Đám người quần áo tả tơi, khuôn mặt đau khổ, từ ông lão tám mươi đến đưa nhỏ mới sinh còn đang nỉ non khóc, từ nam tử gầy trơ xương đến nữ tử yếu ớt không đứng thẳng nổi, từng đoàn người dày đặc đứng kín hai bờ sông Lộc trấn.
Nhưng trong quần thể những người tha hương này, nhìn thấy thường xuyên nhất không phải gánh nặng hành lý, mà là hoa.
Không sai, là hoa tươi, đủ mọi loại hoa tươi.
Bạch Trà, Hồng Phượng Tiên, Hoa Đào tháng ba, Hoa Lê tháng tư, Hướng Nhật cúc vàng tươi, Đỗ Quyên tím biếc, đủ loại hoa tươi của ngày xuân được đựng trên chiếc giỏ đeo trên lưng bọn họ.
Nhưng Mặc Tử nhìn kỹ, phát hiện ra hơn nửa hoa đã úa tàn, cánh hoa khô vàng, yếu ớt bám lại trên đài hoa. Lại nhìn trên mặt đất, tầng tầng cánh hoa bị dẫm nát trong bùn đất, chỉ có thể loáng thoáng nhận ra màu sắc. Những người ở hai bên bờ sông này không phải là người đến đầu tiên, khả năng cũng không phải những người cuối cùng.
“Trời ơi, những người này từ nơi nào đến vậy?” Đại Chu thái bình thịnh thế đã lâu, cho dù trước kia Bạch Hà từng theo Cầu Tam nương đi lại ở bên ngoài, cũng chưa từng gặp qua nhiều gương mặt thống khổ như vậy.
“Có lẽ là dân chạy nạn từ Ngọc Lăng.” Nghe được chuyện Ngả Liên chết, Mặc Tử có thể tỏ vẻ lạnh lùng, nhưng khi nói ra mấy chữ này, bi ai lại từ trong lòng trào lên.
“Dân chạy nạn?” Bạch Hà kinh ngạc nhìn những người kia, “Ngọc Lăng thật sự đã mất nước sao?”
Người chưa từng trải qua chiến tranh, vĩnh viễn sẽ không hiểu được chiến tranh tàn khốc như thế nào.
Mặc Tử cắn răng, mắt đỏ lên. Nàng là quân nhân trong niên đại hòa bình, nhưng nhiều lần tham gia vào nhiệm vụ cứu viện tàu ngầm gặp nạn, tận mắt chứng kiến đồng đội chết đi mà bất lực. Đã nghĩ tâm chí bản thân đủ kiên cường, nhưng khi nàng nhìn thấy những người này, sự chấn động đã nhấn chìm tất cả, không thể nghĩ gì, không biết nói gì.
Bởi vì bản thân là người Ngọc Lăng, khi nước mất nhà tan lại ở Lạc Châu cho nên không cảm nhận được đau khổ, rốt cục khoảnh khắc này đột nhiên xuất hiện sao?
Nàng không biết.
Nàng chỉ biết là nàng thật sự đau lòng, giống như một phần thân thể bị xé rách.
“Thuyền lớn, có thuyền lớn.” Giọng nói của mấy đứa nhỏ, giống như chưa thể hoàn toàn chấp nhận được sự thật, chưa buông tha hi vọng cho tương lai.
“Ba vị tiểu thư, mua hoa đi.” Một giọng nói vang lên cắt đứt suy nghĩ của Mặc Tử.
“Tiểu thư, mua Bạch Trà của ta đi.” Giọng nói thứ hai cũng lập tức vang lên.
Mua Hoa Đào của ta… Mua Xuân Hạnh của ta… Thật nhiều âm thanh vang vọng.
Âm thanh biến thành mười mấy khuôn mặt trẻ nhỏ, bọn họ chạy theo thuyền, bàn tay nhỏ bé giơ cao, giống như càng giơ cao thì các nàng càng có thể thấy rõ.
“Đại tỷ tỷ, đây là Bách Nhật Hồng lúc qua sông ta vừa mới hái xuống, còn có thể tươi rất lâu, mua đi. Năm văn tiền là được. Đệ đệ ta bị bệnh, muốn ăn bánh bao thịt…” Trong đám trẻ có một tiểu cô nương thấp nhất, đại khái khoảng bảy tám tuổi, vẻ mặt bụi bặm loang lổ, cánh tay gầy yếu như cành đào đứa nhỏ bên cạnh cầm.
