Đương nhiên Ngô Lượng phải gọi điện thoại đến hỏi cho rõ. Kỳ thật Lăng Phong vẫn thấy có chút lo lắng. Dù sao hắn đã chứng kiến qua thủ đoạn của thư ký Ngô. Sợ thư ký Ngô lại thi triển trò cũ, xưởng trưởng Lý lại bị đánh tơi bời, ngay cả mệnh lệnh này cũng phải bị thay đổi!
Quả nhiên, thư ký Ngô vừa nghe Ngô Lượng nói gã bị đuổi việc rồi, không nói lời nào, trực tiếp dẫn xưởng trưởng Lý qua!
- Xưởng trưởng, ông giải thích cho tôi một chút, vì sao lại đuổi việc anh tôi!
Thư ký Ngô rất khí phách chất vấn.
Lăng Phong nhìn thấy lúc này xưởng trưởng Lý nhu nhược đến dọa người, thật sự là không đành lòng lại nhìn xuống, đành phải ngẩng đầu, bắt đầu nghiên cứu trần nhà rốt cuộc qua bao nhiêu năm đã có bao nhiêu vết rạn.
Xưởng trưởng Lý rất khó xử, ấp úng nói.
- Chuyện này đợi lát nữa anh sẽ giải thích với em, được không?
- Không được!
Thư ký Ngô hung hãn, tròng mắt gần như lòi ra ngoài.
- Hôm nay nếu ông không cho tôi một đáp án, tôi sẽ lập tức đi bệnh viện phá thai!
- Đừng đừng đừng, ngàn vạn lần đừng, đứa trẻ là vô tội!
Xưởng trưởng Lý vừa nghe, lập tức lại trở nên lo lắng.
- Khoan đã, xưởng trưởng Lý! Vừa rồi cô ta vừa bảo ông là đi phá thai! Ông hỏi cô ta xem, cô ta có dám không?
Rốt cục Lăng Phong không nhịn được nữa. Nếu mình không tới cứu giá, chắc hẳn chuyện này thật sự có thể bị thư ký Ngô cho làm loạn đến mức phải thất bại mất thôi.
- Lăng Phong, cậu đừng nói nữa!
Xưởng trưởng Lý sợ tới mức vội vàng nhỏ giọng nói.
- Không dám? Tôi có gì mà không dám? Không dám đi phá thai sao? Vì sao tôi lại không dám chứ?
Hiện tại, người thư ký Ngô hận thấu xương chính là tên Lăng Phong này.
- Tốt, cô đi đi! Nếu cô dám nói, sao bây giờ không đi luôn đi? Cô bỏ được không? Xưởng trưởng Lý quan tâm đứa con trai này. Nhưng cô, thư ký Ngô, cô càng quan tâm hơn ông ấy. Cuộc sống sau này của cô toàn bộ đều trông cậy vào đứa con trai trong bụng cô. Tình mẹ con rất đáng quý mà! Xưởng trưởng Lý yêu con nên bị che mắt. Nhưng Lăng Phong tôi là người ngoài cuộc, sao lại cảm thấy không rõ lắm? Cô cho rằng, cô mang cái thai đi phá, xưởng trưởng Lý còn có thể muốn cô nữa không? Đến lúc đó, không phải cái mũ phượng hoàng mà cô đã cực cực khổ khổ muốn có sẽ tan thành bọt nước sao? Tất cả những gì xưởng trưởng Lý đưa cô, sẽ đều theo đứa con trai này mà đi mất! Tất cả, chính là tất cả. Từ quần áo hàng hiệu, đồ trang điểm sa hoa trên người cô bây giờ, đến thẻ tín dụng, ô tô sang trọng, những thứ đó liệu còn có thể có nữa không? Nếu cô thật sự dám đi phá thai. Tốt, hiện tại cô đi đi. Chi phí tôi bỏ! Cô dám đi không?
Lăng Phong lập tức đâm vào đúng điểm yếu của cô, đâm thấy cả máu.
- Anh...
Thư ký Ngô tức giận đến mức nói không ra lời. Tuy nhiên trong lòng cô hiểu rất rõ. Những lời Lăng Phong nói đều là sự thật. Cô thật sự không nỡ. Đứa con trong bụng cô chính là vinh hoa phú quý của nửa cuộc đời sau này của cô. Chỉ cần đứa trẻ vừa sinh ra, cô hoàn toàn có thể buộc xưởng trưởng Lý phải ly hôn, cho cô tất cả.
