Chương 22: Chiêu hồn, những thứ khác.
“Tô tiểu thư, tôi thấy trong túi có nến đỏ, nhưng cô chỉ chọn những cây nến trắng này, có phải có ý gì khác không?” Trợ lý Ngô hỏi.
Bình thường, anh ấy chắc chắn không phải một người quá tò mò, cũng chắc chắn không lắm miệng trước mặt Tần Tứ gia, nhưng hôm nay rõ ràng tâm trạng Tứ gia khá tốt.
Kinh nghiệm cho anh ấy biết, lúc này làm cái gì cũng được.
Tô Khả Khả nhìn sang Tần Mặc Sâm, cười hắc hắc: “Có phải chú cũng rất tò mò không?”
Tần Mặc Sâm nhếch môi, “Đúng, rất tò mò.”
Khóe môi Tô Khả Khả hơi cong, cười rất rực rỡ, “Người bình thường hỏi tôi, tôi còn chẳng muốn giải thích, dù sao giải thích cũng không hiểu. Nhưng nhìn chú thông minh như vậy, tôi tình nguyện giải thích với chú.”
Khuôn mặt trợ lý Ngô co quắp.
Vì vậy, nhìn anh ấy rất ngu xuẩn sao?
Tiểu thần côn Tô Khả Khả hỏi chú của cô, “Vào năm tuổi của mình, có rất nhiều người sẽ mặc quần cộc màu đỏ, áo lót đỏ, hoặc đeo một sợi thắt lưng màu đỏ ở đai quần. Chú biết vì sao có phong tục này không?”
Tần Mặc Sâm nói: “Màu đỏ có thể trừ tà.”
“Là lý lẽ này. Hằng năm đều có một vị “Thần tuổi” trực luân phiên, người cầm tinh trùng với Thái tuế sẽ phạm phải sao ác Sát Thần, vì vậy trong năm tuổi sẽ dễ gặp tai nạn. Màu đỏ là quẻ Li trong bát quái Chu Dịch, Li đại diện cho ánh sáng, ngũ hành thuộc Hỏa, theo thuyết Âm Dương là thuần Dương, ở mức độ nào đó có thể thêm may mắn tránh vận rủi.”
“Chú, có phải rất dễ hiểu hay không?” Tô Khả Khả cười hỏi.
Tần Mặc Sâm ừ một tiếng, “Cô giải thích rất cụ thể.”
Trợ lý Ngô nghe đến đần độn u mê: …
Tuy không muốn thừa nhận, nhưng anh ấy phát hiện, hình như bản thân rất ngu xuẩn.
Tô Khả Khả tiếp tục nói: “Linh hồn thuần Âm, bây giờ tôi chiêu hồn, không thể dùng nến đỏ, nếu không sẽ làm đứa bé kia hoảng sợ.”
Trợ lý Ngô tò mò hỏi: “Tô tiểu thư, trên đời thật sự có quỷ hồn sao?”
Tô Khả Khả cao thâm khó dò trả lời một câu: “Tin thì có, không tin thì không.”
Trợ lý Ngô: …
Đúng lúc này, thím Chu đi ra ngoài chiêu hồn đã trở về rồi.
Dáng vẻ của bà ấy hơi kỳ lạ, như bị điều gì đó dọa đến hoảng sợ, sắc mặt trắng bệch, dáng vẻ bước đi cũng hơi máy móc.
Tay phải miễn cưỡng cầm ô, còn tay trái gần như là cứng đờ duỗi thẳng.
Trong phòng mờ tối, nhưng vì đốt nến, có thể soi được bóng người.
Ánh nến chập chờn, bóng người được soi ra được phóng đại mấy lần, chiếu lên bức tường sau lưng thím Chu.
Sau khi mấy người trong phòng nhìn thấy bóng người trên tường, đều hít sâu một hơi.
Trần Ngọc Quyên lập tức che miệng lại, cố sức nuốt xuống tiếng kêu sợ hãi sắp truyền ra khỏi miệng.
Trên tường, vốn nên chỉ phản chiếu bóng dáng của thím Chu và chiếc ô lụa đen, nhưng bây giờ rõ ràng trên tường nhiều hơn thứ gì khác.
Một bóng người thấp bé đang cầm tay trái cứng ngắc của thím Chu.
Nếu chỉ có vậy, còn chưa đủ làm người ta giật mình, dù sao mấy người cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý.
Điều khiến mấy người hoảng sợ là phía bên phải của thím Chu, có một bóng người khác đứng sát bên cạnh thím Chu!
Bóng người kia rất mảnh khảnh, giống một… Cô gái.
Dường như thím Chu đã sớm thấy thứ này, vì vậy mới có phản ứng như vậy.
Tô Khả Khả nhìn lướt qua liền thu lại ánh mắt, không coi bóng người dư thừa kia ra gì, còn nhắc nhở Trần Ngọc Quyên: “Dì à, nhanh gọi đứa bé về đi.”
Trần Ngọc Quyên tỉnh táo lại, há to miệng, giọng nói hơi run lên: “Soái Soái, Trương Nguyên Soái, nhanh đến bên cạnh mẹ đi.”
Lúc Tô Khả Khả nghe được tên của đứa bé, khẽ nhíu mày.
Sau khi Trần Ngọc Quyên gọi vài câu, bóng đứa bé “Nắm” tay thím Chu rời khỏi chiếc ô đen.
Người này vừa đi, bóng người trên tường cũng không còn nữa.
Cùng lúc đó, dáng người gầy yếu bên phải thím Chu cũng biến mất theo.
Dấu chân kia kéo dài từ cửa đến tận bên này, tốc độ càng lúc càng nhanh.
/2310
|