Nàng chạy rất nhanh, nhưng bởi vì quá nhỏ gầy, lại mặc quần áo người lớn, vướng chân vướng tay, rất nhanh bị những đứa nhỏ lớn hơn kéo lại phía sau, chỉ biết cất một tiếng khóc, sau đó biến mất khỏi tầm mắt của Mặc Tử.
Để sinh tồn, mạnh hiếp yếu. Nói ra thì đơn giản, nhưng khi đối mặt với những đứa nhỏ đau khổ cầu xin các nàng mua hoa, nàng không thể đem quy tắc này ra, bởi vì thật sự quá tàn nhẫn.
“Thật đáng thương.” Thuyền phu A Đại đã đi tới, lắc đầu thở dài, “Hơn nửa là từ Bách Hoa châu ở Ngọc Lăng trốn sang đây, người dân nơi đó phần lớn là Hoa nông. Mùa này vốn sẽ có hơn trăm thuyền hoa chuyển đến các bến tàu của Bách Hoa châu, sau đó chuyển đến cả nước. Nghe nói người của Bách Hoa châu coi hoa như mạng, toàn bộ dựa vào trồng hoa mà sống. Hoa trong tay những người này có lẽ là gia sản duy nhất của bọn họ.”
Thuyền chở hoa nay lại chở người trồng hoa đến, khó trách hai bờ sông thống khổ như vậy, lại tỏa ra mùi hoa nồng đậm.
Đáng tiếc, người trồng hoa không có lực bảo vệ hoa, người xem hoa cũng vô tâm ngắm hoa.
Mua hoa đi… Cầu xin các người… mua hoa chúng ta mới có tiền… Rất đói bụng… Thật sự rất đói bụng… những bông hoa lung lay sắp đổ, là cơ hội cuối cùng của bọn họ.
“Dừng thuyền.” Mặc Tử nghe thấy có người nói.
Không phải Bạch Hà. Nàng đã khóc ướt một cái khăn tay, hai mắt đẫm lệ mông lung, căn bản không nói nên lời.
Cũng không phải Tiểu Y. Nàng không phải người thích mở miệng ra lệnh, thích dùng hành động hơn.
Người kêu dừng thuyền, chính là Mặc Tử. Đến khi lý trí trở lại, nàng còn chưa kịp cười khổ, đã nghe thấy có người lên tiếng ——
“Không thể dừng thuyền ”
Mặc Tử ngẩng đầu nhìn, thấy Tiêu Nhị Lang đang nhíu mày, ngồi trên khoang thuyền tầng hai nhìn xuống hai bờ sông.
“Ngừng thuyền, ngươi định làm cái gì?” Đem ánh mắt thu hồi lại, Tiêu Duy lạnh lùng nhìn Mặc Tử.
Mặc Tử đương nhiên biết, ngừng thuyền là chuyện vớ vẩn. Nhiều dân chạy nạn như vậy, với tám lượng bạc tài sản của nàng, quả thực là nói mơ giữa ban ngày. Nhưng lại một lần nữa nàng nghe thấy giọng nói của chính mình.
“Ngừng thuyền, ta có mua bánh bao cho đệ đệ của tiểu cô nương kia.” Đúng vậy, nàng đã dùng bánh bao cứu người một lần.
Tiêu Duy liếc mắt nhìn lại, không thấy tiểu cô nương nào, nhưng hắn cũng không ngốc, có thể hiểu được ý tứ của Mặc Tử, “Ngươi giúp một tiểu cô nương, còn đám tiểu hài tử này thì sao? Ngươi có thể giúp tất cả? Cho dù có thể giúp bọn chúng một lúc, có giúp được một tháng, một năm, một đời?”
Thạch Lỗi cũng tiến đến đến, nhíu lại hàng lông mày rậm rạp, “Đúng là nữ nhân chỉ biết mền lòng, tóc dài đầu óc ngắn.”