Xưởng trưởng Lý vừa nghe Lăng Phong nói như vậy, lập tức có phản ứng, vụng trộm giơ ngón tay cái lên với Lăng Phong! Hiện tại, khí phách nam tử của ông ta đã trở lại. Phải phát động phản công, một lần nữa phải đoạt lại đất đã mất!
Hai người Ngô Lượng và Tiền Hưng đứng ở bên cạnh là quá nhát gan không dám nói lời nào. Dù sao, hiện tại xưởng trưởng đang ở đây. Bọn họ phải ngoan ngoãn một chút! Tuy nhiên trong lòng hai người đều cùng một nhịp nắm chặt tay, thầm mắng Lăng Phong cả trăm lần!
- Xưởng trưởng!
Thư ký Ngô thấy kế không thành, khuôn mặt lập tức thay đổi, khôi phục lại tuyệt kỹ trong nháy mắt có thể giết chết trái tim của xưởng trưởng Lý: than thở, làm nũng.
Cánh tay của Xưởng trưởng Lý bị cô ta lắc gần như đã rời cả ra. Khí phách nam nhi vừa mới trỗi dậy, lập tức lại vô tình bị dập tắt. Ông ta rất khó xử, không biết nên làm gì bây giờ!
- Xưởng trưởng, anh nói đi. Sao anh có thể đuổi việc anh trai em như vậy chứ? Anh ấy đã công hiến cho nhà xưởng cũng đã tới bảy tám năm nay. Công lao nhiều đến mức đếm cũng không đếm được. Nếu không anh trai em, nhà xưởng tồn tại nhiều năm như vậy, có thể thái bình sao?
Thư ký Ngô không thuận theo, không buông tha liên tục than vãn.
Lúc này, Ngô Lượng nắm đúng thời cơ vùng dậy, vẻ mặt tỏ ra rất trung hậu thành thật, bộ dáng như bị ủy khuất.
- Xưởng trưởng, ông khai trừ tôi, tôi không có chút ý kiến gì. Nhưng tôi cần một lý do. Nếu tôi thật sự làm sai chuyện gì, tôi sẽ không dám oán hận một câu! Nhưng nếu xưởng trưởng chỉ nghe một vài lời gièm pha vô căn cứ, rồi vô duyên vô cớ đuổi việc tôi. Tôi không phục!
Lăng Phong thật sự cảm thấy quá chói tai, bĩu môi, tức giận nói,
- Đội trưởng Ngô, người cần mặt, cây cần vỏ! Anh không có chút da mặt như vậy, tôi thật sự cảm thấy thấy đỏ mặt thay cho anh! Chuyện tối hôm qua, anh cho là các anh có thể làm tới mức trời không biết đất không hay sao? Quá ngây thơ rồi! Xưởng trưởng Lý đã ngầm đặt một camera trong kho hàng từ trước rồi!
Hai người Ngô Lượng Tiền Hưng nghe nói như thế, lập tức kinh ngạc. Lúc này, xưởng trưởng Lý qua ánh mắt của hai người bọn họ, phát hiện quả nhiên hai người kia không phải là người tốt. Ánh mắt không lừa được người. Tuy rằng vẻ kinh hãi chỉ thoáng lóe lên trong ánh mắt hai người bọn họ, nhưng thực sự đã bị ông ta thành công thấy được!
Xưởng trưởng Lý cũng liền tương kế tựu kế, sắc mặt nghiêm lại.
- Ngô Lượng, trong chuyện này, tôi hi vọng anh có thể cho tôi một cái công đạo. Tôi không nói cho mọi người biết là nhìn nể mặt em gái anh. Nhưng nếu anh vẫn tiếp tục vô sỉ như vậy. Chúng tôi đành phải đưa cho người cục Công an! Đến lúc đó tôi tin rằng phán tội anh tám năm, mười năm, hẳn là không thành vấn đề đâu!
Dù sao Ngô Lượng cũng là người xuất thân từ quân đội, đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, biết khi đối mặt thẩm vấn, phải phá hỏng động cơ của kẻ địch như thế nào!
