Sáng nay, có mưa nhỏ.
Thuyền đi trên sông, mưa nhỏ lẫn trong gió, như vô số cây châm nhỏ đâm nghiêng, còn vô cùng sắc bén.
Mặc Tử dùng khăn lạnh lau mặt, chút buồn ngủ cuối cùng cũng biến mất, tinh thần hoàn toàn tỉnh táo. Lại đổi một thân váy cũ màu xanh lam, đi đến khoang thuyền dánh cho nha đầu các nàng, xuyên qua hành lang mờ mịt, đẩy ra tấm cửa gỗ. Xông thẳng vào mặt là mưa, nhất thời trên váy thấm một tầng hơi nước, lạnh đến mức nàng vội vàng xoa cánh tay.
Sau khi đi nửa tháng bằng xe ngựa trên đường lớn, năm ngày trước, tiểu đội được phái đi trước dò đường tìm hiểu được vài thành trấn phía trước giáp với biên giới Ngọc Lăng không được yên ổn, có cường đạo thổ phỉ thường xuyên quấy nhiễu, Tiêu Duy quyết định đổi ngựa sang đi thuyền.
Thật ra từ Lạc Châu đi lên phía bắc, đi đường thủy cho dù có thong thả cũng chỉ mất khoảng hai mươi ngày, so với đường bộ ra sức thúc ngựa, đi ngày đêm không ngừng vẫn nhanh hơn rất nhiều. Có điều Vệ phu nhân mắc chứng say tàu rất nặng, vì vậy tàu chạy vô cùng chậm. Theo lý, đường xá ở cổ đại vô cùng khó đi, đi xe ngựa chỉ càng thêm xóc nảy. Nhưng khả năng thích ứng với chuyện đi tàu của Vệ phu nhân không tốt một chút nào, không thể nào chịu được với sự dập dềnh của sóng nước, cho nên mọi người cũng không thể ép buộc.
Vì an toàn, Vệ phu nhân mới miễn cưỡng lên thuyền. Nhưng thuyền đi năm ngày, nàng cũng choáng váng năm ngày, ở trên thuyền ăn cái gì đều nôn ra cái đó.
Say thuyền còn có cả Vệ Lục nương, từ ngày đầu tiên lên thuyền đã hôn mê bất tỉnh.
Tiêu Duy đành phải làm phải phân phó cho thuyền phu nếu thấy bến cảng thì dừng lại, để cho Vệ phu nhân và biểu muội trên danh nghĩa của hắn lên bờ ăn cơm, nghỉ ngơi một hai canh giờ. Bởi vậy, lộ trình đi thuyền hai ngày biến thành năm ngày, so với xe ngựa còn chậm hơn.
Chuyện đi thuyền đối với hai nữ nhân của Vệ gia là cực hình, nhưng đối với Mặc Tử lại là hưởng thụ. Đặc biệt chuyến đi này không có chuyện gì phải gánh vác, buổi tối ngủ còn thoải mái hơn ngủ trong nôi, ban ngày ngắm nhìn phong cảnh xinh đẹp hai bên bờ sông, còn có lạc thú nhìn nước chảy bèo trôi. Không cần lục đục với người khác, không cần luồn cúi, từ khi đi theo Cầu Tam nương tới nay đây thực sự là những ngày thư thái nhất, thậm chí còn có cảm giác bên hông dầy lên một lớp thịt.
Về chuyện đám người Tiêu Duy, Thạch Lỗi có thể nhận ra nàng hay không, ban đầu quả thực Mặc Tử hơi bất an. Nhưng sau đó, lại phát hiện ra hai vị đại nhân kia căn bản không rảnh để ý một nha đầu. Nàng kết luận thân phận thấp thật ra cũng có nhiều chỗ tốt. Ở trên thuyền nhiều ngày như vậy, nhưng mặt mũi bọn họ nàng cũng chưa gặp qua nói gì đến chuyện nhận ra thân phận.
“Cô nương dậy thật sớm.” Thuyền phu A Đại đầu đội đấu lạp mặc áo tơi, tay cầm một cái sào trúc, trên thân sào nước mưa rơi tí tách.
Các nàng ở trong khoang thuyền của khách, so với khoang thuyền Vĩnh Phúc rộng gấp ba bốn lần, thuyền phu có tám chín người, A Đại là người đứng đầu. Cấu tạo thuyền có cánh buồm tùy lúc thu to nhỏ để đón gió, bánh lái phía đuôi điều chỉnh hướng đi, sào trúc hợp với đầu sóng, không cần mái chèo, một ngày có thể đi bao nhiêu, chủ yếu phải trông xem thời tiết có thuận lợi hay không.
