Sáng hôm sau, như thường lệ, Bích Ngọc lại phải gọi điện thoại để gọi Thùy Lâm dậy. Cúp máy sau một hồi càm ràm, Ngọc bực mình than thở:-hôm nào cũng như hôm nào hết à, không bao giờ chịu dậy trước 6 rưỡi. Riết rồi mình thành cái đồng hồ báo thức của nó luôn quá.
Mười phút sau, thùy Lâm đã ăn mặc chỉnh chu đứng trước nhà đợi Bích Ngọc, vừa xem đồng hồ trên tay cô vừa cảm thấy khó hiểu:
-Lạ thật, mọi hôm con này đi đúng giờ lắm mà, sao tự dưng hôm nay đi trễ vậy ta, haizz mỏi chân quá đi
Tích...tắc... tích...tắc, thời gian trôi qua thật chậm. May sao, ngay lúc ấy, Ngọc phi trâu...à quên, phi xe đến. Nhìn thấy con bạn thân vẫn thản nhiên như chưa có chuyện gì xảy ra còn mình thì phải dài cổ đợi, Thùy Lâm lườm Bích Ngọc cái rồi gằn giọng:
-ê con kia, từ nãy đến giờ mày bò ở đường à, hay mày vừa đi vừa đếm xem trên đường có bao nhiêu cái cây, sao tới trễ vậy. Mày có biết tao đợi mày mà cổ tao sắp dài như hươu cao cổ không hả??
-thế à, thế bây giờ mày đã hiểu cảm giác của tao khi phải đợi mày mỗi sáng chưa - Ngọc nhìn Lâm bằng ánh mắt hình viên đạn rồi thản nhiên nói
Thùy Lâm chột dạ, cười chữa thẹn:
-ahhihi, thôi tao biết rồi mà, bọn mình đi học đi không muộn bây giờ.
Bích Ngọc hừ lạnh:
-Thôi khỏi lấy xe, lên đây tao chở
-thật không vậy, sao hôm nay mày tốt với tao thế - Lâm nhìn Ngọc bằng ánh mắt nghi ngờ
-Thế mày không đi thì thôi, tao đi trước ha - nói rồi Ngọc định đạp xe đi thì Thùy Lâm ngăn lại:
-ấy, sao mày vội vàng thế, tao đi mà
-Biết điều từ trước có phải tốt hơn không - Ngọc nói
-thôi, đi nhanh đi
Trên đoạn đường đỏ rực màu hoa phượng có bóng hình hai cô gái đang đạp xe, họ cười và vui đùa với nhau thật vui vẻ...Nhưng mà, ôi không:
-ê Ngọc ơi, cẩn thận- Thùy Lâm hét lên
AAAAAAAAAAAAAAA -Tiếng hét vô cùng ''êm tai'' của hai gái nhà ta. Chắc mọi người tò mò không biết chuyện gì xảy ra đúng không? chuyện nó là như thế này: Đang đi trên đường, Thùy Lâm cứ cù léc Bích Ngọc hoài, ức chế quá, Ngọc quay lại định bụng tẩn chờ Lâm một trận thì chiếc xe không người lái đã ''nhẹ nhàng'' đụng phải một anh chàng đi ván trượt...tiếp tục tình hình:
Hai gái nhà ta lồm cồm bò dậy, phủi phủi quần áo, rồi ngu ngơ nhìn nhau:
-ê, mày ơi sao tụi mình ngã xe vậy ta - Thùy Lâm với vẻ mặt không thể ngu hơn được nữa cất giọng hỏi
-con ngu, tụi mình vừa mới đâm xe mà - Bích Ngọc thở dài giải thích
-đâm xe ? Hả, cái gì, đâm xe. Tui...tụi mình đâm xe á? rồi sao, có xảy ra án mạng không. mình có bị bắt vô tù không? Huhu, Ngọc ơi tao chưa muốn ngồi tù bóc lịch đâu nhá, huhu làm sao đây?
