Trong khi mọi người đã yên giấc thì tại ven thành phố,nơi có một đám người tụ tập lại với nhau. Cả đám nhìn rất đô con, vì uống khá nhiều nên họ cũng ngà ngà say. Một tên lè nhè lên tiếng:
Cái tên Thượng Hy đó sống thật dai,mãi không chết. Lăn vào vòng mà chỉ bị thương.
Nghe vậy tất cả cùng hùa theo:
Sống dai thật.
Hắn mà chết rồi thì sẽ không ai cản đường đại ca nữa.
Mạng hắn thật lớn.
...
Đang xôn xao, thì có tiếng động cơ vang lên từ xa. Tất cả dừng lại mọi hoạt động của mình, ba chiếc mô tô phân khối lớn dừng lại. Từ trên xe sáu con người bước xuống, ngay lập tức tất cả cúi chào:
Đại ca, đại tỷ, tứ đại hộ vệ.
Người đàn ông đứng đầu quét ánh mắt lạnh lùng qua tất cả, rồi hắn gật đầu:
Cứ tiếp tục làm việc của mình.
Lại một tràng đồng thanh:
Vâng đại ca.
Cái tên vừa lè nhè liền chạy bên cạnh người đàn ông kia, hắn kể công:
Đại ca, hôm nay chút nữa là bọn em xử được tên Thượng Hy thay đại ca rồi.
Người đàm ông kia nghe vậy liền nhíu mày hỏi:
Chúng mày đã làm gì nó?
Tên béo đó liền nhanh nhảu đáp:
Dạ, bọn em dựng cảnh gây tai nạn ạ.
Hắn vừa dứt lời, thì bị người đàn ông đó đạp cho một cước, hắn quát tất cả:
Một lũ ngu xuẩn.
Tên vừa bị đạp run rẩy, tất cả những người bên dưới trừ cô gái đi cùng với người đàn ông đó và tứ hộ vệ ra, thì ai cũng run rẩy. Cô gái kia nhẹ nói:
Anh hai à, mọi người cũng muốn xử lý hắn nhanh giúp anh hai thôi.
Được cô chủ đỡ lời tất cả đều đồng loạt gật đầu lia lịa, người đàn ông đó liếc cô gái:
Em đừng bao che cho việc lần này, cái gì ca có thể bỏ qua cho. Nhưng lần này thì không được.
Cô gái đó ngồi xuống ghế, nhún vai:
Cứ động đến hắn ta thì anh lại cứ như dẫm phải gai.
Người đàn ông hừ lạnh, tuyên bố:
Trong một tháng tới, không ai được manh động. Ai dám trái lời xử đúng theo tội phản bội tổ chức.
Nghe xong ai cũng hít phải khí lạnh, đại ca thật tàn nhẫn mà.
-----
Thượng Hy nằm viện đủ một tháng, không ai cho anh ra viện cả. Nên anh đành ngồi trên giường bệnh, để xử lý công việc của công ty. Tối tối anh lại gọi cho Mạnh Lạc, để cô không nghi ngờ. Đúng như anh nghĩ, cô vẫn nghĩ anh đang đi công tác, trong những lúc nói chuyện với nhau cô chưa hề nhắc đến lần anh thất hứa với cô hôm sinh nhật. Nhưng Thượng Hy biết cô rất buồn, cô chờ đợi cái sinh nhật này không biết bao lâu, anh tự hứa với bản thân sẽ nhanh hồi phục rồi tổ chức lại bữa tiệc khác cho cô.
Vì mọi ngày Thượng Hy sẽ tiêm thuốc an thần để ngủ. Nhưng hôm nay, anh không muốn tiêm thuốc nữa,sau khi xử lý công việc xong Thượng Hy nhắm mắt lại có lẽ anh sẽ ngủ được. Thượng Hy nhắm mắt được một lát thì Tư Hàng trở lại, lúc cậu mở cửa ra thì thấy Thượng Hy đang nhíu mày rất sâu mặc dù mắt anh vẫn đang nhắm. Miệng thì lẩm bẩm:
Lạc nhi... Lạc nhi...
Thấy có gì đó không ổn, Tư Hàng lại vỗ nhẹ người anh:
Thượng tổng...
Người đang mê man trên giường giật bắn dậy, nhìn xung quanh một hồi anh khẩn trương:
Về biệt thự.
Tư Hàng khó hiểu hỏi:
Bây giờ?