“A Đại, hôm nay có thuận gió không?” Mặc Tử cũng không ngốc nghếch mà để lộ ra bản lĩnh, chỉ hỏi những thứ mọi người đều có thể hỏi.
“Hôm nay gió đông, cũng coi như thuận lợi. Qua hẻm núi này, sẽ tiến vào cảng ở Lộc trấn, chúng ta nghỉ tạm hai canh giờ, sau đó phải đi thuyền hai ngày liên tiếp.” A Đại duỗi tay lau nước mưa trên mặt, hẻm núi hẹp, gió thổi thành những vòng xoáy nhỏ, mưa phùn bay loạn bốn phương tám hướng.
“Cảng ở Lộc trấn?” Mặc Tử nghĩ nghĩ, “Hình như cách biên giới Ngọc Lăng rất gần?”
“Đi thuyền hai ngày sẽ đến.” A Đại thường đi đường xa, đối với vùng này vô cùng quen thuộc, “Trước khi chúng ta xuất phát, nghe một số thuyền phu vừa từ nơi đó trở về nói, có rất nhiều dân chúng Ngọc Lăng chạy nạn đến Hoa châu, cảnh tượng ven bờ rất thê thảm. Lộc trấn thuộc Hoa châu, cũng được coi như một trấn lớn phồn hoa, không biết có dân chạy nạn hay không?”
“Nơi đó đông đúc, có gặp dân chạy nạn cũng không đáng sợ.” Giờ phút này Mặc Tử không có ý nghĩ hay tâm tình gì đặc biệt. Có chiến tranh thì có dân chạy nạn là chuyện bình thường, bản thân nàng cũng là một trong số đó.
Đột nhiên nàng ngửi thấy mùi đồ vật bị đốt, “Đây là mùi gì thế?”
Sắc mặt A Đại lập tức có chút quái dị, chỉ chỉ phía sau thuyền, “Có cô nương đang ở đàng kia hoá vàng mã… Ta thấy nàng là người bên cạnh tiểu thư, cho nên không dám nói gì. Nhưng ta thấy cô nương cũng là người dễ nói chuyện, chi bằng ngươi đến nói vài câu với nàng? Ở trên thuyền làm những chuyện này thực xui xẻo. Ta đi thuyền, kiêng kị nhất người chết và những thứ dính dáng điềm xấu…”
A Đại nói mơ hồ, nhưng Mặc Tử nghe cũng hiểu ý tứ của hắn.
Có người ở trên thuyền đốt vàng mã.
Người này là ai?
Mặc Tử cũng rất ngạc nhiên, thở dài một tiếng, đi về phía sau thuyền. Ở trong góc, nghe thấy người kia nhỏ giọng nói chuyện.
“… Ta biết trong lòng ngươi rất hận, không cam lòng. Khi còn nhỏ ngươi thường nói, lớn lên nhất định phải làm chủ tử. Ta đã khuyên ngươi vẫn nên an phận thủ thường thì hơn. Nhưng ngươi không chịu nghe. Hiện tại đi rồi có sáng mắt hơn chút nào không? Với tính tình tranh cường háo thắng của ngươi, ta không biết nên nói cái gì, có lẽ mỗi người một vận mệnh. Không phải là ngươi nghĩ thông suốt, cho dù chúng ta có cố gắng cũng vô ích. Hi vọng ngươi hiểu thấu mọi chuyện, sớm ngày đầu thai, một lần nữa làm người. Thanh minh hằng năm, ta sẽ thắp hương đốt giấy tiền cho ngươi, chỉ sợ ngươi quá bướng bỉnh, dưới đó lại đắc tội diêm vương tiểu quỷ…” Vừa nói vừa nước mắt ròng ròng.
Mặc Tử bước từng bước lại gần, ghé mắt nhìn thấy ở trên lan can thuyền, một nữ tử quần áo trắng trắng muốt, sợi tóc bị nước mưa làm ẩm ướt, một tay lau khóe mắt, một tay nhặt tiền giấy đưa vào đống lửa. Trong lư hương bằng gỗ cắm ba nhánh hương, trong mưa gió cháy uể oải.
