Đang nói chuyện thì thấy mặt Thùy Lâm đột nhiên ửng đỏ, mắt nó rơm rớm nước, cả bọn nhìn nhau khó hiểu. Bích Ngọc lên tiếng:-ê chúng mày, hôm nay thời tiết bình thường mà, có mưa bão, tố lốc gì đâu mà con Thùy Lâm hôm nay im re thế nhỉ. Mọi hôm cái miệng nó hoạt động không ngừng cơ mà. Lạ thật! - Nói xong, Ngọc còn phụ họa thêm hành động sờ cằm như kiểu đăm chiêu lắm ý.
-ừ, đúng rồi đó. Lâm ơi có phải sáng nay mày ăn phải cái gì lạ không, hay thuốc của mày hết hạn rồi, để bọn tao rủ lòng từ bi mua cho mày lọ mới nhá! - dứt lời, cả đám chúng nó cười như một lũ bị dại (hình như bọn này đứa nào thần kinh cũng có vấn đề hay sao ý)
Thùy Lâm vừa nãy tâm trạng còn không tốt, nghe những lời ''an ủi'' của lũ bạn chí cốt xong chỉ muốn cho mỗi đứa chiếc dép vào mặt. Cô hét lên:
-ê cái bọn thần kinh nhà chúng mày nhá, Mọi hôm tao nói nhiều thì bị bọn mày trùm đầu đánh hội đồng, hôm nay tao im lặng thì bọn mày cũng không để yên. THẾ BỌN MÀY MUỐN TAO SỐNG SAO HẢ???- mặt Thùy Lâm đỏ bừng vì tức giận, cô gần như hét hết công suất
- Chết rồi chúng mày ơi, con Lâm nó tức thật rồi kìa, làm sao đây?- Minh Tú với chất giọng ẻo lả lên tiếng
-Còn làm sao nữa, hạ hỏa ngay, nịnh bợ nó vài câu đi - Đạt hiến kế
-à Lâm này, tao thấy hôm nay mày xinh đẹp lồng lộn... à quên, lộng lẫy hơn mọi khi đấy, da dẻ mày cũng trắng như xác người chết... à nhầm, trắng như công chúa Bạch Tuyết ý, mày là người có tấm lòng bao dung mà phớ hôn, bỏ qua cho bọn tao lần này đi nha, nha!- cặp đôi buê đuê cùng nhau lên tiếng nịnh bợ
Thùy Lâm liếc nhìn chúng nó một lần rồi hạ giọng nói:
-Thôi được rồi, nể tình lũ chúng mày là bạn thân chí cốt của tao nên tao bỏ qua cho, nhưng nên nhớ, không có lần sau đâu nhá Hừ! = =
-hehe, có thế chứ - tất cả bọn nó xúm lại vây quanh Thùy Lâm làm cô ngộp thở
-Thôi, bọn mày về chỗ đi, cô và lớp rồi kìa!
Giáo viên chủ nhiệm của lớp tụi nó vẫn là cô Hương. Cô nói qua về nội quy lớp và thông báo lịch học. Nói chung thì mọi thứ không có gì thay đổi, cho nên lúc cô đang huyên thuyên trên bảng thì cái lũ trời đánh chúng nó ngồi ở dưới gác chân lên bàn nói chuyện như đúng rồi (hết nói nổi '= = )
Tan học, Khánh Linh rủ nguyên đám vào nhà nó chơi, nhưng Thùy Lâm từ chối, cô còn có việc riêng cần giải quyết ở nhà.
---
Về đến nhà, Thùy Lâm lao vội vào sân vườn tìm kiếm chú chó nhỏ yêu quý:
-Choco ơi, mày đâu rồi Choco...
Nghe thấy tiếng gọi, một con chó với bộ lông xù mềm mại vội vàng chạy đến bên cạnh Thùy Lâm, nó dùng cái lưỡi của mình vuốt ve bàn tay cô
Thùy Lâm dịu dàng lên tiếng:
- Chắc từ sáng tới giờ mày chưa được ăn đúng không, thôi để tao cho mày ăn nhé. Tội nghiệp quá đi!
Đúng vậy, chiều nào Thùy Lâm cũng phải về nhà để cho Choco ăn, đó dường như đã trở thành thói quen của cô từ khi cô quyết định dọn ra ở riêng, không sống cùng bố mẹ nữa.