Giúp được một người là một người. Nàng lấy tất cả bạc trên người ra, tốt xấu gì cũng có thể mua hai sọt bánh bao. Đệ đệ bệnh nặng kia được ăn no, có lẽ sẽ có sức chống cự, có lẽ có thể sống sót. Còn có những đứa nhỏ bán hoa này, ăn no một chút, có thể chịu đựng thêm vài ngày, cơ hội được cứu trợ cũng tăng lên. Nhưng nếu như cái gì cũng không làm, dưới điều kiện gian nan như thế, chịu khổ trước tiên là những đứa nhỏ này.
Mặc Tử há miệng thở dốc, trong lòng gào thét những lời này, nhưng cuối cùng nàng vẫn im lặng. Trên thuyền Vĩnh Phúc nàng có thể đuổi Tiêu Nhị Lang xuống, nhưng trên chiến thuyền này nàng chỉ là một nha hoàn bậc hai. Cho dù thuyền có thể ngừng, có thể mua mười, hai mươi sọt bánh bao, cũng chỉ làm cho dân chúng Ngọc Lăng tranh cướp mù quáng, một khi gây ra bạo động, hậu quả thật không thể chịu nổi.
“Tiêu Tướng quân nói phải, là Mặc Tử suy nghĩ đơn giản.” Con ngươi như hồ nước thu buông xuống, một tay Mặc Tử kéo Bạch Hà, một tay kéo Tiểu Y, đi về phía khoang thuyền, “Dân chạy nạn nhân số đông đảo, cho dù đi thuyền nhưng cũng không thể đảm bảo không gặp phải trở ngại gì. Để tránh cho phu nhân và các cô nương sợ hãi, còn xin tăng tốc thuyền, sớm vào trong trấn mới tốt.” Nhắm mắt làm ngơ.
“Nha đầu kia sao lại thế này? Chốc lát không động não muốn ngừng thuyền, chốc lát lại nói phải chạy nhanh.” Thạch Lỗi đưa tay sờ lên bộ râu rậm rạp, lại nhìn những người dân chạy nạn trên bờ, “Cũng không biết hiện tại Ngọc Lăng rơi vào tình thế như thế nào. Chúng ta rời khỏi kinh thành hơn hai tháng, vì bắt người kia, không thể liên lạc với Binh bộ…”
Thạch Lỗi huyên thuyên oán giận đệ nhất tham quan một hồi, lại phát hiện Tiêu Duy không hề có phản ứng gì, lúc này mới dùng lực đập vào vai hắn, “Bạch Vũ lão đệ, nghĩ cái gì mà xuất thần như vậy?”
“Nha đầu kia gọi ta là Tiêu Tướng quân.” Cảm giác rất kỳ quái.
“Hả?” Thạch Lỗi không chút để ý, “Có lẽ cảm thấy gọi tướng quân uy phong hơn. Công tử, công tử, đến ta nghe cũng thấy chán ghét.”
“Xem ra sứ đoàn hòa bình Hoàng Thượng phái sang Ngọc Lăng không có tác dụng gì. Đại Cầu luôn mang dã tâm lớn, miệng thịt nuốt vào rồi sẽ không nhả ra.” Tiêu Duy theo số lượng dân chạy nạn số và thời gian suy tính, “Ngọc Lăng chỉ sợ đã mất nước.”
“Thế Đại Cầu có thể đánh lại đây hay không?” Lòng muông dạ thú, rất có thể sẽ thừa thắng xông lên đánh đến Đại Chu.
“Cái này còn phải xem chiến lực hiện nay của Đại Cầu như thế nào. Nếu tấn công Ngọc Lăng hao phí quá mức, nhất định sẽ ngừng công kích, nghỉ ngơi lấy lại sức. Hơn nữa, phải thu phục dân chúng Ngọc Lăng thuần phục Đại Cầu, đó không phải chuyện một sớm một chiều.” Tiêu Duy đoán chừng Đại Cầu sẽ không lập tức xâm chiếm Đại Chu.