“Bạch Hà?” Sau khi thấy rõ người kia, Mặc Tử hơi giật mình. Tối hôm qua Tiểu Y và Lục Cúc ở trong khoang thuyền của Cầu Tam trực đêm, buổi sáng tỉnh lại cũng chỉ thấy một mình nàng, còn tưởng rằng Bạch Hà lại tích cực đi hầu hạ đại tiểu thư, không ngờ lại ở chỗ này làm chuyện quỷ dị như vậy.
“Mặc Tử?” Bạch Hà có chút bối rối, động tác cũng ngừng lại, lửa thiêu đến ngón tay, nóng vội vàng sờ vành tai, “Ngươi dậy sớm như vậy?”
“Người nào qua đời mà ngươi khó chịu như vậy?” Mặc Tử nhớ rõ, ngoại trừ mẹ nuôi là Lưu mụ mụ, Bạch Hà không còn thân nhân nào khác, “Không hề thấy ngươi nhắc đến.”
“Ừ—— Đó… đó là… Không có ai.” Bạch Hà vội vàng đem tiền giấy vứt vào trong sông.
“Ngả Liên.” Một giọng nói từ trên trời giáng xuống.
Tiểu Y không có cây để trèo, giờ lại trèo trên cột buồm? Nhưng Mặc Tử cười không nổi, “Cái gì?”
“Ngả Liên không còn.” Tiểu Y ngồi vắt vẻo trên cột buồm, vẻ mặt bình tĩnh không có biểu tình.
Ngả Liên không còn, cũng chính là, Ngả Liên đã chết.
“Làm sao có thể…” Tuy rằng tình hình đêm đó của Ngả Liên cũng không tốt đẹp gì, nhưng nàng cùng cha mẹ đã ra khỏi Cầu phủ, Mặc Tử cho rằng ít nhất vẫn tốt hơn ở lại trong phủ chờ bị ăn tươi nuốt sống, có người thân chăm sóc, có lẽ sẽ từ từ khỏe lại: “Chúng ta đã xuất phát hơn mười ngày, tin tức truyền đến thế nào?”
Tiểu Y nhìn trời, không có vẻ gì là muốn giải thích.
“Buổi tối ngày thứ hai sau khi rời đi, Ngả Liên đã không còn.” Bạch Hà thấy Tiểu Y nói ra, cũng không quá kích động, “Cha mẹ nàng đến phủ gào khóc, nhưng bị chặn ở bên ngoài cửa. Tiểu Y nghe được.”
Góc nào của Cầu phủ cũng có khả năng bị một đôi tai mèo nghe lén.
Tuy rằng Ngả Liên không phải nữ tử thiện lương, nhưng cũng không phải người ngoan độc. Chỉ là nàng ham hư vinh, cũng có thể nói tâm kế quá nặng, nhưng trải qua nền văn minh hiện đại coi trọng vật chất, tiểu tam luôn là người có lý, Mặc Tử cũng không có thái đổ chỉ trích kịch liệt như cổ nhân. Mà chí hướng muốn làm chủ tử của Ngả Liên, lại càng không phải chuyện đáng khinh. Sai lầm của nàng chính là không đủ thông minh, rõ ràng có phương pháp không cần dựa vào Cầu Ngũ vấn có thể đạt được mục đích nhưng nàng không nghĩ ra được.
Ngả Liên, là vật hi sinh dưới chế độ đẳng cấp xã hội là trên hết, là con ma đen đủi dưới sự thất bại của âm mưu quỷ kế. Nếu bàn về xấu xa, Trương thị mới là người đứng đầu. Nếu bàn về tàn nhẫn, Tứ nãi nãi, Cầu Tam nương, thậm chí chính bản thân Mặc Tử, cũng hơn nàng.
Mặc Tử đi lên phía trước, cầm lấy xấp giấy tiền cuối cùng trong tay Bạch Hà, dùng nén hương châm lửa, “Thế tại sao hôm nay mới đốt giấy tiền?”
“Tối hôm Tiểu Y mới nói cho ta biết.” Ánh mắt Bạch Hà lại đỏ lên.
“Tiểu thư không cho ta nói.” Đại khái là sợ có người khó chịu.