Anh chàng ''nạn nhân'' từ nãy tới giờ ngồi một chỗ im lặng quan sát, giờ mới lên tiếng:
-ê cô kia, tôi mới là người bị hại ở đây mà tôi còn chưa nói gì thì cô khóc cái gì chứ. Nín đi không người đi đường lại tưởng tôi làm gì hai cô
Thùy Lâm ấm ức:
-ê cái đồ mặt dầy nhà anh nhá, chính anh là người đâm vào bọn tôi trước mà, còn đứng đây mà lẻo mép (thật ra nó biết thừa là bọn nó đâm vào người ta trước rồi,nhưng mà cố tình đổi trắng thay đen, nhỡ mình nhận mình sai xong người ta bắt đền thì sao, lấy đâu ra tiền mà trả, phớ hôn)
-này cô, sao cô vô lí quá vậy, chính bọn cô đâm xe vào tôi trước nhá - anh chàng kia bất bình lên tiếng
-là anh thì có
-là cô
-là anh
-là cô
-thôi được rồi, hai người định đứng đây cãi nhau đến bao giờ, Lâm lên xe, mặc kệ thằng điên này- Ngọc hét
Nói rồi hai cô gái lại lên xe đi đến trường, anh chàng số nhọ kia cũng tiếp tục trượt ván đi đằng sau
-ê mày, có khi nào thằng cha kia nó định trả thù chị em mình không, sao tao thấy nó đi sau mình hoài vậy? - Thùy Lâm sợ sệt giựt áo Ngọc
-Không có chuyện đấy đâu. mà kể cả nó có muốn làm gì chị em ta đi nữa thì sợ gì, mình hai người cơ mà
-ừ. không sợ, không sợ - Thùy Lâm nói rồi quay mặt lại thè lưỡi trêu tức chàng trai kia
Anh chàng này cũng đang thắc mắc tại sao mình lại đi cùng đường với hai cô gái kia, thì bỗng nhiên cô gái ngồi sau quay mặt lại thè lưỡi thách thức mình, bất giác trên môi nở nụ cười, đã lâu rồi anh chưa gặp một cô gái dễ thương và thú vị như thế này
---
Đứng trước cổng trường, Thùy Lâm và Bích Ngọc nhìn nhau đầy bất lực:
-thôi chết rồi mày ơi, mình đi muộn cổng trường đóng mất rồi, làm sao đây- Thùy lâm than vãn
-còn sao nữa, trèo cổng chứ sao- Ngọc vẫn là người bình tĩnh nhất
Nhưng mà, ngay lúc ấy, cả hai cô gái nhà ta đang chĩa ánh mắt mang hình viên đạn vào chàng trai xấu số:
-Này anh kia, tại anh mà tụi tôi đi học muộn rồi nè, giờ tính sao đây? - Thùy Lâm giang hồ version
-hơ hơ, ai biểu xe của hai cô đâm vào tôi làm gì
Thùy Lâm và Bích ngọc cùng liếc, cùng hừ lạnh.
---
sau một hồi nỗ lực chinh phục bức tường sau trường thì ba bé nhà ta vẫn không qua nổi ''mắt xanh'' của bác bảo vệ, chúng nó nước mắt hai hàng trong lòng, chỉ muốn nói với bác bảo vệ rằng: ''chúng cháu đã làm gì có lỗi với bác hay sao?''. Và ngay lúc này đây, cả ba đang có mặt tại phòng giám thị, đối diện với ánh mắt sát thủ của cô giám thị, bà cô già sau một tràng dài giáo huấn tụi nó về tác hại của việc đi học muộn thì đứa nào đứa nấy hoa mắt chóng mặt, nhức đầu ù tai, anh chàng lạ mặt kia là người lên tiếng đầu tiên, như là vị cứu tinh vậy:
-thưa cô, em tên là Hoàng Phong, là học sinh mới chuyển trường, cô có thể cho em biết em học lớp nào được không ạ?(lễ phép a)
-hử, học sinh mới?, được rồi em đợi cô một lát - cô giám thị quay lưng gọi điện thoại cho ai đó
Trong lúc ấy, Thùy Lâm nghĩ thầm: Hoàng Phong ư? Chẳng có lẽ...Ây...sì, không có chuyện đó đâu, thằng đấy sao có thể ở đây được chứ, mày nghĩ cái quái gì vậy Lâm
Đúng lúc ấy thì tiếng cô giám thị vang lên cắt đứt suy nghxi của nó:
-em học sinh mới Hoàng Phong, em học lớp 11a2, à học chung với Lâm và Ngọc nè, hai đứa dẫn bạn về lớp đi. Và nhớ, lần sau không được đi muộn nữa nghe chưa
-tụi...em...biết...rồi..ạ
----
sau khi hai gái đã yên vị tại bàn của mình thì lũ con gái cứ nháo nhào nhìn ra ngoài cửa, thỉnh thoảng lại có đứa ôm tim rồi cười sung sướng nữa chứ,. Ôi thật là cạn lời với cái lũ mê trai này mà
-rầm...rầm - cô Hương gõ thước xuống bàn lấy lại trật tự lớp, sau đó cô thông báo:;
-lớp chúng ta sẽ có một bạn mới, em vào đây đi
Anh chàng kia thong thả bước vào, nở một nụ cười tỏa nắng làm cho con gái lớp này đổ rần rần( mình là mình thích con trai có nụ cười đẹp lắm nha):
-chào các bạn, mình tên là Hoàng Phong, là học sinh mới, rất vui được làm quen với các bạn, giờ mình có thể tìm chỗ ngồi được chứ?