Nhưng Tiền Hưng lại không phải. Y không là người xuất thân từ bộ đội đặc chủng, không chịu được sự hù dọa như vậy, vừa nghe phải bị tù tám năm mười năm, đã sợ tới mức thiếu chút nữa thì tiểu ra quần, chân mềm nhũn, trực tiếp quỳ xuống mặt đất, nói rõ toàn bộ sự việc!
Không sợ đối thủ giống hổ, chỉ sợ bạn hữu giống như heo! Đây là ý nghĩ xót xa hối hận trong lòng Ngô Lượng lúc này!
Hỏng rồi! Chuyện gì Tiền Hưng đều nói rõ, hiện tại Ngô Lượng liều chết giải thích cũng không có mấy tác dụng ! Được, được, vẫn là thẳng thắn thì khoan hồng, nếu không bị Tiền Hưng cho nói rõ ra, vậy sẽ càng dọa người!
Nhưng thư ký Ngô đứng ở bên cạnh, đầu óc linh hoạt như thế nào chứ. Dù sao cô ta cũng không thể không cứu anh trai mình? Cô vội vàng nói.
- Tốt, thật tốt cho Tiền Hưng anh! Sao anh có thể làm như vậy chứ? Sao anh còn muốn kéo anh tôi xuống nước được? Anh sao có thể hại người như vậy chứ?
- Xưởng trưởng, anh trai em là người thế nào anh còng không biết sao? Chính là một người trung hậu thành thật xuấn thân từ trong quân ngũ. Anh ấy sao có thể sẽ làm ra chuyện như vậy được? Một người tham gia quân ngũ không có khả năng làm được những chuyện nguy hại cho xã hội như vậy đâu. Nhất định là đã bị Tiền Hưng mê hoặc, hoặc là uy hiếp. Cho nên đầu mới nóng lên, làm ra chuyện như vậy!
Thư ký Ngô không khỏi phân trần đổ tất cả trách nhiệm lên người Tiền Hưng.
Lăng Phong cười lạnh. Tất cả những người tham gia quân ngũ đều là người tốt sao? Chẳng lẽ không thể có một sâu mọt sao? Ngay cả đại biểu của lãnh đạo cấp cao cũng có sâu mọt nhiều vô số. Chẳng lẽ trong đội quân không có con sâu làm rầu nồi canh? Điều này nói ra có vẻ cũng quá gượng ép rồi!
Xưởng trưởng Lý cảm thấy khó xử. Theo như tác phong của ông ta, chắc chắn không thể giữ Ngô Lượng lại. Giữ lại một kẻ trộm ở bên giường mình, sẽ rất nguy hiểm! Không cho gã ngồi tù đã là thực sự cho gã chút mặt mũi rồi!
- Xưởng trưởng, người ta chỉ có một người anh trai!
Thư ký Ngô khóc lóc kể lể như hoa lê trong mưa.
Quả nhiên, xưởng trưởng Lý nhất thời mềm lòng, nói.
- Được rồi, tôi không truy cứu trách nhiệm. Tiền Hưng bị đuổi việc. Bởi vì Ngô Lượng đã bị Tiền Hưng mê hoặc, tôi sẽ xử lý nhẹ một chút, cách chức đội trưởng của anh ta, phạt một tháng tiền lương. Tất cả những thứ đã bị hai người trộm mang ra ngoài, đều phải đưa về kho hàng! Hai người có ý kiến gì không?
Tuy rằng trong lòng Tiền Hưng cảm thấy buồn khổ. Ngô Lượng còn có em gái chống lưng, y lại bị đuổi việc. Nhưng có thể không bị ngồi tù, y đã cảm ơn lắm rồi. Người ta có chỗ dựa vững chắc, có bối cảnh. Còn mình thì sao, chỉ có thể yên lặng rời khỏi!
- Xưởng trưởng, phạt cũng phạt rồi. Đồ mất đi cũng đã trả lại! Còn cách chức đội trưởng của anh trai em. Làm này có phải hơi nặng hay không! Hơn nữa, anh xem, anh trai em đã ở trong này làm đội trưởng bảy tám năm, vẫn nghiêm khắc quản lý đội bảo vệ, công và tư rõ ràng. Người của đội bảo vệ vẫn không hài lòng về tác phong làm việc nghiêm khắc của anh trai em. Anh nói xem, hiện tại anh cách chức đội trưởng của anh tri em, anh bảo về sau anh ấy làm sao đứng được trong đội bảo vệ đây? Những người trước kia không phục với cách quản lý của anh ấy, còn không nhân cơ hội này nói móc chết anh trai em sao!