---
Màn đêm đã buông xuống, hương thơm nhẹ nhàng thoang thoảng của những chậu hoa lan làm Thùy Lâm cảm thấy thật sảng khoái biết bao. Sau khi tắm và giải quyết hết đống bài tập hè còn sót lại, Thùy Lâm theo thói quen lại ngồi trước máy tính, cô đăng nhập vào Facebook, thấy nick ''Hoàng Phong'' vẫn còn sáng đèn, cô chat;
-ê phong , muộn rồi vẫn còn thức hả?
-Ừ, tao thứ đợi mày nè, *icon cười nham hiểm*
-hừ, mày tưởng tao tin mày chắc, mày có bao giờ thèm đợi tao đâu, có mà đợi em nào thì có
-thì đợi mày thật mà, không tin hả *icon nham hiểm lần hai*
-Thằng điên '==
Cứ thế, vào mỗi buổi tối, Thùy lâm luôn có thói quen chat với Hoàng Phong, anh bạn này thùy Lâm quen qua Facebook đã gần hai năm rồi, nói chuyện khá hợp nên từ đó thân luôn. Nhưng mà ó cái lạ là Hoàng Phong không bao giờ up ảnh của mình lên Facebook nên Thùy Lâm cũng không biết mặt anh.Tiếp tục cuộc trò chuyện:
-rồi mày đợi tao hả, tao đây nè, khỏi đợi nữa, ngủ đi cưng
-tao không ngủ được
-sao vậy?
-bố mẹ tao bắt tao chuyển trường, chuyển nhà luôn, khổ thiệt
-vậy hả, mà mày chuyển trường nào?
-tao cũng không biết nữa, thấy bố bảo là trường chuyện gì gì đó, mà tao cũng chẳng quan tâm nữa, đau đầu
-xí, còn làm bộ. À mà nhỡ mày chuyển về trường tao thì sao ha, trường tao cũng chuyên chứ bộ
-Thôi đi mẹ, ảo tưởng vừa thôi, Đi ngủ đi, con gái con đứa thức khuya không hà. Đi ngủ! Lẹ lên!
-đi ngủ thì đi ngủ, làm gì dữ vậy mày *icon trợn mắt*
Đêm hôm ấy, Thùy Lâm mơ màng trong giấc mộng đẹp, trong mơ cô thấy một chàng hoàng tử nắm tay cô, rồi cả ai người cùng đi dạo ở một cánh đồng hoa rực rỡ...
Có một điều Thùy Lâm không hề hay biết, đó chính là cuộc sống của cô sắp bị đảo lộn bởi chàng trai mang tên Hoàng Phong.
-ừ, đúng rồi đó. Lâm ơi có phải sáng nay mày ăn phải cái gì lạ không, hay thuốc của mày hết hạn rồi, để bọn tao rủ lòng từ bi mua cho mày lọ mới nhá! - dứt lời, cả đám chúng nó cười như một lũ bị dại (hình như bọn này đứa nào thần kinh cũng có vấn đề hay sao ý)
Thùy Lâm vừa nãy tâm trạng còn không tốt, nghe những lời ''an ủi'' của lũ bạn chí cốt xong chỉ muốn cho mỗi đứa chiếc dép vào mặt. Cô hét lên:
-ê cái bọn thần kinh nhà chúng mày nhá, Mọi hôm tao nói nhiều thì bị bọn mày trùm đầu đánh hội đồng, hôm nay tao im lặng thì bọn mày cũng không để yên. THẾ BỌN MÀY MUỐN TAO SỐNG SAO HẢ???- mặt Thùy Lâm đỏ bừng vì tức giận, cô gần như hét hết công suất
- Chết rồi chúng mày ơi, con Lâm nó tức thật rồi kìa, làm sao đây?- Minh Tú với chất giọng ẻo lả lên tiếng
-Còn làm sao nữa, hạ hỏa ngay, nịnh bợ nó vài câu đi - Đạt hiến kế
-à Lâm này, tao thấy hôm nay mày xinh đẹp lồng lộn... à quên, lộng lẫy hơn mọi khi đấy, da dẻ mày cũng trắng như xác người chết... à nhầm, trắng như công chúa Bạch Tuyết ý, mày là người có tấm lòng bao dung mà phớ hôn, bỏ qua cho bọn tao lần này đi nha, nha!- cặp đôi buê đuê cùng nhau lên tiếng nịnh bợ
Thùy Lâm liếc nhìn chúng nó một lần rồi hạ giọng nói:
-Thôi được rồi, nể tình lũ chúng mày là bạn thân chí cốt của tao nên tao bỏ qua cho, nhưng nên nhớ, không có lần sau đâu nhá Hừ! = =
-hehe, có thế chứ - tất cả bọn nó xúm lại vây quanh Thùy Lâm làm cô ngộp thở
-Thôi, bọn mày về chỗ đi, cô và lớp rồi kìa!
