Chương 21: Chú, suy nghĩ thật kỹ đi.
Trong mắt Tần Mặc Sâm có ý cười: “Vậy tôi có cần bái cô làm thầy không?”
Tô Khả Khả nghe nói như thế, nghiêm túc suy nghĩ một lúc, trịnh trọng trả lời: “Nếu chỉ học vẽ bùa, có lẽ không cần bái sư nhập môn, bởi vì có rất nhiều phù chú đều thông dụng, không chia môn phái. Nhưng nếu chú muốn học thứ khác, vậy lại không được, bây giờ kinh nghiệm của tôi còn quá ít, còn không thể nhận đồ đệ, nhưng sư phụ thì có thể.”
Nói đến đây, tròng mắt Tô Khả Khả thông minh xoay chuyển, cười đến đôi mắt cong cong, “Đến lúc đó chú phải gọi tôi là đại sư tỷ!”
Tần Mặc Sâm cười nhẹ một tiếng, “Vậy tôi suy nghĩ một chút, sau này sẽ cho cô câu trả lời chắc chắn.”
“Chú, chú chắc chắn rất có thiên phú, suy nghĩ thật kỹ đi~”
Trợ lý Ngô ở bên cạnh cười như bà dì, đúng là một tiểu khả ái.
Tuy chiêu vẽ bùa này của Tô Khả Khả có vẻ ra hình ra dạng, Trần Ngọc Quyên vẫn không tin những thứ này, nói thầm: “Tôi đã nhìn thấy thứ này ở trên TV quá nhiều rồi, đều là một số đạo cụ dọa người, đâu có thể đối phó quỷ quái chứ.”
Tô Khả Khả thấy chút thù địch của cô đã giảm xuống, chút tính tình cũng mất.
Bây giờ thầy phong thủy đã sớm không thể so với lúc trước, có lẽ trước kia nghề này của bọn họ luôn được mọi người ca tụng.
Bây giờ ấy mà, phần lớn mọi người đều không tin, chỉ có những khách hàng quen đã từng nhận được lợi ích mới kính trọng bọn họ, tôn xưng bọn họ là đại sư.
Cũng không thể trách mọi người, bởi vì có rất nhiều người tu hành không tới nơi tới chốn gà mờ đi khắp nơi lừa gạt, làm hỏng danh tiếng của nghề này.
Tô Khả Khả giải thích với Trần Ngọc Quyên: “Đây là bùa Dẫn Hồn, đương nhiên không thể đối phó quỷ quái, bùa chú đối phó quỷ quái không giống với cái này.
Nhưng dì đã nói đúng một chuyện, bây giờ rất nhiều bùa chú đều là giả. Bùa chú phải làm liền một mạch mà thành, sở dĩ phải làm một mạch mà thành, là vì chỉ dừng một chút, nguyên khí trời đất hội tụ dưới ngòi bút sẽ tản đi.
Bùa chú không có nguyên khí chỉ là một là bùa hỏng. Người bình thường còn không tụ khí được, sao dám nói vẽ bùa? Lấy những thứ người bình thường vẽ đều là bùa giả, không có tác dụng gì.”
Lúc cô nhóc nói đến những thuật ngữ chuyên nghiệp luôn mang theo một mùi vị cổ xưa, có lẽ đã xem nhiều sách cổ bình thường.
Tần Mặc Sâm nghe thấy thú vị, khóe môi không khỏi cong lên một vòng nhỏ xíu.
Trần Ngọc Quyên xùy một cái: “Đám thần côn các người cũng chỉ dựa vào miệng lưỡi lừa người, lời nói đương nhiên có thể làm người ta dao động. Phân chia bùa thật bùa giả, còn không phải do hai người định đoạt sao.”
“Vậy hôm nay dì cứ nhìn xem.”
Tô Khả Khả nói xong câu này liền không nói nữa, tiếp tục chuyên tâm vẽ bùa.
Cô nhóc dễ dàng vẽ xong năm lá bùa Dẫn Hồn.
Lúc này, thím Chu cũng đã mượn được chiếc ô lụa màu đen về, chiếc ô đen mở ra rất lớn, đủ để che hai người.
Tô Khả Khả lấy ra năm lá bùa Dẫn Hồn, bùa Dẫn Hồn được chia đều ra dán lên thân dù, vây quanh một vòng.
Rõ ràng trên bùa chú không bôi bất kì thứ gì, lại như tự có chất dính, vững vàng dán chặt trên mặt ô màu đen.
Thím Chu thấy thế, vẻ mặt càng có vẻ kính sợ, ngay cả Trần Ngọc Quyên cũng hơi giật mình.
“Thím Chu, thím cầm cái ô lụa đen này đi tìm cháu trai của thím đi, tìm ở nơi bình thường cậu bé thích chơi đùa, vừa tìm vừa gọi tên cậu bé, nhớ phải gọi tên ấy.
Bất kì lúc nào cũng phải để ý cái bóng dưới đất, nếu dưới ô có bóng dáng một đứa bé, thím có thể trở về rồi.”
Thím Chu rất cẩn thận nhận lấy chiếc ô lụa đen dán bùa Dẫn Hồn, liên tục gật đầu, “Tôi nhớ kỹ, đã nhớ kỹ rồi.”
Chờ đến khi thím Chu rời đi, Tô Khả Khả đã kéo rèm cửa lại, bảo đảm hoàn cảnh có ánh sáng tối tăm.
Sau đó, cô lấy ra một cây nến trắng đặt ở cạnh đầu của đứa bé kia ở trên giường, đốt nến trắng lên.
Anh thật sự đã rất lâu chưa thấy thứ đồ chơi này.
/2310
|