Đến lúc này, thư ký Ngô được một tấc lại muốn tiến một thước. Người phụ nữ này thực sự không biết xấu hổ. Cô ta nói chuyện vô sỉ, tả Ngô Lượng là một lãnh đạo quản lý chuyên nghiệp tơics mức nào, cho dù Ngô Lượng mặt dày như vậy nghe xong, cũng phải đỏ mặt .
- Thư ký Ngô, cô nói như vậy cũng không chính xác! Nếu chuyện đội trưởng Ngô truyền ra ngoài, chẳng phải là cổ vũ những ý định không đúng đắn của người khác sao? Đến lúc đó nếu có ai đó trộm đồ lại bị bắt được, chỉ cần giao tang vậtra là tốt rồi, còn có thể quang minh chính đại đi làm tiếp! Nếu mở ra một lỗ hổng lớn như vậy, tôi sợ về sau sự an toàn của hàng hóa trong xưởng hàng đã có vấn đề rồi!
Lăng Phong rất không hài lòng nói.
- Anh định giở trò gì vậy. Nơi này có phần cho anh nói chuyện sao? Tôi và xưởng trưởng đang nói chuyện, dựa vào cái gì mà anh xem vào!
Hiện tại Thư ký Ngô đã hận Lăng Phong đến thấu xương. Nếu có thể, cô thật sự muốn lập tức ôm bụng, nhào tới đâm chết tên Lăng Phong này.
- Thư ký Ngô, cô đã quên lúc trước tôi nói gì với cô sao?
Lúc này, Xưởng trưởng Lý không thể không đứng ra.
- Lăng Phong chính là bạn tốt của tôi, phải đối đãi như bằng hữu của tôi. Cô cần phải tôn trọng một chút.
Bằng hữu?
Bằng hữu?
Những người đang ở đây, ngoại trừ Lăng Phong và xưởng trưởng Lý, không người nào không cảm thấy sợ hãi kỳ lạ!
Nhất là Ngô Lượng và Tiền Hưng, bọn họ bất ngờ khi biết tên Lăng Phong lại là bằng hữu của xưởng trưởng Lý. Sao cho tới bây giờ không nghe hắn nhắc tới? Hiện tại bọn họ thật sự cảm thấy hối hận muốn chết. Nếu biết bọn họ có quan hệ như vậy, có đánh chết hai bọn họ, bọn họ cũng không dám làm mất lòng tên Lăng Phong này rồi!
Nếu hiện tại đã bán thuốc trị hối hận, bọn họ sẽ không chút do dự đi mua một viên!
- Xưởng trưởng!
Thư ký Ngô lại bắt đầu giở lại trò cũ, làm nũng tỏ ra vô cùng đau buồn.
- Được rồi, được rồi. Thật sự không chịu không nổi em! Anh nghe lời em vậy đã được chưa? Ngô Lượng vẫn làm đội trưởng, tuy nhiên sẽ phạt hai tháng tiền lương. Cuối năm tiền thưởng cuối năm đều không có!
Xưởng trưởng Lý rất không kiên nhẫn nói.
- Cám ơn xưởng trưởng! Xưởng trưởng, anh thật sự là rất tốt!
Thư ký Ngô kích động thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
- Tổ tông của tôi ơi, em kiềm chế một chút, đừng để động thai!
Xưởng trưởng Lý sợ tới mức vội vàng đỡ cô ta.
- Ha ha!
Thư ký Ngô rất hài lòng cười nói.
- Vậy xưởng trưởng, anh trai em vẫn làm đội trưởng, vậy tên Lăng Phong này thì sao? Em nhìn thấy hắn, thì toàn thân tức giận không chịu nổi, buồn nôn, chừng còn có thể ảnh hưởng sự phát triển của cục cưng chúng ta! Anh đuổi hắn đi đi!
Thư ký Ngô không hề để ý tới những lời xưởng trưởng Lý đã nói trước đó. Cô ta tin tưởng chỉ cần mình làm nũng, đến lúc đó chuyện gì xưởng trưởng Lý cũng đều nghe theo mình .