“Ngả Liên và ta cùng vào trong phủ một thời điểm, cùng nhau học quy củ. Khi đó chúng ta vẫn là tiểu nha đầu, không suy nghĩ được nhiều. Sau đó nàng đi theo phu nhân, mà ta vốn là được cô nương mua về, từ đó trở đi bắt đầu trở nên xa lạ. Hai năm trước, nàng trở thành nha đầu thu phòng của Tứ gia, có một lần ở trong rừng đào gặp được ta, còn rất vui vẻ nói chuyện một hồi lâu. Nghĩ ước mơ của nàng sắp thành hiện thực, ai ngờ lại trở nên thê thảm như vậy. Ta nghĩ, nếu năm đó ta có thể xin cô nương dùng Ngả Liên, không để nàng đến bên phu nhân thì mọi chuyện đã khác rồi.” Người đi như đèn tắt, mà ánh sáng của Ngả Liên còn chưa chói mắt, đã trở thành khói xanh. Đến tột cùng là vì sao?
“Bạch Hà, chuyện này không liên quan đến ngươi. Nếu như khi đó Ngả Liên đã muốn làm chủ tử, cho dù nàng đi theo cô nương, cũng sẽ nghĩ biện pháp tiếp cận Cầu Tứ, Cầu Ngũ. Ngươi và nàng bước đi không chung một con đường, cho nên nhất định kết cục cũng bất đồng. Đừng quy trách nhiệm lên bản thân mình.” Mặc Tử và Ngả Liên hoàn toàn như người xa lạ, không thương tâm, nhưng cũng có thổn thức. Nếu như Ngả Liên đi theo Cầu Tam nương, mà không phải Trương thị, có lẽ thật sự có thể mọi chuyện sẽ khác.
Nhưng mà, tất cả chỉ là có lẽ.
Giống như khi nàng sắp chết có thể gặp Cầu Tam nương, tìm được đường sống trong chỗ chết, nhưng sau này cũng có thể vì Cầu Tam nương mà mất đi tính mạng, ai có thể biết trước được?
Chỉ có thể nói, trong tình huống mình có thể đưa ra lựa chọn, vẫn nên suy nghĩ nhiều một chút, tránh để tương lai hối hận. Một khi rõ ràng mà bước đi, cho dù là kết cục không tốt, cũng không cảm thấy hối hận là được.
“Nhưng trong lòng ta khó chịu…” Bạch Hà nhẹ giọng nức nở, không biết sao, càng khóc càng thương tâm.
Có lẽ Bạch Hà từ nhỏ không có người thân, cho nên đối với nghĩa tình thời còn trẻ vô cùng quý trọng.
Mặc Tử không thể làm gì cho Ngả Liên, chỉ có thể an ủi Bạch Hà đang khóc rống. Tiền giấy trong tay hóa thành tro tàn, bay loạn bốn phương, nàng rút từ trong lư hương ra một nén hương, hai tay chắp lại, hướng về phía bầu trời âm u, gập người lễ bái.
“Ngả Liên, nếu như hương hồn của ngươi còn chưa tiêu tan, cũng đừng chọc người thương tâm. Nhân sinh như mộng, có lúc thế này lúc thế kia. Chúng ta đều là nha hoàn, biết rõ nỗi khổ của ngươi. Lúc này trước thiên địa thần linh, cầu nguyện cho ngươi ——” lại lễ bái.
Bạch Hà cũng vội vàng rút một nén hương.
Dưới hai ánh mắt tha thiết của Mặc Tử và Bạch Hà, cuối cùng Tiểu Y cũng xoay người nhảy xuống, cầm lấy nén nhang còn lại.
“Phù hộ Ngả Liên sớm nhập luân hồi, kiếp sau một đời bình an vui khoẻ.” Vái lạy lần thứ ba.
Ba người làm lễ xong, trên sông đột nhiên nổi lên một trận gió lớn, các nàng vội vã khép mắt. Đợi gió lớn qua đi, vừa ngẩng đầu đột nhiên nhìn thấy phía chân trời đầy mây đen đột nhiên sáng ngời, ánh mặt trời rực rỡ lóe lên, chiếu trên mặt sông tạo ra một dải ánh sáng trong trẻo, hạt mưa đầy trời lại nhẹ nhàng tuyết, dần dần bay lên không trung.
Cảnh tượng thật thần kỳ.
Hai tay Bạch Hà chắp trước ngực, đầu gối quỳ xuống đất, miệng lẩm bẩm đại từ đại bi.
Thuyền đi qua hẻm núi, tiến vào trong khu vực Lộc trấn. Mặc Tử còn không biết có phải thần linh thực sự hiển linh hay không, đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho nghẹn ngào.
