Editor: Hà Vĩ
Beta: Mạc Y Phi
Phong Kính nói xong liền hối hận, lời này có vẻ quá ân cần, nếu Giang Nhiễm bị dọa sẽ không tốt. Anh đang muốn tìm lối thoát cho mình, Giang Nhiễm lại bị anh chọc cười: “Lần sau tôi ăn hải sản nhất định sẽ gọi cho anh.”
Phong Kính thấy cô cười mới thở phào nhẹ nhõm, bản thân cũng cười theo: “Tôi hay nói đùa thôi.”
Nhưng thật ra anh rất muốn ăn cơm với Giang Nhiễm, chẳng qua nếu thế đồng nghĩa với việc phải tháo khẩu trang, cũng tức là thân phận của anh sẽ sáng tỏ.
Hai người chuẩn bị đi lên, phía khu nhà đối diện lại có người đi ra, cô ấy và Giang Nhiễm hình như quen nhau, gặp mặt liền thân thiết bắt chuyện: “Tiểu Giang, em lại đi thu hoạch rau sao?”
“Đúng ạ, lần này cà chua rất ngon, chị Vương có muốn lấy hai quả về không?”
Chị Vương và Giang Nhiễm là hàng xóm cũ, trước khi tòa nhà cũ bị phá bỏ thì hai nhà bọn họ ở cùng một tòa nhà. Sau đó bên thi công mua lại để tu sửa thành khu nhà mới, bố mẹ Giang Nhiễm mua một căn hộ ở bên ngoài. Sau khi Chẩm Thủy Hương tu sửa xong, bọn họ lười dọn về nên chỉ có Giang Nhiễm sống ở đây.
Chị Vương đi đến trước mặt Giang Nhiễm, ló đầu nhìn cái túi cô cầm theo: “Cà chua của em đáng yêu thật đấy, đỏ quá đi.”
Phong Kính thấy hai cô đang tán gẫu thì chủ động mở miệng: “Tôi lên trước đây.”
Giang Nhiễm nghiêng đầu, gật đầu với anh: “Được.”
Phong Kính ôm rau mà Giang Nhiễm cho mình vào thang máy, chị Vương nhìn thoáng qua bóng lưng anh, quay đầu lại nhỏ giọng hỏi Giang Nhiễm: “Em rất thân với cậu Phong kia sao?”
Giang Nhiễm nói: “Cũng tạm ạ, sao thế chị?”
“Hầy, chị cảm thấy cậu Phong này có vấn đề.” Giọng nói chị Vương càng nhỏ hơn, ngay cả vẻ mặt cũng nghiêm túc lên vài phần, “Cậu ta chuyển đến cũng lâu rồi, vậy mà vẫn cứ đội mũ và đeo khẩu trang mãi, chưa có ai từng thấy mặt của cậu ta.”
Giang Nhiễm nói: “À, cái này sao, anh Phong nói anh ấy bị cảm.”
“Cậu ta nói thế mà em cũng tin sao?” Chị Vương hơi lo lắng nhìn Giang Nhiễm, “Tiểu Giang, em đừng trách chị nhiều chuyện, một cô gái còn trẻ như em một mình ở bên ngoài, lại còn xinh đẹp như vậy, rất dễ khiến người ta chú ý đến. Cậu Phong này cứ thần thần bí bí, em phải cẩn thận nhiều hơn đấy.”
Giang Nhiễm nói: “Em không ở một mình, em còn có một chú chó đấy.”
“Chú chó nhỏ đấy của em, nếu thật sự gặp chuyện thì có thể làm được gì chứ? Đoán chừng cậu Phong kia chỉ cần đạp chú chó kia một phát là xong.” Chị Vương nghĩ đến trường hợp này, lại không nhịn được dặn dò cô, “Tóm lại em đừng gần gũi với cậu ta quá, nhìn đã thấy không giống người tốt.”
Giang Nhiễm mỉm cười không nói tiếp, cô lấy hai quả cà chua từ trong túi ra nhét vào tay chị Vương: “Chị Vương, hai quả cà chua này chị cầm mà ăn nhé.”