Tất cả lũ con gái đều hướng ánh mắt mong chờ vào người Phong( trừ hai tụi nó ra), bất chợt ánh mắt Phong dừng lại trên bàn Của Thùy Lâm và Bích Ngọc:
-thưa cô, em muốn ngồi cạnh bạn Lâm ạ- Phong chỉ tay
-Nhưng mà chỗ đó có Ngọc ngồi rồi- Cô Hương khó xử
-dạ thưa cô, hai bạn gái ngồi với nhau hay nói chuyện riêng lắm cô ơi - Phong lém lỉnh
-vậy thì Ngọc chuyển xuống bàn dưới nhé, Pong sẽ ngồi cạnh Thùy Lâm, thôi được rồi, cả lớp bắt đầu bài học thôi
Hoàng Phong quay sang nháy mắt tinh nghịch với cả hai cô nàng, Thùy Lâm và Bích nGọc tức đến sôi máu mà không làm gì được. không biết người khác thế nào nhưng mà ấn tượng đầu của hai cô về chàng trai này đã không có tốt rồi nha. Mọi chuyện sau này sẽ diễn ra thế nào, mọi người hãy cùng chờ xem nhé!
Mười phút sau, thùy Lâm đã ăn mặc chỉnh chu đứng trước nhà đợi Bích Ngọc, vừa xem đồng hồ trên tay cô vừa cảm thấy khó hiểu:
-Lạ thật, mọi hôm con này đi đúng giờ lắm mà, sao tự dưng hôm nay đi trễ vậy ta, haizz mỏi chân quá đi
Tích...tắc... tích...tắc, thời gian trôi qua thật chậm. May sao, ngay lúc ấy, Ngọc phi trâu...à quên, phi xe đến. Nhìn thấy con bạn thân vẫn thản nhiên như chưa có chuyện gì xảy ra còn mình thì phải dài cổ đợi, Thùy Lâm lườm Bích Ngọc cái rồi gằn giọng:
-ê con kia, từ nãy đến giờ mày bò ở đường à, hay mày vừa đi vừa đếm xem trên đường có bao nhiêu cái cây, sao tới trễ vậy. Mày có biết tao đợi mày mà cổ tao sắp dài như hươu cao cổ không hả??
-thế à, thế bây giờ mày đã hiểu cảm giác của tao khi phải đợi mày mỗi sáng chưa - Ngọc nhìn Lâm bằng ánh mắt hình viên đạn rồi thản nhiên nói
Thùy Lâm chột dạ, cười chữa thẹn:
-ahhihi, thôi tao biết rồi mà, bọn mình đi học đi không muộn bây giờ.