Giáo viên chủ nhiệm của lớp tụi nó vẫn là cô Hương. Cô nói qua về nội quy lớp và thông báo lịch học. Nói chung thì mọi thứ không có gì thay đổi, cho nên lúc cô đang huyên thuyên trên bảng thì cái lũ trời đánh chúng nó ngồi ở dưới gác chân lên bàn nói chuyện như đúng rồi (hết nói nổi '= = )
Tan học, Khánh Linh rủ nguyên đám vào nhà nó chơi, nhưng Thùy Lâm từ chối, cô còn có việc riêng cần giải quyết ở nhà.
---
Về đến nhà, Thùy Lâm lao vội vào sân vườn tìm kiếm chú chó nhỏ yêu quý:
-Choco ơi, mày đâu rồi Choco...
Nghe thấy tiếng gọi, một con chó với bộ lông xù mềm mại vội vàng chạy đến bên cạnh Thùy Lâm, nó dùng cái lưỡi của mình vuốt ve bàn tay cô
Thùy Lâm dịu dàng lên tiếng:
- Chắc từ sáng tới giờ mày chưa được ăn đúng không, thôi để tao cho mày ăn nhé. Tội nghiệp quá đi!
Đúng vậy, chiều nào Thùy Lâm cũng phải về nhà để cho Choco ăn, đó dường như đã trở thành thói quen của cô từ khi cô quyết định dọn ra ở riêng, không sống cùng bố mẹ nữa.
---
Màn đêm đã buông xuống, hương thơm nhẹ nhàng thoang thoảng của những chậu hoa lan làm Thùy Lâm cảm thấy thật sảng khoái biết bao. Sau khi tắm và giải quyết hết đống bài tập hè còn sót lại, Thùy Lâm theo thói quen lại ngồi trước máy tính, cô đăng nhập vào Facebook, thấy nick ''Hoàng Phong'' vẫn còn sáng đèn, cô chat;
-ê phong , muộn rồi vẫn còn thức hả?
-Ừ, tao thứ đợi mày nè, *icon cười nham hiểm*
-hừ, mày tưởng tao tin mày chắc, mày có bao giờ thèm đợi tao đâu, có mà đợi em nào thì có
-thì đợi mày thật mà, không tin hả *icon nham hiểm lần hai*
-Thằng điên '==
Cứ thế, vào mỗi buổi tối, Thùy lâm luôn có thói quen chat với Hoàng Phong, anh bạn này thùy Lâm quen qua Facebook đã gần hai năm rồi, nói chuyện khá hợp nên từ đó thân luôn. Nhưng mà ó cái lạ là Hoàng Phong không bao giờ up ảnh của mình lên Facebook nên Thùy Lâm cũng không biết mặt anh.Tiếp tục cuộc trò chuyện:
-rồi mày đợi tao hả, tao đây nè, khỏi đợi nữa, ngủ đi cưng
-tao không ngủ được
-sao vậy?
-bố mẹ tao bắt tao chuyển trường, chuyển nhà luôn, khổ thiệt
-vậy hả, mà mày chuyển trường nào?
-tao cũng không biết nữa, thấy bố bảo là trường chuyện gì gì đó, mà tao cũng chẳng quan tâm nữa, đau đầu
-xí, còn làm bộ. À mà nhỡ mày chuyển về trường tao thì sao ha, trường tao cũng chuyên chứ bộ
-Thôi đi mẹ, ảo tưởng vừa thôi, Đi ngủ đi, con gái con đứa thức khuya không hà. Đi ngủ! Lẹ lên!
-đi ngủ thì đi ngủ, làm gì dữ vậy mày *icon trợn mắt*
Đêm hôm ấy, Thùy Lâm mơ màng trong giấc mộng đẹp, trong mơ cô thấy một chàng hoàng tử nắm tay cô, rồi cả ai người cùng đi dạo ở một cánh đồng hoa rực rỡ...
Có một điều Thùy Lâm không hề hay biết, đó chính là cuộc sống của cô sắp bị đảo lộn bởi chàng trai mang tên Hoàng Phong.
/5
|