“À, được, cảm ơn em nhé.” Chị Vương nói tạm biệt cô rồi đi ra ngoài tiểu khu.
Giang Nhiễm xách một túi rau củ vào thang máy, dường như đang suy nghĩ.
Trên người anh Phong mới chuyển đến này quả thật có rất nhiều điểm đáng ngờ, tuy quần áo anh mặc khá kỳ lạ nhưng Giang Nhiễm tốt xấu gì cũng là dân order, tiếp xúc với rất nhiều hàng hóa xa xỉ, cô nhận ra được tất cả đồ anh mặc đều là nhãn hiệu nổi tiếng. Nhưng hình như tới giờ cô chưa bao giờ thấy anh đi ra ngoài làm việc, lại nói anh Phong này đang làm gì? Phú nhị đại (1) sao? Nhưng sao một phú nhị đại lại muốn thuê nhà ở chỗ bọn họ chứ?
(1) Phú nhị đại là từ dùng để chỉ thế hệ giàu có thứ hai tại Trung Quốc với thành phần chủ yếu là con của các tài phiệt, tỷ phú Trung Quốc. Với họ, việc thừa kế nhiều tiền không phải một cái tội và tiêu tiền là cách để họ làm “vui lòng” bố mẹ.
Chị Vương nghi ngờ không phải không có căn cứ, chẳng qua theo bản năng Giang Nhiễm cảm thấy anh Phong không phải người xấu.
Phong Kính đi trước hoàn toàn không biết hàng xóm đã liệt kê anh vào hàng ngũ “người xấu”, bây giờ trong lòng anh tràn đầy vui vẻ, thầm nghĩ lên Weibo khoe rau mà Giang Nhiễm cho anh với mọi người.
Nhưng nếu để vậy chắc chắn Giang Nhiễm sẽ nhận ra anh mất.
Làm sao bây giờ nhỉ? Phong Kính nhíu mày suy nghĩ.
A, có rồi.
Anh lấy một ít rau củ, rửa sạch tay bắt đầu thái rau. Vì Michelle thường xuyên nấu cơm bên này cho anh nên nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh rất đầy đủ. Anh lại lấy một ít rau củ trong tủ lạnh ra, thái xong xuôi, tiếp theo xịt một ít tương salad lên phía trên, một đĩa salad đã hoàn thành.
Nhìn kiệt tác của mình, Phong Kính cảm thấy mình đúng là thiên tài. Như thế này sao Giang Nhiễm nhìn ra được chứ?
Anh vui mừng rạo rực chụp ảnh đĩa salad rồi đăng lên Weibo.
[Phong Kính V]: Salad rau trộn, nhìn qua cũng không tệ lắm. (tham ăn)
Tuy không phải là ảnh selfie nhưng fan vẫn rất sôi nổi bình luận ở bên dưới.
“A a a, Phong tổng tự tay trộn salad, muốn ăn quá đi!”
“Dạo này Phong tổng giảm béo sao? Buổi tối chỉ ăn cái này thôi à?”
“Đói bụng quá đi mất.”
“Ha ha ha ha lần đầu tiên tôi thấy có người thêm ớt xanh vào salad đấy ha ha ha!”
“A a a, ảnh đế Phong còn có thể xuống bếp! Người đàn ông biết nấu ăn là người đàn ông quyến rũ nhất!”
“Bữa tối hôm nay. (hình ảnh)”
Phong Kính ngồi ở cạnh bàn vừa xem Weibo vừa ăn salad. Ôi, quả nhiên rau Giang Nhiễm trồng ăn ngon hơn của Michelle mua từ siêu thị về.
Michelle giống như linh cảm được, nhanh chóng gọi điện tới an ủi anh: “Phong tổng, tối nay anh chỉ ăn salad thôi sao?”
Phong Kính nói: “Đương nhiên không phải, tôi tùy tiện làm một chút thôi, cậu không cần tới đây đâu.”
“Vâng, sáng mai có hẹn với bác sĩ Trương, 9 giờ tôi sẽ đến Chẩm Thủy Hương đón anh.”