Bích Ngọc hừ lạnh:
-Thôi khỏi lấy xe, lên đây tao chở
-thật không vậy, sao hôm nay mày tốt với tao thế - Lâm nhìn Ngọc bằng ánh mắt nghi ngờ
-Thế mày không đi thì thôi, tao đi trước ha - nói rồi Ngọc định đạp xe đi thì Thùy Lâm ngăn lại:
-ấy, sao mày vội vàng thế, tao đi mà
-Biết điều từ trước có phải tốt hơn không - Ngọc nói
-thôi, đi nhanh đi
Trên đoạn đường đỏ rực màu hoa phượng có bóng hình hai cô gái đang đạp xe, họ cười và vui đùa với nhau thật vui vẻ...Nhưng mà, ôi không:
-ê Ngọc ơi, cẩn thận- Thùy Lâm hét lên
AAAAAAAAAAAAAAA -Tiếng hét vô cùng ''êm tai'' của hai gái nhà ta. Chắc mọi người tò mò không biết chuyện gì xảy ra đúng không? chuyện nó là như thế này: Đang đi trên đường, Thùy Lâm cứ cù léc Bích Ngọc hoài, ức chế quá, Ngọc quay lại định bụng tẩn chờ Lâm một trận thì chiếc xe không người lái đã ''nhẹ nhàng'' đụng phải một anh chàng đi ván trượt...tiếp tục tình hình:
Hai gái nhà ta lồm cồm bò dậy, phủi phủi quần áo, rồi ngu ngơ nhìn nhau:
-ê, mày ơi sao tụi mình ngã xe vậy ta - Thùy Lâm với vẻ mặt không thể ngu hơn được nữa cất giọng hỏi
-con ngu, tụi mình vừa mới đâm xe mà - Bích Ngọc thở dài giải thích
-đâm xe ? Hả, cái gì, đâm xe. Tui...tụi mình đâm xe á? rồi sao, có xảy ra án mạng không. mình có bị bắt vô tù không? Huhu, Ngọc ơi tao chưa muốn ngồi tù bóc lịch đâu nhá, huhu làm sao đây?
Anh chàng ''nạn nhân'' từ nãy tới giờ ngồi một chỗ im lặng quan sát, giờ mới lên tiếng:
-ê cô kia, tôi mới là người bị hại ở đây mà tôi còn chưa nói gì thì cô khóc cái gì chứ. Nín đi không người đi đường lại tưởng tôi làm gì hai cô
Thùy Lâm ấm ức:
-ê cái đồ mặt dầy nhà anh nhá, chính anh là người đâm vào bọn tôi trước mà, còn đứng đây mà lẻo mép (thật ra nó biết thừa là bọn nó đâm vào người ta trước rồi,nhưng mà cố tình đổi trắng thay đen, nhỡ mình nhận mình sai xong người ta bắt đền thì sao, lấy đâu ra tiền mà trả, phớ hôn)
-này cô, sao cô vô lí quá vậy, chính bọn cô đâm xe vào tôi trước nhá - anh chàng kia bất bình lên tiếng
-là anh thì có
-là cô
-là anh
-là cô
-thôi được rồi, hai người định đứng đây cãi nhau đến bao giờ, Lâm lên xe, mặc kệ thằng điên này- Ngọc hét
Nói rồi hai cô gái lại lên xe đi đến trường, anh chàng số nhọ kia cũng tiếp tục trượt ván đi đằng sau
-ê mày, có khi nào thằng cha kia nó định trả thù chị em mình không, sao tao thấy nó đi sau mình hoài vậy? - Thùy Lâm sợ sệt giựt áo Ngọc
-Không có chuyện đấy đâu. mà kể cả nó có muốn làm gì chị em ta đi nữa thì sợ gì, mình hai người cơ mà
-ừ. không sợ, không sợ - Thùy Lâm nói rồi quay mặt lại thè lưỡi trêu tức chàng trai kia
Anh chàng này cũng đang thắc mắc tại sao mình lại đi cùng đường với hai cô gái kia, thì bỗng nhiên cô gái ngồi sau quay mặt lại thè lưỡi thách thức mình, bất giác trên môi nở nụ cười, đã lâu rồi anh chưa gặp một cô gái dễ thương và thú vị như thế này
---
Đứng trước cổng trường, Thùy Lâm và Bích Ngọc nhìn nhau đầy bất lực:
-thôi chết rồi mày ơi, mình đi muộn cổng trường đóng mất rồi, làm sao đây- Thùy lâm than vãn
-còn sao nữa, trèo cổng chứ sao- Ngọc vẫn là người bình tĩnh nhất
Nhưng mà, ngay lúc ấy, cả hai cô gái nhà ta đang chĩa ánh mắt mang hình viên đạn vào chàng trai xấu số:
-Này anh kia, tại anh mà tụi tôi đi học muộn rồi nè, giờ tính sao đây? - Thùy Lâm giang hồ version
-hơ hơ, ai biểu xe của hai cô đâm vào tôi làm gì
Thùy Lâm và Bích ngọc cùng liếc, cùng hừ lạnh.