Tuy rằng Ngô Lượng cũng nghĩ như vậy, nhưng với tình hình hiện tại, gã không nên nói chuyện, đành phải duy trì trầm mặc!
Quả nhiên, thư ký Ngô vừa nghe Ngô Lượng nói gã bị đuổi việc rồi, không nói lời nào, trực tiếp dẫn xưởng trưởng Lý qua!
- Xưởng trưởng, ông giải thích cho tôi một chút, vì sao lại đuổi việc anh tôi!
Thư ký Ngô rất khí phách chất vấn.
Lăng Phong nhìn thấy lúc này xưởng trưởng Lý nhu nhược đến dọa người, thật sự là không đành lòng lại nhìn xuống, đành phải ngẩng đầu, bắt đầu nghiên cứu trần nhà rốt cuộc qua bao nhiêu năm đã có bao nhiêu vết rạn.
Xưởng trưởng Lý rất khó xử, ấp úng nói.
- Chuyện này đợi lát nữa anh sẽ giải thích với em, được không?
- Không được!
Thư ký Ngô hung hãn, tròng mắt gần như lòi ra ngoài.
- Hôm nay nếu ông không cho tôi một đáp án, tôi sẽ lập tức đi bệnh viện phá thai!
- Đừng đừng đừng, ngàn vạn lần đừng, đứa trẻ là vô tội!
Xưởng trưởng Lý vừa nghe, lập tức lại trở nên lo lắng.
- Khoan đã, xưởng trưởng Lý! Vừa rồi cô ta vừa bảo ông là đi phá thai! Ông hỏi cô ta xem, cô ta có dám không?
Rốt cục Lăng Phong không nhịn được nữa. Nếu mình không tới cứu giá, chắc hẳn chuyện này thật sự có thể bị thư ký Ngô cho làm loạn đến mức phải thất bại mất thôi.
- Lăng Phong, cậu đừng nói nữa!
Xưởng trưởng Lý sợ tới mức vội vàng nhỏ giọng nói.
- Không dám? Tôi có gì mà không dám? Không dám đi phá thai sao? Vì sao tôi lại không dám chứ?
Hiện tại, người thư ký Ngô hận thấu xương chính là tên Lăng Phong này.
- Tốt, cô đi đi! Nếu cô dám nói, sao bây giờ không đi luôn đi? Cô bỏ được không? Xưởng trưởng Lý quan tâm đứa con trai này. Nhưng cô, thư ký Ngô, cô càng quan tâm hơn ông ấy. Cuộc sống sau này của cô toàn bộ đều trông cậy vào đứa con trai trong bụng cô. Tình mẹ con rất đáng quý mà! Xưởng trưởng Lý yêu con nên bị che mắt. Nhưng Lăng Phong tôi là người ngoài cuộc, sao lại cảm thấy không rõ lắm? Cô cho rằng, cô mang cái thai đi phá, xưởng trưởng Lý còn có thể muốn cô nữa không? Đến lúc đó, không phải cái mũ phượng hoàng mà cô đã cực cực khổ khổ muốn có sẽ tan thành bọt nước sao? Tất cả những gì xưởng trưởng Lý đưa cô, sẽ đều theo đứa con trai này mà đi mất! Tất cả, chính là tất cả. Từ quần áo hàng hiệu, đồ trang điểm sa hoa trên người cô bây giờ, đến thẻ tín dụng, ô tô sang trọng, những thứ đó liệu còn có thể có nữa không? Nếu cô thật sự dám đi phá thai. Tốt, hiện tại cô đi đi. Chi phí tôi bỏ! Cô dám đi không?
Lăng Phong lập tức đâm vào đúng điểm yếu của cô, đâm thấy cả máu.
- Anh...
Thư ký Ngô tức giận đến mức nói không ra lời. Tuy nhiên trong lòng cô hiểu rất rõ. Những lời Lăng Phong nói đều là sự thật. Cô thật sự không nỡ. Đứa con trong bụng cô chính là vinh hoa phú quý của nửa cuộc đời sau này của cô. Chỉ cần đứa trẻ vừa sinh ra, cô hoàn toàn có thể buộc xưởng trưởng Lý phải ly hôn, cho cô tất cả.