Nghe thấy ba chữ bác sĩ Trương, Phong Kính hơi đau đầu, “Biết rồi, còn phải gặp bác sĩ tâm lý bao lâu nữa?”
Michelle nói: “Giám đốc Tần nói đến lúc anh có thể không cần dựa vào thuốc ngủ nữa.”
Phong Kính: “…”
Chuyện này còn tùy thuộc vào việc bao giờ vị thiên sư đi du lịch thế giới kia quyết định trở về.
Lúc này Giang Nhiễm đang lướt Weibo của Phong Kính, đã mấy ngày không lên đây, hôm nay nghe được tiếng thông báo nhắc nhở đặc biệt, cô vẫn không thể nhịn được lên nhìn một cái.
Lần này Phong Kính không đăng ảnh cũng không đăng video, Giang Nhiễm thở phào nhẹ nhõm đồng thời cũng hơi mất mát.
Nhưng cô nhanh chóng bị salad rau trên màn hình hấp dẫn, có lẽ Phong Kính đã chỉnh sửa qua nên màu sắc của salad nhìn vô cùng ngon miệng. Hơn nữa như trong hình, khả năng thái rau của anh cũng không tệ lắm, thái sen trắng vừa nhỏ vừa đều.
Ôi, hay là tối nay cô cũng làm salad rau trộn nhỉ?
Ý nghĩ này khiến Giang Nhiễm thấy mình như thể trở về tuổi 18, vẫn cho rằng mình cùng ăn món giống nhau với thần tượng thì sẽ giống như bản thân gần anh hơn một chút.
Cô cười giễu nhưng vẫn đi làm salad.
Hôm sau, Michelle đúng giờ tới đón Phong Kính đến phòng khám của bác sĩ Trương. Nói chuyện vui vẻ với bác sĩ Trương nửa tiếng, Phong Kính vừa về đã thấy một người quen mắt đứng trước cổng tiểu khu.
… Đây không phải là anh chàng Hà Chi Viễn gì gì đó sao?
Vì lâu lắm rồi anh ta không xuất hiện nên Phong Kính suýt nữa đã quên mất tên người này, bây giờ anh ta đột nhiên xuất hiện ở đây, không cần nghĩ cũng biết chắc chắn đang đợi Giang Nhiễm.
Anh bảo Michelle dừng xe ở bên cạnh Hà Chi Viễn, mở cửa xe đi xuống.
Nhìn qua Hà Chi Viễn có phần khẩn trương, liên tục sửa lại cà vạt của mình, cuối cùng dứt khoát nhìn kính chiếu hậu xử lý đầu tóc. Phong Kính chậm rì rì đi qua trước mặt anh ta, ánh mắt vẫn luôn nhìn người nọ.
Từ nhãn hiệu xe mà anh ta đi, hẳn anh ta thuộc tầng lớp quản lý trong công ty, thu nhập không tệ lắm, nhưng cũng không phải ở vị trí cao. Tuổi tác xấp xỉ mình, vẫn tương đối có tiền đồ. Diện mạo à, so với mình chỉ có thể nói là tàm tạm, thân hình cũng khá cao nhưng vẫn thấp hơn mình vài centimet.
Phong Kính cảm thấy các phương diện bản thân không hề thua anh ta, chỉ là trước kia anh ta từng cứu Nhị Hoàng nên ấn tượng Giang Nhiễm với anh ta rất tốt.
Bởi vì ánh mắt anh quá mức chăm chú, rốt cuộc Hà Chi Viễn cũng quay đầu nhìn anh một cái.
Cái nhìn này khiến anh ta ngẩn người, cũng không phải vì Phong Kính đeo khẩu trang và mũ quá mức kỳ quặc mà vì cho dù đeo khẩu trang và đội mũ cũng không ngăn được khí thế mạnh mẽ trên người anh.
Hà Chi Viễn làm ở bộ phận kế hoạch của công ty game, vì hoạt động tuyên truyền của công ty nên anh ta từng tiếp xúc với không ít minh tinh… Đúng, khí chất của người trước mặt này rất giống mấy ngôi sao nổi tiếng, cho dù ăn mặc đơn giản, ở trong đám người cũng là người nổi bật nhất.
