- Thư ký Ngô, tôi nhắc cô một lần nữa! Lăng Phong là bạn của tôi, ai cũng có thể đi, nhưng Lăng Phong sẽ không đi! Nếu cô cứ làm càn như vậy, tôi thấy sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của thai nhi đấy. Thật ra tôi có một đề nghị rất tốt. Cô cứ trở về an tâm dưỡng thai đi!
Xưởng trưởng Lý sợ tới mức nhảy dựng. Ông ta đã biết năng lực của Lăng Phong. Người như thế, ông ta muốn nịnh bợ còn không kịp, sao dám làm mất lòng chứ. Ông ta sầm mặt, kích phát khí phách nam tử hán của mình.
Thư ký Ngô nhìn thấy xưởng trưởng Lý tức giận thành như vậy, cũng lập tức sợ tới mức không dám nói tiếp nữa!
Nhưng Ngô Lượng lại nói.
- Nếu chuyện này đã qua rồi thì cứ cho qua đi. Xử lý như cũ là được.
Đương nhiên Lăng Phong biết “như cũ” mà gã nói là cái gì. Chính là gã là đội trưởng, mình là một nhân viên bảo vệ nhỏ nhoi, là thủ hạ của anh ta. Chuyện đã thế này, anh em Ngô Lượng còn không hận chết mình sao!
- Nếu thư ký Ngô và đội trưởng Ngô đều đã quyết định rồi, vậy tôi thấy, xưởng trưởng, cứ như vậy đi!
Qua giọng điệu của Lăng Phong, đương nhiên xưởng trưởng Lý nghe được ra, ý của Lăng Phong chính là, hóa ra xưởng này là do anh em họ Ngô làm chủ!
- Không được, đương nhiên là không được! Ngô Lượng, cậu vẫn là đội trưởng! Nhưng hiện tại, thôi thì Lăng Phong cậu làm quản lí đội đi. Giờ tôi lập phòng bảo an, cậu cứ làm quản lý bảo an nhiệm kỳ đầu trong xưởng chúng ta vậy!
Xưởng trưởng Lý suy nghĩ một chút, rất hài lòng nói.
- Quản lí bảo an?
Ngô Lượng kinh ngạc nói.
- Vậy xin hỏi rốt cuộc chức năng của tôi và hắn là phân phối thế nào đây?
Ngô Lượng rất hàm súc đá ra một vấn đề khá là ngu ngốc, chính là quản lí bảo an như hắn so với một đội trưởng đội bảo vệ như mình thì rốt cuộc chức quan của ai lớn hơn. Trước kia gã chính là quản lý bảo an, tuy rằng chỉ là một đội trưởng, nhưng bên trên thì không có bộ môn nào, cho nên gã chính là nhân vật số một của bảo an.
- Nói vớ vẩn. Anh cho rằng giữa một đội trưởng với một quản lí thì chức vị của ai cao hơn chứ?
Tuy rằng Xưởng trưởng Lý tha thứ cho Ngô Lượng, nhưng không có nghĩa là trong lòng ông ta không có oán hận.
- Đội bảo vệ của anh chính là thuộc bộ phận bảo an của Lăng Phong! Cậu ta chính là người lãnh đạo trực tiếp của anh!
- Lăng Phong, về sau công tác bảo an trong xưởng tôi giao cho cậu! Cậu cứ yên tâm mạnh dạn mà làm. Hiện giờ, bộ phận bảo an này vừa thành lập. Cậu là quản lí nhiệm kỳ đầu. Cậu muốn làm sao thì làm! Tôi rất yên tâm về cậu!
Xưởng trưởng Lý vỗ bả vai Lăng Phong nói.
Những lời này đã rất rõ ràng. Trong bộ phận bảo an này, Lăng Phong nói cái gì là cái đó. Tất cả mọi chuyện về bảo an, hắn đều có quyền quyết định. Trong nhà máy ngoại trừ xưởng trưởng Lý, ít nhất là trong bộ phận của mình, lời nói của hắn có quyền lực!
- Cám ơn xưởng trưởng Lý! Tôi nhất định sẽ giúp anh xây dựng tốt bộ phận bảo an này!