“Ngọc Lăng nước nhỏ nhưng thổ địa lại giàu có đông đúc, dân chúng phần đông là thương gia, mà người người đều là phú khả địch quốc (vô cùng giàu có), nếu như trở thành dân chúng dưới sự thống trị của Đại Cầu, thật sự là đáng giận.” Đại Cầu giống như nuốt được vô số hoàng kim châu báu, Thạch Lỗi cảm thấy bất bình, “Sớm biết như thế, Đại Chu ta nên phát binh trước mới đúng. Trăm năm trước, Ngọc Lăng vốn là quốc thổ của Đại Chu ta.”
“Bốn nước bình an thật lâu, ai có thể dự đoán trước được.” Tiêu Duy cũng chỉ có thể nói mà thôi. Thật ra, nên nghĩ đến. Ba năm trước, sứ giả của Nam Đức, Đại Cầu và Ngọc Lăng tề tụ ở Đại Chu, thái tử Đại Cầu tự mình dẫn người đến. Thái Tử Đại Cầu dù mới mười chín tuổi, nhưng lại trầm ổn nhìn xa trông rộng, đặc biệt có một đôi con ngươi có thể đoạt hồn phách người nhìn.
“Lộc trấn cũng điều động binh lính bố phòng rồi.” Thạch Lỗi nhìn thấy tàu chiến xếp thành hàng trên sông, cung nỏ căng sẵn, mà trên bờ cũng tạm thời bố trí trạm kiểm soát, mấy trăm binh lính đeo đao phân chia đứng ở hai bên, không cho dân chạy nạn vào trong thành trấn.
“Chặn ở bên ngoài cũng không phải cách giải quyết.” Mặc dù Tiêu Duy không đồng ý Mặc Tử ngừng thuyền, nhưng cũng không phải người lãnh huyết.
“Thả cho vào càng không phải cách giải quyết. Nhiều người đồng thời tràn vào, cũng không phải con dân Đại Chu ta, ai cho bọn họ cơm ăn? Nếu như bị đói đến phát điên, đốt nhà cướp của, có chuyện gì không dám làm? Lộc trấn không phải thành chiến, một hai ngàn binh lực căn bản không đủ áp chế vạn dân.” Thạch Lỗi cảm thấy phiền phức, “Thủy trại* Hoa châu làm ăn kiểu gì, để bọn họ vào được tận đây.”
*Thủy trại: khu vực bố trí binh lính trên sông nước, giống như doanh trại trên đất liền.
Hoa châu thuộc Đại Chu cùng Ngọc Lăng cách nhau gần mười dặm, hai nước cùng chung một ngọn núi và dòng sông, dưới hẻm núi của biên giới có bố trí Thủy trại và doanh trại, quanh năm có ít nhất có hơn một vạn thuỷ binh đóng quân, trên năm trăm chiến thuyền. Từ sau khi Đại Cầu và Ngọc Lăng khai chiến, Đại Chu đã điều hơn năm vạn thủy quân và những chiến thuyền mạnh nhất đến nơi này phòng thủ kiên cố.
“Đại khái cũng nghĩ giống như ngươi.” Tiêu Duy không cảm thấy có gì kinh ngạc.
“Nghĩ cái gì giống ta?” Hắn nói nhiều như vậy, căn bản không biết Tiêu Duy chỉ câu nào.
“Ngọc Lăng vốn là quốc thổ Đại Chu ta, như vậy tổ tiên của dân chạy nạn này cũng là con dân Đại Chu ta. Không để bọn họ tiến vào, chẳng lẽ muốn bọn họ ở lại nước để Đại Cầu giẫm đạp hay sao?” Thả thì nhất định phải thả, chỉ là phải giải quyết áo cơm của những người này như thế nào là vấn đề vô cùng khó khăn. Dù sao Ngọc Lăng đã tự thành lập quốc gia nhiều năm, rất nhiều người Đại Chu sẽ không còn coi bọn hắn là dân chúng Đại Chu nữa.
Lúc này, thuyền phu A Đại đột nhiên hô lớn, “Hai vị, có quan binh muốn lên kiểm tra thuyền.”
Tiêu Duy đưa mắt nhìn, phía trước bọn họ có một một chiếc thuyền tuần tra nhỏ, trên thuyền có hơn hai mươi thuỷ binh tay cầm trường thương, lưng đeo cung tên, đang hùng dũng hiên ngang ngửa đầu liếc nhìn bọn họ.