Chẳng lẽ anh ta là minh tinh nào sao? Nhưng vì sao một minh tinh lại xuất hiện ở đây?
“Ơ, anh Phong muốn ra ngoài sao?”
Gióng nói của Giang Nhiễm cắt ngang suy nghĩ của hai người đàn ông, bọn họ đồng thời nghiêng đầu nhìn Giang Nhiễm. Ánh mắt Phong Kính ẩn hiện niềm vui, nhìn cô nói: “Không phải, tôi vừa mới về. Cô muốn ra ngoài sao?”
“Đúng vậy.” Không biết vì sao, bỗng nhiên Giang Nhiễm hơi chột dạ, cô mím môi giới thiệu với anh, “Đây là bạn tôi, chúng tôi chuẩn bị ra ngoài ăn cơm.”
“À.” Ánh mắt Phong Kính nhìn Hà Chi Viễn càng sắc bén hơn so với vừa rồi, “Bạn trai cô?”
“Không phải đâu.” Bây giờ Giang Nhiễm ngoại trừ chột dạ thì còn vô cùng xấu hổ.
Hà Chi Viễn thấy Phong Kính vẫn nhìn mình chằm chằm, chủ động vươn tay với anh: “Chào anh.”
Phong Kính cũng vươn tay, nắm tay tượng trưng với anh ta một chút: “Chào anh.” Anh nhanh chóng thu tay lại, nhìn Giang Nhiễm nói: “Tôi về trước đây, không làm phiền hai người nữa.”
“Vâng, tạm biệt.” Giang Nhiễm tạm biệt anh, nhìn anh đi vào cửa tiểu khu mới sải bước lên xe. Thắt chặt dây an toàn, cô lấy món quà cô chuẩn bị sẵn ra đưa cho Hà Chi Viễn: “Sinh nhật vui vẻ.”
Hà Chi Viễn cúi đầu nhìn thoáng qua, mỉm cười nhận lấy: “Cảm ơn em.” Anh ta vốn dĩ định nói em có thể đi ăn cơm với anh, anh đã rất vui rồi nhưng lời nói đến bên miệng lại nuốt trở vào. Anh ta sợ Giang Nhiễm sẽ lúng túng.
“Tối nay tụ họp em không đến thật sao?” Hà Chi Viễn làm như vô tình hỏi.
Giang Nhiễm nói: “Vâng, em xin lỗi, gần đây công việc của em tương đối nhiều.” Hà Chi Viễn vốn muốn mời cô tới tham gia bữa tiệc sinh nhật vào buổi tối, nhưng sinh nhật chắc chắn sẽ có rất nhiều bạn bè và đồng nghiệp của anh ta, Giang Nhiễm thấy mình đi không tiện nên tìm cớ ra ngoài một mình với anh ta vào buổi trưa.
Tâm tư của cô, Hà Chi Viễn cũng đoán được ít nhiều, nhưng những chuyện liên quan đến Giang Nhiễm, anh ta vô cùng kiên nhẫn. Anh ta và Giang Nhiễm vẫn duy trì khoảng cách, không để cô cảm thấy có gánh nặng, cũng không kéo gần lại.
Chẳng qua hôm nay đột nhiên xuất hiện anh Phong kia khiến anh ta hơi để ý.
“Anh Phong vừa rồi gặp ở cổng kia là hàng xóm của em sao?”
“Vâng, anh ấy mới dọn tới đây.”
Hà Chi Viễn hơi gật đầu: “Anh ta họ Phong à?”
Giang Nhiễm cười nói: “Anh Phong đương nhiên họ Phong rồi.”
Hà Chi Viễn cũng khẽ cười một tiếng, sau đó có một cái tên chợt lóe lên trong đầu anh ta.
Hiện tại nếu nhắc đến nghệ sĩ họ Phong, đại đa số mọi người đều chỉ biết đến một cái tên: Phong Kính.