Lăng Phong cũng không khách khí nữa. Nếu là trước đây, hắn còn có thể khiêm tốn một chút, mình không thể đảm nhiệm gì đó, v…v. Nhưng bây giờ mâu thuẫn giữa hắn và Ngô Lượng đã trở nên gay gắt tới thế này, nên hắn rất thích với việc làm Chủ nhiệm bảo an này.
- Được, tôi tin tưởng cậu! Như vậy đi, bây giờ tôi sẽ quyết định luôn tiền lương của cậu. Trước đây, xưởng chúng ta chưa từng có quản lí. Chức vụ lớn nhỏ đều do một mình tôi chọn. Bây giờ cậu là quản lý đầu tiên của xưởng chúng ta. Thôi tiền lương thôi cứ bắt đầu từ năm nghìn đi! Tiền thưởng cuối năm là ba mươi nghìn!
Xưởng trưởng Lý rất hào phóng nói. Sở dĩ ông ta hào phóng như vậy cũng là vì thay thư ký Ngô xin lỗi về lời nói mới rồi với Lăng Phong. Anh ta rất quan tâm đến thân thủ của Lăng Phong này. Lăng Phong có năng lực, có quan hệ, có thủ đoạn. Đây là thứ mà một thương nhân không có bối cảnh như hắn cần nhất.
- Cám ơn xưởng trưởng, vậy tôi liền không khách khí nữa!
Đương nhiên Lăng Phong nghe vậy cũng hiểu ra được dụng ý của xưởng trưởng Lý. Hắn biết, nếu hắn từ chối, ngược lại sẽ khiến xưởng trưởng Lý càng không yên tâm. Vì thế, hắn thôi không từ chối nữa.
Thư ký Ngô này rất bất mãn với quyết định của xưởng trưởng. Nhưng bây giờ, cô ta lại không dám nói điều gì. Chỉ có thể trước khi xoay người rời đi, liếc xéo Lăng Phong một cái đầy vẻ xem thường, hừ lạnh một tiếng! Xem như gửi tới Lăng Phong một tín hiệu khiêu khích.
Lăng Phong cũng không nâng niu cô ta giống xưởng trưởng Lý. Chỉ cần cô dám xuống tay với tôi, tôi cũng dám xuống tay với đứa con trai trong bụng cô! Đừng hy vọng tôi làm một người tốt để cho cô khi dễ. Tôi là một kẻ xấu xa, là một tên đại khốn kiếp!
- Được rồi, bây giờ xưởng trưởng đi rồi! Nơi này do tôi định đoạt đúng không?
Sắc mặt Lăng Phong lạnh lùng, nhìn Ngô Lượng.
Tuy rằng hiện tại, trong bụng bầu Ngô Lượng đầy tức giận, nhưng lại không phát tiết được. Tên Lăng Phong này cũng rất có bối cảnh. Ban đầu vốn tưởng rằng hắn chỉ là một nhân tình của bà chủ. Thật không ngờ quan hệ của hắn với xưởng trưởng cũng sâu như vậy. Một cước này xem như đã đá vào bàn thép rồi!
- Đúng vậy, anh là quản lí! Anh định đoạt!
Ngô Lượng gần như nghiến răng nghiến lợi nói.
- Tốt lắm, Tiền Hưng, xưởng trưởng đã đuổi việc anh. Anh còn ở chỗ này làm gì ? Có phải vừa rồi gánh tội cho đội trưởng Ngô, chuẩn bị chờ đội trưởng Ngô báo đáp anh không hả?
Lăng Phong nhìn Tiền Hưng còn quỳ trên mặt đất, hỏi.
- Không, không, không phải! Bây, bây, bây giờ tôi đi ngay!
Tiền Hưng xem như biết thân gặp hạn. Cả hai đều là nhân vật mà y không thể đắc tội được. Mặc dù có chút không cam lòng, cơm đến bên miệng rồi còn bị mất, nhưng tốt xấu gì cũng không cần đi ăn cơm tù, cho nên y cũng đành chấp nhận vậy .
- Khoan đã! Tiền Hưng, tôi biết anh cũng từ nơi khác tới đây làm công, kiếm được bát cơm cũng không dễ dàng. Như vậy đi, tôi lại dùng anh một lần nữa, Không biết anh có đồng ý hay không?
