Cạch...
Bước vào phòng là một cô gái xinh đẹp như yêu tinh, tóc dài xoan tới eo, làn da trắng mịn màng, trên người vận một bộ đồ công sở màu đen xa hoa. Đôi môi đỏ mọng nở một nụ cười như có như không, đôi mắt híp lại, nhìn người đàn ông đang ngơ ngác nhìn mình.
Kiều Di Hân lạnh lùng bước tới trước mặt ba người đang ngồi ở trong phòng tiếp khách.
"Rất cảm ơn chủ tịch Lãnh có thể bớt chút thời gian tới công ti chúng tôi. Tôi rất mong công ti của hai chúng ta có thể hợp tác vui vẻ."
Kiều Di Hân ngồi xuống ghế sofa đối diện Lãnh Thiên Hàn, mặt vô cảm lên tiếng.
Lãnh Thiên Hàn nhìn chằm chằm vào cô, chuyện gì đang xảy ra đây? Hân nhi lại là chủ tịch của L thị. Nhưng mà tại sao cô lại nói chuyện với anh như một người xa lạ vậy? Anh chợt cảm thấy mất mát, chẳng lẽ cô không còn yêu anh nữa hay sao? Cũng đúng thôi, đã tám năm rồi, cô còn yêu anh sao?
"Ngài lãnh đây là không muốn hợp tác với chúng tôi phải không?"
Giọng của Kiều Di Hân càng trở nên lạnh lẽo hơn, cô ghét nhất là cô đang nói mà họ lại ngẩn ngẩn ngơ ngơ như thế.
Lãnh Thiên Hàn biết mình thất thố, liền ho nhẹ để che đi cảm xúc rối loạn của bản thân.
"Tại sao lại là em?"
"Chẳng lẽ tôi không được? Chúng ta có thể bàn vào việc chính được không?" Giọng cô càng trở nên lạnh hơn, cô sắp mất hết kiên nhẫn rồi.
"Được"
Hai tiếng sau tại phòng tiếp khách
"Hợp tác vui vẻ."
"Hợp tác vui vẻ."
Kiều Di Hân cùng Lãnh Thiên Hàn bắt tay nhau. Khi tay cô vừa chạm vào tay anh, anh đã nắm thật chặt, anh ngay lúc này thật không muốn buông tay cô ra, anh muốn nắm đôi bàn tay này quá. Nhưng mà bây giờ vẫn chưa phải lúc, anh còn cả đời để nắm tay cô mà. Chỉ là bây giờ con đường truy thê của anh hơi vất vả tí thôi. Anh thoát khỏi dòng suy nghĩ trong đầu rồi luyến tiếc buông đôi bàn tay cô ra.
"Anh có thể mời em một bữa cơm coi như chúc mừng công ti chúng ta hợp tác thành công được không?"
Anh nhìn cô dịu dàng hỏi ý kiến của cô, ánh mắt tràn đầy tình cảm mãnh liệt. Có phải cô nhìn lầm rồi không, chắc vậy rồi, từ lúc anh phát hiện ra tình cảm của cô, anh chỉ muốn tránh cô thật xa thôi. Cô về này phải đi kiểm tra lại mắt mới được, nhất định phải đi kiểm tra lại.
"Được."
Nhà hàng Zipbra
Sau khi phục vụ đưa thức ăn đến, thì cô cùng anh mới bắt đầu ăn cơm.
*******
Chương này hơi sàm, và hơi ngắn, mình sẽ bù lần sau cho các bạn, cảm ơn.
Bước vào phòng là một cô gái xinh đẹp như yêu tinh, tóc dài xoan tới eo, làn da trắng mịn màng, trên người vận một bộ đồ công sở màu đen xa hoa. Đôi môi đỏ mọng nở một nụ cười như có như không, đôi mắt híp lại, nhìn người đàn ông đang ngơ ngác nhìn mình.
Kiều Di Hân lạnh lùng bước tới trước mặt ba người đang ngồi ở trong phòng tiếp khách.
"Rất cảm ơn chủ tịch Lãnh có thể bớt chút thời gian tới công ti chúng tôi. Tôi rất mong công ti của hai chúng ta có thể hợp tác vui vẻ."
Kiều Di Hân ngồi xuống ghế sofa đối diện Lãnh Thiên Hàn, mặt vô cảm lên tiếng.
Lãnh Thiên Hàn nhìn chằm chằm vào cô, chuyện gì đang xảy ra đây? Hân nhi lại là chủ tịch của L thị. Nhưng mà tại sao cô lại nói chuyện với anh như một người xa lạ vậy? Anh chợt cảm thấy mất mát, chẳng lẽ cô không còn yêu anh nữa hay sao? Cũng đúng thôi, đã tám năm rồi, cô còn yêu anh sao?
"Ngài lãnh đây là không muốn hợp tác với chúng tôi phải không?"
Giọng của Kiều Di Hân càng trở nên lạnh lẽo hơn, cô ghét nhất là cô đang nói mà họ lại ngẩn ngẩn ngơ ngơ như thế.
Lãnh Thiên Hàn biết mình thất thố, liền ho nhẹ để che đi cảm xúc rối loạn của bản thân.
"Tại sao lại là em?"
"Chẳng lẽ tôi không được? Chúng ta có thể bàn vào việc chính được không?" Giọng cô càng trở nên lạnh hơn, cô sắp mất hết kiên nhẫn rồi.
"Được"
Hai tiếng sau tại phòng tiếp khách
"Hợp tác vui vẻ."
"Hợp tác vui vẻ."
Kiều Di Hân cùng Lãnh Thiên Hàn bắt tay nhau. Khi tay cô vừa chạm vào tay anh, anh đã nắm thật chặt, anh ngay lúc này thật không muốn buông tay cô ra, anh muốn nắm đôi bàn tay này quá. Nhưng mà bây giờ vẫn chưa phải lúc, anh còn cả đời để nắm tay cô mà. Chỉ là bây giờ con đường truy thê của anh hơi vất vả tí thôi. Anh thoát khỏi dòng suy nghĩ trong đầu rồi luyến tiếc buông đôi bàn tay cô ra.
"Anh có thể mời em một bữa cơm coi như chúc mừng công ti chúng ta hợp tác thành công được không?"
Anh nhìn cô dịu dàng hỏi ý kiến của cô, ánh mắt tràn đầy tình cảm mãnh liệt. Có phải cô nhìn lầm rồi không, chắc vậy rồi, từ lúc anh phát hiện ra tình cảm của cô, anh chỉ muốn tránh cô thật xa thôi. Cô về này phải đi kiểm tra lại mắt mới được, nhất định phải đi kiểm tra lại.
"Được."
Nhà hàng Zipbra
Sau khi phục vụ đưa thức ăn đến, thì cô cùng anh mới bắt đầu ăn cơm.
*******
Chương này hơi sàm, và hơi ngắn, mình sẽ bù lần sau cho các bạn, cảm ơn.
/19
|