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!
Beta: Mạc Y Phi
Phong Kính nói xong liền hối hận, lời này có vẻ quá ân cần, nếu Giang Nhiễm bị dọa sẽ không tốt. Anh đang muốn tìm lối thoát cho mình, Giang Nhiễm lại bị anh chọc cười: “Lần sau tôi ăn hải sản nhất định sẽ gọi cho anh.”
Phong Kính thấy cô cười mới thở phào nhẹ nhõm, bản thân cũng cười theo: “Tôi hay nói đùa thôi.”
Nhưng thật ra anh rất muốn ăn cơm với Giang Nhiễm, chẳng qua nếu thế đồng nghĩa với việc phải tháo khẩu trang, cũng tức là thân phận của anh sẽ sáng tỏ.
Hai người chuẩn bị đi lên, phía khu nhà đối diện lại có người đi ra, cô ấy và Giang Nhiễm hình như quen nhau, gặp mặt liền thân thiết bắt chuyện: “Tiểu Giang, em lại đi thu hoạch rau sao?”
“Đúng ạ, lần này cà chua rất ngon, chị Vương có muốn lấy hai quả về không?”
Chị Vương và Giang Nhiễm là hàng xóm cũ, trước khi tòa nhà cũ bị phá bỏ thì hai nhà bọn họ ở cùng một tòa nhà. Sau đó bên thi công mua lại để tu sửa thành khu nhà mới, bố mẹ Giang Nhiễm mua một căn hộ ở bên ngoài. Sau khi Chẩm Thủy Hương tu sửa xong, bọn họ lười dọn về nên chỉ có Giang Nhiễm sống ở đây.
Chị Vương đi đến trước mặt Giang Nhiễm, ló đầu nhìn cái túi cô cầm theo: “Cà chua của em đáng yêu thật đấy, đỏ quá đi.”
Phong Kính thấy hai cô đang tán gẫu thì chủ động mở miệng: “Tôi lên trước đây.”
Giang Nhiễm nghiêng đầu, gật đầu với anh: “Được.”
Phong Kính ôm rau mà Giang Nhiễm cho mình vào thang máy, chị Vương nhìn thoáng qua bóng lưng anh, quay đầu lại nhỏ giọng hỏi Giang Nhiễm: “Em rất thân với cậu Phong kia sao?”
Giang Nhiễm nói: “Cũng tạm ạ, sao thế chị?”
“Hầy, chị cảm thấy cậu Phong này có vấn đề.” Giọng nói chị Vương càng nhỏ hơn, ngay cả vẻ mặt cũng nghiêm túc lên vài phần, “Cậu ta chuyển đến cũng lâu rồi, vậy mà vẫn cứ đội mũ và đeo khẩu trang mãi, chưa có ai từng thấy mặt của cậu ta.”
Giang Nhiễm nói: “À, cái này sao, anh Phong nói anh ấy bị cảm.”
“Cậu ta nói thế mà em cũng tin sao?” Chị Vương hơi lo lắng nhìn Giang Nhiễm, “Tiểu Giang, em đừng trách chị nhiều chuyện, một cô gái còn trẻ như em một mình ở bên ngoài, lại còn xinh đẹp như vậy, rất dễ khiến người ta chú ý đến. Cậu Phong này cứ thần thần bí bí, em phải cẩn thận nhiều hơn đấy.”
Giang Nhiễm nói: “Em không ở một mình, em còn có một chú chó đấy.”
“Chú chó nhỏ đấy của em, nếu thật sự gặp chuyện thì có thể làm được gì chứ? Đoán chừng cậu Phong kia chỉ cần đạp chú chó kia một phát là xong.” Chị Vương nghĩ đến trường hợp này, lại không nhịn được dặn dò cô, “Tóm lại em đừng gần gũi với cậu ta quá, nhìn đã thấy không giống người tốt.”
Giang Nhiễm mỉm cười không nói tiếp, cô lấy hai quả cà chua từ trong túi ra nhét vào tay chị Vương: “Chị Vương, hai quả cà chua này chị cầm mà ăn nhé.”