Lăng Phong rất thần bí nhìn y.
- Cái gì? Anh, anh, không tính đuổi việc tôi sao?
Tiền Hưng cảm thấy khó có thể tin được.
- Không, đương nhiên không phải! Xưởng trưởng cũng đã đuổi việc anh rồi. Sao tôi dám đối nghịch với xưởng trưởng chứ! Nhưng, tôi có thể lại dùng anh! Bởi vì tôi biết anh cũng oan uổng. Tuy rằng tôi không có chứng cớ minh oan giúp anh, nhưng, con người tôi thự ra hay mềm lòng, không thể thấy người khác ủy khuất, cũng không muốn đập bát cơm của anh! Cho nên, tôi có thể dùng anh, vẫn giống như trước kia!
Lăng Phong nói cứ như mình là một người hiền lành lắm vậy.
- Thật sao?
Tiền Hưng khó có thể tin. Phải biết rằng, loại nông dân culi từ từ nơi khác tới đây làm việc như y, không có hộ khẩu ở địa phương, có thể tìm được một phần công việc ổn định là khó khăn tới mức nào.
- Lăng Phong, như vậy không thích hợp lắm đâu!
Ngô Lượng ngăn cản nói.
- Sao?
Lăng Phong rất có bộ dạng lãnh đạo, hừ một tiếng.
- Quản lí Lăng, như vậy hình như không ổn lắm! Nếu làm vậy thì phải nói thế nào với xưởng trưởng được?
Ngô Lượng cố kìm chế lửa giận trong lòng, nói.
- Thế sao? Đội trưởng Ngô, anh chẳng lẽ không nhớ rõ vừa rồi xưởng trưởng đã nói gì hả? Ông ta nói, “Cậu muốn làm sao thì cứ làm như vậy! Chẳng lẽ ngay cả lời xưởng trưởng nói, anh cũng không nghe rõ? Hay là anh cho rằng, cái xưởng này là do anh em họ Ngô các anh định đoạt, nên không xem xưởng trưởng ra gì?
Tài ăn nói của Lăng Phong mà không đi làm quan thật sự là phí của trời. Hơi một tí là chụp mũ người ta ngay được.
- Không có, nếu xưởng trưởng nói như vậy, tôi không có ý kiến! Tất cả đều nghe theo quản lí!
Ngô Lượng gần như sắp bị chọc giận đến nổ tung lên rồi.
- Vậy là tốt rồi! Tiền Hưng, anh có đồng ý không?
- Đồng ý, đồng ý, tôi đồng ý!
Tiền Hưng vội vàng gật đầu, hận không thể cúi đầu lạy Lăng Phong ba lạy.
- Tốt, Tiền Hưng, bây giờ anh cứ đi theo đội trưởng Ngô. Tuy nhiên, giờ anh đã là Phó đội trưởng. Tôi chính thức bổ nhiệm anh là phó đội trưởng!
Lăng Phong rất vui lòng quản lý các chức quan.
- Thật sao?
Tiền Hưng có chút lâng lâng. Lúc nóng lúc lạnh thế này, khiến y cũng khó tiếp nhận nổi .
- Đương nhiên, bây giờ đãi ngộ của anh cũng giống với đội trưởng Ngô! Chỉ là chức vị thấp hơn anh ta một bậc thôi! Đương nhiên, nếu anh có biểu hiện tốt, đến lúc đó không chừng còn làm luôn đội trưởng! Đúng rồi, vị trí của đội trưởng Ngô này là do xưởng trưởng tự mình phong, tôi cũng không thể động vào! Có điều, anh yên tâm, tôi chuẩn bị tổ chức hai đội bảo vệ. Đến lúc đó, cái ghế đội trưởng sẽ trống. Nếu biểu hiện của anh không tệ, là có thể làm rồi!
Lăng Phong đang vạch cho y một kế hoạch lý tưởng.