“Để cho bọn họ đi lên.” Tiêu Duy, Thạch Lỗi không được bại lộ thân phận, đương nhiên không thể tỏ vẻ, đành phải bắc cầu, nghênh tiểu binh lên thuyền.
Nhưng trong quần thể những người tha hương này, nhìn thấy thường xuyên nhất không phải gánh nặng hành lý, mà là hoa.
Không sai, là hoa tươi, đủ mọi loại hoa tươi.
Bạch Trà, Hồng Phượng Tiên, Hoa Đào tháng ba, Hoa Lê tháng tư, Hướng Nhật cúc vàng tươi, Đỗ Quyên tím biếc, đủ loại hoa tươi của ngày xuân được đựng trên chiếc giỏ đeo trên lưng bọn họ.
Nhưng Mặc Tử nhìn kỹ, phát hiện ra hơn nửa hoa đã úa tàn, cánh hoa khô vàng, yếu ớt bám lại trên đài hoa. Lại nhìn trên mặt đất, tầng tầng cánh hoa bị dẫm nát trong bùn đất, chỉ có thể loáng thoáng nhận ra màu sắc. Những người ở hai bên bờ sông này không phải là người đến đầu tiên, khả năng cũng không phải những người cuối cùng.
“Trời ơi, những người này từ nơi nào đến vậy?” Đại Chu thái bình thịnh thế đã lâu, cho dù trước kia Bạch Hà từng theo Cầu Tam nương đi lại ở bên ngoài, cũng chưa từng gặp qua nhiều gương mặt thống khổ như vậy.
“Có lẽ là dân chạy nạn từ Ngọc Lăng.” Nghe được chuyện Ngả Liên chết, Mặc Tử có thể tỏ vẻ lạnh lùng, nhưng khi nói ra mấy chữ này, bi ai lại từ trong lòng trào lên.
“Dân chạy nạn?” Bạch Hà kinh ngạc nhìn những người kia, “Ngọc Lăng thật sự đã mất nước sao?”
Người chưa từng trải qua chiến tranh, vĩnh viễn sẽ không hiểu được chiến tranh tàn khốc như thế nào.
Mặc Tử cắn răng, mắt đỏ lên. Nàng là quân nhân trong niên đại hòa bình, nhưng nhiều lần tham gia vào nhiệm vụ cứu viện tàu ngầm gặp nạn, tận mắt chứng kiến đồng đội chết đi mà bất lực. Đã nghĩ tâm chí bản thân đủ kiên cường, nhưng khi nàng nhìn thấy những người này, sự chấn động đã nhấn chìm tất cả, không thể nghĩ gì, không biết nói gì.
Bởi vì bản thân là người Ngọc Lăng, khi nước mất nhà tan lại ở Lạc Châu cho nên không cảm nhận được đau khổ, rốt cục khoảnh khắc này đột nhiên xuất hiện sao?
Nàng không biết.
Nàng chỉ biết là nàng thật sự đau lòng, giống như một phần thân thể bị xé rách.
“Thuyền lớn, có thuyền lớn.” Giọng nói của mấy đứa nhỏ, giống như chưa thể hoàn toàn chấp nhận được sự thật, chưa buông tha hi vọng cho tương lai.
“Ba vị tiểu thư, mua hoa đi.” Một giọng nói vang lên cắt đứt suy nghĩ của Mặc Tử.
“Tiểu thư, mua Bạch Trà của ta đi.” Giọng nói thứ hai cũng lập tức vang lên.
Mua Hoa Đào của ta… Mua Xuân Hạnh của ta… Thật nhiều âm thanh vang vọng.
Âm thanh biến thành mười mấy khuôn mặt trẻ nhỏ, bọn họ chạy theo thuyền, bàn tay nhỏ bé giơ cao, giống như càng giơ cao thì các nàng càng có thể thấy rõ.
“Đại tỷ tỷ, đây là Bách Nhật Hồng lúc qua sông ta vừa mới hái xuống, còn có thể tươi rất lâu, mua đi. Năm văn tiền là được. Đệ đệ ta bị bệnh, muốn ăn bánh bao thịt…” Trong đám trẻ có một tiểu cô nương thấp nhất, đại khái khoảng bảy tám tuổi, vẻ mặt bụi bặm loang lổ, cánh tay gầy yếu như cành đào đứa nhỏ bên cạnh cầm.