Xưởng trưởng Lý vừa nghe Lăng Phong nói như vậy, lập tức có phản ứng, vụng trộm giơ ngón tay cái lên với Lăng Phong! Hiện tại, khí phách nam tử của ông ta đã trở lại. Phải phát động phản công, một lần nữa phải đoạt lại đất đã mất!
Hai người Ngô Lượng và Tiền Hưng đứng ở bên cạnh là quá nhát gan không dám nói lời nào. Dù sao, hiện tại xưởng trưởng đang ở đây. Bọn họ phải ngoan ngoãn một chút! Tuy nhiên trong lòng hai người đều cùng một nhịp nắm chặt tay, thầm mắng Lăng Phong cả trăm lần!
- Xưởng trưởng!
Thư ký Ngô thấy kế không thành, khuôn mặt lập tức thay đổi, khôi phục lại tuyệt kỹ trong nháy mắt có thể giết chết trái tim của xưởng trưởng Lý: than thở, làm nũng.
Cánh tay của Xưởng trưởng Lý bị cô ta lắc gần như đã rời cả ra. Khí phách nam nhi vừa mới trỗi dậy, lập tức lại vô tình bị dập tắt. Ông ta rất khó xử, không biết nên làm gì bây giờ!
- Xưởng trưởng, anh nói đi. Sao anh có thể đuổi việc anh trai em như vậy chứ? Anh ấy đã công hiến cho nhà xưởng cũng đã tới bảy tám năm nay. Công lao nhiều đến mức đếm cũng không đếm được. Nếu không anh trai em, nhà xưởng tồn tại nhiều năm như vậy, có thể thái bình sao?
Thư ký Ngô không thuận theo, không buông tha liên tục than vãn.
Lúc này, Ngô Lượng nắm đúng thời cơ vùng dậy, vẻ mặt tỏ ra rất trung hậu thành thật, bộ dáng như bị ủy khuất.
- Xưởng trưởng, ông khai trừ tôi, tôi không có chút ý kiến gì. Nhưng tôi cần một lý do. Nếu tôi thật sự làm sai chuyện gì, tôi sẽ không dám oán hận một câu! Nhưng nếu xưởng trưởng chỉ nghe một vài lời gièm pha vô căn cứ, rồi vô duyên vô cớ đuổi việc tôi. Tôi không phục!
Lăng Phong thật sự cảm thấy quá chói tai, bĩu môi, tức giận nói,
- Đội trưởng Ngô, người cần mặt, cây cần vỏ! Anh không có chút da mặt như vậy, tôi thật sự cảm thấy thấy đỏ mặt thay cho anh! Chuyện tối hôm qua, anh cho là các anh có thể làm tới mức trời không biết đất không hay sao? Quá ngây thơ rồi! Xưởng trưởng Lý đã ngầm đặt một camera trong kho hàng từ trước rồi!
Hai người Ngô Lượng Tiền Hưng nghe nói như thế, lập tức kinh ngạc. Lúc này, xưởng trưởng Lý qua ánh mắt của hai người bọn họ, phát hiện quả nhiên hai người kia không phải là người tốt. Ánh mắt không lừa được người. Tuy rằng vẻ kinh hãi chỉ thoáng lóe lên trong ánh mắt hai người bọn họ, nhưng thực sự đã bị ông ta thành công thấy được!
Xưởng trưởng Lý cũng liền tương kế tựu kế, sắc mặt nghiêm lại.
- Ngô Lượng, trong chuyện này, tôi hi vọng anh có thể cho tôi một cái công đạo. Tôi không nói cho mọi người biết là nhìn nể mặt em gái anh. Nhưng nếu anh vẫn tiếp tục vô sỉ như vậy. Chúng tôi đành phải đưa cho người cục Công an! Đến lúc đó tôi tin rằng phán tội anh tám năm, mười năm, hẳn là không thành vấn đề đâu!
Dù sao Ngô Lượng cũng là người xuất thân từ quân đội, đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, biết khi đối mặt thẩm vấn, phải phá hỏng động cơ của kẻ địch như thế nào!
Nhưng Tiền Hưng lại không phải. Y không là người xuất thân từ bộ đội đặc chủng, không chịu được sự hù dọa như vậy, vừa nghe phải bị tù tám năm mười năm, đã sợ tới mức thiếu chút nữa thì tiểu ra quần, chân mềm nhũn, trực tiếp quỳ xuống mặt đất, nói rõ toàn bộ sự việc!
