Nó đi lên trên tầng , leo mãi leo mãi tới tầng thứ 14 thì đứng thở hồng hộc . Gặp một nhân viên đi ra , nó hỏi :
- A , xin lỗi , phòng làm việc việc của Thiên Tùng …. À Tổng giám đốc ở đâu ạ ?
- Cô là ai ? Người ấy hỏi
- Tôi ? Lài ai sao ? À thì …. Cũng có thể gọi là quen thân một chút !
- Phòng của tổng giám đốc đi thêm 3 tầng nữa là tới
- Vậy sao ? Vậy tạm biệt nhé !
- Khoan ! Nhưng nếu cô không phải người có chức quyền cao thì không được phép gặp ngài đâu !
- Nhưng ….. tôi có chuyện quan trọng lắm đó !
- Xin lỗi , tôi đã nói không là không ! Mong cô đi về cho , chúng tôi sắp có một cuộc họp , tôi sắp trễ giờ rồi !
- Quan trọng thật mà , liên quan tới tính mạng con người đó ! Cho tôi lên trên đi mà !
- Tôi đã nói không được mà ! BẢO VỆ ! BẢO VỆ ! Người ấy hét lên
Một người bảo vệ bước tới …….
- Mau ! Đem nhốt cô ta vào !
- Dạ vâng ạ
Bảo vệ tới kéo tay nó đi
- Á , sao lại nhốt tôi chứ ! Mau bỏ ra ! Đau tay lắm đó !
- Này ! Này !
- Mau bỏ ra ! Nó vùng vẫy !
Nhưng cuối cùng vẫn bị nhốt vào trong một phòng tối thui , không có oxi để thở
- Cứu với ! Cứu với ! Sao các người bắt người quá đáng vậy ?
- Mở cửa ra ! Mở ra !
Nó gào thét nhưng không ai nghe thấy cả
Thật trớ trêu , vừa lúc nó bị bắt đem đi thì hắn xuất hiện , hắn hỏi cái người vừa nói chuyện với nó . :
- Bắt đầu cuộc họp đi !
- Vâng !
2 tiếng trôi qua , nơi nó bị giam :
- Cứu …. Với ….. Thiên ….. Tùng ……. Nó đang thở từng hơi yếu ớt , đã 2 tiếng rồi vẫn chưa được thả nữa , trong căn phòng đã hết khí oxi , nó ngất lịm đi , trên khóe mắt còn một vài giọt nước mắt khô cứng lại . Bóng tối chìm dần vào đôi mắt bé nhỏ của nó , nó đã không còn biết gì .
2 tiếng trôi qua , nơi hắn đang họp .
- Thế nào ? Còn ai có ý kiến gì nữa không ? Hắn hỏi mọi người
Bỗng người khi nãy đứng lên , cô ta cũng là một trong những cấp cao của công ty , cô nói giọng đanh thép :
- Tôi muốn đề nghị Tổng giám đốc tăng cường bảo vệ của công ty lên . Có biết bao người đột nhập vào đây tự do mà không hề được để ý . Mới cách đây mấy tiếng trước thôi . Tôi đã đụng phải một người như thế , cô ta cứ nằng nặc đòi gặp cho bằng được Tổng giám đốc , còn tùy tiện nói cả tên ngài ra , thật không biết phép tắc của công ty mà !
- Có chuyện đó à ? Hắn nhíu mày , hình dáng cô ta thế nào ?
- Dạ , cô ta ăn mặc rất đơn giản , dáng người nhỏ bé , khá xinh , tóc thả quá vai một chút , cô ấy nói có quen biết với ngài
- Nhỏ bé , tóc quá vai , ăn mặc đơn giản , sao giống với …… hắn như nghĩ ra điều gì đó
- Cô ấy hiện giờ đang ở đâu ? Hắn hỏi
- Gì ạ ? À ….. tôi đã cho nhốt lại rồi ạ , cách đây khaorng 2 tiếng
- Nhốt lại rồi ? Mau dẫn tôi tới đó ! Hắn nói
- Ngài thật sự muốn gặp
- Đúng , mau dẫn đường !