Thượng Hy đã khoác áo xong, gật đầu:
Tôi về gặp Lạc nhi một chút rồi sẽ quay lại.
Tư Hàng liền hiểu ý anh, tiến lại đỡ anh:
Tôi đỡ ngài.
Thượng Hy không nghĩ nhiều, anh chỉ mong nhanh chóng gặp cô mà thôi. Chỉ một lúc sau đã về đến biệt thự, dì Lục đang đứng trước cửa đợi vì khi vừa ra cổng Tư Hàng đã gọi về cho bà. Nhìn Thượng Hy xuống xe, bà chạy lại cung kính chào anh một tiếng:
Cậu chủ.
Thượng Hy gật đầu:
Lạc nhi vẫn ổn chứ?
Dì Lục gật đầu:
Con bé không biết cậu bị thương, giờ này thì con bé ngủ rồi ạ.
Thượng Hy từ từ tiến lên tầng:
Tôi muốn thăm con bé.
Bước vào phòng của Mạnh Lạc, cô thật sự đã ngủ cả người vùi vào trong chăn chỉ chừa cái đầu nhỏ ra ngoài. Thượng Hy ra hiệu cho Tư Hàng ra ngoài, còn bản thân thì từ từ đi đến mặc dù có chút khó khăn. Ngồi xuống nhìn người mà cả một thời gian qua, anh chưa gặp có vẻ cô gầy đi.
Đang suy tư l, thì có âm thanh nhỏ từ người nằm tren giường:
Chú Hy...
Anh mỉm cười vuốt nhẹ tóc cô:
Chú đây.
Ngồi thêm một lúc, Tư Hàng bước vào nhỏ giọng:
Thượng tổng.
Thượng Hy gật đầu:
Đỡ tôi về viện.
Tư Hàng từ khi đến đây đến lúc đi, mắt vẫn chú ý đến người nằm trên giường. Khi xuống nhà, Thượng Hy dặm dì Lục:
Chăm sóc con bé kỹ một chút.
Dì Lục gật đầu, đưa ít đồ ăn cho Tư Hàng:
Tôi làm chút đồ tẩm bổ cho cậu chủ, tiên sinh cầm đi cho cậu chủ giúp tôi.
Tư Hàng nhận lấy:
Được, chúng tôi đi đây.
Rồi cả hai đi về bệnh viện.
Cái tên Thượng Hy đó sống thật dai,mãi không chết. Lăn vào vòng mà chỉ bị thương.
Nghe vậy tất cả cùng hùa theo:
Sống dai thật.
Hắn mà chết rồi thì sẽ không ai cản đường đại ca nữa.
Mạng hắn thật lớn.
...
Đang xôn xao, thì có tiếng động cơ vang lên từ xa. Tất cả dừng lại mọi hoạt động của mình, ba chiếc mô tô phân khối lớn dừng lại. Từ trên xe sáu con người bước xuống, ngay lập tức tất cả cúi chào:
Đại ca, đại tỷ, tứ đại hộ vệ.
Người đàn ông đứng đầu quét ánh mắt lạnh lùng qua tất cả, rồi hắn gật đầu:
Cứ tiếp tục làm việc của mình.
Lại một tràng đồng thanh:
Vâng đại ca.
Cái tên vừa lè nhè liền chạy bên cạnh người đàn ông kia, hắn kể công:
Đại ca, hôm nay chút nữa là bọn em xử được tên Thượng Hy thay đại ca rồi.
Người đàm ông kia nghe vậy liền nhíu mày hỏi:
Chúng mày đã làm gì nó?
Tên béo đó liền nhanh nhảu đáp:
Dạ, bọn em dựng cảnh gây tai nạn ạ.
Hắn vừa dứt lời, thì bị người đàn ông đó đạp cho một cước, hắn quát tất cả:
Một lũ ngu xuẩn.
Tên vừa bị đạp run rẩy, tất cả những người bên dưới trừ cô gái đi cùng với người đàn ông đó và tứ hộ vệ ra, thì ai cũng run rẩy. Cô gái kia nhẹ nói:
Anh hai à, mọi người cũng muốn xử lý hắn nhanh giúp anh hai thôi.
Được cô chủ đỡ lời tất cả đều đồng loạt gật đầu lia lịa, người đàn ông đó liếc cô gái:
Em đừng bao che cho việc lần này, cái gì ca có thể bỏ qua cho. Nhưng lần này thì không được.
