Chuyện Tình Giữa Cô Nàng Đa Nhân Cách Và Chàng Trai Ấm Áp
Chương 5 - Hoàng Phong! Anh Thật Đáng Ghét!
/5
|
Chiều hôm ấy, Thùy Lâm mang theo tâm trạng bực bội lê bước chân về nhà. ''Khổ ơi là khổ, sáng nay ai bảo ngu người đi cùng Ngọc làm chi, bây giờ nó phải đi học thêm bỏ lại một mình đây này, đi bộ sướng chưa. Đã thế còn cái thằng học sinh mới nữa, tự dưng ở đâu lù lù xuất hiện, học đúng lớp mình mới ghê chứ, cái thằng đấy còn dám to gan tách chỗ mình với Ngọc, cái này là không thể tha thứ mà...trời ơi trời, tôi mỏi chân quá đi - Thùy Lâm vừa đi vừa than thở, cô vừa tức giận đá đá mấy cái là khô bên đường. Đúng lúc ấy, một anh chàng từ đâu xuất hiện ngay bên cạnh Lâm làm cô hết hồn:
-hey, chào Lâm, về chung đi
Thùy Lâm giật mình ngước đầu lên, hóa ra là anh bạn trời đánh đây mà, cô chán ghét đáp lời:
-thôi khỏi, mình không dám làm phiền bạn, với cả nhà mình với nhà bạn đâu có cùng chỗ đâu
Hoàng Phong nhún vai:
-ok, tùy cậu - nói rồi cậu lướt ván trượt đi trước
Thùy Lâm ở đằng sau cười khẩy:
-còn bày đặt thân thiết với mình? mơ đi cưng, bạn thân của chị chỉ có lũ nhoi nhoi kia thôi, em không có cửa đâu nhá.
-------------------
Tối hôm ấy, như thường lệ, sau khi hoàn thành hết đống bài tập, Thùy Lâm lại đăng nhập Facebook, tìm kiếm cái nick Hoàng Phong quen thuộc. Đã 11h rồi mà tên ấy vẫn còn thức, như một thói quen, Lâm inbox hắn:
-gút nai bấy bề, sao cưng còn chưa ngủ,lại tính đợi chị nữa hả?
-gút gút cái đầu mày, con điên. Sao tự dưng hôm nay ăn nói sến sẩm thế hả?
- -_- thì tao cũng là con gái mờ, mày phải cho tao nhẹ nhàng nữ tính xíu chứ. Không lẽ mày muốn tao cứ men lì mãi à. À mà chuyện trường lớp của mày thế nào rồi?
-Úi xời, trường lớp gì. Cái bọn con gái ở trường đấy chả khác gì lũ hám zai ở trường cũ cả. Chúng nó thấy tao cứ như hổ đói 10 năm chưa đc ăn ý. Sợ vaĩ linh hồn ra, nhưng căn bản là tại bạn mày đẹp trai quá, hehe *icon cười kinh dị*
-thôi đi ông, cho tôi xin, lại đến giờ tự sướng đấy. Hôm nay lớp tao cũng vừa có một thằng cha mắc dịch chuyển đến. Mẹ kiếp, thằng ý được cái mặt tiền cũng gọi là ưa nhìn mà cứ tưởng mình là bố thiên hạ, mẹ thiên nhiên, lại còn cả gan chia cắt tao với em yêu tao nữa chứ. Đấy mày xem có tức không, thế mà cái bọn con gái lớp tao cứ phải gọi là mê nó như điếu đổ
-ơ thế à thằng cha đó ngồi kế mày luôn hả? Mà nó tên gì zợ??
-tên giống mi đấy, lúc đầu nghe ta còn tưởng mi thật, nhưng ta đã sáng suốt nghĩ lại. Hehe thấy ta thông minh hơm
Lúc ấy, Thùy Lâm không hề biết rằng, ở bên kia cuộc trò chuyện, Hoàng Phong đang cười nắc nẻ bở sự ngờ nghệch của cô. Chắc đọc đến đây mọi người vẫn chưa hiểu chuyện gi xảy ra đúng không? để Trang kể cho nhé. Chuyện là, trong một lần vô tình Thùy Lâm đã up ảnh cô và cả lũ trốn trại kia lên Facebook, cô đã định set chế độ chỉ mình tôi nhưng lại ấn nhầm sang chế độ công khai, nên Hoàng Phong đã thấy tâm ảnh đó. Vì trong nhóm chỉ có 3 đứa con gái, mà H Phong lại đã quen biết Ngọc nên dễ dàng đoán được Thùy Lâm. Khi chuyển trường Phong không hề biết là mình sẽ chung trường với Lâm, khi đụng phải nhau, vì cả 2 đứa nó đểu bịt khẩu trang kín mít nên H Phong ko nhận ra, chỉ đến khi cả ba vào phòng giám thị thì Phong mới ngớ người và nhận ra 2 cô bạn onine của mình. Anh định bụng sẽ giấu thân phận thật của mình để trêu đùa 2 cô bạn một chút.