- A , xin lỗi , phòng làm việc việc của Thiên Tùng …. À Tổng giám đốc ở đâu ạ ?
- Cô là ai ? Người ấy hỏi
- Tôi ? Lài ai sao ? À thì …. Cũng có thể gọi là quen thân một chút !
- Phòng của tổng giám đốc đi thêm 3 tầng nữa là tới
- Vậy sao ? Vậy tạm biệt nhé !
- Khoan ! Nhưng nếu cô không phải người có chức quyền cao thì không được phép gặp ngài đâu !
- Nhưng ….. tôi có chuyện quan trọng lắm đó !
- Xin lỗi , tôi đã nói không là không ! Mong cô đi về cho , chúng tôi sắp có một cuộc họp , tôi sắp trễ giờ rồi !
- Quan trọng thật mà , liên quan tới tính mạng con người đó ! Cho tôi lên trên đi mà !
- Tôi đã nói không được mà ! BẢO VỆ ! BẢO VỆ ! Người ấy hét lên
Một người bảo vệ bước tới …….
- Mau ! Đem nhốt cô ta vào !
- Dạ vâng ạ
Bảo vệ tới kéo tay nó đi
- Á , sao lại nhốt tôi chứ ! Mau bỏ ra ! Đau tay lắm đó !
- Này ! Này !
- Mau bỏ ra ! Nó vùng vẫy !
Nhưng cuối cùng vẫn bị nhốt vào trong một phòng tối thui , không có oxi để thở
- Cứu với ! Cứu với ! Sao các người bắt người quá đáng vậy ?
- Mở cửa ra ! Mở ra !
Nó gào thét nhưng không ai nghe thấy cả
Thật trớ trêu , vừa lúc nó bị bắt đem đi thì hắn xuất hiện , hắn hỏi cái người vừa nói chuyện với nó . :
- Bắt đầu cuộc họp đi !
- Vâng !
2 tiếng trôi qua , nơi nó bị giam :
- Cứu …. Với ….. Thiên ….. Tùng ……. Nó đang thở từng hơi yếu ớt , đã 2 tiếng rồi vẫn chưa được thả nữa , trong căn phòng đã hết khí oxi , nó ngất lịm đi , trên khóe mắt còn một vài giọt nước mắt khô cứng lại . Bóng tối chìm dần vào đôi mắt bé nhỏ của nó , nó đã không còn biết gì .
2 tiếng trôi qua , nơi hắn đang họp .
- Thế nào ? Còn ai có ý kiến gì nữa không ? Hắn hỏi mọi người
Bỗng người khi nãy đứng lên , cô ta cũng là một trong những cấp cao của công ty , cô nói giọng đanh thép :
- Tôi muốn đề nghị Tổng giám đốc tăng cường bảo vệ của công ty lên . Có biết bao người đột nhập vào đây tự do mà không hề được để ý . Mới cách đây mấy tiếng trước thôi . Tôi đã đụng phải một người như thế , cô ta cứ nằng nặc đòi gặp cho bằng được Tổng giám đốc , còn tùy tiện nói cả tên ngài ra , thật không biết phép tắc của công ty mà !
- Có chuyện đó à ? Hắn nhíu mày , hình dáng cô ta thế nào ?
- Dạ , cô ta ăn mặc rất đơn giản , dáng người nhỏ bé , khá xinh , tóc thả quá vai một chút , cô ấy nói có quen biết với ngài
- Nhỏ bé , tóc quá vai , ăn mặc đơn giản , sao giống với …… hắn như nghĩ ra điều gì đó
- Cô ấy hiện giờ đang ở đâu ? Hắn hỏi
- Gì ạ ? À ….. tôi đã cho nhốt lại rồi ạ , cách đây khaorng 2 tiếng
- Nhốt lại rồi ? Mau dẫn tôi tới đó ! Hắn nói
- Ngài thật sự muốn gặp
- Đúng , mau dẫn đường !
/107
|