Ngô Lượng tức giận đến gần như muốn hộc máu. Đây không phải rõ ràng là muốn phân tán quyền lực của mình sao? Trước kia không có cái gọi là bộ phận bảo an này, đội trưởng như gã chính là tương đương với quản lý nhân viên quản lí bảo vệ trị an. Tất cả mọi chuyện đều do gã một mình định đoạt! Hôm nay xưởng trưởng này không chỉ lập ở trên đỉnh đầu gã một bộ phận bảo vệ trị an, sắp xếp lãnh đạo ở ngay trước mặt gã. Giờ tên Lăng Phong này còn muốn phân hoá đội bảo vệ, lập thêm mấy đội trưởng. Hiện tại quyền lực của gã càng ngày càng nhỏ! Tuy rằng gã vẫn miễn cưỡng mang danh đội trưởng bảo vệ, nhưng trên thực tế thì quyền lực đã không bằng một phần mười trước kia!
- Cám ơn quản lí Lăng!
Tiền Hưng mừng như điên.
- Được rồi, giờ anh ra ngoài trước đi!
Lăng Phong rất hài lòng, khoát tay nói.
- Ngô Lượng, anh cũng ra ngoài đi! Văn phòng đội trưởng này trước mắt tạm thời đổi thành văn phòng quản lí của tôi. Chờ tới lúc tôi xin được xưởng văn phòng mới sẽ trả lại cho anh.
Lăng Phong không để cho bọn họ có cơ hội cự tuyệt, nói.
- Vâng, quản lí!
Mặt Ngô Lượng đã xanh lè.
************************************************** ************
- Đội trưởng, anh nói xem vì sao quản lí Lăng này lại làm như vậy?
Tiền Hưng và Ngô Lượng đành phải tạm thời chuyển tới phòng bảo vệ.
- Nói thừa, đương nhiên là kế ly gián rồi! Hắn làm như vậy, ngoài mặt là trợ giúp anh, kỳ thật chính là đang cố ý khơi mào mâu thuẫn giữa anh và tôi. Khiến hai người chúng ta bất đồng! Một khi anh bất đồng với tôi, mấy người bọn họ lại chả cười đến mức miệng nở hoa ấy chứ!
Ngô Lượng tức giận nói.
- Phải vậy không? Nhưng có cần thiết phải làm thế không? Còn cho tôi làm phó đội trưởng? Hắn có thể trực tiếp đuổi việc tôi. Đến lúc đó anh liền tứ cố vô thân rồi, hắn muốn đả kích anh thế nào mà chả được!
Tiền Hưng có chút không tán đồng.
- Hắn muốn làm tôi chán ghét!
Ngô Lượng thở phì phì nói.
- Yên tâm, đội trưởng! Hắn làm như vậy cũng không ly gián được quan hệ của chúng ta đâu. Ở trong mắt Tiền Hưng tôi, anh vĩnh viễn là đội trưởng của tôi! Cho dù hắn cho tôi cái lợi lớn hơn nữa tôi cũng sẽ không phản bội anh!
Nịnh bợ chính là nịnh bợ. Mặc kệ là tình hình thế nào cũng không thay đổi được bản sắc của người nịnh bợ. Có điều, đây là lời thật lòng của Tiền Hưng sao? Sở dĩ y nhiệt tình nịnh bợ Ngô Lượng như vậy, còn không phải vì Ngô Lượng có một cô em gái sắp trở thành bà chủ sao! Đây chính là một con cá lớn, y không dám dễ dàng để mất lòng. Tuy rằng bây giờ Ngô Lượng nhìn qua thì khá thất thế, nhưng về lâu dài, đợi cho tới khi đứa con trai trong bụng thư ký Ngô ra đời, Ngô Lượng sẽ danh chính ngôn thuận mang danh ông cậu cả của xưởng trưởng. Đến lúc đó anh ta khẳng định không còn uất ức như vậy nữa. Có điều, việc khiến y nhìn không thấu chính là quan hệ của tên Lăng Phong này và xưởng trưởng. Có thể khiến xưởng trưởng tức giận quát thư ký Ngô như vậy, tên Lăng Phong này rốt cuộc là quan hệ thế nào với xưởng trưởng.
Tiền Hưng nhất thời không thể hiểu rõ được, nhưng y làm việc khá bảo hiểm. Đó là nếu cả hai bên đều không thể đắc tội được, thì y sẽ đồng thời nịnh bợ cả hai bên. Như vậy cho dù đến lúc nào đó có một bên đổ thì y cũng sẽ không bị liên lụy! Đương nhiên, làm thế nào để đồng thời nịnh bợ hai bên thì phải có kỹ xảo. Nếu khiến người ta nhìn ra được mình là môt cái hàng rào, vậy là trong ngoài đều mắc lỗi rồi.