Quay trở về với Thùy Lâm, sau khi chat với cậu bạn thân xong đã quay ra ngủ một mạch đến sáng. Kì lạ là sáng hôm sau, không cần phải để B Ngọc gọi dậy như mọi khi nữa mà cô đã tự động dậy, làm VSCN xong, nhét tạm cái bánh mì với hộp sữa, nhắn tin dặn Ngọc không phải sang đón mình, Thùy Lâm tự đi bộ đến trường.
Đường từ nhà đến trường của Thùy Lâm tuy có hơi xa nhưng hôm nay cô bé cảm thấy lòng nặng trĩu nỗi buồn, chỉ muốn ở một mình. Trên đường, Thùy Lâm suy ngĩ miên man, cô nghĩ về gia đình, về bạn bè và về tương lai. Năm nay cô đã 17 tuổi rồi, bạn bè cùng trang lứa đều đã được bố mẹ định hướng sãn cho tương lai của chúng nó. Nhưng cô thì có thể trông chờ gì từ gia đình của mình chứ, từ nhỏ tới lớn cô đều tự mình phấn đấu. Cô thương mẹ, cô muốn mẹ được nở mày nở mặt vì cô, muốn mẹ luôn được ngẩng cao đầu trước những con người bất nhân ấy. Cô luôn tự nhắc lòng mình rằng phải phấn đấu, không vì bản thân mà là vì mẹ, vì ánh mắt của mọi người khi nhìn vào 2 mẹ con cô. Cô đã làm được điều đó một lần khi đoạt giải ba toàn huyện môn văn, khi ấy, nhìn vào ánh mắt hạnh phúc của mẹ, Lâm biết mình đã làm được. Nhưng giờ đây, Thùy Lâm đang hoàn toàn tuyệt vọng, bởi môn toán của cô đang ngày càng đi xuống, cô sợ mình sẽ không đạt đc điểm cao trong kì thi tới...
Haizz! Gác vội mớ suy nghĩ ngổn ngang, Lâm rảo bước nhanh đến trường...
-hey, chào Lâm, về chung đi
Thùy Lâm giật mình ngước đầu lên, hóa ra là anh bạn trời đánh đây mà, cô chán ghét đáp lời:
-thôi khỏi, mình không dám làm phiền bạn, với cả nhà mình với nhà bạn đâu có cùng chỗ đâu
Hoàng Phong nhún vai:
-ok, tùy cậu - nói rồi cậu lướt ván trượt đi trước
Thùy Lâm ở đằng sau cười khẩy:
-còn bày đặt thân thiết với mình? mơ đi cưng, bạn thân của chị chỉ có lũ nhoi nhoi kia thôi, em không có cửa đâu nhá.
-------------------
Tối hôm ấy, như thường lệ, sau khi hoàn thành hết đống bài tập, Thùy Lâm lại đăng nhập Facebook, tìm kiếm cái nick Hoàng Phong quen thuộc. Đã 11h rồi mà tên ấy vẫn còn thức, như một thói quen, Lâm inbox hắn:
-gút nai bấy bề, sao cưng còn chưa ngủ,lại tính đợi chị nữa hả?
-gút gút cái đầu mày, con điên. Sao tự dưng hôm nay ăn nói sến sẩm thế hả?
- -_- thì tao cũng là con gái mờ, mày phải cho tao nhẹ nhàng nữ tính xíu chứ. Không lẽ mày muốn tao cứ men lì mãi à. À mà chuyện trường lớp của mày thế nào rồi?
