu hồi từ trong thế giới này sao?" Cố Thanh Sơn lẩm bẩm nói.
"Đúng vậy, đây là lời kêu gọi của Chim Kinh Cức." Laura mặt đầy lo lắng nói.
Tòa thành tọa lạc trên núi kia chắc chắn sẽ bị tầng tầng ma quỷ vây công, mắt thấy tình thế tràn ngập nguy cơ, không biết Yilia còn chống đỡ nổi không.
"Cái gì? Đây là lời kêu gọi của Chim Kinh Cức?" Cố Thanh Sơn kinh ngạc nói.
"Như mọi người đã biết, Chim Kinh Cức kêu gọi người từ các thế giới khác xử lý một vài chuyện thay mình, đó đều là lời kêu gọi đối với bên ngoài."
Laura tiếp tục giải thích: "Lời kêu gọi thật sự của Chim Kinh Cức thật ra là một thuật pháp triệu hồi."
"Thuật pháp?"
"Đúng vậy, tiếng gọi của Chim Kinh Cức thật ra là thuật pháp của vương tộc Chim Kinh Cức, dùng huyết mạch thức tỉnh sau khi trưởng thành."
"Mỗi thuật pháp thức tỉnh được của mỗi thành viên vương tộc cũng không giống nhau, nhưng đều được gọi chung là lời kêu gọi của Chim Kinh Cức."
"Yilia có quyền hạn sử dụng thuật pháp của cha em ban cho, bởi vậy mới có thể vận dụng thuật pháp kêu gọi vệ binh của cha em."
"Vương tộc Chim Kinh Cức... Nói vậy em cũng có thể thi triển thuật pháp huyết mạch cùng loại?"
"Không, em không làm được."
"Vì sao?"
"Bởi vì thánh thụ quá cao, em không dám tiến hành lễ trưởng thành trên đó." Laura bụm mặt nói: "Chỉ có trong lễ trưởng thành, thánh thụ mới có thể thức tỉnh thuật pháp huyết mạch của Chim Kinh Cức."
Cố Thanh Sơn xoa xoa đầu cô, không nói gì nữa.
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía không trung.
Sao băng xẹt qua phía chân trời, bay tới con đường phía trước Hắc mã đang phi tới.
"Dừng!" Cố Thanh Sơn giữ chặt dây cương.
Hắc mã cũng lập tức dừng lại.
... Oành!
Bụi đất bay lên.
Mười chiến sĩ võ trang hạng nặng và sáu cô gái mặc trường bào màu xanh biếc, tay cầm pháp trượng hiện ra.
Trong lòng Cố Thanh Sơn đã hiểu.
Vượt qua vô số thời không, trực tiếp kêu gọi đồng bạn từ một nơi lạ khác, hóa ra đây mới là lời kêu gọi của Chim Kinh Cức.
Thuật pháp triệu hồi này chính là thuật pháp huyết mạch của quốc vương Chim Kinh Cức tiền nhiệm.
Yilia đã được cho phép nên có thể gọi mười sáu chiến sĩ tới.
Nếu bản thân quốc vương Chim Kinh Cức vận dụng "Lời kêu gọi của Chim Kinh Cức", chỉ sợ có thể gọi được cả đại quân của vương quốc.
Đáng tiếc, quốc vương đã bị ám sát.
Mà Laura căn bản không thức tỉnh thuật pháp huyết mạch.
... Cho dù cô thức tỉnh rồi cũng không trùng hợp đến mức giống hệt thuật pháp huyết mạch của phụ thân mình.
Có thể cô sẽ thức tỉnh thuật pháp khác.
"Chỉ có những người này? Còn kêu gọi được nữa không?" Hắn không nhịn được mà hỏi Laura.
"Không được, Yilia không phải hoàng tộc, bằng quyền hạn cha em cho cũng chỉ có thể làm được đến mức này." Laura quả nhiên nói như dự đoán.
Cố Thanh Sơn nhìn về phía những người kia.
Mười chiến sĩ có nam có nữ, thống nhất mặc chiến giáp màu bạc, tay cầm binh khí hoàn mỹ, vừa xuất hiện đã nhanh chóng di chuyển tản ra bốn phía.
Bọn họ lập tức tiến vào trạng thái chiến đấu.
