Lúc ăn cơm chiều, không khí vẫn rất nặng nề và lúng túng. Cuối cùng Cát Lôi không nhịn được nữa, anh ngồi đối diện Địch Lỵ hỏi: “Em yêu, em đang trách anh sao?”
Địch Lỵ chậm rãi ngẩng đầu lên, nói: “Vì sao em phải trách anh?”
“Có lẽ em cho rằng anh nên nói với em về căn phòng trữ đồ thần bí kia ngay từ đầu. Thế nhưng, em có biết là anh không hề có cơ hội để nói điều đó. Buổi tối ngày đầu tiên khi tới đây em uống say...”
Địch Lỵ giơ tay, ý bảo Cát Lôi dừng lại.
“Cát Lôi, anh hiểu lầm rồi. Không phải em trách anh không nói với em chuyện này. Em chỉ nghĩ rằng, trong căn nhà này, có lẽ nào...”
Cô ngừng lại, mày nhíu
Địch Lỵ chậm rãi ngẩng đầu lên, nói: “Vì sao em phải trách anh?”
“Có lẽ em cho rằng anh nên nói với em về căn phòng trữ đồ thần bí kia ngay từ đầu. Thế nhưng, em có biết là anh không hề có cơ hội để nói điều đó. Buổi tối ngày đầu tiên khi tới đây em uống say...”
Địch Lỵ giơ tay, ý bảo Cát Lôi dừng lại.
“Cát Lôi, anh hiểu lầm rồi. Không phải em trách anh không nói với em chuyện này. Em chỉ nghĩ rằng, trong căn nhà này, có lẽ nào...”
Cô ngừng lại, mày nhíu
/64
|