Đó là ——
Cảnh tượng bi ai thống khổ hai bên bờ sông
Thuyền đi trên sông, mưa nhỏ lẫn trong gió, như vô số cây châm nhỏ đâm nghiêng, còn vô cùng sắc bén.
Mặc Tử dùng khăn lạnh lau mặt, chút buồn ngủ cuối cùng cũng biến mất, tinh thần hoàn toàn tỉnh táo. Lại đổi một thân váy cũ màu xanh lam, đi đến khoang thuyền dánh cho nha đầu các nàng, xuyên qua hành lang mờ mịt, đẩy ra tấm cửa gỗ. Xông thẳng vào mặt là mưa, nhất thời trên váy thấm một tầng hơi nước, lạnh đến mức nàng vội vàng xoa cánh tay.
Sau khi đi nửa tháng bằng xe ngựa trên đường lớn, năm ngày trước, tiểu đội được phái đi trước dò đường tìm hiểu được vài thành trấn phía trước giáp với biên giới Ngọc Lăng không được yên ổn, có cường đạo thổ phỉ thường xuyên quấy nhiễu, Tiêu Duy quyết định đổi ngựa sang đi thuyền.
Thật ra từ Lạc Châu đi lên phía bắc, đi đường thủy cho dù có thong thả cũng chỉ mất khoảng hai mươi ngày, so với đường bộ ra sức thúc ngựa, đi ngày đêm không ngừng vẫn nhanh hơn rất nhiều. Có điều Vệ phu nhân mắc chứng say tàu rất nặng, vì vậy tàu chạy vô cùng chậm. Theo lý, đường xá ở cổ đại vô cùng khó đi, đi xe ngựa chỉ càng thêm xóc nảy. Nhưng khả năng thích ứng với chuyện đi tàu của Vệ phu nhân không tốt một chút nào, không thể nào chịu được với sự dập dềnh của sóng nước, cho nên mọi người cũng không thể ép buộc.
Vì an toàn, Vệ phu nhân mới miễn cưỡng lên thuyền. Nhưng thuyền đi năm ngày, nàng cũng choáng váng năm ngày, ở trên thuyền ăn cái gì đều nôn ra cái đó.
Say thuyền còn có cả Vệ Lục nương, từ ngày đầu tiên lên thuyền đã hôn mê bất tỉnh.
Tiêu Duy đành phải làm phải phân phó cho thuyền phu nếu thấy bến cảng thì dừng lại, để cho Vệ phu nhân và biểu muội trên danh nghĩa của hắn lên bờ ăn cơm, nghỉ ngơi một hai canh giờ. Bởi vậy, lộ trình đi thuyền hai ngày biến thành năm ngày, so với xe ngựa còn chậm hơn.
Chuyện đi thuyền đối với hai nữ nhân của Vệ gia là cực hình, nhưng đối với Mặc Tử lại là hưởng thụ. Đặc biệt chuyến đi này không có chuyện gì phải gánh vác, buổi tối ngủ còn thoải mái hơn ngủ trong nôi, ban ngày ngắm nhìn phong cảnh xinh đẹp hai bên bờ sông, còn có lạc thú nhìn nước chảy bèo trôi. Không cần lục đục với người khác, không cần luồn cúi, từ khi đi theo Cầu Tam nương tới nay đây thực sự là những ngày thư thái nhất, thậm chí còn có cảm giác bên hông dầy lên một lớp thịt.
Về chuyện đám người Tiêu Duy, Thạch Lỗi có thể nhận ra nàng hay không, ban đầu quả thực Mặc Tử hơi bất an. Nhưng sau đó, lại phát hiện ra hai vị đại nhân kia căn bản không rảnh để ý một nha đầu. Nàng kết luận thân phận thấp thật ra cũng có nhiều chỗ tốt. Ở trên thuyền nhiều ngày như vậy, nhưng mặt mũi bọn họ nàng cũng chưa gặp qua nói gì đến chuyện nhận ra thân phận.
“Cô nương dậy thật sớm.” Thuyền phu A Đại đầu đội đấu lạp mặc áo tơi, tay cầm một cái sào trúc, trên thân sào nước mưa rơi tí tách.
Các nàng ở trong khoang thuyền của khách, so với khoang thuyền Vĩnh Phúc rộng gấp ba bốn lần, thuyền phu có tám chín người, A Đại là người đứng đầu. Cấu tạo thuyền có cánh buồm tùy lúc thu to nhỏ để đón gió, bánh lái phía đuôi điều chỉnh hướng đi, sào trúc hợp với đầu sóng, không cần mái chèo, một ngày có thể đi bao nhiêu, chủ yếu phải trông xem thời tiết có thuận lợi hay không.