Nàng chạy rất nhanh, nhưng bởi vì quá nhỏ gầy, lại mặc quần áo người lớn, vướng chân vướng tay, rất nhanh bị những đứa nhỏ lớn hơn kéo lại phía sau, chỉ biết cất một tiếng khóc, sau đó biến mất khỏi tầm mắt của Mặc Tử.
Để sinh tồn, mạnh hiếp yếu. Nói ra thì đơn giản, nhưng khi đối mặt với những đứa nhỏ đau khổ cầu xin các nàng mua hoa, nàng không thể đem quy tắc này ra, bởi vì thật sự quá tàn nhẫn.
“Thật đáng thương.” Thuyền phu A Đại đã đi tới, lắc đầu thở dài, “Hơn nửa là từ Bách Hoa châu ở Ngọc Lăng trốn sang đây, người dân nơi đó phần lớn là Hoa nông. Mùa này vốn sẽ có hơn trăm thuyền hoa chuyển đến các bến tàu của Bách Hoa châu, sau đó chuyển đến cả nước. Nghe nói người của Bách Hoa châu coi hoa như mạng, toàn bộ dựa vào trồng hoa mà sống. Hoa trong tay những người này có lẽ là gia sản duy nhất của bọn họ.”
Thuyền chở hoa nay lại chở người trồng hoa đến, khó trách hai bờ sông thống khổ như vậy, lại tỏa ra mùi hoa nồng đậm.
Đáng tiếc, người trồng hoa không có lực bảo vệ hoa, người xem hoa cũng vô tâm ngắm hoa.
Mua hoa đi… Cầu xin các người… mua hoa chúng ta mới có tiền… Rất đói bụng… Thật sự rất đói bụng… những bông hoa lung lay sắp đổ, là cơ hội cuối cùng của bọn họ.
“Dừng thuyền.” Mặc Tử nghe thấy có người nói.
Không phải Bạch Hà. Nàng đã khóc ướt một cái khăn tay, hai mắt đẫm lệ mông lung, căn bản không nói nên lời.
Cũng không phải Tiểu Y. Nàng không phải người thích mở miệng ra lệnh, thích dùng hành động hơn.
Người kêu dừng thuyền, chính là Mặc Tử. Đến khi lý trí trở lại, nàng còn chưa kịp cười khổ, đã nghe thấy có người lên tiếng ——
“Không thể dừng thuyền ”
Mặc Tử ngẩng đầu nhìn, thấy Tiêu Nhị Lang đang nhíu mày, ngồi trên khoang thuyền tầng hai nhìn xuống hai bờ sông.
“Ngừng thuyền, ngươi định làm cái gì?” Đem ánh mắt thu hồi lại, Tiêu Duy lạnh lùng nhìn Mặc Tử.
Mặc Tử đương nhiên biết, ngừng thuyền là chuyện vớ vẩn. Nhiều dân chạy nạn như vậy, với tám lượng bạc tài sản của nàng, quả thực là nói mơ giữa ban ngày. Nhưng lại một lần nữa nàng nghe thấy giọng nói của chính mình.
“Ngừng thuyền, ta có mua bánh bao cho đệ đệ của tiểu cô nương kia.” Đúng vậy, nàng đã dùng bánh bao cứu người một lần.
Tiêu Duy liếc mắt nhìn lại, không thấy tiểu cô nương nào, nhưng hắn cũng không ngốc, có thể hiểu được ý tứ của Mặc Tử, “Ngươi giúp một tiểu cô nương, còn đám tiểu hài tử này thì sao? Ngươi có thể giúp tất cả? Cho dù có thể giúp bọn chúng một lúc, có giúp được một tháng, một năm, một đời?”
Thạch Lỗi cũng tiến đến đến, nhíu lại hàng lông mày rậm rạp, “Đúng là nữ nhân chỉ biết mền lòng, tóc dài đầu óc ngắn.”