Xưởng trưởng Lý sợ tới mức nhảy dựng. Ông ta đã biết năng lực của Lăng Phong. Người như thế, ông ta muốn nịnh bợ còn không kịp, sao dám làm mất lòng chứ. Ông ta sầm mặt, kích phát khí phách nam tử hán của mình.
Thư ký Ngô nhìn thấy xưởng trưởng Lý tức giận thành như vậy, cũng lập tức sợ tới mức không dám nói tiếp nữa!
Nhưng Ngô Lượng lại nói.
- Nếu chuyện này đã qua rồi thì cứ cho qua đi. Xử lý như cũ là được.
Đương nhiên Lăng Phong biết “như cũ” mà gã nói là cái gì. Chính là gã là đội trưởng, mình là một nhân viên bảo vệ nhỏ nhoi, là thủ hạ của anh ta. Chuyện đã thế này, anh em Ngô Lượng còn không hận chết mình sao!
- Nếu thư ký Ngô và đội trưởng Ngô đều đã quyết định rồi, vậy tôi thấy, xưởng trưởng, cứ như vậy đi!
Qua giọng điệu của Lăng Phong, đương nhiên xưởng trưởng Lý nghe được ra, ý của Lăng Phong chính là, hóa ra xưởng này là do anh em họ Ngô làm chủ!
- Không được, đương nhiên là không được! Ngô Lượng, cậu vẫn là đội trưởng! Nhưng hiện tại, thôi thì Lăng Phong cậu làm quản lí đội đi. Giờ tôi lập phòng bảo an, cậu cứ làm quản lý bảo an nhiệm kỳ đầu trong xưởng chúng ta vậy!
Xưởng trưởng Lý suy nghĩ một chút, rất hài lòng nói.
- Quản lí bảo an?
Ngô Lượng kinh ngạc nói.
- Vậy xin hỏi rốt cuộc chức năng của tôi và hắn là phân phối thế nào đây?
Ngô Lượng rất hàm súc đá ra một vấn đề khá là ngu ngốc, chính là quản lí bảo an như hắn so với một đội trưởng đội bảo vệ như mình thì rốt cuộc chức quan của ai lớn hơn. Trước kia gã chính là quản lý bảo an, tuy rằng chỉ là một đội trưởng, nhưng bên trên thì không có bộ môn nào, cho nên gã chính là nhân vật số một của bảo an.
- Nói vớ vẩn. Anh cho rằng giữa một đội trưởng với một quản lí thì chức vị của ai cao hơn chứ?
Tuy rằng Xưởng trưởng Lý tha thứ cho Ngô Lượng, nhưng không có nghĩa là trong lòng ông ta không có oán hận.
- Đội bảo vệ của anh chính là thuộc bộ phận bảo an của Lăng Phong! Cậu ta chính là người lãnh đạo trực tiếp của anh!
- Lăng Phong, về sau công tác bảo an trong xưởng tôi giao cho cậu! Cậu cứ yên tâm mạnh dạn mà làm. Hiện giờ, bộ phận bảo an này vừa thành lập. Cậu là quản lí nhiệm kỳ đầu. Cậu muốn làm sao thì làm! Tôi rất yên tâm về cậu!
Xưởng trưởng Lý vỗ bả vai Lăng Phong nói.
Những lời này đã rất rõ ràng. Trong bộ phận bảo an này, Lăng Phong nói cái gì là cái đó. Tất cả mọi chuyện về bảo an, hắn đều có quyền quyết định. Trong nhà máy ngoại trừ xưởng trưởng Lý, ít nhất là trong bộ phận của mình, lời nói của hắn có quyền lực!
- Cám ơn xưởng trưởng Lý! Tôi nhất định sẽ giúp anh xây dựng tốt bộ phận bảo an này!
Lăng Phong cũng không khách khí nữa. Nếu là trước đây, hắn còn có thể khiêm tốn một chút, mình không thể đảm nhiệm gì đó, v…v. Nhưng bây giờ mâu thuẫn giữa hắn và Ngô Lượng đã trở nên gay gắt tới thế này, nên hắn rất thích với việc làm Chủ nhiệm bảo an này.