“À, được, cảm ơn em nhé.” Chị Vương nói tạm biệt cô rồi đi ra ngoài tiểu khu.
Giang Nhiễm xách một túi rau củ vào thang máy, dường như đang suy nghĩ.
Trên người anh Phong mới chuyển đến này quả thật có rất nhiều điểm đáng ngờ, tuy quần áo anh mặc khá kỳ lạ nhưng Giang Nhiễm tốt xấu gì cũng là dân order, tiếp xúc với rất nhiều hàng hóa xa xỉ, cô nhận ra được tất cả đồ anh mặc đều là nhãn hiệu nổi tiếng. Nhưng hình như tới giờ cô chưa bao giờ thấy anh đi ra ngoài làm việc, lại nói anh Phong này đang làm gì? Phú nhị đại (1) sao? Nhưng sao một phú nhị đại lại muốn thuê nhà ở chỗ bọn họ chứ?
(1) Phú nhị đại là từ dùng để chỉ thế hệ giàu có thứ hai tại Trung Quốc với thành phần chủ yếu là con của các tài phiệt, tỷ phú Trung Quốc. Với họ, việc thừa kế nhiều tiền không phải một cái tội và tiêu tiền là cách để họ làm “vui lòng” bố mẹ.
Chị Vương nghi ngờ không phải không có căn cứ, chẳng qua theo bản năng Giang Nhiễm cảm thấy anh Phong không phải người xấu.
Phong Kính đi trước hoàn toàn không biết hàng xóm đã liệt kê anh vào hàng ngũ “người xấu”, bây giờ trong lòng anh tràn đầy vui vẻ, thầm nghĩ lên Weibo khoe rau mà Giang Nhiễm cho anh với mọi người.
Nhưng nếu để vậy chắc chắn Giang Nhiễm sẽ nhận ra anh mất.
Làm sao bây giờ nhỉ? Phong Kính nhíu mày suy nghĩ.
A, có rồi.
Anh lấy một ít rau củ, rửa sạch tay bắt đầu thái rau. Vì Michelle thường xuyên nấu cơm bên này cho anh nên nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh rất đầy đủ. Anh lại lấy một ít rau củ trong tủ lạnh ra, thái xong xuôi, tiếp theo xịt một ít tương salad lên phía trên, một đĩa salad đã hoàn thành.
Nhìn kiệt tác của mình, Phong Kính cảm thấy mình đúng là thiên tài. Như thế này sao Giang Nhiễm nhìn ra được chứ?
Anh vui mừng rạo rực chụp ảnh đĩa salad rồi đăng lên Weibo.
[Phong Kính V]: Salad rau trộn, nhìn qua cũng không tệ lắm. (tham ăn)
Tuy không phải là ảnh selfie nhưng fan vẫn rất sôi nổi bình luận ở bên dưới.
“A a a, Phong tổng tự tay trộn salad, muốn ăn quá đi!”
“Dạo này Phong tổng giảm béo sao? Buổi tối chỉ ăn cái này thôi à?”
“Đói bụng quá đi mất.”
“Ha ha ha ha lần đầu tiên tôi thấy có người thêm ớt xanh vào salad đấy ha ha ha!”
“A a a, ảnh đế Phong còn có thể xuống bếp! Người đàn ông biết nấu ăn là người đàn ông quyến rũ nhất!”
“Bữa tối hôm nay. (hình ảnh)”
Phong Kính ngồi ở cạnh bàn vừa xem Weibo vừa ăn salad. Ôi, quả nhiên rau Giang Nhiễm trồng ăn ngon hơn của Michelle mua từ siêu thị về.
Michelle giống như linh cảm được, nhanh chóng gọi điện tới an ủi anh: “Phong tổng, tối nay anh chỉ ăn salad thôi sao?”
Phong Kính nói: “Đương nhiên không phải, tôi tùy tiện làm một chút thôi, cậu không cần tới đây đâu.”
“Vâng, sáng mai có hẹn với bác sĩ Trương, 9 giờ tôi sẽ đến Chẩm Thủy Hương đón anh.”