“A Đại, hôm nay có thuận gió không?” Mặc Tử cũng không ngốc nghếch mà để lộ ra bản lĩnh, chỉ hỏi những thứ mọi người đều có thể hỏi.
“Hôm nay gió đông, cũng coi như thuận lợi. Qua hẻm núi này, sẽ tiến vào cảng ở Lộc trấn, chúng ta nghỉ tạm hai canh giờ, sau đó phải đi thuyền hai ngày liên tiếp.” A Đại duỗi tay lau nước mưa trên mặt, hẻm núi hẹp, gió thổi thành những vòng xoáy nhỏ, mưa phùn bay loạn bốn phương tám hướng.
“Cảng ở Lộc trấn?” Mặc Tử nghĩ nghĩ, “Hình như cách biên giới Ngọc Lăng rất gần?”
“Đi thuyền hai ngày sẽ đến.” A Đại thường đi đường xa, đối với vùng này vô cùng quen thuộc, “Trước khi chúng ta xuất phát, nghe một số thuyền phu vừa từ nơi đó trở về nói, có rất nhiều dân chúng Ngọc Lăng chạy nạn đến Hoa châu, cảnh tượng ven bờ rất thê thảm. Lộc trấn thuộc Hoa châu, cũng được coi như một trấn lớn phồn hoa, không biết có dân chạy nạn hay không?”
“Nơi đó đông đúc, có gặp dân chạy nạn cũng không đáng sợ.” Giờ phút này Mặc Tử không có ý nghĩ hay tâm tình gì đặc biệt. Có chiến tranh thì có dân chạy nạn là chuyện bình thường, bản thân nàng cũng là một trong số đó.
Đột nhiên nàng ngửi thấy mùi đồ vật bị đốt, “Đây là mùi gì thế?”
Sắc mặt A Đại lập tức có chút quái dị, chỉ chỉ phía sau thuyền, “Có cô nương đang ở đàng kia hoá vàng mã… Ta thấy nàng là người bên cạnh tiểu thư, cho nên không dám nói gì. Nhưng ta thấy cô nương cũng là người dễ nói chuyện, chi bằng ngươi đến nói vài câu với nàng? Ở trên thuyền làm những chuyện này thực xui xẻo. Ta đi thuyền, kiêng kị nhất người chết và những thứ dính dáng điềm xấu…”
A Đại nói mơ hồ, nhưng Mặc Tử nghe cũng hiểu ý tứ của hắn.
Có người ở trên thuyền đốt vàng mã.
Người này là ai?
Mặc Tử cũng rất ngạc nhiên, thở dài một tiếng, đi về phía sau thuyền. Ở trong góc, nghe thấy người kia nhỏ giọng nói chuyện.
“… Ta biết trong lòng ngươi rất hận, không cam lòng. Khi còn nhỏ ngươi thường nói, lớn lên nhất định phải làm chủ tử. Ta đã khuyên ngươi vẫn nên an phận thủ thường thì hơn. Nhưng ngươi không chịu nghe. Hiện tại đi rồi có sáng mắt hơn chút nào không? Với tính tình tranh cường háo thắng của ngươi, ta không biết nên nói cái gì, có lẽ mỗi người một vận mệnh. Không phải là ngươi nghĩ thông suốt, cho dù chúng ta có cố gắng cũng vô ích. Hi vọng ngươi hiểu thấu mọi chuyện, sớm ngày đầu thai, một lần nữa làm người. Thanh minh hằng năm, ta sẽ thắp hương đốt giấy tiền cho ngươi, chỉ sợ ngươi quá bướng bỉnh, dưới đó lại đắc tội diêm vương tiểu quỷ…” Vừa nói vừa nước mắt ròng ròng.
Mặc Tử bước từng bước lại gần, ghé mắt nhìn thấy ở trên lan can thuyền, một nữ tử quần áo trắng trắng muốt, sợi tóc bị nước mưa làm ẩm ướt, một tay lau khóe mắt, một tay nhặt tiền giấy đưa vào đống lửa. Trong lư hương bằng gỗ cắm ba nhánh hương, trong mưa gió cháy uể oải.