- Được, tôi tin tưởng cậu! Như vậy đi, bây giờ tôi sẽ quyết định luôn tiền lương của cậu. Trước đây, xưởng chúng ta chưa từng có quản lí. Chức vụ lớn nhỏ đều do một mình tôi chọn. Bây giờ cậu là quản lý đầu tiên của xưởng chúng ta. Thôi tiền lương thôi cứ bắt đầu từ năm nghìn đi! Tiền thưởng cuối năm là ba mươi nghìn!
Xưởng trưởng Lý rất hào phóng nói. Sở dĩ ông ta hào phóng như vậy cũng là vì thay thư ký Ngô xin lỗi về lời nói mới rồi với Lăng Phong. Anh ta rất quan tâm đến thân thủ của Lăng Phong này. Lăng Phong có năng lực, có quan hệ, có thủ đoạn. Đây là thứ mà một thương nhân không có bối cảnh như hắn cần nhất.
- Cám ơn xưởng trưởng, vậy tôi liền không khách khí nữa!
Đương nhiên Lăng Phong nghe vậy cũng hiểu ra được dụng ý của xưởng trưởng Lý. Hắn biết, nếu hắn từ chối, ngược lại sẽ khiến xưởng trưởng Lý càng không yên tâm. Vì thế, hắn thôi không từ chối nữa.
Thư ký Ngô này rất bất mãn với quyết định của xưởng trưởng. Nhưng bây giờ, cô ta lại không dám nói điều gì. Chỉ có thể trước khi xoay người rời đi, liếc xéo Lăng Phong một cái đầy vẻ xem thường, hừ lạnh một tiếng! Xem như gửi tới Lăng Phong một tín hiệu khiêu khích.
Lăng Phong cũng không nâng niu cô ta giống xưởng trưởng Lý. Chỉ cần cô dám xuống tay với tôi, tôi cũng dám xuống tay với đứa con trai trong bụng cô! Đừng hy vọng tôi làm một người tốt để cho cô khi dễ. Tôi là một kẻ xấu xa, là một tên đại khốn kiếp!
- Được rồi, bây giờ xưởng trưởng đi rồi! Nơi này do tôi định đoạt đúng không?
Sắc mặt Lăng Phong lạnh lùng, nhìn Ngô Lượng.
Tuy rằng hiện tại, trong bụng bầu Ngô Lượng đầy tức giận, nhưng lại không phát tiết được. Tên Lăng Phong này cũng rất có bối cảnh. Ban đầu vốn tưởng rằng hắn chỉ là một nhân tình của bà chủ. Thật không ngờ quan hệ của hắn với xưởng trưởng cũng sâu như vậy. Một cước này xem như đã đá vào bàn thép rồi!
- Đúng vậy, anh là quản lí! Anh định đoạt!
Ngô Lượng gần như nghiến răng nghiến lợi nói.
- Tốt lắm, Tiền Hưng, xưởng trưởng đã đuổi việc anh. Anh còn ở chỗ này làm gì ? Có phải vừa rồi gánh tội cho đội trưởng Ngô, chuẩn bị chờ đội trưởng Ngô báo đáp anh không hả?
Lăng Phong nhìn Tiền Hưng còn quỳ trên mặt đất, hỏi.
- Không, không, không phải! Bây, bây, bây giờ tôi đi ngay!
Tiền Hưng xem như biết thân gặp hạn. Cả hai đều là nhân vật mà y không thể đắc tội được. Mặc dù có chút không cam lòng, cơm đến bên miệng rồi còn bị mất, nhưng tốt xấu gì cũng không cần đi ăn cơm tù, cho nên y cũng đành chấp nhận vậy .
- Khoan đã! Tiền Hưng, tôi biết anh cũng từ nơi khác tới đây làm công, kiếm được bát cơm cũng không dễ dàng. Như vậy đi, tôi lại dùng anh một lần nữa, Không biết anh có đồng ý hay không?
Lăng Phong rất thần bí nhìn y.
- Cái gì? Anh, anh, không tính đuổi việc tôi sao?
Tiền Hưng cảm thấy khó có thể tin được.