Giúp được một người là một người. Nàng lấy tất cả bạc trên người ra, tốt xấu gì cũng có thể mua hai sọt bánh bao. Đệ đệ bệnh nặng kia được ăn no, có lẽ sẽ có sức chống cự, có lẽ có thể sống sót. Còn có những đứa nhỏ bán hoa này, ăn no một chút, có thể chịu đựng thêm vài ngày, cơ hội được cứu trợ cũng tăng lên. Nhưng nếu như cái gì cũng không làm, dưới điều kiện gian nan như thế, chịu khổ trước tiên là những đứa nhỏ này.
Mặc Tử há miệng thở dốc, trong lòng gào thét những lời này, nhưng cuối cùng nàng vẫn im lặng. Trên thuyền Vĩnh Phúc nàng có thể đuổi Tiêu Nhị Lang xuống, nhưng trên chiến thuyền này nàng chỉ là một nha hoàn bậc hai. Cho dù thuyền có thể ngừng, có thể mua mười, hai mươi sọt bánh bao, cũng chỉ làm cho dân chúng Ngọc Lăng tranh cướp mù quáng, một khi gây ra bạo động, hậu quả thật không thể chịu nổi.
“Tiêu Tướng quân nói phải, là Mặc Tử suy nghĩ đơn giản.” Con ngươi như hồ nước thu buông xuống, một tay Mặc Tử kéo Bạch Hà, một tay kéo Tiểu Y, đi về phía khoang thuyền, “Dân chạy nạn nhân số đông đảo, cho dù đi thuyền nhưng cũng không thể đảm bảo không gặp phải trở ngại gì. Để tránh cho phu nhân và các cô nương sợ hãi, còn xin tăng tốc thuyền, sớm vào trong trấn mới tốt.” Nhắm mắt làm ngơ.
“Nha đầu kia sao lại thế này? Chốc lát không động não muốn ngừng thuyền, chốc lát lại nói phải chạy nhanh.” Thạch Lỗi đưa tay sờ lên bộ râu rậm rạp, lại nhìn những người dân chạy nạn trên bờ, “Cũng không biết hiện tại Ngọc Lăng rơi vào tình thế như thế nào. Chúng ta rời khỏi kinh thành hơn hai tháng, vì bắt người kia, không thể liên lạc với Binh bộ…”
Thạch Lỗi huyên thuyên oán giận đệ nhất tham quan một hồi, lại phát hiện Tiêu Duy không hề có phản ứng gì, lúc này mới dùng lực đập vào vai hắn, “Bạch Vũ lão đệ, nghĩ cái gì mà xuất thần như vậy?”
“Nha đầu kia gọi ta là Tiêu Tướng quân.” Cảm giác rất kỳ quái.
“Hả?” Thạch Lỗi không chút để ý, “Có lẽ cảm thấy gọi tướng quân uy phong hơn. Công tử, công tử, đến ta nghe cũng thấy chán ghét.”
“Xem ra sứ đoàn hòa bình Hoàng Thượng phái sang Ngọc Lăng không có tác dụng gì. Đại Cầu luôn mang dã tâm lớn, miệng thịt nuốt vào rồi sẽ không nhả ra.” Tiêu Duy theo số lượng dân chạy nạn số và thời gian suy tính, “Ngọc Lăng chỉ sợ đã mất nước.”
“Thế Đại Cầu có thể đánh lại đây hay không?” Lòng muông dạ thú, rất có thể sẽ thừa thắng xông lên đánh đến Đại Chu.
“Cái này còn phải xem chiến lực hiện nay của Đại Cầu như thế nào. Nếu tấn công Ngọc Lăng hao phí quá mức, nhất định sẽ ngừng công kích, nghỉ ngơi lấy lại sức. Hơn nữa, phải thu phục dân chúng Ngọc Lăng thuần phục Đại Cầu, đó không phải chuyện một sớm một chiều.” Tiêu Duy đoán chừng Đại Cầu sẽ không lập tức xâm chiếm Đại Chu.
“Ngọc Lăng nước nhỏ nhưng thổ địa lại giàu có đông đúc, dân chúng phần đông là thương gia, mà người người đều là phú khả địch quốc (vô cùng giàu có), nếu như trở thành dân chúng dưới sự thống trị của Đại Cầu, thật sự là đáng giận.” Đại Cầu giống như nuốt được vô số hoàng kim châu báu, Thạch Lỗi cảm thấy bất bình, “Sớm biết như thế, Đại Chu ta nên phát binh trước mới đúng. Trăm năm trước, Ngọc Lăng vốn là quốc thổ của Đại Chu ta.”