---
sau một hồi nỗ lực chinh phục bức tường sau trường thì ba bé nhà ta vẫn không qua nổi ''mắt xanh'' của bác bảo vệ, chúng nó nước mắt hai hàng trong lòng, chỉ muốn nói với bác bảo vệ rằng: ''chúng cháu đã làm gì có lỗi với bác hay sao?''. Và ngay lúc này đây, cả ba đang có mặt tại phòng giám thị, đối diện với ánh mắt sát thủ của cô giám thị, bà cô già sau một tràng dài giáo huấn tụi nó về tác hại của việc đi học muộn thì đứa nào đứa nấy hoa mắt chóng mặt, nhức đầu ù tai, anh chàng lạ mặt kia là người lên tiếng đầu tiên, như là vị cứu tinh vậy:
-thưa cô, em tên là Hoàng Phong, là học sinh mới chuyển trường, cô có thể cho em biết em học lớp nào được không ạ?(lễ phép a)
-hử, học sinh mới?, được rồi em đợi cô một lát - cô giám thị quay lưng gọi điện thoại cho ai đó
Trong lúc ấy, Thùy Lâm nghĩ thầm: Hoàng Phong ư? Chẳng có lẽ...Ây...sì, không có chuyện đó đâu, thằng đấy sao có thể ở đây được chứ, mày nghĩ cái quái gì vậy Lâm
Đúng lúc ấy thì tiếng cô giám thị vang lên cắt đứt suy nghxi của nó:
-em học sinh mới Hoàng Phong, em học lớp 11a2, à học chung với Lâm và Ngọc nè, hai đứa dẫn bạn về lớp đi. Và nhớ, lần sau không được đi muộn nữa nghe chưa
-tụi...em...biết...rồi..ạ
----
sau khi hai gái đã yên vị tại bàn của mình thì lũ con gái cứ nháo nhào nhìn ra ngoài cửa, thỉnh thoảng lại có đứa ôm tim rồi cười sung sướng nữa chứ,. Ôi thật là cạn lời với cái lũ mê trai này mà
-rầm...rầm - cô Hương gõ thước xuống bàn lấy lại trật tự lớp, sau đó cô thông báo:;
-lớp chúng ta sẽ có một bạn mới, em vào đây đi
Anh chàng kia thong thả bước vào, nở một nụ cười tỏa nắng làm cho con gái lớp này đổ rần rần( mình là mình thích con trai có nụ cười đẹp lắm nha):
-chào các bạn, mình tên là Hoàng Phong, là học sinh mới, rất vui được làm quen với các bạn, giờ mình có thể tìm chỗ ngồi được chứ?
Tất cả lũ con gái đều hướng ánh mắt mong chờ vào người Phong( trừ hai tụi nó ra), bất chợt ánh mắt Phong dừng lại trên bàn Của Thùy Lâm và Bích Ngọc:
-thưa cô, em muốn ngồi cạnh bạn Lâm ạ- Phong chỉ tay
-Nhưng mà chỗ đó có Ngọc ngồi rồi- Cô Hương khó xử
-dạ thưa cô, hai bạn gái ngồi với nhau hay nói chuyện riêng lắm cô ơi - Phong lém lỉnh
-vậy thì Ngọc chuyển xuống bàn dưới nhé, Pong sẽ ngồi cạnh Thùy Lâm, thôi được rồi, cả lớp bắt đầu bài học thôi
Hoàng Phong quay sang nháy mắt tinh nghịch với cả hai cô nàng, Thùy Lâm và Bích nGọc tức đến sôi máu mà không làm gì được. không biết người khác thế nào nhưng mà ấn tượng đầu của hai cô về chàng trai này đã không có tốt rồi nha. Mọi chuyện sau này sẽ diễn ra thế nào, mọi người hãy cùng chờ xem nhé!
/5
|