Nghe thấy ba chữ bác sĩ Trương, Phong Kính hơi đau đầu, “Biết rồi, còn phải gặp bác sĩ tâm lý bao lâu nữa?”
Michelle nói: “Giám đốc Tần nói đến lúc anh có thể không cần dựa vào thuốc ngủ nữa.”
Phong Kính: “…”
Chuyện này còn tùy thuộc vào việc bao giờ vị thiên sư đi du lịch thế giới kia quyết định trở về.
Lúc này Giang Nhiễm đang lướt Weibo của Phong Kính, đã mấy ngày không lên đây, hôm nay nghe được tiếng thông báo nhắc nhở đặc biệt, cô vẫn không thể nhịn được lên nhìn một cái.
Lần này Phong Kính không đăng ảnh cũng không đăng video, Giang Nhiễm thở phào nhẹ nhõm đồng thời cũng hơi mất mát.
Nhưng cô nhanh chóng bị salad rau trên màn hình hấp dẫn, có lẽ Phong Kính đã chỉnh sửa qua nên màu sắc của salad nhìn vô cùng ngon miệng. Hơn nữa như trong hình, khả năng thái rau của anh cũng không tệ lắm, thái sen trắng vừa nhỏ vừa đều.
Ôi, hay là tối nay cô cũng làm salad rau trộn nhỉ?
Ý nghĩ này khiến Giang Nhiễm thấy mình như thể trở về tuổi 18, vẫn cho rằng mình cùng ăn món giống nhau với thần tượng thì sẽ giống như bản thân gần anh hơn một chút.
Cô cười giễu nhưng vẫn đi làm salad.
Hôm sau, Michelle đúng giờ tới đón Phong Kính đến phòng khám của bác sĩ Trương. Nói chuyện vui vẻ với bác sĩ Trương nửa tiếng, Phong Kính vừa về đã thấy một người quen mắt đứng trước cổng tiểu khu.
… Đây không phải là anh chàng Hà Chi Viễn gì gì đó sao?
Vì lâu lắm rồi anh ta không xuất hiện nên Phong Kính suýt nữa đã quên mất tên người này, bây giờ anh ta đột nhiên xuất hiện ở đây, không cần nghĩ cũng biết chắc chắn đang đợi Giang Nhiễm.
Anh bảo Michelle dừng xe ở bên cạnh Hà Chi Viễn, mở cửa xe đi xuống.
Nhìn qua Hà Chi Viễn có phần khẩn trương, liên tục sửa lại cà vạt của mình, cuối cùng dứt khoát nhìn kính chiếu hậu xử lý đầu tóc. Phong Kính chậm rì rì đi qua trước mặt anh ta, ánh mắt vẫn luôn nhìn người nọ.
Từ nhãn hiệu xe mà anh ta đi, hẳn anh ta thuộc tầng lớp quản lý trong công ty, thu nhập không tệ lắm, nhưng cũng không phải ở vị trí cao. Tuổi tác xấp xỉ mình, vẫn tương đối có tiền đồ. Diện mạo à, so với mình chỉ có thể nói là tàm tạm, thân hình cũng khá cao nhưng vẫn thấp hơn mình vài centimet.
Phong Kính cảm thấy các phương diện bản thân không hề thua anh ta, chỉ là trước kia anh ta từng cứu Nhị Hoàng nên ấn tượng Giang Nhiễm với anh ta rất tốt.
Bởi vì ánh mắt anh quá mức chăm chú, rốt cuộc Hà Chi Viễn cũng quay đầu nhìn anh một cái.
Cái nhìn này khiến anh ta ngẩn người, cũng không phải vì Phong Kính đeo khẩu trang và mũ quá mức kỳ quặc mà vì cho dù đeo khẩu trang và đội mũ cũng không ngăn được khí thế mạnh mẽ trên người anh.
Hà Chi Viễn làm ở bộ phận kế hoạch của công ty game, vì hoạt động tuyên truyền của công ty nên anh ta từng tiếp xúc với không ít minh tinh… Đúng, khí chất của người trước mặt này rất giống mấy ngôi sao nổi tiếng, cho dù ăn mặc đơn giản, ở trong đám người cũng là người nổi bật nhất.