Không sợ đối thủ giống hổ, chỉ sợ bạn hữu giống như heo! Đây là ý nghĩ xót xa hối hận trong lòng Ngô Lượng lúc này!
Hỏng rồi! Chuyện gì Tiền Hưng đều nói rõ, hiện tại Ngô Lượng liều chết giải thích cũng không có mấy tác dụng ! Được, được, vẫn là thẳng thắn thì khoan hồng, nếu không bị Tiền Hưng cho nói rõ ra, vậy sẽ càng dọa người!
Nhưng thư ký Ngô đứng ở bên cạnh, đầu óc linh hoạt như thế nào chứ. Dù sao cô ta cũng không thể không cứu anh trai mình? Cô vội vàng nói.
- Tốt, thật tốt cho Tiền Hưng anh! Sao anh có thể làm như vậy chứ? Sao anh còn muốn kéo anh tôi xuống nước được? Anh sao có thể hại người như vậy chứ?
- Xưởng trưởng, anh trai em là người thế nào anh còng không biết sao? Chính là một người trung hậu thành thật xuấn thân từ trong quân ngũ. Anh ấy sao có thể sẽ làm ra chuyện như vậy được? Một người tham gia quân ngũ không có khả năng làm được những chuyện nguy hại cho xã hội như vậy đâu. Nhất định là đã bị Tiền Hưng mê hoặc, hoặc là uy hiếp. Cho nên đầu mới nóng lên, làm ra chuyện như vậy!
Thư ký Ngô không khỏi phân trần đổ tất cả trách nhiệm lên người Tiền Hưng.
Lăng Phong cười lạnh. Tất cả những người tham gia quân ngũ đều là người tốt sao? Chẳng lẽ không thể có một sâu mọt sao? Ngay cả đại biểu của lãnh đạo cấp cao cũng có sâu mọt nhiều vô số. Chẳng lẽ trong đội quân không có con sâu làm rầu nồi canh? Điều này nói ra có vẻ cũng quá gượng ép rồi!
Xưởng trưởng Lý cảm thấy khó xử. Theo như tác phong của ông ta, chắc chắn không thể giữ Ngô Lượng lại. Giữ lại một kẻ trộm ở bên giường mình, sẽ rất nguy hiểm! Không cho gã ngồi tù đã là thực sự cho gã chút mặt mũi rồi!
- Xưởng trưởng, người ta chỉ có một người anh trai!
Thư ký Ngô khóc lóc kể lể như hoa lê trong mưa.
Quả nhiên, xưởng trưởng Lý nhất thời mềm lòng, nói.
- Được rồi, tôi không truy cứu trách nhiệm. Tiền Hưng bị đuổi việc. Bởi vì Ngô Lượng đã bị Tiền Hưng mê hoặc, tôi sẽ xử lý nhẹ một chút, cách chức đội trưởng của anh ta, phạt một tháng tiền lương. Tất cả những thứ đã bị hai người trộm mang ra ngoài, đều phải đưa về kho hàng! Hai người có ý kiến gì không?
Tuy rằng trong lòng Tiền Hưng cảm thấy buồn khổ. Ngô Lượng còn có em gái chống lưng, y lại bị đuổi việc. Nhưng có thể không bị ngồi tù, y đã cảm ơn lắm rồi. Người ta có chỗ dựa vững chắc, có bối cảnh. Còn mình thì sao, chỉ có thể yên lặng rời khỏi!
- Xưởng trưởng, phạt cũng phạt rồi. Đồ mất đi cũng đã trả lại! Còn cách chức đội trưởng của anh trai em. Làm này có phải hơi nặng hay không! Hơn nữa, anh xem, anh trai em đã ở trong này làm đội trưởng bảy tám năm, vẫn nghiêm khắc quản lý đội bảo vệ, công và tư rõ ràng. Người của đội bảo vệ vẫn không hài lòng về tác phong làm việc nghiêm khắc của anh trai em. Anh nói xem, hiện tại anh cách chức đội trưởng của anh tri em, anh bảo về sau anh ấy làm sao đứng được trong đội bảo vệ đây? Những người trước kia không phục với cách quản lý của anh ấy, còn không nhân cơ hội này nói móc chết anh trai em sao!