“Bạch Hà?” Sau khi thấy rõ người kia, Mặc Tử hơi giật mình. Tối hôm qua Tiểu Y và Lục Cúc ở trong khoang thuyền của Cầu Tam trực đêm, buổi sáng tỉnh lại cũng chỉ thấy một mình nàng, còn tưởng rằng Bạch Hà lại tích cực đi hầu hạ đại tiểu thư, không ngờ lại ở chỗ này làm chuyện quỷ dị như vậy.
“Mặc Tử?” Bạch Hà có chút bối rối, động tác cũng ngừng lại, lửa thiêu đến ngón tay, nóng vội vàng sờ vành tai, “Ngươi dậy sớm như vậy?”
“Người nào qua đời mà ngươi khó chịu như vậy?” Mặc Tử nhớ rõ, ngoại trừ mẹ nuôi là Lưu mụ mụ, Bạch Hà không còn thân nhân nào khác, “Không hề thấy ngươi nhắc đến.”
“Ừ—— Đó… đó là… Không có ai.” Bạch Hà vội vàng đem tiền giấy vứt vào trong sông.
“Ngả Liên.” Một giọng nói từ trên trời giáng xuống.
Tiểu Y không có cây để trèo, giờ lại trèo trên cột buồm? Nhưng Mặc Tử cười không nổi, “Cái gì?”
“Ngả Liên không còn.” Tiểu Y ngồi vắt vẻo trên cột buồm, vẻ mặt bình tĩnh không có biểu tình.
Ngả Liên không còn, cũng chính là, Ngả Liên đã chết.
“Làm sao có thể…” Tuy rằng tình hình đêm đó của Ngả Liên cũng không tốt đẹp gì, nhưng nàng cùng cha mẹ đã ra khỏi Cầu phủ, Mặc Tử cho rằng ít nhất vẫn tốt hơn ở lại trong phủ chờ bị ăn tươi nuốt sống, có người thân chăm sóc, có lẽ sẽ từ từ khỏe lại: “Chúng ta đã xuất phát hơn mười ngày, tin tức truyền đến thế nào?”
Tiểu Y nhìn trời, không có vẻ gì là muốn giải thích.
“Buổi tối ngày thứ hai sau khi rời đi, Ngả Liên đã không còn.” Bạch Hà thấy Tiểu Y nói ra, cũng không quá kích động, “Cha mẹ nàng đến phủ gào khóc, nhưng bị chặn ở bên ngoài cửa. Tiểu Y nghe được.”
Góc nào của Cầu phủ cũng có khả năng bị một đôi tai mèo nghe lén.
Tuy rằng Ngả Liên không phải nữ tử thiện lương, nhưng cũng không phải người ngoan độc. Chỉ là nàng ham hư vinh, cũng có thể nói tâm kế quá nặng, nhưng trải qua nền văn minh hiện đại coi trọng vật chất, tiểu tam luôn là người có lý, Mặc Tử cũng không có thái đổ chỉ trích kịch liệt như cổ nhân. Mà chí hướng muốn làm chủ tử của Ngả Liên, lại càng không phải chuyện đáng khinh. Sai lầm của nàng chính là không đủ thông minh, rõ ràng có phương pháp không cần dựa vào Cầu Ngũ vấn có thể đạt được mục đích nhưng nàng không nghĩ ra được.
Ngả Liên, là vật hi sinh dưới chế độ đẳng cấp xã hội là trên hết, là con ma đen đủi dưới sự thất bại của âm mưu quỷ kế. Nếu bàn về xấu xa, Trương thị mới là người đứng đầu. Nếu bàn về tàn nhẫn, Tứ nãi nãi, Cầu Tam nương, thậm chí chính bản thân Mặc Tử, cũng hơn nàng.
Mặc Tử đi lên phía trước, cầm lấy xấp giấy tiền cuối cùng trong tay Bạch Hà, dùng nén hương châm lửa, “Thế tại sao hôm nay mới đốt giấy tiền?”
“Tối hôm Tiểu Y mới nói cho ta biết.” Ánh mắt Bạch Hà lại đỏ lên.
“Tiểu thư không cho ta nói.” Đại khái là sợ có người khó chịu.