- Không, đương nhiên không phải! Xưởng trưởng cũng đã đuổi việc anh rồi. Sao tôi dám đối nghịch với xưởng trưởng chứ! Nhưng, tôi có thể lại dùng anh! Bởi vì tôi biết anh cũng oan uổng. Tuy rằng tôi không có chứng cớ minh oan giúp anh, nhưng, con người tôi thự ra hay mềm lòng, không thể thấy người khác ủy khuất, cũng không muốn đập bát cơm của anh! Cho nên, tôi có thể dùng anh, vẫn giống như trước kia!
Lăng Phong nói cứ như mình là một người hiền lành lắm vậy.
- Thật sao?
Tiền Hưng khó có thể tin. Phải biết rằng, loại nông dân culi từ từ nơi khác tới đây làm việc như y, không có hộ khẩu ở địa phương, có thể tìm được một phần công việc ổn định là khó khăn tới mức nào.
- Lăng Phong, như vậy không thích hợp lắm đâu!
Ngô Lượng ngăn cản nói.
- Sao?
Lăng Phong rất có bộ dạng lãnh đạo, hừ một tiếng.
- Quản lí Lăng, như vậy hình như không ổn lắm! Nếu làm vậy thì phải nói thế nào với xưởng trưởng được?
Ngô Lượng cố kìm chế lửa giận trong lòng, nói.
- Thế sao? Đội trưởng Ngô, anh chẳng lẽ không nhớ rõ vừa rồi xưởng trưởng đã nói gì hả? Ông ta nói, “Cậu muốn làm sao thì cứ làm như vậy! Chẳng lẽ ngay cả lời xưởng trưởng nói, anh cũng không nghe rõ? Hay là anh cho rằng, cái xưởng này là do anh em họ Ngô các anh định đoạt, nên không xem xưởng trưởng ra gì?
Tài ăn nói của Lăng Phong mà không đi làm quan thật sự là phí của trời. Hơi một tí là chụp mũ người ta ngay được.
- Không có, nếu xưởng trưởng nói như vậy, tôi không có ý kiến! Tất cả đều nghe theo quản lí!
Ngô Lượng gần như sắp bị chọc giận đến nổ tung lên rồi.
- Vậy là tốt rồi! Tiền Hưng, anh có đồng ý không?
- Đồng ý, đồng ý, tôi đồng ý!
Tiền Hưng vội vàng gật đầu, hận không thể cúi đầu lạy Lăng Phong ba lạy.
- Tốt, Tiền Hưng, bây giờ anh cứ đi theo đội trưởng Ngô. Tuy nhiên, giờ anh đã là Phó đội trưởng. Tôi chính thức bổ nhiệm anh là phó đội trưởng!
Lăng Phong rất vui lòng quản lý các chức quan.
- Thật sao?
Tiền Hưng có chút lâng lâng. Lúc nóng lúc lạnh thế này, khiến y cũng khó tiếp nhận nổi .
- Đương nhiên, bây giờ đãi ngộ của anh cũng giống với đội trưởng Ngô! Chỉ là chức vị thấp hơn anh ta một bậc thôi! Đương nhiên, nếu anh có biểu hiện tốt, đến lúc đó không chừng còn làm luôn đội trưởng! Đúng rồi, vị trí của đội trưởng Ngô này là do xưởng trưởng tự mình phong, tôi cũng không thể động vào! Có điều, anh yên tâm, tôi chuẩn bị tổ chức hai đội bảo vệ. Đến lúc đó, cái ghế đội trưởng sẽ trống. Nếu biểu hiện của anh không tệ, là có thể làm rồi!
Lăng Phong đang vạch cho y một kế hoạch lý tưởng.
Ngô Lượng tức giận đến gần như muốn hộc máu. Đây không phải rõ ràng là muốn phân tán quyền lực của mình sao? Trước kia không có cái gọi là bộ phận bảo an này, đội trưởng như gã chính là tương đương với quản lý nhân viên quản lí bảo vệ trị an. Tất cả mọi chuyện đều do gã một mình định đoạt! Hôm nay xưởng trưởng này không chỉ lập ở trên đỉnh đầu gã một bộ phận bảo vệ trị an, sắp xếp lãnh đạo ở ngay trước mặt gã. Giờ tên Lăng Phong này còn muốn phân hoá đội bảo vệ, lập thêm mấy đội trưởng. Hiện tại quyền lực của gã càng ngày càng nhỏ! Tuy rằng gã vẫn miễn cưỡng mang danh đội trưởng bảo vệ, nhưng trên thực tế thì quyền lực đã không bằng một phần mười trước kia!