“Bốn nước bình an thật lâu, ai có thể dự đoán trước được.” Tiêu Duy cũng chỉ có thể nói mà thôi. Thật ra, nên nghĩ đến. Ba năm trước, sứ giả của Nam Đức, Đại Cầu và Ngọc Lăng tề tụ ở Đại Chu, thái tử Đại Cầu tự mình dẫn người đến. Thái Tử Đại Cầu dù mới mười chín tuổi, nhưng lại trầm ổn nhìn xa trông rộng, đặc biệt có một đôi con ngươi có thể đoạt hồn phách người nhìn.
“Lộc trấn cũng điều động binh lính bố phòng rồi.” Thạch Lỗi nhìn thấy tàu chiến xếp thành hàng trên sông, cung nỏ căng sẵn, mà trên bờ cũng tạm thời bố trí trạm kiểm soát, mấy trăm binh lính đeo đao phân chia đứng ở hai bên, không cho dân chạy nạn vào trong thành trấn.
“Chặn ở bên ngoài cũng không phải cách giải quyết.” Mặc dù Tiêu Duy không đồng ý Mặc Tử ngừng thuyền, nhưng cũng không phải người lãnh huyết.
“Thả cho vào càng không phải cách giải quyết. Nhiều người đồng thời tràn vào, cũng không phải con dân Đại Chu ta, ai cho bọn họ cơm ăn? Nếu như bị đói đến phát điên, đốt nhà cướp của, có chuyện gì không dám làm? Lộc trấn không phải thành chiến, một hai ngàn binh lực căn bản không đủ áp chế vạn dân.” Thạch Lỗi cảm thấy phiền phức, “Thủy trại* Hoa châu làm ăn kiểu gì, để bọn họ vào được tận đây.”
*Thủy trại: khu vực bố trí binh lính trên sông nước, giống như doanh trại trên đất liền.
Hoa châu thuộc Đại Chu cùng Ngọc Lăng cách nhau gần mười dặm, hai nước cùng chung một ngọn núi và dòng sông, dưới hẻm núi của biên giới có bố trí Thủy trại và doanh trại, quanh năm có ít nhất có hơn một vạn thuỷ binh đóng quân, trên năm trăm chiến thuyền. Từ sau khi Đại Cầu và Ngọc Lăng khai chiến, Đại Chu đã điều hơn năm vạn thủy quân và những chiến thuyền mạnh nhất đến nơi này phòng thủ kiên cố.
“Đại khái cũng nghĩ giống như ngươi.” Tiêu Duy không cảm thấy có gì kinh ngạc.
“Nghĩ cái gì giống ta?” Hắn nói nhiều như vậy, căn bản không biết Tiêu Duy chỉ câu nào.
“Ngọc Lăng vốn là quốc thổ Đại Chu ta, như vậy tổ tiên của dân chạy nạn này cũng là con dân Đại Chu ta. Không để bọn họ tiến vào, chẳng lẽ muốn bọn họ ở lại nước để Đại Cầu giẫm đạp hay sao?” Thả thì nhất định phải thả, chỉ là phải giải quyết áo cơm của những người này như thế nào là vấn đề vô cùng khó khăn. Dù sao Ngọc Lăng đã tự thành lập quốc gia nhiều năm, rất nhiều người Đại Chu sẽ không còn coi bọn hắn là dân chúng Đại Chu nữa.
Lúc này, thuyền phu A Đại đột nhiên hô lớn, “Hai vị, có quan binh muốn lên kiểm tra thuyền.”
Tiêu Duy đưa mắt nhìn, phía trước bọn họ có một một chiếc thuyền tuần tra nhỏ, trên thuyền có hơn hai mươi thuỷ binh tay cầm trường thương, lưng đeo cung tên, đang hùng dũng hiên ngang ngửa đầu liếc nhìn bọn họ.
“Để cho bọn họ đi lên.” Tiêu Duy, Thạch Lỗi không được bại lộ thân phận, đương nhiên không thể tỏ vẻ, đành phải bắc cầu, nghênh tiểu binh lên thuyền.
/139
|