Đến lúc này, thư ký Ngô được một tấc lại muốn tiến một thước. Người phụ nữ này thực sự không biết xấu hổ. Cô ta nói chuyện vô sỉ, tả Ngô Lượng là một lãnh đạo quản lý chuyên nghiệp tơics mức nào, cho dù Ngô Lượng mặt dày như vậy nghe xong, cũng phải đỏ mặt .
- Thư ký Ngô, cô nói như vậy cũng không chính xác! Nếu chuyện đội trưởng Ngô truyền ra ngoài, chẳng phải là cổ vũ những ý định không đúng đắn của người khác sao? Đến lúc đó nếu có ai đó trộm đồ lại bị bắt được, chỉ cần giao tang vậtra là tốt rồi, còn có thể quang minh chính đại đi làm tiếp! Nếu mở ra một lỗ hổng lớn như vậy, tôi sợ về sau sự an toàn của hàng hóa trong xưởng hàng đã có vấn đề rồi!
Lăng Phong rất không hài lòng nói.
- Anh định giở trò gì vậy. Nơi này có phần cho anh nói chuyện sao? Tôi và xưởng trưởng đang nói chuyện, dựa vào cái gì mà anh xem vào!
Hiện tại Thư ký Ngô đã hận Lăng Phong đến thấu xương. Nếu có thể, cô thật sự muốn lập tức ôm bụng, nhào tới đâm chết tên Lăng Phong này.
- Thư ký Ngô, cô đã quên lúc trước tôi nói gì với cô sao?
Lúc này, Xưởng trưởng Lý không thể không đứng ra.
- Lăng Phong chính là bạn tốt của tôi, phải đối đãi như bằng hữu của tôi. Cô cần phải tôn trọng một chút.
Bằng hữu?
Bằng hữu?
Những người đang ở đây, ngoại trừ Lăng Phong và xưởng trưởng Lý, không người nào không cảm thấy sợ hãi kỳ lạ!
Nhất là Ngô Lượng và Tiền Hưng, bọn họ bất ngờ khi biết tên Lăng Phong lại là bằng hữu của xưởng trưởng Lý. Sao cho tới bây giờ không nghe hắn nhắc tới? Hiện tại bọn họ thật sự cảm thấy hối hận muốn chết. Nếu biết bọn họ có quan hệ như vậy, có đánh chết hai bọn họ, bọn họ cũng không dám làm mất lòng tên Lăng Phong này rồi!
Nếu hiện tại đã bán thuốc trị hối hận, bọn họ sẽ không chút do dự đi mua một viên!
- Xưởng trưởng!
Thư ký Ngô lại bắt đầu giở lại trò cũ, làm nũng tỏ ra vô cùng đau buồn.
- Được rồi, được rồi. Thật sự không chịu không nổi em! Anh nghe lời em vậy đã được chưa? Ngô Lượng vẫn làm đội trưởng, tuy nhiên sẽ phạt hai tháng tiền lương. Cuối năm tiền thưởng cuối năm đều không có!
Xưởng trưởng Lý rất không kiên nhẫn nói.
- Cám ơn xưởng trưởng! Xưởng trưởng, anh thật sự là rất tốt!
Thư ký Ngô kích động thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
- Tổ tông của tôi ơi, em kiềm chế một chút, đừng để động thai!
Xưởng trưởng Lý sợ tới mức vội vàng đỡ cô ta.
- Ha ha!
Thư ký Ngô rất hài lòng cười nói.
- Vậy xưởng trưởng, anh trai em vẫn làm đội trưởng, vậy tên Lăng Phong này thì sao? Em nhìn thấy hắn, thì toàn thân tức giận không chịu nổi, buồn nôn, chừng còn có thể ảnh hưởng sự phát triển của cục cưng chúng ta! Anh đuổi hắn đi đi!
Thư ký Ngô không hề để ý tới những lời xưởng trưởng Lý đã nói trước đó. Cô ta tin tưởng chỉ cần mình làm nũng, đến lúc đó chuyện gì xưởng trưởng Lý cũng đều nghe theo mình .
Tuy rằng Ngô Lượng cũng nghĩ như vậy, nhưng với tình hình hiện tại, gã không nên nói chuyện, đành phải duy trì trầm mặc!
/70
|