Cô gái đó ngồi xuống ghế, nhún vai:
Cứ động đến hắn ta thì anh lại cứ như dẫm phải gai.
Người đàn ông hừ lạnh, tuyên bố:
Trong một tháng tới, không ai được manh động. Ai dám trái lời xử đúng theo tội phản bội tổ chức.
Nghe xong ai cũng hít phải khí lạnh, đại ca thật tàn nhẫn mà.
-----
Thượng Hy nằm viện đủ một tháng, không ai cho anh ra viện cả. Nên anh đành ngồi trên giường bệnh, để xử lý công việc của công ty. Tối tối anh lại gọi cho Mạnh Lạc, để cô không nghi ngờ. Đúng như anh nghĩ, cô vẫn nghĩ anh đang đi công tác, trong những lúc nói chuyện với nhau cô chưa hề nhắc đến lần anh thất hứa với cô hôm sinh nhật. Nhưng Thượng Hy biết cô rất buồn, cô chờ đợi cái sinh nhật này không biết bao lâu, anh tự hứa với bản thân sẽ nhanh hồi phục rồi tổ chức lại bữa tiệc khác cho cô.
Vì mọi ngày Thượng Hy sẽ tiêm thuốc an thần để ngủ. Nhưng hôm nay, anh không muốn tiêm thuốc nữa,sau khi xử lý công việc xong Thượng Hy nhắm mắt lại có lẽ anh sẽ ngủ được. Thượng Hy nhắm mắt được một lát thì Tư Hàng trở lại, lúc cậu mở cửa ra thì thấy Thượng Hy đang nhíu mày rất sâu mặc dù mắt anh vẫn đang nhắm. Miệng thì lẩm bẩm:
Lạc nhi... Lạc nhi...
Thấy có gì đó không ổn, Tư Hàng lại vỗ nhẹ người anh:
Thượng tổng...
Người đang mê man trên giường giật bắn dậy, nhìn xung quanh một hồi anh khẩn trương:
Về biệt thự.
Tư Hàng khó hiểu hỏi:
Bây giờ?
Thượng Hy đã khoác áo xong, gật đầu:
Tôi về gặp Lạc nhi một chút rồi sẽ quay lại.
Tư Hàng liền hiểu ý anh, tiến lại đỡ anh:
Tôi đỡ ngài.
Thượng Hy không nghĩ nhiều, anh chỉ mong nhanh chóng gặp cô mà thôi. Chỉ một lúc sau đã về đến biệt thự, dì Lục đang đứng trước cửa đợi vì khi vừa ra cổng Tư Hàng đã gọi về cho bà. Nhìn Thượng Hy xuống xe, bà chạy lại cung kính chào anh một tiếng:
Cậu chủ.
Thượng Hy gật đầu:
Lạc nhi vẫn ổn chứ?
Dì Lục gật đầu:
Con bé không biết cậu bị thương, giờ này thì con bé ngủ rồi ạ.
Thượng Hy từ từ tiến lên tầng:
Tôi muốn thăm con bé.
Bước vào phòng của Mạnh Lạc, cô thật sự đã ngủ cả người vùi vào trong chăn chỉ chừa cái đầu nhỏ ra ngoài. Thượng Hy ra hiệu cho Tư Hàng ra ngoài, còn bản thân thì từ từ đi đến mặc dù có chút khó khăn. Ngồi xuống nhìn người mà cả một thời gian qua, anh chưa gặp có vẻ cô gầy đi.
Đang suy tư l, thì có âm thanh nhỏ từ người nằm tren giường:
Chú Hy...
Anh mỉm cười vuốt nhẹ tóc cô:
Chú đây.
Ngồi thêm một lúc, Tư Hàng bước vào nhỏ giọng:
Thượng tổng.
Thượng Hy gật đầu:
Đỡ tôi về viện.
Tư Hàng từ khi đến đây đến lúc đi, mắt vẫn chú ý đến người nằm trên giường. Khi xuống nhà, Thượng Hy dặm dì Lục:
Chăm sóc con bé kỹ một chút.
Dì Lục gật đầu, đưa ít đồ ăn cho Tư Hàng:
Tôi làm chút đồ tẩm bổ cho cậu chủ, tiên sinh cầm đi cho cậu chủ giúp tôi.
Tư Hàng nhận lấy:
Được, chúng tôi đi đây.
Rồi cả hai đi về bệnh viện.
/24
|