Chuyện Tình Chú Cháu Hàng Xóm (Sắc)

Chương 6.1

/315


Chương 6.1

Hai người đứng bên ngoài gõ cửa, Trần Thiện Gia thiếu kiên nhẫn nói “Không phải người này đang làm chuyện xấu chứ? Đứng lâu như vậy vẫn chưa mở cửa.”

Nghe thấy tiếng gõ cửa, Trình Du kéo khóa quần lên, chậm rãi bước đến nhìn qua mắt mèo trên cửa, sau đó ngẩn người.

Dưới đũng quần, côn thịt lớn vừa được tuốt một lượt lại căng trướng.

Cửa mở ra, Trần Thiện Gia bị người người trong nhà dọa sợ tái mặt, đẩy cửa bước vào nói “Anh làm gì vậy? Tôi là chủ hộ ở đây, đến kiểm tra xem anh có phá hoại gì không. Kia là cái gì, bày nhiều dụng cụ dọa người như vậy, đừng nói anh là thợ rèn nhé?”

Trình Du dựa người lên cửa, rút một điếu thuốc ra hút, nheo mắt không nói câu nào. Ánh mắt dửng dưng vốn dĩ không để cậu ta vào mắt.

Trần Thiện Gia cảm thấy người này là một tên lưu manh chính hiệu, cao ngạo chỉ vào mũi hắn dặn dò vài câu “Đối diện là chú Lâm tôi, hai nhà chúng tôi có quan hệ rất tốt, tôi sẽ nhờ bọn họ trông chừng anh, anh đừng có mà phá hoại đồ đạc với vách tường.”

Cảnh Du liếc nhìn cậu ta, ánh mắt chìm xuống.

Sau đó tầm mắt chuyển lên người nhóc con đang đứng trước cửa không có ý định bước vào kia. Hắn thở ra một hơi thuốc, giọng nói trầm thấp khàn khàn “Nhớ trông chừng tôi cho thật kỹ.”

Thiếu nữ không quen xen vào chuyện của người khác cứ đứng đực ngoài cửa, ánh mắt không có nhìn loạn, đợi đến khi Trình Du nhìn về bên này, trong lòng bỗng thấy an toàn cùng ấm áp. Một lát sau đột nhiên liếc thấy gì đó, Lâm Yêu Yêu bất giác giơ tay chỉ trỏ, mờ mịt “Chú, chú giấu cái gì vậy?”

Giữa hai chân hắn căng phồng, là giấu đồ?

Trình Du hít một hơi thật sâu, thiếu chút nữa đã bị ho sặc, ngón tay cái day mạnh lên huyệt thái dương, cố nén không bộc phát ra ngoài. Hắn đột nhiên nhớ tới ngày đó thiếu nữ đang ngủ say co giật dữ dội, trong giấc mơ bật khóc rưng rưng, đau đớn cùng mơ màng rên ɾỉ “A... ưm... hu hụ.. hức...”

Khóc đến lòng hắn cũng mềm nhũn.

Lúc ấy hắn đã liếm khiến cô phun ra ngoài hai lần, có vẻ nhóc con này hơi mẫn cảm.

Trình Du mở cửa tủ lạnh lấy ra một quả đào căng mọng, đưa cho Lâm Yêu Yêu “Đã rửa, ăn đi.”

Thiếu nữ nhận lấy, lúng túng cầm trên tay.

“Ăn đi.” Trình Du nói.

Lâm Yêu Yêu mím môi, cuối cùng vẫn cắn một miếng nhỏ, tiếp đó ánh mắt sáng ngời, đào này ngọt ghê. Cô không khỏi cắn thêm một ngụm lớn.

“Cảm ơn chú.” Cô gật đầu nói.

Trình Du đột nhiên đưa tay sờ mái tóc mềm mượt của cô, có vài sợi tóc không ngoan quấn lấy ngón tay hắn. Trình Du ngừng một lát, nói “Ừm.”

Trần Thiện Gia vẫn có ý muốn bắt bẻ tiếp.

“Cậu còn chuyện gì nữa không? Nếu có thì gọi người nhà đến đây. Một kẻ chỉ biết viết chữ với đọc sách như cậu lúc đánh đấm cãi nhau, có đánh nổi không?”




/315

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status