Chương 20: Hừ, cô cũng có lúc phát cáu
“Cô bé này, tuổi còn quá trẻ, không cố gắng học hành, lại học những thứ thần côn lừa bịp người khác kia, cái gì mà ba hồn bảy vía, những thứ này đều là thuyết pháp lừa người trong TV tiểu thuyết!”. Con dâu của thím Chu nổi giận nói.
Tô Khả Khả không để ý đến cô ta, trực tiếp nhìn về phía thím Chu: “Thím phải suy nghĩ kĩ, nếu như tôi cứu được cháu nội của thím, thím thanh toán tiền thù lao tương xứng, nếu như thím không cần, tôi sẽ không nhúng tay vào, chuyến đi này của chúng tôi cũng không thích xen vào việc của người khác”.
Hừ, cô cũng có lúc phát cáu đấy.
“Cứu, tiểu sư phụ Tô cô nhất định phải cứu cháu tôi! Ở nhà, tôi quyết định!”.
“Mẹ! Mẹ muốn hại chết Nguyên Soái sao!”. Con dâu của thím Chu tức giận đến sắp khóc.
“Quyên à, con hãy nghe mẹ một lần đi”.
Con dâu của thím Chu, cũng chính là Trần Ngọc Quyên, ánh mắt quét về phía Tô Khả Khả, đang muốn trách cứ vài câu, nhưng không cẩn thận lướt lên người Tần Mặc Sâm.
Chú ý tới người đàn ông này, cô ta bỗng dưng ngẩn ra.
Tâm tư vừa rồi con đặt lên người đứa trẻ và thần côn nho, cũng không chú ý đến vị “người hầu” này.
Anh hình như cố ý làm giảm đi cảm giác về sự tồn tại của mình.
Nhưng mà, khi ánh mắt của cô ta chạm phải đối phương, phát hiện người này căn bản không có cách nào bỏ qua.
Sau khi vào nhà, Tần Mặc Sâm lấy kính râm xuống, lộ ra gương mặt xuất chúng kia.
Người đàn ông ngũ quan thâm thúy, anh tuấn không ngớt, từ đầu đến chân không có gì không giỏi, khí chất trầm ổn, quanh thân ưu nhã quý tộc, ở trong căn nhà đơn sơ này có vẻ không hợp nhau.
“Cho cô ấy một chút thời gian, nếu như trị không hết tôi sẽ giúp cô hẹn trước mới chuyện gia tốt nhất ở bệnh viện số một thủ đô”. Tần Mặc Sâm chống lại ánh mắt của Trần Ngọc Quyên, đột nhiên mở miệng nói.
Trần Ngọc Quyên nghe lời này thì sửng sốt.
Cho dù ngày hôm nay cô ta mang con trai đến thủ đô, bệnh viện hạng kém cũng chưa chắc có chỗ, chứ đừng nói đến bệnh viện hạng nhất.
Đổi lại là người khác, cô ta sẽ có thể thấy đối phương nói mạnh miệng, nhưng cô ta không khỏi tin tưởng lời nói của người đàn ông trước mắt này.
“Được, tôi cho các người thử xem, nhưng mà các người đừng mở tưởng cho con tôi uống nước bùa gì đó, ăn vật gì đó kỳ quái ngay trước mặt tôi!”.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Khả Khả nhíu một cái, vô cùng nghiêm túc sửa lại: “Lúc trúng tà mới có thể uống nước bùa trừ tà, đứa trẻ này chỉ mất hồn, không phải trúng tà”.
Trần Ngọc Quyên vừa nghe thật sự là có uống nước bùa thì sắc mặt có chút khó coi.
“Thím Chu, tôi cần một chiếc ô đen có thể che đủ hai người”. Tô Khả Khả nói với thím Chu.
“Ô đen? Tiểu sư phụ chờ tôi mấy phút, tôi nhớ già lão Vương sát vách có ô đen, tôi lập tức đi mượn!”. Thím Chu vội vội vàng vàng ra cửa.
“Chú, tôi đi lấy túi của tôi, tôi cần vẽ bùa ngay tại chỗ”. Cô nhóc quay đầu nhìn chú cô, nói xong cũng chạy.
Bàn tay Tần Mặc Sâm bắt lấy vai cô nhấn một cái, cô nhóc liền vững vàng ngồi xuống đất.
“Tôi gọi điện thoại bảo trợ lý Ngô đưa tới”.
Giọng điệu không chậm chạp không vội vàng của người đàn ông hàm chứa một tia cảm giác mát lạnh, tiếng vọng trở lại, luẩn quẩn xung quanh căn nhà nhỏ một vòng rồi mới tiêu tan, khiến người ta nghe rất thoải mái.
“A? Có phiền phức chú ấy không?”.
“Anh ta để làm những cái này, sẽ không phiền phức”.
Chân chạy chuyên nghiệp một trăm năm trợ lý Ngô sau khi nhận được điện thoại thì nhanh chóng đưa đồ tới, cầm nhẹ để nhẹ.
Tô Khả Khả vội vã mở túi quần áo ra, lấy ra một xấp giấy vàng từ bên trong, lại móc ra một bó giấy vệ sinh.
Trông có vẻ tương đối…khó coi.
Giấy vệ sinh nhăn nhúm bàn tay mềm mại mở ra nhẹ nhàng, lộ ra một đống bút bên trong.
Bút từ to đến nỏ, có một số thoạt nhìn rất cổ xưa, cũng không biết đã bao nhiêu năm.
Tô Khả Khả thuận tay lấy ra một cái, sau khi thấm mực đỏ, viết viết vẽ vẽ chút gì đó trên giấy vàng.
Kí hiệu phức tạp dưới ngòi vút của cô mà hành văn liền mạch lưu loát.
Tô Khả Khả chú ý đến ánh mắt của Tần Mặc Sâm, nhấc khuôn mặt nhỏ nhắn lên cười hắc hắc với anh: “Chú có hứng thú với vẽ bùa à, trở về tôi có thể dạy cho chú a~~”.
/2310
|