- Cám ơn quản lí Lăng!
Tiền Hưng mừng như điên.
- Được rồi, giờ anh ra ngoài trước đi!
Lăng Phong rất hài lòng, khoát tay nói.
- Ngô Lượng, anh cũng ra ngoài đi! Văn phòng đội trưởng này trước mắt tạm thời đổi thành văn phòng quản lí của tôi. Chờ tới lúc tôi xin được xưởng văn phòng mới sẽ trả lại cho anh.
Lăng Phong không để cho bọn họ có cơ hội cự tuyệt, nói.
- Vâng, quản lí!
Mặt Ngô Lượng đã xanh lè.
************************************************** ************
- Đội trưởng, anh nói xem vì sao quản lí Lăng này lại làm như vậy?
Tiền Hưng và Ngô Lượng đành phải tạm thời chuyển tới phòng bảo vệ.
- Nói thừa, đương nhiên là kế ly gián rồi! Hắn làm như vậy, ngoài mặt là trợ giúp anh, kỳ thật chính là đang cố ý khơi mào mâu thuẫn giữa anh và tôi. Khiến hai người chúng ta bất đồng! Một khi anh bất đồng với tôi, mấy người bọn họ lại chả cười đến mức miệng nở hoa ấy chứ!
Ngô Lượng tức giận nói.
- Phải vậy không? Nhưng có cần thiết phải làm thế không? Còn cho tôi làm phó đội trưởng? Hắn có thể trực tiếp đuổi việc tôi. Đến lúc đó anh liền tứ cố vô thân rồi, hắn muốn đả kích anh thế nào mà chả được!
Tiền Hưng có chút không tán đồng.
- Hắn muốn làm tôi chán ghét!
Ngô Lượng thở phì phì nói.
- Yên tâm, đội trưởng! Hắn làm như vậy cũng không ly gián được quan hệ của chúng ta đâu. Ở trong mắt Tiền Hưng tôi, anh vĩnh viễn là đội trưởng của tôi! Cho dù hắn cho tôi cái lợi lớn hơn nữa tôi cũng sẽ không phản bội anh!
Nịnh bợ chính là nịnh bợ. Mặc kệ là tình hình thế nào cũng không thay đổi được bản sắc của người nịnh bợ. Có điều, đây là lời thật lòng của Tiền Hưng sao? Sở dĩ y nhiệt tình nịnh bợ Ngô Lượng như vậy, còn không phải vì Ngô Lượng có một cô em gái sắp trở thành bà chủ sao! Đây chính là một con cá lớn, y không dám dễ dàng để mất lòng. Tuy rằng bây giờ Ngô Lượng nhìn qua thì khá thất thế, nhưng về lâu dài, đợi cho tới khi đứa con trai trong bụng thư ký Ngô ra đời, Ngô Lượng sẽ danh chính ngôn thuận mang danh ông cậu cả của xưởng trưởng. Đến lúc đó anh ta khẳng định không còn uất ức như vậy nữa. Có điều, việc khiến y nhìn không thấu chính là quan hệ của tên Lăng Phong này và xưởng trưởng. Có thể khiến xưởng trưởng tức giận quát thư ký Ngô như vậy, tên Lăng Phong này rốt cuộc là quan hệ thế nào với xưởng trưởng.
Tiền Hưng nhất thời không thể hiểu rõ được, nhưng y làm việc khá bảo hiểm. Đó là nếu cả hai bên đều không thể đắc tội được, thì y sẽ đồng thời nịnh bợ cả hai bên. Như vậy cho dù đến lúc nào đó có một bên đổ thì y cũng sẽ không bị liên lụy! Đương nhiên, làm thế nào để đồng thời nịnh bợ hai bên thì phải có kỹ xảo. Nếu khiến người ta nhìn ra được mình là môt cái hàng rào, vậy là trong ngoài đều mắc lỗi rồi.
/70
|