“Ngả Liên và ta cùng vào trong phủ một thời điểm, cùng nhau học quy củ. Khi đó chúng ta vẫn là tiểu nha đầu, không suy nghĩ được nhiều. Sau đó nàng đi theo phu nhân, mà ta vốn là được cô nương mua về, từ đó trở đi bắt đầu trở nên xa lạ. Hai năm trước, nàng trở thành nha đầu thu phòng của Tứ gia, có một lần ở trong rừng đào gặp được ta, còn rất vui vẻ nói chuyện một hồi lâu. Nghĩ ước mơ của nàng sắp thành hiện thực, ai ngờ lại trở nên thê thảm như vậy. Ta nghĩ, nếu năm đó ta có thể xin cô nương dùng Ngả Liên, không để nàng đến bên phu nhân thì mọi chuyện đã khác rồi.” Người đi như đèn tắt, mà ánh sáng của Ngả Liên còn chưa chói mắt, đã trở thành khói xanh. Đến tột cùng là vì sao?
“Bạch Hà, chuyện này không liên quan đến ngươi. Nếu như khi đó Ngả Liên đã muốn làm chủ tử, cho dù nàng đi theo cô nương, cũng sẽ nghĩ biện pháp tiếp cận Cầu Tứ, Cầu Ngũ. Ngươi và nàng bước đi không chung một con đường, cho nên nhất định kết cục cũng bất đồng. Đừng quy trách nhiệm lên bản thân mình.” Mặc Tử và Ngả Liên hoàn toàn như người xa lạ, không thương tâm, nhưng cũng có thổn thức. Nếu như Ngả Liên đi theo Cầu Tam nương, mà không phải Trương thị, có lẽ thật sự có thể mọi chuyện sẽ khác.
Nhưng mà, tất cả chỉ là có lẽ.
Giống như khi nàng sắp chết có thể gặp Cầu Tam nương, tìm được đường sống trong chỗ chết, nhưng sau này cũng có thể vì Cầu Tam nương mà mất đi tính mạng, ai có thể biết trước được?
Chỉ có thể nói, trong tình huống mình có thể đưa ra lựa chọn, vẫn nên suy nghĩ nhiều một chút, tránh để tương lai hối hận. Một khi rõ ràng mà bước đi, cho dù là kết cục không tốt, cũng không cảm thấy hối hận là được.
“Nhưng trong lòng ta khó chịu…” Bạch Hà nhẹ giọng nức nở, không biết sao, càng khóc càng thương tâm.
Có lẽ Bạch Hà từ nhỏ không có người thân, cho nên đối với nghĩa tình thời còn trẻ vô cùng quý trọng.
Mặc Tử không thể làm gì cho Ngả Liên, chỉ có thể an ủi Bạch Hà đang khóc rống. Tiền giấy trong tay hóa thành tro tàn, bay loạn bốn phương, nàng rút từ trong lư hương ra một nén hương, hai tay chắp lại, hướng về phía bầu trời âm u, gập người lễ bái.
“Ngả Liên, nếu như hương hồn của ngươi còn chưa tiêu tan, cũng đừng chọc người thương tâm. Nhân sinh như mộng, có lúc thế này lúc thế kia. Chúng ta đều là nha hoàn, biết rõ nỗi khổ của ngươi. Lúc này trước thiên địa thần linh, cầu nguyện cho ngươi ——” lại lễ bái.
Bạch Hà cũng vội vàng rút một nén hương.
Dưới hai ánh mắt tha thiết của Mặc Tử và Bạch Hà, cuối cùng Tiểu Y cũng xoay người nhảy xuống, cầm lấy nén nhang còn lại.
“Phù hộ Ngả Liên sớm nhập luân hồi, kiếp sau một đời bình an vui khoẻ.” Vái lạy lần thứ ba.
Ba người làm lễ xong, trên sông đột nhiên nổi lên một trận gió lớn, các nàng vội vã khép mắt. Đợi gió lớn qua đi, vừa ngẩng đầu đột nhiên nhìn thấy phía chân trời đầy mây đen đột nhiên sáng ngời, ánh mặt trời rực rỡ lóe lên, chiếu trên mặt sông tạo ra một dải ánh sáng trong trẻo, hạt mưa đầy trời lại nhẹ nhàng tuyết, dần dần bay lên không trung.
Cảnh tượng thật thần kỳ.
Hai tay Bạch Hà chắp trước ngực, đầu gối quỳ xuống đất, miệng lẩm bẩm đại từ đại bi.
Thuyền đi qua hẻm núi, tiến vào trong khu vực Lộc trấn. Mặc Tử còn không biết có phải thần linh thực sự hiển linh hay không, đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho nghẹn ngào.
Đó là ——
Cảnh tượng bi ai thống khổ hai bên bờ sông
/139
|