-Úi xời, trường lớp gì. Cái bọn con gái ở trường đấy chả khác gì lũ hám zai ở trường cũ cả. Chúng nó thấy tao cứ như hổ đói 10 năm chưa đc ăn ý. Sợ vaĩ linh hồn ra, nhưng căn bản là tại bạn mày đẹp trai quá, hehe *icon cười kinh dị*
-thôi đi ông, cho tôi xin, lại đến giờ tự sướng đấy. Hôm nay lớp tao cũng vừa có một thằng cha mắc dịch chuyển đến. Mẹ kiếp, thằng ý được cái mặt tiền cũng gọi là ưa nhìn mà cứ tưởng mình là bố thiên hạ, mẹ thiên nhiên, lại còn cả gan chia cắt tao với em yêu tao nữa chứ. Đấy mày xem có tức không, thế mà cái bọn con gái lớp tao cứ phải gọi là mê nó như điếu đổ
-ơ thế à thằng cha đó ngồi kế mày luôn hả? Mà nó tên gì zợ??
-tên giống mi đấy, lúc đầu nghe ta còn tưởng mi thật, nhưng ta đã sáng suốt nghĩ lại. Hehe thấy ta thông minh hơm
Lúc ấy, Thùy Lâm không hề biết rằng, ở bên kia cuộc trò chuyện, Hoàng Phong đang cười nắc nẻ bở sự ngờ nghệch của cô. Chắc đọc đến đây mọi người vẫn chưa hiểu chuyện gi xảy ra đúng không? để Trang kể cho nhé. Chuyện là, trong một lần vô tình Thùy Lâm đã up ảnh cô và cả lũ trốn trại kia lên Facebook, cô đã định set chế độ chỉ mình tôi nhưng lại ấn nhầm sang chế độ công khai, nên Hoàng Phong đã thấy tâm ảnh đó. Vì trong nhóm chỉ có 3 đứa con gái, mà H Phong lại đã quen biết Ngọc nên dễ dàng đoán được Thùy Lâm. Khi chuyển trường Phong không hề biết là mình sẽ chung trường với Lâm, khi đụng phải nhau, vì cả 2 đứa nó đểu bịt khẩu trang kín mít nên H Phong ko nhận ra, chỉ đến khi cả ba vào phòng giám thị thì Phong mới ngớ người và nhận ra 2 cô bạn onine của mình. Anh định bụng sẽ giấu thân phận thật của mình để trêu đùa 2 cô bạn một chút.
Quay trở về với Thùy Lâm, sau khi chat với cậu bạn thân xong đã quay ra ngủ một mạch đến sáng. Kì lạ là sáng hôm sau, không cần phải để B Ngọc gọi dậy như mọi khi nữa mà cô đã tự động dậy, làm VSCN xong, nhét tạm cái bánh mì với hộp sữa, nhắn tin dặn Ngọc không phải sang đón mình, Thùy Lâm tự đi bộ đến trường.
Đường từ nhà đến trường của Thùy Lâm tuy có hơi xa nhưng hôm nay cô bé cảm thấy lòng nặng trĩu nỗi buồn, chỉ muốn ở một mình. Trên đường, Thùy Lâm suy ngĩ miên man, cô nghĩ về gia đình, về bạn bè và về tương lai. Năm nay cô đã 17 tuổi rồi, bạn bè cùng trang lứa đều đã được bố mẹ định hướng sãn cho tương lai của chúng nó. Nhưng cô thì có thể trông chờ gì từ gia đình của mình chứ, từ nhỏ tới lớn cô đều tự mình phấn đấu. Cô thương mẹ, cô muốn mẹ được nở mày nở mặt vì cô, muốn mẹ luôn được ngẩng cao đầu trước những con người bất nhân ấy. Cô luôn tự nhắc lòng mình rằng phải phấn đấu, không vì bản thân mà là vì mẹ, vì ánh mắt của mọi người khi nhìn vào 2 mẹ con cô. Cô đã làm được điều đó một lần khi đoạt giải ba toàn huyện môn văn, khi ấy, nhìn vào ánh mắt hạnh phúc của mẹ, Lâm biết mình đã làm được. Nhưng giờ đây, Thùy Lâm đang hoàn toàn tuyệt vọng, bởi môn toán của cô đang ngày càng đi xuống, cô sợ mình sẽ không đạt đc điểm cao trong kì thi tới...
Haizz! Gác vội mớ suy nghĩ ngổn ngang, Lâm rảo bước nhanh đến trường...
/5
|