Chẳng lẽ anh ta là minh tinh nào sao? Nhưng vì sao một minh tinh lại xuất hiện ở đây?
“Ơ, anh Phong muốn ra ngoài sao?”
Gióng nói của Giang Nhiễm cắt ngang suy nghĩ của hai người đàn ông, bọn họ đồng thời nghiêng đầu nhìn Giang Nhiễm. Ánh mắt Phong Kính ẩn hiện niềm vui, nhìn cô nói: “Không phải, tôi vừa mới về. Cô muốn ra ngoài sao?”
“Đúng vậy.” Không biết vì sao, bỗng nhiên Giang Nhiễm hơi chột dạ, cô mím môi giới thiệu với anh, “Đây là bạn tôi, chúng tôi chuẩn bị ra ngoài ăn cơm.”
“À.” Ánh mắt Phong Kính nhìn Hà Chi Viễn càng sắc bén hơn so với vừa rồi, “Bạn trai cô?”
“Không phải đâu.” Bây giờ Giang Nhiễm ngoại trừ chột dạ thì còn vô cùng xấu hổ.
Hà Chi Viễn thấy Phong Kính vẫn nhìn mình chằm chằm, chủ động vươn tay với anh: “Chào anh.”
Phong Kính cũng vươn tay, nắm tay tượng trưng với anh ta một chút: “Chào anh.” Anh nhanh chóng thu tay lại, nhìn Giang Nhiễm nói: “Tôi về trước đây, không làm phiền hai người nữa.”
“Vâng, tạm biệt.” Giang Nhiễm tạm biệt anh, nhìn anh đi vào cửa tiểu khu mới sải bước lên xe. Thắt chặt dây an toàn, cô lấy món quà cô chuẩn bị sẵn ra đưa cho Hà Chi Viễn: “Sinh nhật vui vẻ.”
Hà Chi Viễn cúi đầu nhìn thoáng qua, mỉm cười nhận lấy: “Cảm ơn em.” Anh ta vốn dĩ định nói em có thể đi ăn cơm với anh, anh đã rất vui rồi nhưng lời nói đến bên miệng lại nuốt trở vào. Anh ta sợ Giang Nhiễm sẽ lúng túng.
“Tối nay tụ họp em không đến thật sao?” Hà Chi Viễn làm như vô tình hỏi.
Giang Nhiễm nói: “Vâng, em xin lỗi, gần đây công việc của em tương đối nhiều.” Hà Chi Viễn vốn muốn mời cô tới tham gia bữa tiệc sinh nhật vào buổi tối, nhưng sinh nhật chắc chắn sẽ có rất nhiều bạn bè và đồng nghiệp của anh ta, Giang Nhiễm thấy mình đi không tiện nên tìm cớ ra ngoài một mình với anh ta vào buổi trưa.
Tâm tư của cô, Hà Chi Viễn cũng đoán được ít nhiều, nhưng những chuyện liên quan đến Giang Nhiễm, anh ta vô cùng kiên nhẫn. Anh ta và Giang Nhiễm vẫn duy trì khoảng cách, không để cô cảm thấy có gánh nặng, cũng không kéo gần lại.
Chẳng qua hôm nay đột nhiên xuất hiện anh Phong kia khiến anh ta hơi để ý.
“Anh Phong vừa rồi gặp ở cổng kia là hàng xóm của em sao?”
“Vâng, anh ấy mới dọn tới đây.”
Hà Chi Viễn hơi gật đầu: “Anh ta họ Phong à?”
Giang Nhiễm cười nói: “Anh Phong đương nhiên họ Phong rồi.”
Hà Chi Viễn cũng khẽ cười một tiếng, sau đó có một cái tên chợt lóe lên trong đầu anh ta.
Hiện tại nếu nhắc đến nghệ sĩ họ Phong, đại đa số mọi người đều chỉ biết đến một cái tên: Phong Kính.
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!
/86
|