... Đại quân yêu quỷ đang tiến về phía thành Hải Triều đã phát hiện động tĩnh bên này.
Sáu cô gái mặc trường bào đi tới trước mặt Laura, đồng loạt thi lễ.
"Công chúa Laura, chúng tôi đã liên lạc với thánh thụ, nó đồng ý đặc biệt chuẩn bị truyền tống thời không cự ly siêu xa cho ngài ngay lúc này." Một cô gái nói.
Năm người còn lại gật đầu với nhau, bắt đầu niệm chú ngữ.
Theo chú ngữ bọn họ niệm tụng, một quầng sáng dần dần xuất hiện giữa bọn họ.
Xuyên qua quầng sáng có thể mơ hồ nhìn thấy đối diện là một cái cành lớn phủ đầy lá cây màu xanh biếc.
Dựa vào quầng sáng này chỉ có thể nhìn thấy một cành cây, ngay cả một phần của thân cây cũng không thể nhìn thấy hết được.
Laura ngây ngốc nhìn đại thụ, nỉ non: "Về nhà..."
Cô gái mặc trường bào thúc giục: "Công chúa điện hạ, xin người mau trở về, nơi này sắp rơi vào cuộc chiến rồi."
Laura nhìn quê hương mình bên trong quầng sáng, lại nhìn xung quanh.
Chỉ thấy đại quân ma quỷ đang hung mãnh ùa thẳng về hướng này.
Ma quỷ nhiều vô kể như sóng thần mang theo khí thế ngút trời chém sạch tất cả, cuốn lên một đám bụi lớn trên bình nguyên.
Chúng nó nhanh chóng ùa tới gần nơi này.
Laura đi từng bước về phía quầng sáng, đột nhiên xoay người nói: "Cố Thanh Sơn, anh đi cùng em đi."
Sáu thuật pháp sư theo ánh mắt của cô nhìn về phía Cố Thanh Sơn.
"Anh không thể đi được." Cố Thanh Sơn nói.
"Vì sao?"
"Anh phải chiến đấu."
Laura giật mình.
Nói nhẹ nhàng như vậy, người kia...
Chiến đấu...
Đúng vậy, sao có thể không chiến đấu chứ?
Laura chậm rãi gật đầu, dừng chân lại, nói: "Như vậy em cũng không đi nữa."
Cô gái mặc trường bào vội la lên: "Công chúa, nơi này rất nguy hiểm, ngài nhất định không thể mạo hiểm, ngài chính là..."
"Huyết mạch cuối cùng của hoàng thất Chim Kinh Cức." Laura nói tiếp: "Đúng vậy, ta biết rõ điều này, bởi vậy ta không thể đi được."
Cô gái mặc trường bào thất thanh hỏi: "Vì sao?"
"Bởi vì có một kẻ đã giết phụ mẫu ta, hiện tại ả còn muốn chiếm lĩnh thế giới thượng cổ này, ả muốn bất chấp tất cả để thành công."
"Nếu ta cun cút lùi bước như vậy, trốn tránh không dám ra mặt thì ta còn tính là công chúa gì chứ? Tộc Chim Kinh Cức chúng ta chưa từng có huyết mạch như vậy!"
Laura nắm chặt tay, nói: "Ta cũng muốn chiến đấu."
Mấy cô gái mặc trường bào kia sợ hãi, cùng nhau quỳ xuống đất nói: "Rất nguy hiểm, công chúa, tộc Chim Kinh Cức không thể chịu nổi bất kỳ tổn thất nào nữa."
Laura gật đầu, bình tĩnh nói: "Hoàng thất đã bị tàn sát hết, tướng quân Yilia chưa rõ sống chết, hung thủ sắp đoạt được tất cả những gì ả muốn, thời điểm này mỗi lần ta lùi bước đều đại biểu cho việc hoàng thất Chim Kinh Cức lùi bước."
Giọng nói của cô run run, nhưng cô vẫn kiên trì nói tiếp: "Mẫu thân từng nói, đã là vương giả thì phải biết khi nào nên lùi bước, khi nào phải bất khuất tử chiến đến cùng. Thân là nữ vương, ta tuyệt đối sẽ không lùi về phía sau nửa bước trước mặt kẻ địch. Ta muốn khiến Trieste nợ máu phải trả bằng máu!"
/1520
|