Editor: Rùa Lười
Sáng sớm, Địch Lỵ bị một trận ồn ào đánh thức.
Địch Lỵ, Định Lỵ,... Dậy dậy. Cát Lôi nhẹ giọng gọi tên cô, tay lay lay vai của cô.
Địch Lỵ bị đánh thức, cô dụi dụi đôi mắt vẫn buồn ngủ, hỏi: Cát Lôi, sao vậy? Sao sớm như vậy đã gọi em dậy?
Cát Lôi nhìn cô: Em không muốn phòng ăn xem một chút sao?
Địch Lỵ ngẩn ra, cơn buồn ngủ biến mất trong nháy mắt.
Hai người vội vàng mặc quần áo tử tế, đi xuống từ lầu hai.
Đẩy cửa phòng ăn ra, Cát Lôi và Địch Lỵ dừng lại ở trước cửa mấy giây, quay sang nhìn nhau một cái.
Mở cửa ra đi, Cát Lôi. Địch Lỵ nói.
Cát Lôi thẳng tay đẩy cánh cửa thủy tinh của phòng ăn ra, ánh mắt họ trực tiếp rơi trên cái bàn đá
Sáng sớm, Địch Lỵ bị một trận ồn ào đánh thức.
Địch Lỵ, Định Lỵ,... Dậy dậy. Cát Lôi nhẹ giọng gọi tên cô, tay lay lay vai của cô.
Địch Lỵ bị đánh thức, cô dụi dụi đôi mắt vẫn buồn ngủ, hỏi: Cát Lôi, sao vậy? Sao sớm như vậy đã gọi em dậy?
Cát Lôi nhìn cô: Em không muốn phòng ăn xem một chút sao?
Địch Lỵ ngẩn ra, cơn buồn ngủ biến mất trong nháy mắt.
Hai người vội vàng mặc quần áo tử tế, đi xuống từ lầu hai.
Đẩy cửa phòng ăn ra, Cát Lôi và Địch Lỵ dừng lại ở trước cửa mấy giây, quay sang nhìn nhau một cái.
Mở cửa ra đi, Cát Lôi. Địch Lỵ nói.
Cát Lôi thẳng tay đẩy cánh cửa thủy tinh của phòng ăn ra, ánh mắt họ trực tiếp rơi trên cái bàn đá
/64
|