"Em đã thay đổi rồi."
"Tất cả chúng ta đã thay đổi rồi, không phải chỉ riêng mình tôi, anh cũng vậy thôi. Vạn vật đều thay đổi, vùng đất trống giờ đã xây nhà, trái tim chằng chịt vết thương đã liền vết,... tất cả đã thay đổi, tất cả."
Kiều Di Hân bình tĩnh nhìn anh, giọng nói càng về sau càng nhỏ, ánh mắt vẫn lạnh lùng nhìn người đối diện, không một chút gợn sóng, nhưng làm sao có ai biết được lòng cô giờ này ra sao?
"Đúng vậy, tất cả chúng ta đã thay đổi."
Lãnh Thiên Hàn dùng khăn ăn tao nhã lau miệng, anh ngước mắt nhìn người con gái đang cúi đầu ăn trước mặt. Hình như, tình cảm cô ấy dành cho anh trước đây đã không còn rồi, anh mỉm cười tự giễu.
Kiều Di Hân buông dao nĩa xuống, lạnh lùng đứng dậy.
"Tôi ăn xong rồi, cảm ơn đã mời. Xin phép đi trước."
Kiều Di xoay người bước đi, chỉ để lại bóng lưng mảnh khảnh nhưng rất cô đơn.
Lãnh Thiên Hàn nhìn theo bóng lưng của cô, cô thật sự đã thay đổi rồi, không còn là cô bé ngày xưa nữa rồi. Anh cười khổ, là anh đã bỏ rơi cô trước, giờ anh than làm gì? Nhưng mà, anh nhất định sẽ không buông tay.
*******
Sau khi về tới nhà Kiều Di Hân liền bước vào phòng tắm. Những hạt nước nhỏ, dội xuống thân hình bé nhỏ mảnh mai của cô. Người ta luôn nói chủ tịch của tập đoàn L thị là một cô gái kiên cường, máu lạnh và vô tình. Nhưng có ai hiểu được cô đang phải đeo lên mặt nạ giả, để che đi bản chất thật sự của mình, che đi sự yếu đuối trong tình yêu.
Kiều Di Hân mệt mỏi đưa tay tắt nước, dùng áo choàng tắm mặc lên người rồi bước ra khỏi phòng tắm.
Reng.... reng....reng...
"Alo, tôi nghe." Kiều Di Hân đưa điện thoại đến gần tai rồi lạnh giọng nói.
"Honey, đừng nói chuyện lạnh lùng như vậy chứ, anh sẽ đau lòng lắm đấy." Đầu dây bên kia vang lên giọng nói của một người phụ nữ khá hài hước.
"...." im lặng
"Nè, có nghe tôi nói không đó..." đầu dây bên kia vang lên tiếng rống của cô gái kia.
Kiều Di Hân đưa điện thoại cách xa khỏi lổ tai của mình, khi người đầu dây bên kia bình tĩnh lại, cô mới chậm rãi đưa điện thoại gần lổ tai rồi nghiến răng nói.
"Thanh Ngọc,... có rắm mau phóng."
"Hihi, chuyện là như thế này, bọn mình định tổ chức tiệc tẩy trần cho cậu ấy mà, cho nên mong cậu tối nay tới nhà hàng của Triệt nha."
Thanh Ngọc cười hihi nói chuyện với Kiều Di Hân, Thanh ngọc biết nếu cô còn đùa giỡn nữa thì đừng hòng người ở đầu dây bên kia sẽ chịu nghe cô nói.
Kiều Di Hân "ừm" một cái rồi cúp máy luôn, còn người ở đầu dây bên kia đã tức đến phát điên rồi.
"F*ck, Kiều Di Hân cậu giỏi." Thanh Ngọc nghiến răng nghiến lợi nói, chuyện này cô nhất định sẽ trả thù.
"Tất cả chúng ta đã thay đổi rồi, không phải chỉ riêng mình tôi, anh cũng vậy thôi. Vạn vật đều thay đổi, vùng đất trống giờ đã xây nhà, trái tim chằng chịt vết thương đã liền vết,... tất cả đã thay đổi, tất cả."
Kiều Di Hân bình tĩnh nhìn anh, giọng nói càng về sau càng nhỏ, ánh mắt vẫn lạnh lùng nhìn người đối diện, không một chút gợn sóng, nhưng làm sao có ai biết được lòng cô giờ này ra sao?
"Đúng vậy, tất cả chúng ta đã thay đổi."
Lãnh Thiên Hàn dùng khăn ăn tao nhã lau miệng, anh ngước mắt nhìn người con gái đang cúi đầu ăn trước mặt. Hình như, tình cảm cô ấy dành cho anh trước đây đã không còn rồi, anh mỉm cười tự giễu.
Kiều Di Hân buông dao nĩa xuống, lạnh lùng đứng dậy.
"Tôi ăn xong rồi, cảm ơn đã mời. Xin phép đi trước."
Kiều Di xoay người bước đi, chỉ để lại bóng lưng mảnh khảnh nhưng rất cô đơn.
Lãnh Thiên Hàn nhìn theo bóng lưng của cô, cô thật sự đã thay đổi rồi, không còn là cô bé ngày xưa nữa rồi. Anh cười khổ, là anh đã bỏ rơi cô trước, giờ anh than làm gì? Nhưng mà, anh nhất định sẽ không buông tay.
*******
Sau khi về tới nhà Kiều Di Hân liền bước vào phòng tắm. Những hạt nước nhỏ, dội xuống thân hình bé nhỏ mảnh mai của cô. Người ta luôn nói chủ tịch của tập đoàn L thị là một cô gái kiên cường, máu lạnh và vô tình. Nhưng có ai hiểu được cô đang phải đeo lên mặt nạ giả, để che đi bản chất thật sự của mình, che đi sự yếu đuối trong tình yêu.
Kiều Di Hân mệt mỏi đưa tay tắt nước, dùng áo choàng tắm mặc lên người rồi bước ra khỏi phòng tắm.
Reng.... reng....reng...
"Alo, tôi nghe." Kiều Di Hân đưa điện thoại đến gần tai rồi lạnh giọng nói.
"Honey, đừng nói chuyện lạnh lùng như vậy chứ, anh sẽ đau lòng lắm đấy." Đầu dây bên kia vang lên giọng nói của một người phụ nữ khá hài hước.
"...." im lặng
"Nè, có nghe tôi nói không đó..." đầu dây bên kia vang lên tiếng rống của cô gái kia.
Kiều Di Hân đưa điện thoại cách xa khỏi lổ tai của mình, khi người đầu dây bên kia bình tĩnh lại, cô mới chậm rãi đưa điện thoại gần lổ tai rồi nghiến răng nói.
"Thanh Ngọc,... có rắm mau phóng."
"Hihi, chuyện là như thế này, bọn mình định tổ chức tiệc tẩy trần cho cậu ấy mà, cho nên mong cậu tối nay tới nhà hàng của Triệt nha."
Thanh Ngọc cười hihi nói chuyện với Kiều Di Hân, Thanh ngọc biết nếu cô còn đùa giỡn nữa thì đừng hòng người ở đầu dây bên kia sẽ chịu nghe cô nói.
Kiều Di Hân "ừm" một cái rồi cúp máy luôn, còn người ở đầu dây bên kia đã tức đến phát điên rồi.
"F*ck, Kiều Di Hân cậu giỏi." Thanh Ngọc nghiến răng nghiến lợi nói, chuyện này cô nhất định sẽ trả thù.
/19
|